thư mời nhận việc hay là một lời đề nghị về việc làm được gửi đến từ một công ty mà bạn đã ứng tuyển.
Đặc biệt mức lương cơ bản trong này cao gấp đôi lương hiện tại của cô.
Cô có chút ảo giác, vì chưa từng gặp một offer nào nhanh như vậy.
Nhưng nếu suy nghĩ kỹ sẽ rõ, khi một kẻ có gia đình giàu có muốn gây dựng sự nghiệp, không phải chỉ cần cầm tiền trong nhà đưa ra là được rồi sao
Đi, hay không đi?
Nói đùa, đương nhiên phải đi rồi, vì cái gì không đi chứ?
Cũng không biết thằng con nhà giàu này có của cải nhiều không, có thể chống đỡ được bao lâụ Cơ hội luôn tồn tại song hành với rủi ro.
Ở cái thành phố này cũng không ít nơi trả lương một năm sau thuế là ba trăm nghìn, nhưng muốn tìm được cũng chưa chắc dễ dàng.
Quan trọng nhất là bây giờ công ty sắp dời đi, vì khách hàng lớn nhất của công ty là công ty công nghệ đen Thiên Ý có quy mô toàn cầu, vậy mà lại nói muốn dời đến một nơi cô chưa từng nghe thấy, nên công ty cô làm cũng muốn đi theo.
Nhưng cô chắc chắn không theo rồi.
Vả lại, cho dù cô đi theo, chức vụ mà cô làm ở nơi đó đã khá cao, khó có cơ hội thăng tiến nữa.
Cổ đông của Thâm Lam tuy còn trẻ, nhưng có vẻ anh rất có thực lực.
Cô nhớ tới việc anh lái chiếc Mercedes Benz, nếu bán nó cũng đủ trả lương cho cô, muốn chèo chống công ty trong một năm cũng không thành vấn đề.
Mấu chốt bây giờ là vượt qua được cửa ải khó khăn này.
Cô là người không có cảm giác an toàn, bây giờ công ty đang thống kê danh sách người nào đồng ý gia nhập, nên cô kéo dài đến lúc này vẫn chưa trả lời lại.
Trong lòng cô không muốn đi, nhưng vẫn chưa dám báo lại công ty.
Nhưng bây giờ có lẽ cô dám rồi.
"Nếu cô quyết định chấp nhận đề nghị này, vui lòng trả lời qua email trong vòng ba ngày."
Lâm Tố nhìn câu cuối cùng của email, đặt điện thoại di động xuống.
Hiện tại đã ba giờ chiều, nắng vừa phải.
Thay đổi một công việc thoái mái hơn một chút, lý lịch vừa mới được đăng lên, ngày hôm sau đã nhận được cuộc điện thoại đầu tiên, cứ như vậy thuận lợi có được một lời đệ nghị, khiến cô không khỏi cảm thấy “hóa ra bản thân mình cũng trâu bò đến vậy”, chuyện này cũng khiến cho người ta cảm thấy không chân thực.
Như chợt nhớ ra điều gì đó, cô lại mở điện thoại ra tra một chút.
Doanh nghiệp thương mại Thâm Lam quả thực là một công ty mới thành lập, việc tố tụng là con số không, người đứng tên trên pháp lý là Lưu Quân, xem ra ông ta chính là vị tổng giám đốc Lưu kia.
Xem xét kỹ hơn, số vốn đăng ký đã lên đến con số đáng kinh ngạc là năm nghìn vạn.
Mặc dù bây giờ không có yêu cầu phải giao nộp nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút cảm thấy cũng sẽ nhanh chóng lên đến trăm vạn.
Một tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống.
Vào tháng trước, khi cô biết được công ty sẽ chuyển đi, sự lo lắng và sợ hãi vẫn chưa nguôi ngoai.
Một mình cô ăn no thì cả nhà mới không đóng bụng, còn phải đi làm để lo tiền thuê nhà, chưa kể những đồng nghiệp đã có gia đình.
Đó thực sự là một ngày đáng để ăn mừng.
Sau khi bật điều hòa trong phòng, Lâm Tố xuống lầu mua một ít đồ ăn và bia.
Đây là một tiểu khu nửa cũ nửa mới, đang cho thuê, bao trọn gói một phòng, diện tích khoảng 20m2, tiền thuê hàng tháng là ba nghìn, tính ra nó đã chiếm một phần tư số lương của cô.
Trên thực tế mấy món ăn của cửa hàng dưới lầu quả thực rất ngon, nhưng tiếc là ông nội luôn từ chối đồ ăn mang đi.