Lương Tùng Đình vừa đáp máy bay tối nay, đi một chuyến công tác mười ngày khiến hắn vô cùng mệt mỏi, về nhà tắm rửa xong đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì chuông điện thoại reo, trên màn hình là số của Úc Thanh Chước.
Hắn nghe máy, bên kia vang lên một giọng nam xa lạ: “Lương Tùng Đình phải không, là tôi, Triệu Trạch Như.”
Hắn nghĩ ngợi chốc lát thì nhớ ra người này là cậu ấm nhà giàu bạn của Úc Thanh Chước, lúc anh còn học đại học hắn có từng gặp Triệu Trạch Như vài lần, đã là chuyện của bảy tám năm trước.
Lương Tùng Đình ừ một tiếng, chờ đối phương mở lời.
Không biết Triệu Trạch Như đang chơi bời ở đâu mà đầu kia điện thoại rất ồn ào, nhưng thái độ nói chuyện của y lại từ tốn lịch sự, “Không biết bây giờ anh có rảnh không? Úc Thanh Chước uống say ở chỗ tôi, không có ai đưa cậu ấy về.”
Lương Tùng Đình không trả lời.
Triệu Trạch Như thầm nghĩ không ổn, dù sao quan hệ giữa hai người không được như trước nữa, vì thế lại tiếp tục tô vẽ: “Anh cũng biết tửu lượng của Thanh Chước thế nào mà, uống hai chai là gục rồi.”
Cho dù cách di động y cũng cảm thấy sự lạnh nhạt của Lương Tùng Đình.
Triệu Trạch Như im lặng hai giây, y thấy bản thân cần phải quyết liệt hơn, tốt nhất là kiểu một phát trúng đích.
“Bạn bè tôi ở đây đông lắm, cũng có người muốn chủ động đưa cậu ấy về nhưng tôi không yên tâm, thế nên mới gọi điện hỏi anh chút.”
Lúc đầu còn nói không có ai chở về mà giờ lại biến thành có người chủ động đưa đón rồi.
Lương Tùng Đình nhéo nhéo nơi giữa mày.
Lý trí bảo anh rằng đừng đi, không biết đây lại là cách theo đuổi vớ vẩn gì.
Thế nhưng lập trường tình cảm vào lúc này lại không được kiên định như vậy.
Triệu Trạch Như nói có người muốn đưa Úc Thanh Chước về, lỡ như người kia giở trò xấu thì sao.
Úc Thanh Chước uống say sẽ yếu mềm thế nào, Lương Tùng Đình hiểu rõ hơn ai hết.
Hắn vừa kẹp di động vào vai vừa đi đến tủ quần áo lấy đồ.
Khi Triệu Trạch Như cho rằng hắn không đồng ý tới thì đầu kia điện thoại lại vang lên tiếng hỏi: “Địa chỉ là gì?”
Y lập tức báo địa chỉ của quán karaoke, Lương Tùng Đình cũng không nói rõ là có tới hay không mà chỉ đáp: “Được, biết rồi.”, sau đó ngắt điện thoại.
Lương Tùng Đình đến nơi còn nhanh hơn y nghĩ, vào lúc Triệu Trạch Như suýt chút nữa cho rằng Úc Thanh Chước sẽ bỏ lỡ hắn thì Lương Tùng Đình xuất hiện ở chỗ ngoặt cầu thang.
Úc Thanh Chước hoảng thật, khoảnh khắc nghe thấy giọng hắn thì con ngươi co lại, hít sâu một hơi mới từ từ xoay người.
Vừa rồi anh còn muốn xuống cầu thang cố gắng thoát khỏi Triệu Trạch Như, bây giờ nhìn thấy Lương Tùng Đình thì lại bắt đầu đi ngược lên, một tay tóm lấy lan can còn một tay thì giơ lên xua xua, “Anh đừng qua đây, không phải em gọi điện làm anh đến đâu, em không cần anh chở…”
Triệu Trạch Như vừa nghe Úc Thanh Chước nói “Anh đừng qua đây” thì không khỏi buồn cười, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của anh thì y lại không cười nổi.
