“Cô là Lâm Tố?” Người phụ nữ thở ra một ngụm khói thuố “Quản gia mới tới?”
“Ừm.” Lâm Tố suy nghĩ một chút, quyết định bảo vệ tôn nghiêm của mình “Thật ra tôi là quản lý tài vụ của Thâm Lam.”
Cô cũng muốn hỏi cô ấy là ai, có phải là bạn gái của tổng giám đốc Hà không, nhưng nếu cô được xác định là quản gia “Không phải là không thể hỏi mấy vấn đề này sao?”
Cô không chuyên nghiệp, không phục vụ chu đáo.
Ha ha.
Câu trả lời khiến người phụ nữ bật cười, cô ấy đánh giá cô từ trên xuống dưới, gật đầu, vẫy tay “Đi đi.”
“Ngày mười tám cô cũng sẽ đi?” Cô xoay người rời đi, chợt nhớ ra điều gì đó, quay lại nhìn cô ấy, dường như đang suy nghĩ điều gì đó “Lão Lưu không có ở đây, ừm, nhất định chính là cô.”
Ngôi nhà rực rỡ ánh đèn, gió hè mơn man làn váy.
Lâm Tố đứng bên cạnh tường hoa, không nhịn được nghiêng người ngửi, hương hoa phảng phất.
Thơm quá.
Đáng tiếc.
Thật ra cô cũng thích trồng hoa, trồng cỏ, nhưng tiếc cả đời này cô không thể có được một căn nhà lớn như vậy trong thành phó để có thể trông hoa, trồng cỏ.
Đây không phải là điều mà những người làm công ăn lương như cô có thể làm được.
Ngay khi tính cả Tôn Cường vào, điều đó cũng khó xảy ra.
Trừ khi anh ta có thể nhận được cổ phần và trở thành phó tổng giám đốc kỹ thuật, nếu không thì gà chó cũng lên thiên.
Đúng rồi, tổng giám đốc Hà gọi cô tới đây, rốt cuộc là muốn làm gì vậy?
Bên ngoài rất nhiều muỗi, một lúc sau vào chân và tay có thêm vài nốt muỗi đốt.
Lâm Tố đi một lúc, men theo cửa hông trở về nhà.
Phòng khách vẫn sáng đèn, cô không đi lên, vừa đi vài bước liền tùy ý đẩy một cánh cửa vào.
Đó là một phòng nghỉ.
Rèm cửa tung bay, ngoài cửa sổ là bức tường hoa.
Hương hoa lan tỏa khắp phòng, bên trái, bên phải có vài chiếc ghế tựa và bộ trà cụ, trông giống như một nơi để có thể ngả lưng, trò chuyện và uống trà.
Chân cô hơi đau, nhưng Lâm Tố không khách sáo, cởi giày ra, nằm lên ghế.
Căn phòng im ắng.
Chợt nhớ đến con mèo nhỏ ở nhà.
Một mình nó ở nhà, liệu có phải lại đi cào quần áo mà cô treo trên ban công hay không?
Không biết đã qua bao lâu, khi Lâm Tố cảm thấy buồn ngủ, bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng động cơ xe.
Như cảm nhận được điều gì đó, cô mở mắt, lập tức ngồi dậy trên chiếc ghế tựa.
“Ngay bên trong.
Chắc đang ngủ.
Tôi thấy cô ấy gõ cửa rồi lấy chìa khóa.
Nhất định là cô ấy đã khóa.” Bên ngoài cửa truyền đến giọng nói của tổng giám đốc Tống, giọng nói mơ hồ, mang theo vài phần cảm xúc mà cô không hiểu được “Quản lý Lâm này, đừng nhìn cô ấy tay chân vụng về, chuyện dở cũng không ít.”
Bản thân mình cũng không biết tại sao lại đắc tội với đối phương.
Lâm Tố cắn răng, cúi đầu đi giày, tay chân luống cuống.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, ánh sáng từ hành lang bên ngoài chiếu vào.
“Quản lý Lâm?” Bên ngoài cửa có một giọng nói truyền đến, ôn hòa dịu dàng.
Tổng giám đốc Hà.
Mới đi được nửa chiếc giày, Lâm Tố đã ngẩng đầu lên.
Cả hai người đàn ông đều ở ngoài cửa, chắn gần hết ánh sáng.
Gương mặt đẹp mê hồn của tổng giám đốc Hà.
Sau đó, giọng anh bỗng trở nên rõ ràng hơn “Này, hôm nay anh không khóa cửa à?”
Đầu lại ong ong, Lâm Tố đỏ mặt, không biết là tức giận hay xấu hổ.
Cô cố gắng khiến bản thân bình tĩnh, miễn cưỡng cười cười.
Tổng giám đốc Hà tươi cười bước vào, vẫy tay rồi lại ấn xuống “Cô tiếp tục nghỉ ngơi đi.
Tôi sẽ nhận một cuộc gọi không có việc gì đâu.
Tổng giám đốc Tống cũng không đi vào, chỉ đứng ở ngoài cửa nói vọng vào thôi.”