Tựa Như Sự Dịu Dàng Của Anh

Đây mới là cách hợp với Úc Thanh Chước nhất để nói em yêu anh.

Lương Tùng Đình ngồi cách anh chiếc bàn chẳng dài đến hai mét, nhìn anh với ánh mắt nghiêm túc mà nặng trĩu.

Một Lương Tùng Đình ba mươi tư tuổi đã không còn trẻ nữa, không chỉ vậy, từ nhỏ đến giờ hắn chưa từng là kiểu người nhiệt tình sôi nổi. Thế nhưng khi Úc Thanh Chước chính miệng nói câu "Chẳng kể ly xa chỉ tụ vầy" kia, hắn không thể khống chế được trái tim đang nhảy nhót của mình, giống như một cậu trai chỉ mới mười bảy mười tám tuổi thôi vậy. Thậm chí trái tim hắn còn đập nhanh hơn và đong đầy khát vọng hơn khi ấy.

Nếu không phải tiết học còn chưa kết thúc, nếu không phải đối diện camera còn có bảy tám chục sinh viên thì chắc chắn hắn sẽ làm một vài chuyện điên cuồng với Úc Thanh Chước ngay bây giờ.

Úc Thanh Chước giảng thêm vài phút nữa, sau cùng là trả lời mấy câu hỏi mà sinh viên đưa ra. Đến khi anh nói xong quy tắc làm bài thi tuần sau rồi gập laptop xuống thì phòng bếp lập tức chìm trong yên lặng.

Lương Tùng Đình không nói gì, ánh mắt hắn nhìn anh vẫn mang một ẩn ý nào đó.

Anh tháo kính ra để lên bàn, cầm cốc nước lên uống một ngụm rồi chậm rãi đặt xuống, nhẹ nhàng lên tiếng: "Sau lần gặp anh ở nghĩa trang em cảm thấy mình chẳng còn hy vọng, đến khi tặng ấn xong em thấy mình đã có được một điểm, tiếp đó khi cầm hoa vào văn phòng Tạo Nghệ, lại thêm một điểm nữa..."

Hành trình theo đuổi của Úc Thanh Chước quả thực không dễ dàng, anh đã thật sự phải nhích lên từng centimet một. Anh còn muốn nói tiếp nhưng Lương Tùng Đình đã thấy vừa tự trách vừa đau lòng, hắn không thể nghe thêm nên mở miệng ngăn anh: "Úc Úc, chừa lại đường lùi cho anh đi." Là giọng điệu xin tha.

Sự tinh nghịch của Úc Thanh Chước quyết chạy ra quấy phá, không chịu tha cho hắn.

Anh chống tay lên bàn, cười như không cười mà nhìn người đối diện, "Khi đó anh Đình nhẫn tâm lắm, túm tóc em ấn đầu em xuống giường, lúc em xin tha còn bóp cổ em nữa, vậy em mới biết hóa ra anh hận em như thế."

Lương Tùng Đình không ngăn được anh nên thôi mặc kệ cho anh nói, hắn còn hỏi hùa theo: "Anh ghét em thì có nên trừ bớt điểm đi không?"

Úc Thanh Chước lắc đầu, nụ cười vẫn treo trên khóe môi, "Không trừ. Điều đó chứng tỏ trong lòng anh vẫn còn vị trí dành cho em, dù có ghét đi nữa thì cũng là người mà anh ghét nhất, là người có thể khiến anh mất tự chủ, không một ai sánh bằng."

Chính là Úc Thanh Chước mà Lương Tùng Đình yêu, là Úc Thanh Chước mà Lương Tùng Đình vẫn nhớ mãi không quên.

Sau bảy năm ly biệt anh quay về mang theo bao bí mật, chưa đến ngày thành công thì anh sẽ không nói bản thân đã chịu vất vả nhiều nhường nào, cũng sẽ không giải thích điều gì hết.