Anh đang sợ thật, vẻ khó xử muốn mà không dám gặp viết rõ trên mặt anh.
Trước đây Úc Thanh Chước không phải là người như thế, chỉ có anh khiến người khác khó xử chứ chưa từng rơi vào thế tiến không được mà lùi cũng chẳng xong thế này.
Anh là kiểu người kiêu ngạo từ trong xương, cậy tài khinh người cũng có, đối với nhiều chuyện đều chẳng thèm để ý.
Triệu Trạch Như là số ít bạn bè biết chuyện anh và Lương Tùng Đình bên nhau.
Lúc ấy y suýt nữa rớt cằm, bởi vì thoạt nhìn Úc Thanh Chước không giống gay tí nào mà không hiểu sao đã cong rồi, y phải mất vài tháng mới chấp nhận được sự thật này.
Úc Thanh Chước thật lòng thích Lương Tùng Đình, Triệu Trạch Như nhìn ra được, nhưng khi ấy không thể nào so sánh với hiện giờ.
Lương Tùng Đình vẫn đứng ở chỗ ngoặt cầu thang không hề đi lên trên, cách chỗ Úc Thanh Chước mười mấy bậc.
Hắn hơi ngửa đầu nhìn anh, hai mắt Úc Thanh Chước lại né tránh không dám nhìn thẳng hắn.
Lương Tùng Đình chỉ nói hai chữ: “Xuống đây.”
Úc Thanh Chước lắc đầu nguầy nguậy, vẫn muốn giải thích rõ: “Em không bảo bạn em thử anh đâu, cũng không muốn lấy cái cớ vụng về này để gặp anh…”
“Em biết anh không muốn tới, em biết anh nghĩ là em gài bẫy anh, nhưng mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu, bây giờ anh về được rồi mà.”
Say rượu kèm theo chịu kích thích nên Úc Thanh Chước không tránh khỏi nói nhiều hơn bình thường, mấy câu sau anh còn bắt đầu nói lộn xộn cả lên.
Anh kiên quyết không chịu đi cùng Lương Tùng Đình, đây là chuyện Triệu Trạch Như không ngờ tới.
Ngay cả Lương Tùng Đình cũng không ngờ.
Dù là bạn nhưng Triệu Trạch Như không có tư cách đứng ra khuyên, y lùi về cửa phòng rồi cúi đầu lấy thuốc lá ra hút, không nhìn sang hai người kia nữa.
Đồng thời y cũng không quên kéo chặt cánh cửa từ bên ngoài, không để cho bạn bè trong phòng đi ra.
Bộ dạng sụp đổ của Úc Thanh Chước khiến người ta đau lòng, Triệu Trạch Như đứng đây tự biết là không nên, vậy nên càng không muốn để cho người khác nhìn thấy tình cảnh này.
Bàn tay đang bám lấy lan can của Úc Thanh Chước khẽ run rẩy, anh cảm thấy mình không đứng nổi nữa, chầm chậm ngồi xuống bậc thang rồi giơ tay xoa mặt, giọng nói nhỏ hơn nhiều: “Hôm trước vừa gửi tin nhắn kia thì em đã hối hận, tiếc rằng không thể thu hồi lại được nữa.
Lúc đó em kích động quá, em biết, đó là vì đã qua rất nhiều ngày rồi em không gặp được anh, đến cả chuyện anh đi Quảng Châu mà em cũng không biết…”
Nếu không vì cồn thôi thúc thì có lẽ Úc Thanh Chước sẽ không nói ra những lời này.
Lương Tùng Đình nhăn mày, ánh mắt trầm xuống.
Hắn đi lên hai bước mà Úc Thanh Chước vẫn chỉ lo lẩm bẩm một mình.
“Anh nói không thể tha thứ cho em… Em cũng không thể tha thứ cho chính mình.
