Lúc đến thang máy do quá đông người nên cô phải chen chúc một chỗ nhỏ xíu trong thang máy. Trên tay ôm một đống giấy tờ vừa chật chội vừa khó thở. Do đám người bên trên cứ đùn đẩy nhau theo quán tính cô ngã người về sau vô tình giẫm phải chân của một người đàn ông.
Lúc quay người lại muốn xin lỗi cô mới chợt nhận ra người đàn ông mà cô dẫm chân phải chính là Tống Long Thần. Là cái tên đàn ông quái gở trong xe hôm trước. Có phải là oan gia quá rồi không, Nhược Hy nhìn chằm chằm anh rồi không một chút động tĩnh gì. Chỉ để ý thấy ánh mắt của tên đó nhìn cô không khác với lần trước gặp là mấy. Một lộ rõ sự căm hận và ghét bỏ ở trong đó.
Lúc thang máy mở cửa ra, cô nhân cơ hội chạy trốn. Thực ra bản thân cô không làm điều gì sai trái cả để phải chạy trốn khỏi hắn nhưng mà cô cũng không muốn gặp những rắc rối ở công ty. Lần trước bị đám người kia tới đòi nợ làm um sùm đã quá đủ lắm rồi.
Ngồi trên văn phòng làm việc của chủ tịch, Long Thần ngồi tựa mình vào ghế xoay trên tay cầm giấy tờ lý lịch của Nhược Hy. Tối hôm anh đụng gặp mặt cô, anh âm thầm cho người đi điều tra mọi thông tin về Nhược Hy. Anh cũng không ngờ người phụ nữ này lại mưu mô đến vậy. Đổi tên tuổi cũng thật kỹ lưỡng khiến mọi người ai cũng nghĩ đó là thân phận thật của cô.
Điều đáng ngờ anh còn biết được hiện tại cô đang gặp khó khăn về tài chính nợ đám giang hồ một khoản tiền lớn nếu không chi trả sớm sẽ chịu hậu quả rất nặng. Trong lòng anh chợt thoáng qua một ý tưởng táo bạo để trả thù người phụ nữ năm đó đã bội bạc với anh.
Nhược Hy ngồi ê người trong phòng máy đang hì hục đánh nốt mấy bản thảo cho đồng nghiệp rồi sẽ mang đi in. Thật không rõ vì lý do gì thư ký riêng của chủ tịch đích thân xuống đến phòng làm việc tìm cô.
Ban đầu cô cũng không nghĩ ngợi gì nhiều cho lắm, đơn thuần là cho rằng anh ta đến chỉ là muốn sai vặt cô làm việc như những người khác. Khi nhìn tên thư ký mặc vest chỉnh chu đứng ngay trước mắt mình có hơi quen quen. Hình như cô đã từng gặp anh ở đâu rồi thì phải. Cô ngờ ngợ đưa tay gãi đầu nghĩ mãi cũng không thể nhớ từng gặp ở đâu.
Thư ký Trương cúi thấp người chào, Nhược Hy cũng theo phép lịch sự nhẹ cúi thấp đầu.
– Nhược Hy, sau giờ trưa phiền cô tới phòng chủ tịch có chút công việc riêng.
Nhược Hy cau có thấy có chút hơi khó hiểu. Cô với tên nhà giàu này vốn đâu có gì để nói. Nếu hắn muốn sai cô làm gì thì có thể trực tiếp nói luôn bây giờ cũng đâu nhất thiết phải đến phòng nói chuyện riêng. Cô thấy hoài nghi trong lòng có lên tiếng hỏi anh thư ký đó. Nhưng tuyệt nhiên anh ta không hé nửa miệng tiết lộ thêm chút thông tin gì. . Truyện Khác
Cô thấy vừa tò mò cũng vừa bất an ngồi xuống ghế nén tiếng thở dài. Lan Nhi ngồi ở bàn làm việc bên nghe thấy cuộc nói chuyện của đồng nghiệp thân thiết vội lăn ghế lại cạnh cô rồi thì thầm.