Lương Tùng Đình nở nụ cười chua xót, hỏi anh: "Rốt cuộc em muốn chứng minh điều gì?"

Úc Thanh Chước mím môi, thấp giọng trả lời hắn: "Chứng minh là cho dù anh không biết về nỗi khổ của em khi chúng ta chia tay thì anh vẫn sẽ tha thứ cho em, đồng ý để em quay về bên cạnh anh."

Úc Thanh Chước muốn đặc quyền của mình, muốn tình yêu vô điều kiện của Lương Tùng Đình. Xác suất thành công cực kỳ thấp, nhưng anh vẫn muốn có được nó.

Mặc dù trong lòng Lương Tùng Đình không dễ chịu chút nào nhưng hắn không định bảo Úc Thanh Chước dừng lại. Lúc này anh nói về những chuyện xảy ra trong vài tháng vừa qua là để giải tỏa những cảm xúc vốn dĩ bị kìm nén. Hắn từng dùng cả lời nói và hành động để làm anh tổn thương, cho nên giờ đây hẳn là hắn nên thành thật lắng nghe và nhận đánh nhận phạt.

Nhưng Úc Thanh Chước lại không nói tiếp nữa, anh đứng lên đi vòng qua bàn ăn, bước đến trước mặt Lương Tùng Đình rồi hơi ngả người nửa ngồi lên cạnh bàn.

Bấy giờ anh mới nói với hắn: "Thật ra em vẫn bướng bỉnh y như bảy năm trước."

Vị trí của Lương Tùng Đình thấp hơn một chút so với anh, hắn ngẩng đầu lên, nở nụ cười nhạt rồi trả lời: "Anh biết."

Lương Tùng Đình chưa bao giờ quen biết một Úc Thanh Chước trầm lặng và dè dặt, đương nhiên sẽ không ngã vào lưới tình với người đó lần nữa. Kiếp trước hay kiếp này đều không.

"Thật ra em vẫn kiêu ngạo y như bảy năm trước." Úc Thanh Chước nói tiếp.

Hắn vẫn lặp lại chỉ hai chữ: "Anh biết."

"Nếu ngay từ đầu em đã nói ra chuyện năm đó thì anh chấp nhận em một phần sẽ vì hiểu cho những khó khăn của em." Úc Thanh Chước nói ra rất nhẹ nhàng, vẻ mặt cũng vô cùng bình thản, "Tình yêu mà em muốn là không trộn lẫn thương hại hay đền đáp, mà là cho dù Úc Thanh Chước có phạm sai lầm một nghìn lần thì vẫn luôn có Lương Tùng Đình bảo vệ và yêu thương cậu ấy."

Đương nhiên trong thực tế sẽ không có ai thật sự phạm lỗi cả nghìn lần. Kể cả Úc Thanh Chước cũng cố gắng tiến bộ, lột xác trở thành người tốt hơn, thế nhưng trong lòng anh vẫn luôn có một điều không thể nào buông bỏ.


Tuy rằng việc anh níu kéo là hèn mọn nhưng tình yêu của anh không hèn mọn.

Anh muốn Lương Tùng Đình chấp nhận anh mà không màng lý do. Nếu không phải như vậy, Úc Thanh Chước cảm thấy dù hai người có quay về bên nhau cũng chẳng còn ý nghĩa.

Lương Tùng Đình càng nghe anh nói thì hắn càng cảm thấy yêu anh nhiều hơn.

Cuối cùng hắn thở dài, duỗi tay đặt lên trên đùi anh, mở miệng: "Em không cần giải thích, anh biết hết mà."

Lương Tùng Đình là người khiêm nhường điềm tĩnh, sẽ không dễ mạnh miệng nói rằng bản thân biết hết như thế này, hoàn toàn không phù hợp với tính hắn xưa giờ. Nhưng đối với Úc Thanh Chước mà nói thì câu này của hắn như một lời hứa hẹn, rằng hắn sẽ mãi ở bên chăm sóc và bảo vệ anh.