Nhưng cho dù anh muốn đóng cửa thì cũng để lại cho em một khe hở chứ, thế thì em vẫn có thể nhìn thấy chút ánh sáng, nếu không thì làm sao em tiếp tục được đây.”
“Đêm nay thật sự không phải là em gọi anh đâu, cũng không ám chỉ ai để tìm anh tới cả.
Em chỉ uống có hai chai bia thôi, hai chai sẽ không say, em có thể tự gọi xe đi về, tóm lại đừng quan tâm đến em.”
Lương Tùng Đình dừng bước trước mặt anh, Úc Thanh Chước vẫn cúi đầu ngồi yên, tiếp tục bảo hắn đi về đi.
Hắn thấy anh như vậy, cho dù không muốn thừa nhận đi chăng nữa thì lòng hắn vẫn đau.
Lúc nhận được tin nhắn rất dài kia của Úc Thanh Chước thì Lương Tùng Đình đã cảm thấy tình trạng anh không ổn, còn nghĩ khi quay về sẽ gặp anh hỏi xem.
Bây giờ nhìn thấy anh thế này thì hắn lại càng không thể đi.
Úc Thanh Chước vùi mặt vào hai tay.
Lương Tùng Đình ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói với anh: “Đi về đã Thanh Chước, về rồi nói tiếp.”
Úc Thanh Chước im lặng, lát sau mới trả lời với giọng nghèn nghẹn hờn dỗi: “Không cần sự thương hại rẻ mạt này của anh.”
Lương Tùng Đình dở khóc dở cười, nhìn Úc Thanh Chước vì uống say mà hai tai ửng hồng thì càng mềm lòng hơn, vươn tay xoa nắn vành tai anh, nói: “Tôi vừa đáp Bắc Kinh lúc tám giờ tối nay, về nhà còn chưa được một tiếng thì đã bị Triệu Trạch Như gọi đi rồi.”
“Cậu gọi đó là thương hại rẻ mạt à?”
Úc Thanh Chước vùi đầu trong tay thêm một lát mới chậm rãi ngẩng mặt lên.
Anh không khóc, chỉ là đuôi mắt hơi đỏ thôi, mở miệng nhấn mạnh lại lần nữa: “Em thật sự không gọi anh tới, em cũng không biết là anh đã về.”
Lương Tùng Đình gật đầu, “Tôi tin.”
Triệu Trạch Như im lặng đứng phía sau đã hút xong điếu thuốc, không nhịn được mà chêm vào một câu: “Úc Thanh Chước cậu đi mau đi, kẻo tí nữa mấy người trong phòng đi ra nhìn thấy cậu đang ngồi một đống ở cầu thang chẳng ra thể thống gì.”
Sự kiên nhẫn của Lương Tùng Đình cũng sắp hết, hắn cầm cánh tay Úc Thanh Chước kéo anh đứng lên, nói: “Tự mình đi tử tế, nếu không tôi khiêng cậu xuống đấy.”
Sao Úc Thanh Chước dám ngồi đây kì kèo với Lương Tùng Đình tiếp nữa, cứ vậy đi theo hắn xuống tầng rồi ra bãi đỗ xe.
Trước khi lên xe anh vẫn không từ bỏ, lại nói mình có thể tự bắt xe về nhà lần nữa, bị Lương Tùng Đình lạnh mặt liếc một cái mới ngoan ngoãn ngồi vào xe.
Đêm nay quá chấn động, buổi chiều khi rời nhà chắc chắn Úc Thanh Chước không thể tưởng tượng được rằng đêm khuya anh sẽ theo Lương Tùng Đình về nhà.
Sau khi lên xe Lương Tùng Đình ném cho anh một chai nước rồi tập trung lái xe không nói thêm gì nữa.
Úc Thanh Chước cầm chai nước, ánh mắt mê mang nhìn khung cảnh ngoài xe, cũng im lặng suốt cả quãng đường.
Nửa tiếng sau, khi hắn dừng xe ở bãi đỗ dưới chung cư thì anh đã tựa vào lưng ghế ngủ mất rồi..