Chiếc giường quen thuộc, con mèo quen thuộc.
Lâm Tố thay quần áo rồi lên giường nằm vuốt ve mèo.
Cô nhìn căn phòng quen thuộc của mình, nghe tiếng gầm gừ thân quen.
Tối hôm qua là công chúa, trưa hôm nay lại trở về làm dân nghèo.
So sánh với căn biệt thự cao cấp tối hôm qua, hình như căn phòng cho thuê này lại cũ nát và nhỏ hẹp hơn.
Bức tường cũ kỹ, nhà vệ sinh lại gần giường như vậy, không có phòng để quần áo, bàn làm việc ở trong phòng ngủ, phía trên bày đủ đồ vật lộn xộn, trên tủ đầu giường còn vứt lung tung khăn giấy và dây sạc điện thoại.
Chiếc tủ này còn là thứ mà người chủ cũ của căn nhà để lại, bên cạnh còn có một mảng sơn bị bong tróc.
Vậy mà cô còn phải trả ba nghìn mỗi tháng.
So sánh nơi này với nơi cô vừa bước ra vào sáng nay, đây đâu phải chỉ khác nhau về hoàn cảnh sống.
Thật sự quá chênh lệch.
Tuy căn phòng này vừa cũ nát vừa bừa bãi, nhưng điều kỳ diệu chính là ở đây có cảm giác quen thuộc, cũng khiến cô cảm thấy an toàn.
Còn có mèo của cô nữa.
Người làm công không thể nghỉ ngơi, việc nên làm vẫn phải làm tiếp.
Mấy ngày nữa khách quý của tổng giám đốc Hà sẽ đến đây.
Cô nghĩ kỹ rồi mặc lại quần áo, nằm ở trên giường, mở điện thoại di động ra lướt đến người tên Ashly kia.
Có lẽ Ashly cũng đã được tổng giám đốc Lưu phân phó, lần đầu tiên nói chuyện nhưng cô ấy rất nhiệt tình và chu đáo.
Tối hôm qua cô nói chuyện với cô ấy một lúc, hỏi đủ thứ chuyện liên quan đến du thuyền.
Lâm Tố vừa nhắc đến chuyện bảy mươi hai thước, bên kia đã gửi một tệp tin đến đây, có cả phương án và hình ảnh, còn nói bọn họ quản lý giúp mấy chiếc du thuyền của tổng giám đốc Hà, cô chỉ cần xác nhận thời gian và bến cảng là được.
Ồ, thì ra là thế
Không ngờ lại đơn giản như vậy.
Bao gồm cả Keria, cô ấy cũng cung cấp một danh sách rất nhiều loại trái cây và thực phẩm, còn nói nếu như cô cần có thể gửi một ít đến để cô nếm thử.
Lâm Tố cảm thấy việc ăn thử rất cần thiết, nhưng chủ yếu là cô muốn biết vì sao những loại trái cây đó được bán với giá cao như thế.
Tuy nhiên, cô cũng không vội.
Cô lập một bảng danh sách mới kết hợp khẩu vị của mấy vị tổng giám đốc từ những danh sách mà tổng giám đốc Lưu gửi đến.
“Tổng giám đốc Hà.”
Báo cáo phải được báo cáo.
Lâm Tố tìm wechat của tổng giám đốc Hà, gửi danh sách đi, sau đó nghiêm túc gõ chữ, giọng điệu vô cùng cung kính “Đây là tài liệu chuẩn bị cho sự kiện vào ngày mười tám, mời ngài xem qua.”
Cô vừa gửi tin nhắn đi được năm phút, điện thoại đã đổ chuông.
Là tổng giám đốc Hà.
Lâm Tố vội nhận cuộc gọi, bên kia vang lên tiếng gió, lại hơi yên tĩnh, không biết anh đang ở đâu.
Tính tình của anh vẫn rất dịu dàng, không nổi giận hay nóng nảy, khiến tâm trạng thấp thỏm vì phải báo cáo kết quả của Lâm Tố đã bình tĩnh lại rất nhiều.
Anh nói việc sắp xếp du thuyền không có vấn đề gì, chỉ là các loại trái cây hơi ít, bảo cô “chuẩn bị dư một chút cũng được”, một ngày phải chuẩn bị sẵn số lượng bằng số lượng bảy ngày, không cần lo lắng việc lãng phí.
Cô không cần lo về vấn đề rượu, tự anh sẽ chuẩn bị.
Ngoài ra, anh còn nói khách rất thích mùi hương cây linh sam, bảo cô liên lạc với Keria để tìm loại hương này.
Lâm Tố ngồi trên giường, ghi chép lại mọi thứ vào một cuốn sổ.
Hình như bên kia đầu dây có tiếng người đang nói chuyện “Cú đánh vừa rồi khá đấy chứ.
Lão Hà, cậu đang chỉ dạy cho ai vậy?” Người bên kia cười một tiếng “Quản gia nhà cậu vô dụng vậy à?”