Giá thuê nhà trung bình của khu phố đối diện là 80.000.
Lâm Tố cầm chìa khóa, ngẩng đầu nhìn ánh đèn đối diện.
Cho dù là căn nhà cấp ba 800.000, cô và Tôn Cường cũng phải làm trong mười năm mới có nỗi.
Ngón tay út của cô ngoéo một cái, chiếc chìa khóa của Sidley One vẫn đang treo trên đó, có hơi nặng.
Cô vừa mới đến đó vào tuần trước, đó là một ngôi biệt thự biệt lập, nó rất lớn, có hai bảo mẫu túc trực ở đó.
Không biết có phải do Lưu tổng đã báo trước rồi hay không, khi cô đến kiểm tra phòng thì bảo mẫu cũng theo sát phía sau, có vẻ lo lắng cô kiểm tra kĩ dẫn đến có vấn đề sai sót.
Bọn họ còn muốn mời cô ở lại ăn cơm.
Nhưng cô đã từ chối lời mời.
Một chiếc ô tô dừng lại, đèn pha lóe lên.
Không phải Mercedes, mà là Porsche.
Khi cửa sổ xe kéo xuống, Lâm Tố từ từ tới gần, sau đó nhẹ nhàng cúi người nhìn vào bên trong thở phào nhẹ nhõm, là khuôn mặt của Hà Việt.
“Chào giám đốc Hà.” Cô cười.
"Quản lý Lâm."
Tổng giám đốc Hà nghiêng đầu, nở nụ cười nhìn cô,vẻ mặt anh rất dịu dàng.
Tay anh vẫn cầm vô lăng, không có ý định xuống xe.
Lâm Tố nhìn dòng xe cộ bên trái gấp gáp, không dám vòng qua đó mà chỉ tiến thêm một bước, áp sát người vào thân xe nóng nực, khí lạnh bên trong xe bị cuốn ra ngoài.
Cô ghé vào bên ghế phụ, tay trái cầm điện thoại, tay phải vươn ra đưa chìa khóa cho anh “Chìa khóa của anh đây.”
"Tốt."
Khóe miệng Hà Việt mỉm cười, nhìn tay đang cầm điện thoại của cô, anh đưa tay nhận lấy chìa khóa.
Đầu ngón tay của Lâm Tố chạm nhẹ vào lòng bàn tay anh.
Cô rút tay về, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Chỉ là một cái chạm tay tình cờ.
Cô cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Lâm Tố chống tay muốn lui người ra khỏi xe, giọng nói của người đàn ông bỗng nhiên vang lên từ bên trong xe "Vất vả cho cô rồi.
Điện thoại mới sử dụng tốt không?"
"Dùng tốt lắm ạ.
Không có gì, là chuyện tôi nên làm mà.”
Tư thế nằm trên cửa sổ của ghế phụ khiến cô hơi cấn ngay vùng eo, Lâm Tố vừa cười nói vừa đứng thẳng người lên, khuôn mặt của Hà Việt biến mất trong xe, cô đứng ở bên đường mỉm cười "Tạm biệt giám đốc Hà, anh lái xe cẩn thận.”
"Quản lý Lâm đã đến đây rồi sao?"
Giám đốc thế nhưng lại không nói tạm biệt, giọng nói từ bên trong một lần nữa vang lên.
Lâm Tố không có lựa chọn nào khác ngoài việc cúi người chui vào xe rồi nhìn khuôn mặt tươi cười của anh.
“Đúng vậy.
Tuần trước tôi có tới.” Lâm Tố mỉm cười nằm trên cửa kính xe, nghiêm túc trả lời.
“Mọi thứ đều bình thường.” Cô lại cười.
Lâm Tố còn chụp ảnh và quay lại video rồi đăng trong nhóm trò chuyện với giám đốc Lưu "Ở đó còn có hai bảo mẫu"
Trong nhà có bảo mẫu, tại sao Tổng giám đốc Hà vẫn đến chỗ cô lấy chìa khóa chứ?
Cô không thể hiểu nỗi suy nghĩ của mấy người có tiền.
“Ngôi nhà cũng đã được quét dọn sạch sẽ.” Cô nói thêm.
"Tốt lắm, vất vả cho quản lý Lâm rồi."
Người đàn ông cười nhẹ một cái, chưa có ý rời đi, ánh mắt anh lại rơi trên người cô "Hôm nay quản lý Lâm mặc váy, suýt chút nữa tôi đã không nhận ra cô rồi."
“À? Haha.” Nghe anh nói đến vấn đề này, Lâm Tố có chút ngạc nhiên, nhưng cô cũng chỉ cười vài tiếng.
Đôi mắt của người đàn ông dừng lại nơi khuôn mặt ửng đỏ của cô "Sớm như vậy mà cô đã nghỉ ngơi rồi sao?"