– Cô không phải đắt tội gì với chủ tịch mới về nhậm chức đó chứ, nếu không sao ngày đầu đã bị mời lên văn phòng rồi.
Nghe lời của Lan Nhi nói càng khiến cho cô cảm thấy lòng mình hoang mang hơn. Nghe cô ấy nói cũng không hẳn là chuyện không có lý. Nhược Hy vội lục lại ký ức của bản thân trong ngày xem hôm nay có đắt tội với ai không.
Nhưng rõ ràng là không có. À mà cô chợt nhớ đến tên điên cứ nhầm cô với tên cô gái Hạ Kim kia. Đúng thật lực cười tên đó càng không thể nào là chủ tịch mới của công ty được. Đường đường là một chủ tịch tài giỏi quản lý một tập đoàn công ty lớn làm sao có thể có những cư xử thiếu lễ độ như tên đó được.
Nhược Hy liền không chút ngại ngần mà gạt bỏ giả thiết đó đi. Nói sao cô ngồi đây mà đoán già đoán non mãi chắc chắn cũng không thể ra được mục đích của chủ tịch gọi cô. Nhưng chắc chắn sẽ khiến cho tâm trí cô nghĩ lung tung rồi tự mình doạ mình.
Chưa gặp địch mà đã sợ chết. Vì tốt cho bản thân nên cô không muốn suy nghĩ thêm nữa, muốn biết có vấn đề gì thì gặp hắn ta thì mọi chuyện sẽ được rõ ràng thôi.
Sau khi dùng bữa trưa xong theo đúng như lời của thư ký đó cô đã đích thân lặn lội lên văn phòng của giám đốc ở tầng mười chín gặp mặt. Để xem tên giám đốc mới này sẽ bày trò với cô đây.
Gõ cửa đi vào trong, nhìn về phía bàn làm việc cô thấy bóng lưng của hắn đang xoay ghế vào phía trong đang đọc giấy tờ gì đó. Dù sao cô cũng là một nhân viên quèn theo quy tắc khi gặp anh ta cũng nên biết điều mà lên tiếng chào hỏi. Nhược Hy cười một cách nhạt nhẽo rồi nhỏ giọng.
– Chủ tịch, anh gọi tôi đến có vấn đề gì dạy bảo ạ?
Vừa nghe dứt câu, Tống Long Thần xoay ghế lại rất nhàn nhạ bình tĩnh nhìn cô gái trước mặt mình. Nhược Hy thấy anh liền nhận ra người đàn ông mà cô luôn bảo hắn điên không ngờ lại là chủ tịch tập đoàn lớn công ty cô đang làm việc.
Đã vậy anh ta còn chủ đích mời cô đe đến văn phòng này. Mục đích là vì muốn trả thù cô hay dày vò cô đây. Mặc dù Nhược Hy rất ngạc nhiên nhưng cô không dám ho he thêm tiếng nào. Dù sao hiện tại cô đang làm việc ở công ty của anh ta. Chỉ cần vung tay một cái có thể ngay bây giờ cô sẽ bị đuổi việc ngay.
Long Thần ngồi trên ghế nhướn đôi mày đen nhánh của mình nhìn Nhược Hy rồi lạnh lùng lên tiếng.
– Kết hôn với tôi, số nợ của gia đình cô sẽ được thanh toán.
Nhược Hy nghe anh ta nói vậy liền tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh. Không kìm nén được cảm xúc cáu giận lên tiếng mắng anh ta một câu.
– Anh bị điên à?
Tự dưng đang yên đang lành hắn ta không quen biết cô. Nhận nhầm người thì đã đành lần trước cư xử bất lịch sự với cô thì thôi đi. Không có lấy một lời xin lỗi tửng tế. Vậy mà lần này gặp mặt còn chủ động tìm hiểu gia cảnh của cô. Dùng số nợ đó để bảo cô bán thân làm vợ hắn?