Úc Thanh Chước hơi cúi đầu xuống, tầm mắt dừng ở bàn tay hắn. Khóe mắt anh hoe đỏ, hai bên má cắn chặt, anh cúi đầu vì không muốn để Lương Tùng Đình trông thấy bản thân mất bình tĩnh, cố gắng kìm nén lại cảm xúc.

Lương Tùng Đình không đành lòng nhìn anh như vậy, dỗ dành: "Sao lại không nhìn anh? Em đang nghĩ gì thế?"

Sau một lát im lặng anh mới lên tiếng đáp: "Em nghĩ... một Úc Thanh Chước vỡ nát, chỉ khi ở bên Lương Tùng Đình mới có thể lành lại như ban đầu."

***

Úc Thanh Chước quyết định chuyển sang nhà mới vào ngày mùng chín tháng một, là cuối tuần.

Anh về nước chưa đầy một năm, đồ đạc cá nhân cũng không nhiều. Công ty cung cấp dịch vụ chuyển nhà mà Lương Tùng Đình chọn cũng vô cùng nhiệt tình, từ bốn giờ sáng đã bắt đầu vận chuyển đồ đạc từ căn hộ cũ sang nhà mới, không chỉ vậy còn sắp xếp gọn gàng đâu vào đó.

Xong việc Lương Tùng Đình tiễn công nhân xuống tầng, tặng họ vài bao thuốc rồi thanh toán phí chuyển.

Hắn trước giờ vẫn vậy, luôn có thể cư xử thoải mái với tất cả mọi người dù ở bất cứ tầng lớp nào. Trong nhóm có một công nhân nói với hắn là "Cảm ơn ông chủ", Lương Tùng Đình bảo họ không cần khách sáo, sau đó hắn còn đi theo xe tải của bọn họ ra đến cửa chung cư để nhờ bác bảo vệ mở cổng.

Khi hắn quay về nhà thì trông thấy Úc Thanh Chước vẫn còn mặc áo khoác đứng yên bên cạnh bể cá cảnh, ngắm nhìn những chú cá nhiệt đới đầy màu sắc bên trong.

Nhiều năm trước Úc Thanh Chước từng nói anh muốn có một bể cá dài hai mét, anh sẽ nuôi những cây thủy sinh lớn và thật nhiều loài cá cảnh nhiệt đới.

Từ khi phác thảo bản thiết kế Lương Tùng Đình đã cân nhắc tất cả những điều này. Mọi vật dụng trong căn nhà này, từ bể cá đến màn chiếu, từ lò nướng đến bàn làm việc đa năng, mỗi món đồ đều là thứ phù hợp nhất với Úc Thanh Chước.

Lương Tùng Đình đi đến bên cạnh rồi giang tay ôm anh.

Úc Thanh Chước hỏi hắn: "Bao giờ nhóm anh Lộ tới thế?"

"Còn lâu, chắc tầm sáu bảy giờ."

Anh và Lương Tùng Đình mời rất nhiều bạn bè đến ăn mừng nhà mới, không chậm trễ dù chỉ là một ngày, buổi sáng vừa chuyển xong thì buổi tối đã tổ chức tiệc mừng.

Lá rụng về cội, cuối cùng Úc Thanh Chước đã có ngôi nhà thuộc về mình ở Bắc Kinh phồn hoa.

Những chú cá sặc sỡ quẫy đuôi bơi lượn trong bể kính, còn hai người đứng trước bể cá ôm hôn nhau. Úc Thanh Chước vươn đầu lưỡi liếm lên bờ môi Lương Tùng Đình, hắn thì duỗi tay ôm siết anh vào lòng, không chừa lại một chút khoảng cách nào mà say mê làm sâu thêm nụ hôn.

