“Ừ.” Người đàn ông gật đầu, vẻ mặt không có gì thay đổi.
“Cô đến từ tỉnh A?” Anh hỏi lại.
Xem ra là thật sự tiện đường, hai người trò chuyện qua lại một hồi, nửa đường Tổng giám đốc Hà còn nhận được một cuộc gọi.
Giọng điệu của anh nghe qua có chút không kiên nhẫn, hình như có người rủ anh đi uống rượu.
Lâm Tố khoanh chân ngồi ở bên cạnh không nói gì.
“Lão Lưu nói là sắp xếp công việc khác cho cậu sao?”
Khi xe dừng bên vệ đường của công viên thể dục, Lâm Tố cầm túi xách nói lời tạm biệt.
Người đàn ông liếc nhìn cô, nhưng quay lại rồi vươn tay về phía hàng ghế sau.
Một phong bì giấy được đưa tới “Cái này cho cô, chi phí xăng dầu đi lại cùng với tiền thưởng cho sự chăm chỉ trong công việc không nên chuyển vào tài khoản của công ty.”
“Ồ ” Lâm Tố có chút do dự đứng ở ven đường, không biết có nên nhận hay không.
Đây là món quà từ sếp, do dự một giây, cô quyết định nhận lấy.
“Cảm ơn anh, tổng giám đốc Hà.”
Phong bì thật sự rất dày.
“Dư Trương cũng nói rằng cô là một người tốt.”
Người đàn ông mỉm cười, quay lại lần nữa rồi đưa ra một chiếc hộp đóng gói hoàn chỉnh khác “Cô cũng cầm lấy cái này rồi sử dụng đi.
Nó là của người khác tặng, trong nhà có nhiều lắm.”
“Cảm ơn Tổng giám đốc Hà.” Cô đã nhận món quà thứ nhất, cũng không cần ngại ngùng khi nhận món thứ hai.
Lâm Tố cúi người xuống nhận lấy cái hộp.
Cô nhìn lướt qua, đó là chiếc điện thoại di động LA8088 mới nhất của Thiên Ý.
Vừa đúng lúc cô đang muốn đổi điện thoại mới.
Hà Việt xua tay tỏ ý không có gì, Lâm Tố cầm món quà đứng ở bên đường, cảm kích chào tạm biệt anh.
Ở công viên cách đó không xa, người dì già đã nhìn thấy hết tất cả mọi việc, bà ta quay đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.
Đèn pha xe ô tô của Tổng giám đốc Hà xa dần, cuối cùng biến mất trong dòng xe cộ.
Các tòa nhà văn phòng và khu dân cư xung quanh đều đã sáng đèn.
Mặc dù Lâm Tố đã ở đây được hai ba năm nay, nhưng vẫn như cũ, thành phố này khiến cô cảm thấy có chút xa lạ.
Cô suy nghĩ về mục đích của mấy món quà này là gì.
Lâm Tố đi ngang qua quán ăn Cát Tường ở dưới lầu mua một ít thức ăn chay, cô mang theo thức ăn cùng với quà tặng của giám đốc rồi mở cửa phòng trọ “Meo, meo.” Mèo con nhảy đi qua cửa, giơ đuôi cà cà chân cô.
LA8088, chiếc điện thoại mà tổng giám đốc Hà tặng cô gần như là chiếc điện thoại tốt nhất trên thị trường.
Giá chưa đến 20.000 nhân dân tệ, là cái mà cô vẫn luôn muốn có nhưng lại chần chừ không dám mua.
Cô rút thẻ sim ra khỏi điện thoại cũ rồi lắp vào điện thoại mới, sau đó Lâm Tố lại nhấn nút nguồn.
Màn hình sáng lên, bầu trời đầy sao xoay tròn cùng với âm thanh khởi động và phông chữ nghệ thuật tuyệt đẹp Thiên Ý dần hiện ra trên màn hình.
Cô cảm nhận được chiếc điện thoại này thiết kế rất cao cấp, cảm biến cũng nhanh nhạy, Lâm Tố sử dụng điện thoại một lúc, độ phân giải tốt hơn nhiều so với chiếc điện thoại cũ của cô.
Cô nhấn vào biểu tượng máy ảnh rồi chụp hình con mèo nhỏ đang nằm bên cạnh chân của mình.
Ảnh quả cam mập mạp được phóng to ra, bộ lông mềm mại, từng chi tiết đều rất rõ ràng.
Quả nhiên, tiền nào của nấy, 20.000 thì cũng có giá 20.000.
Cô cầm chiếc điện thoại mới, vui vẻ nghịch nửa ngày, sau đó lại đặt điện thoại xuống, lấy phong bì mà Tổng giám đốc Hà đưa cho ra đếm, từng tờ tiền đỏ hồng nằm ở trong tay cô, có cảm giác như đã giàu lên một ít.