Từ lúc bước lên xe Hạ Vi vẫn còn thất thần, cô không hiểu vì sao mọi chuyện lại chuyển biến như vậy.
[Rõ ràng mình muốn kết thúc sao lại thành tìm hiểu rồi]Dù là nghĩ như vậy nhưng khuôn miệng cười không khép lại được của Hạ Vi đã biểu thị rõ tâm trạng của cô lúc này.
Vô cùng vui vẻ.
Bên này Trương Bá An càng không cần phải nói đến, từ vui vẻ không còn đủ để diễn tả tâm trạng anh lúc này.
Có cảm xúc để soạn nhạc, những giai điệu ngọt ngào.
“Ôi trời, xem gương mặt của ai kia kìa, nhìn cũng đủ biết thành công rực rỡ.
” Quản lý Hoàng trêu chọc.
“Vẫn chưa, chị ấy muốn bắt đầu tìm hiểu trước.
”Nói như vậy thôi nhưng Trương Bá An chắc chắn sẽ thành công vì cậu có thể nhìn thấy được Hạ Vi yêu thích ngoại hình này của mình, mà nói về ngoại hình thì ai có thể tự tin đẹp hơn, câu dẫn hơn cậu.
“Nhưng phải báo tin buồn cho cậu, ngày mai chúng ta sẽ bay qua nước A khoảng 1 tuần để tham dự tuần lễ thời trang.
” quản lý Hoàng vỗ vai Trương Bá An nói tiếp “Yêu đương cũng phải chú tâm công việc, con gái nhà người ta theo tâm sự nghiệp đấy, đừng để thua thiệt.
”Tối đấy trước khi vào giấc ngủ, Hạ Vi nhận được tin nhắn.
[Ngủ ngon, mơ về em.
]Cô bật cười, tự thấy thật kỳ diệu.
Trương Bá An đợi hồi lâu vẫn chưa thấy Hạ Vi phản hồi, cậu quyết nhắn thêm tin nữa.
[Ngày mai em bay sang nước A, khoảng 1 tuần mới trở về.
][Ừm, đi đường thuận lợi.
] Hạ Vi nhắn trả lời.
Bạn có lời mời kết bạn mới.
Hạ Vi nhấn vào thấy ảnh đại diện là một chiếc lá đang rơi màu vàng, trông cô đơn, lạc lỏng, tên chỉ một chữ An.
[Em vừa kết bạn.
]Hạ Vi nhấn chấp nhận.
Lập tức có cuộc gọi đến.
“Là em.
” Trương Bá An cố ý trầm giọng.
“Ừm, còn việc gì sao?”“Không.
” Ngưng một chốc Trương Bá An nói tiếp “Chỉ là nhớ chị, muốn nghe giọng.
”Trong lòng Hạ Vi gợn sóng [A A A sao lại sến như vậy.
]“Chị không nhớ em sao?”“À, vừa gặp lúc nãy mà.
”“Vẫn phải nhớ chứ, hãy thử nhớ đến em mỗi giây mỗi phút.
”“Ưm… còn phải xem biểu hiện của ai kia.
”Trương Bá An cười, tiếp tục tán gẫu.
“Mai chị làm gì?”“Vẫn phải quay phim thôi.
”“Quay xong làm gì?”“Về nhà.
”“Ừm, vậy khi nào xong việc chị nhớ nhắn em.
”“Ừm.
”Lại chìm vào khoảng lặng.
Hạ Vi lên tiếng.
“Vậy ngủ ngon.
”“Ừm, Ngủ ngon.
Nhớ mơ về em.
”Ngắt điện thoại.
Hạ Vi trùm chăn, lăn tới lui trên giường.
“Ngượng quá, ngượng quá, nhưng cứ cảm thấy không khí cũng không tệ.
”Còn phía bên Trương Bá An thì cười ngây ngốc nhìn cuộc điện thoại đã ngưng kết nối.
Trương Bá An nghĩ thật may khi bản thân lựa chọn nghe theo con tim, thật may khi bản thân đã không trốn trách, và cũng thật may khi bản thân gặp được Hạ Vi vào thời điểm hiện tại.
Thời điểm mà cậu đã có đủ năng lực để bảo vệ những người mà bản thân muốn bảo vệ.
Thời điểm mà cậu đã đủ sức mạnh để chở che cho những người mà bản thân yêu thương.
Thật may vì cậu, Trương Bá An không còn là chàng trai trẻ chỉ biết lựa chọn buông bỏ tất cả.
Thật may mắn.
.