Vì mải dọn dẹp nhà nên mãi đến tận hai giờ chiều bọn họ mới ăn trưa. Hai người tìm tạm một quán mì trộn ở gần chung cư để ăn cho xong bữa.

Đã quá giờ cơm nên Úc Thanh Chước chỉ ăn nửa bát đã buông đũa, phần còn lại được Lương Tùng Đình trút vào trong bát mình rồi ăn nốt giùm anh.

Ăn trưa xong hai người quay về nhà ngủ bù, rèm cửa được kéo kín khiến căn phòng chìm vào trong bóng tối, cửa sổ bằng thủy tinh hai lớp ngăn cản mọi tạp âm, Úc Thanh Chước nằm trong vòng tay Lương Tùng Đình ngủ một giấc yên lành.

Sau bảy giờ bắt đầu có bạn bè tới nhà. Bạn của Úc Thanh Chước, bạn của Lương Tùng Đình, chẳng mấy chốc đã ngồi đầy phòng khách.


Mọi người uống rượu nói chuyện phiếm, người thì chơi game người thì chơi bài, ai cũng vui vẻ thoải mái, cho dù không quen biết thì cũng nhanh chóng bắt chuyện và chơi đùa cùng nhau.

Giữa buổi Lương Tùng Đình có vắng mặt một lát, hắn và vài người bạn ra ban công hút thuốc, không lâu sau Kỳ Gia cũng ra ngoài có việc.

Lộ Bạch Phỉ đứng một mình cạnh bể kính xem cá, Úc Thanh Chước đi tới rót cho y một ly rượu do chính tay anh pha. Y nhận lấy ly rồi khẽ nói với anh: "Bể cá này làm tôi nhớ tới một bức tranh trước kia của Lương Tùng Đình."

Những bức kí họa hồi đó của hắn đã rất đẹp, không đơn thuần chỉ vẽ về kiến trúc mà còn vẽ cả Úc Thanh Chước.

Anh biết Lộ Bạch Phỉ nhắc đến bức tranh nào, ừ một tiếng rồi đáp: "Là bức mà anh ấy vẽ em đứng cạnh bể cá nhỉ. Bức tranh đó bị đốt khi bọn em chia tay mất rồi."

Lộ Bạch Phỉ nghe vậy thì nhún vai cười cười. Chuyện năm đó giữa Úc Thanh Chước và Lương Tùng Đình lằng nhằng đến nỗi nói về chủ đề nào cũng có khả năng dẫm phải mìn, cho dù vòng vèo cũng khó tránh, thôi thì cứ nói thoải mái coi như ôn lại chuyện hoang đường ngày mình còn trẻ dại, ai mà chưa từng như vậy chứ.

"Tranh có thể vẽ lại, cá cũng có thể nuôi lại." Lộ Bạch Phỉ ung dung nói.

Úc Thanh Chước gật đầu, cũng nhìn cá nhiệt đới trong bể rồi đáp lại lời y: "Không biết Kỳ Gia từng nói với anh chưa, một người tốt như anh, tốt về mọi mặt mọi phương diện, một khi đã có được thì sẽ không thể buông tay để anh rời đi nữa. Đối với em mà nói Lương Tùng Đình cũng vậy."

Lộ Bạch Phỉ biết được chút khúc mắc giữa họ, Úc Thanh Chước không cần giấu giếm trước mặt y.

Hơn nữa anh đoán không sai, Kỳ Gia thật sự từng nói những lời tương tự với Lộ Bạch Phỉ.

Y nhấp ngụm rượu do Úc Thanh Chước pha, vị rất ngon, xem ra trình chơi bời ăn uống của cậu ấm nhà họ Úc năm đó vẫn chẳng giảm chút nào.

"Úc Thanh Chước cậu biết không, thực ra cảm giác được một người giữ chặt cũng tốt lắm." Dừng một lát, y quay sang nhìn anh rồi nói tiếp với giọng rất chắc chắn, "Hẳn là Lương Tùng Đình cũng cảm thấy như vậy."

