“Lâm Tố, lát nữa cô đưa cậu ta đến hoa viên Âu Nguyệt, có mang theo chìa khóa không?”
Tổng giám đốc Hà đã nhích lại gần, hỏi lại lần nữa, trong giọng nói xen lẫn mùi rượu.
Có vẻ anh cũng đã uống một chút, khi dựa vào gần cô, mùi rượu xộc thẳng vào mũi của cô.
Phía sau lưng hơi ấm áp, dường như có thứ gì đó khẽ chạm vào lưng cô.
“Có mang theo.”
Sau lưng đột nhiên trở nên căng cứng, một dòng điện chạy thẳng từ sống lưng lên trên.
Đây không phải bàn tay của Tôn Cường, là cái đụng chạm của một người đàn ông xa lạ.
Gót giày hơi chuyển động, Lâm Tố khẽ nhích người sang bên cạnh.
Ông chủ uống say rồi.
Bàn tay kia đã dời đi, cái đụng chạm vừa rồi chỉ như chuồn chuồn lướt nước, dường như tất cả chỉ là ảo giác.
“Vậy thì tốt.” Anh nói.
“Đêm nay cô chăm sóc cậu ta một chút, cậu ta không có bạn gái…”
Tổng giám đốc Tống đẹp trai như vậy mà không có bạn gái à?
“Chúng ta lại không tin tưởng những người khác.”
“Vậy cô có tiện không?” Anh lại hỏi.
Buổi chiều, chiếc xe kia chạy vụt qua trước mặt cô.
Tổng giám đốc Hà đã thấy Tôn Cường, còn có bó hoa hồng kia nữa.
“Tiện.” Cô nói.
Nhưng anh vẫn gọi điện thoại cho cô, vậy chứng tỏ anh thật sự muốn cô đến.
Anh hỏi như vậy có lẽ chỉ vì phép lịch sự mà thôi.
Thật ra Tôn Cường cũng không nhất thiết cần cô ngủ cùng.
Hoặc cũng có thể lần trước cô rất vui vì nhận được chiếc phong bì mười nghìn tệ, dẫn đến chuyện làm việc ngoài giờ cũng là một cách để mang lại niềm vui, có tiền tài sẽ khiến người ta tràn đầy động lực.
“Vậy tốt rồi.” Mùi rượu trên thân người đàn ông lại xộc đến đây, xung quanh chợt trở nên khô nóng.
Cô đã đứng ở lề đường, lúc này không thể nhúc nhích được nữa.
Cuối cùng tổng giám đốc Tống cũng bị nhét vào ghế sau, trong miệng còn lải nhải chuyện gì đấy.
Tổng giám đốc Dư đã đi tới, nhìn cô, trên khuôn mặt vô cùng bình tĩnh, trong đôi mắt lại có chút ánh sáng.
“Chào giám đốc Lâm.” Anh ta nói, khóe môi nhếch lên mang theo ẩn ý gì đó.
“Chào tổng giám đốc Dư.”
Lâm Tố đứng dưới bóng cây, đáp lời rành rọt không hề tỏ ra kiêu ngạo hay nịnh nọt.
Một chút chuyện ngoài ý muốn đã qua rồi, có lẽ không cần nói, cũng không cần nhắc lại nữa.
“Làm phiền cô rồi ” Anh ta nói.
Xe lại nổ máy lần nữa, vài bóng người ở ven đường dần biến mất trong kính chiếu hậu.
Đêm tối như mực, ánh đèn thành thị như những sợi tơ mỏng tạo thành một chiếc cầu vồng trong đêm đen.
Ở hàng ghế sau yên tĩnh không có tiếng động, hình như tổng giám đốc Tống say rượu đã ngủ rồi.
Lâm Tố nắm chặt tay lái nhìn về phía trước, thành phố ở trước mặt thật đẹp, nhưng cũng thật u tối.
Thành phố rất lớn, cô lại vô cùng nhỏ bé.
Khi cô vừa tốt nghiệp đã cùng bạn đến thành phố S này, kéo theo một chiếc va li, cô cũng biết mình không thể quay về quê hương được nữa.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Tôn Cường gọi điện thoại đến, cô nghe máy.
“Công ty có việc.” Cô nhỏ giọng nói “Anh ngủ trước đi.”
“Có khả năng khuya em mới về.” Tổng giám đốc Tống đã say đang ngồi ở ghế sau, tổng giám đốc Hà bảo cô tối nay chăm sóc anh ta, cô không thể quay về.
Cầm di động trong tay, Lâm Tố mím môi, không muốn nói sự thật mình phải ở lại chăm sóc ông chủ.
“Có thể một hai tiếng, anh ngủ trước đi.”
“Tôn Cường, anh nói gì thế?”
Đèn xanh đã sáng, không biết bên kia nói gì nhưng Lâm Tố tức giận cầm lấy điện thoại, cô vừa lái xe vừa cố gắng đè thấp giọng “Lời như thế mà anh cũng nói được à.
Anh… anh…”