Hai người họ chưa nói được mấy câu thì Lương Tùng Đình đã đi vào phòng khách, Kỳ Gia cũng vừa quay trở lại.

Những buổi tụ tập đông người như thế này thì thường Kỳ Gia sẽ không ở lại lâu, Lộ Bạch Phỉ luôn để ý đến cảm nhận của cậu, thường xuyên cùng cậu rời đi sớm.

Bên này Lộ Bạch Phỉ đang định nói tạm biệt với Úc Thanh Chước thì Triệu Mịch đã vội ngăn y lại, nói: "Còn chưa đến mười giờ mà đã về, mấy người chán thật đấy." Sau đó hắn khởi xướng, "Có muốn đến quán bar ở đường Tuyết Thanh ngồi lát không? Không xa đây lắm đâu."

Úc Thanh Chước nghe đề nghị này thì giật mình.

Đó là nơi vô cùng quen thuộc với anh và Lương Tùng Đình, rất gần trường đại học của họ. Thế nhưng Úc Thanh Chước về nước lâu như vậy, trước nay không hề đi qua con phố kia, thậm chí cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Đây cũng là quán bar đầu tiên mà Triệu Mịch góp vốn, là nơi Lương Tùng Đình đã hát hơn nửa năm.

Ở nơi đó Úc Thanh Chước đã nghe hắn hát vô số lần. Những hàng ghế đông đúc, những ánh đèn lập lòe, những gương mặt trẻ trung đổ về từ các trường đại học xung quanh, và cả những tiếng hò reo nhiệt tình sôi nổi nữa. Ký ức ấy in quá rõ trong tiềm thức của anh, cho dù hồi tưởng bao nhiêu lần thì vẫn luôn sống động như lúc đầu.

Úc Thanh Chước ngước mắt nhìn Lương Tùng Đình theo bản năng, nhưng khác với lần ở suối nước nóng, lúc này hắn lập tức gật đầu, "Mọi người cùng đi đi." Dứt lời lại hỏi Lộ Bạch Phỉ, "Uống nốt ly này rồi hẵng về, hay là hỏi ý Kỳ Gia xem?"

Kỳ Gia không muốn làm bọn họ tụt hứng, không để Lộ Bạch Phỉ mở miệng cậu đã đồng ý luôn, "Chúng mình cũng đi nhé."

Chơi bời đến khuya nên chỉ còn hai ba người là không động tới rượu, vì thế cả bọn bèn chia thành hai nhóm đi xe một trước một sau đến quán bar.

Bây giờ việc kinh doanh của Triệu Mịch khấm khá hơn trước nhiều, quán bar đã giúp hắn tích góp xô vàng đầu tiên này giờ đây đã được chuyển nhượng sang cho một người bạn quản lý. Thế nhưng những nhân viên đã làm lâu trong quán vẫn còn nhận ra hắn, vừa thấy Triệu Mịch dẫn bảy tám người vào thì lập tức dẫn họ đến bàn ở đối diện sân khấu.

Ngoài Triệu Mịch thỉnh thoảng tới một chuyến thì bọn Lương Tùng Đình đều chưa từng đến đây kể từ khi tốt nghiệp.


Cách trang trí và bày biện gần như không thay đổi, nhưng người ngồi ở đây giờ đã không còn là những tâm hồn tươi trẻ và nhiệt huyết của ngày xưa nữa rồi.

Mọi người gọi đồ uống, đều là loại bình thường như Thanh Đảo hay Yến Kinh. Chọn đồ xong ai nấy đều cười nói lâu lắm rồi không đến kiểu bar dành cho sinh viên như thế này, không khỏi cảm thấy bầu không khí nơi đây hơi xa lạ.

Trên sân khấu có một cô gái trẻ đang ôm guitar vừa đàn vừa hát, bên cạnh còn có người đánh keyboard thỉnh thoảng đệm hòa âm cho cô.

Triệu Mịch ngồi ở dưới khán đài uống hai ngụm Yến Kinh, đánh giá: "Không thể so được với hồi Tùng Đình còn hát."

Năm đó Lương Tùng Đình chỉ đến quán bar một hai lần mỗi tuần nhưng lại là giọng ca được mọi người săn đón nhất ở đây.

Úc Thanh Chước ngồi cạnh tỏ vẻ đồng tình, anh nhích lại gần Lương Tùng Đình rồi khẽ nói với hắn: "Em thường mơ thấy cảnh anh ngồi hát đấy."

Lời này chỉ đơn giản là anh đang hoài niệm quá khứ, không mang ý gì khác, anh thậm chí còn không nghĩ tới chuyện hỏi hắn lên sân khấu lần nữa.

Lương Tùng Đình ôm anh, cúi đầu dán bên tai anh nói: "Không cần mơ, nếu em muốn thì bây giờ nghe."

Hắn nói rất nhẹ nhàng, Úc Thanh Chước nghe vậy thì hoảng sợ quay phắt lại nhìn hắn, nhất thời không thể nói nên lời.

Lương Tùng Đình bị phản ứng của anh chọc cười, hỏi: "Muốn nghe không?"

Úc Thanh Chước siết chặt nắm tay, bởi vì quá kinh ngạc nên dường như các đầu ngón tay anh bỗng trở nên lạnh lẽo.

Anh đáp "Nghe" với ánh mắt lấp lánh.

Lương Tùng Đình đứng lên, vừa dịch ghế ra vừa quay sang nói với Triệu Mịch: "Anh Mịch này, tao lên sân khấu hát một bài, mày nói giúp với quản lý một tiếng nhé."

Hắn vừa nói xong thì cả bàn im lặng ngay tắp lự, tất cả đồng loạt hướng mắt về phía hắn.

Lộ Bạch Phỉ vuốt vuốt đuôi tóc, bật cười: "Chuyến đi đêm nay đáng giá đấy."

Triệu Mịch nhanh chóng hoàn hồn, sau hai giây sửng sốt thì vội vàng đứng lên, "Hát đi hát đi, tao đi nói thay mày một tiếng."

Lương Tùng Đình mỉm cười xoa đầu Úc Thanh Chước, hỏi anh: "Nghe bài gì?"

Giọng anh hơi run rẩy, "Anh hát gì cũng được."

Nụ cười vẫn đong đầy ánh mắt, hắn nói "Được" rồi xoay người đi về phía sân khấu.

Tối chủ nhật không đông khách như thứ sáu thứ bảy, hơn nữa sắp đến thời điểm thi cuối kỳ nên hầu hết sinh viên phải bắt đầu ôn tập, vậy nên đêm nay trong quán bar không quá ồn ào.

Úc Thanh Chước ngồi thẳng lưng trên ghế, tầm mắt không rời Lương Tùng Đình.

Dường như mỗi một âm thanh có liên quan tới hắn đều bị khuếch đại đến vô hạn. Úc Thanh Chước nghe thấy tiếng hắn bước lên trên sân khấu, tiếng hắn kéo ghế cao, tất cả mọi giác quan đều bị Lương Tùng Đình chiếm cứ.

Lương Tùng Đình đi tới chỗ keyboard nói tên bài và key mình muốn hát, người đó nghe xong thì bất ngờ, "Thấp vậy á?"

Hắn thản nhiên trả lời: "Hát được, lát nữa anh đánh giúp tôi phần nhạc dạo là được."

Người nọ đồng ý rồi bắt đầu chỉnh âm. Lúc này đèn sân khấu bật sáng, là Triệu Mịch ở phía sau cánh gà cố ý nhờ nhân viên bật lên.

Vốn dĩ Lương Tùng Đình chỉ định hát một bài đơn giản tặng cho Úc Thanh Chước mà thôi, không ngờ rằng Triệu Mịch còn giúp hắn chuẩn bị mấy thứ này.

Ánh đèn chiếu đúng vào vị trí chiếc ghế mà hắn vừa chỉnh xong, Lương Tùng Đình cầm mic lên, nói: "Anh Mịch, tắt đèn đi đi."

Triệu Mịch mặc kệ, hắn đã quay về chỗ nhếch mép cười xảo quyệt, không hé răng đáp lại. Đèn vẫn cứ bật sáng.

Lương Tùng Đình hết cách, ngồi ngay dưới ánh đèn nên hắn thấy hơi nóng, đành cởi áo khoác ra rồi vắt lên lưng ghế, phía dưới đã có người bắt đầu huýt sáo trêu ghẹo.

Vẻ ngoài của hắn đẹp như thế, có ai mà không thèm muốn chứ?


Keyboard đánh những nốt nhạc đầu, Lương Tùng Đình nhìn Úc Thanh Chước ở bên dưới khán đài, khúc nhạc dạo đã dứt, hắn cất lên câu hát đầu tiên với chất giọng trầm thấp.

Không còn hát hay như năm đó, đây là điều hiển nhiên.

Bảy năm không mở giọng, cách lấy hơi hay kỹ xảo gì đó đều thụt lùi, nhưng Úc Thanh Chước chỉ mới nghe một câu đã cảm thấy bản thân không thở nổi.

Bài hát mà hắn chọn chính là 《Tựa như sự dịu dàng của anh》 của Đặng Lệ Quân, cũng là bài mà Úc Thanh Chước chọn vào lần đầu tiên hai người chia tay trong phòng karaoke.

Nghe lại sau bảy năm, ngay cả đầu tim của anh cũng nhói đau.

Anh uống một ngụm rượu, miễn cưỡng đè ép cảm xúc trong lòng xuống, bàn tay đang cầm lấy chén rượu thậm chí còn vô thức run rẩy.

Khả năng tự chủ của Lương Tùng Đình vẫn luôn tốt hơn anh. Lúc này hắn ngồi giữa sân khấu, dần dần tìm về cảm giác ca hát của ngày xưa, hơi thở ổn định hơn, người nghe khó mà nhận ra được cảm xúc của hắn đang dao động.

Hắn luôn nhìn Úc Thanh Chước khi hát. Anh ngồi ở phía dưới, rõ ràng sắp không thể kìm nén được nữa. Lương Tùng Đình nhìn anh siết chặt lấy chai bia, trên mặt lộ ra vẻ yếu đuối hiếm gặp, giờ khắc này hắn rất muốn chạy xuống đó ôm anh.

Dường như xung quanh Úc Thanh Chước bấy giờ là một mảnh đất trống, ghế của Lương Tùng Đình vẫn không có ai ngồi, những người khác đều hiểu mà không đi tới quấy rầy anh. Úc Thanh Chước hít sâu một hơi, nghiêng người hỏi Triệu Mịch: "Em có thể đặt hoa cho anh Đình không?"

Triệu Mịch trêu anh: "Ba mươi mấy tuổi rồi mà cậu còn làm trò sến súa này hả? Bây giờ quán bar này không phải của tôi nữa, Lương Tùng Đình cũng không làm ở đây, cậu ta không được trích phần trăm từ tiền mua hoa của cậu đâu."

Úc Thanh Chước đâu để ý chuyện này, rút di động ra chuẩn bị quét QR.

Triệu Mịch vẫy tay gọi nhân viên, trong lúc đó Úc Thanh Chước vẫn luôn chăm chú nhìn sân khấu, cho dù là lúc hỏi Triệu Mịch hay lúc nói chuyện với nhân viên thì anh đều chỉ hơi nghiêng người, còn ánh mắt không hề nhìn về phía bọn họ.

Nhân viên báo giá hoa, quán bar này tập trung chủ yếu vào sinh viên nên phí không quá cao, bó hoa lớn nhất cũng chỉ hơn tám trăm.

Úc Thanh Chước nói: "Đừng tặng luôn nhé, để tôi tự mang tặng."

Nhân viên rất hiểu ý, không lâu sau đã ôm hoa quay lại, một bó hồng đỏ rực thật lớn được đưa tận tay Úc Thanh Chước. Cả bàn thấy vậy bắt đầu thi nhau gõ cốc chén ồn ào.

Lương Tùng Đình đã hát xong đoạn điệp khúc đầu tiên, keyboard bên cạnh đàn nhạc dạo. Úc Thanh Chước ôm hoa đi đến cạnh sân khấu nhưng cuối cùng lại không bước lên trên.

Quá nhiều người ở đây, người ở mấy bàn khác còn giơ điện thoại lên giống như đang quay phim, Úc Thanh Chước không muốn làm lớn chuyện.

Lương Tùng Đình tiếp tục giơ mic lên, hắn nhìn Úc Thanh Chước đang đứng ngay bên dưới, lời ca lại vang lên lần nữa.

Úc Thanh Chước đặt bó hoa xuống cạnh bậc thang lên sân khấu, sau đó anh co người ngồi xuống mấy bậc thang thấp bé. Anh chống khuỷu tay lên đầu gối, hai bàn tay bụm mặt, bả vai bắt đầu khẽ rung lên.

Từ góc nhìn của Lương Tùng Đình có thể trông thấy rõ Úc Thanh Chước đang khóc.

Về nước gần một năm, dù ở trong bất cứ hoàn cảnh nào, dù có chịu nhiều uất ức tới đâu Úc Thanh Chước cũng chưa từng khóc. Anh không hề rơi một giọt nước mắt trước mặt Lương Tùng Đình, anh không phải kiểu người sẽ phơi bày vết thương của mình để người khác thông cảm.

Nhưng lúc này anh thật sự không kìm được nước mắt. Một người vốn dĩ nhã nhặn và tươm tất như anh, giờ đây lại không màng hình tượng mà bật khóc nức nở trước ánh mắt bao người.

Chẳng đôi tình nhân nào có thể mỉm cười đối mặt với bảy năm xa cách. Lạnh lùng như Lương Tùng Đình cũng không thể, kiêu ngạo như Úc Thanh Chước cũng không thể.

Úc Thanh Chước không bận tâm đến việc bản thân mất mặt trước mọi người, bởi không một ai biết những sai lầm mà anh từng mắc phải, không một ai thấu Lương Tùng Đình đã dành cho anh nhiều yêu thương và dịu dàng nhường nào, cũng không một ai hiểu giờ phút này anh chỉ có thể dùng nước mắt mới gột rửa được hết đau khổ và ân hận.

Lương Tùng Đình tắt mic rồi để nó lên ghế.

Sự im lặng bao trùm cả quán bar nho nhỏ, người đánh keyboard dừng tay lại, chỉ còn tiếng khóc thổn thức vang lên từ phía dưới khán đài.

Lương Tùng Đình đi đến cạnh bậc thang, ngồi xổm xuống ôm lấy Úc Thanh Chước.

Hắn không bảo anh đừng khóc nữa cũng không nói câu an ủi dỗ dành nào, hắn chỉ siết chặt Úc Thanh Chước trong lòng, sau đó lấy một món đồ trong túi áo mình ra rồi nhét vào tay anh.

Là một chiếc nhẫn bạch kim trơn được đặt trong túi nhung, có kích cỡ khớp với ngón áp út của anh.

Đời này Úc Thanh Chước đã sửa chữa vô số vật cũ, nhưng chỉ có Lương Tùng Đình mới có thể chữa lành một Úc Thanh Chước đã vỡ vụn nát tan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận