Thứ hai, tiết thứ tư và thứ năm của lớp A7 là tiết học tiếng Anh.
Đại hội thể thao được tổ chức vào cuối tuần, lớp mười hai hiếm khi nào được thả lỏng vài ngày, khi việc quay về việc học tập theo nề nếp lần nữa, vẻ mặt của tất cả mọi người đều mỏi mệt.
Khi Tô Hà bước vào lớp, đám học sinh của năm dãy bàn đầu đã nằm ngay ngắn trên bàn mà chợp mắt.
Anh đến trước khoảng hai phút, xấp bài thi đã được sửa và thu lại hồi tiết trước bây giờ đang đặt ở góc bục giảng, anh đang định tìm Kiều Minh Hạ phát xuống theo thói quen, tầm mắt lướt qua thì phát hiện có gì đó không ổn.
Chỗ ngồi của Kiều Minh Hạ nằm ở hàng thứ hai bên cạnh bục giảng, nằm ở trung tâm, trong lúc giảng bài chỉ cần ngẩng đầu lên là thấy ngay.
Nhưng bây giờ nơi đó lại trống rỗng, mặt bàn ngổn ngang mấy tờ giấy kiểm tra của ba tiết trước.
Tô Hà cau mày nói thầm trong lòng rằng ngày hôm qua sinh nhật Kiều Minh Hạ, sau khi anh gửi tin nhắn, cậu chỉ đáp "cảm ơn" sau đó thì không có tin tức gì.
Anh chỉ nghĩ rằng có lẽ Kiều Minh Hạ đã có kế hoạch gì khác, dù sao thì tuổi mười tám cũng rất quan trọng, cho dù đối với những gia đình đơn thân thì việc có thêm một vài tiết mục chúc mừng cũng chẳng có gì là lạ.
Chờ đến tối, Kiều Minh Hạ vẫn không trả lời tin nhắn.
Theo quan điểm của Tô Hạ, họ vốn không phải đang yêu đương cùng nhau, có đôi khi không cần quản cậu nghiêm khắc như vậy, tùy ý cậu muốn làm gì, đi đâu, ai ngờ hôm nay cậu lại không đi học.
Tô Hạ đánh thức lớp trưởng đang nằm sấp ở hàng ghế đầu rồi hỏi: "Kiều Minh Hạ xin nghỉ phép sao?"
Lớp trưởng còn chưa kịp lấy lại tinh thần, ngẩng đầu thấy là thầy giáo thì bị dọa giật mình, vội vàng đứng lên.
Cô quay đầu lại, ánh mắt mờ mịt nhìn vào chỗ trống của Kiều Minh Hạ: "Có vẻ như là...!Em không biết, thầy Tô."
"Tiết trước không phải là tiết của cô giáo Chương sao, sao lại không biết?"
Lớp trưởng: "Cô Chương không hỏi."
Một phút trước khi bắt đầu vào tiết, anh vội vàng lấy điện thoại di động ra nhìn lướt qua tin nhắn, khung chat của anh và Kiều Minh Hạ vẫn không thay đổi.
Cảm giác tim đập hẫng một nhịp như tối hôm qua lại xuất hiện, lông mày Tô Hà không có buông lỏng, suốt hai tiết sau đều mang theo sắc mặt sa sầm, không kiên nhẫn này.
Tô Hạ giảng về bài thi suốt một tiết, cuối cùng cũng mệt mỏi nên phát giấy kiểm tra mới cho học sinh làm.
Lại có thêm một tờ giấy tiếng Anh mới toanh trên bàn trống của Kiều Minh Hạ.
Tô Hạ nhìn chằm chằm nơi đó, qua năm phút đồng hồ không ngồi yên được nữa, đứng dậy đi ra ngoài hành lang gọi điện thoại.
Tô Hạ gọi ba cuộc điện thoại, nhưng không lần nào kết nối được, anh dựa vào hành lang và nghĩ: “Bệnh rồi sao?”
Lần tạm biết trước vẫn còn tốt, mấy ngày nay nhiệt độ và khí hậu không có gì bất thường, ngày nào cũng nắng chói chang, nếu không phải đột nhiên xảy ra vài chuyện linh tinh ngoài ý muốn, tuy thể chất Kiều Minh Hạ yếu hơn người bình thường một chút nhưng cũng không dễ bị ốm đến mức phải xin nghỉ phép.
Quên đi, Tô Hà nghĩ, anh nên đi hỏi Chương Tiểu Uyển.
Giữa hai tiết học có khoảng nghĩ giữa tiết, các học sinh lớp A7 vẫn tiếp tục chăm chỉ học tập như thể không có mười phút này.
Tô Hạ không mang gì trực tiếp đến văn phòng, tìm gặp giáo viên chủ nhiệm lớp.
Vừa đến anh nhận được câu trả lời đầy tức giận của Chương Tiểu Uyển: "Không có xin nghỉ phép, tôi muốn hỏi trò ấy có chuyện gì đây này! Trò ấy nghỉ học không lý do, sáng nay không thấy đâu cả! Tôi đã gọi cho trò ấy, nhưng đường dây luôn bận, ngay cả số liên lạc khẩn cấp tôi không thể liên lạc được, nếu còn tiếp tục như thế thì chiều nay tôi sẽ báo cảnh sát...”
Cô còn chưa nói hết câu, Tô Hà đã quay trở lại bàn làm việc, cầm chìa khóa xe, bước ra khỏi văn phòng.
Tô Hà chạy một mạch đến khi đụng phải đèn đỏ đầu tiên, bị ép phải dừng lại mới nắm vô lăng nghĩ: “Mình đang làm gì vậy này?”
Nhưng anh giống như không thể điều khiển được cơ thể, trong đầu anh đã bắt đầu nhanh chóng lập hồ sơ, chuẩn bị tâm lý cho “tình huống xấu nhất”: Nếu như mà bị ốm thì cũng không sao, anh có người quen có thể đưa cậu đến bệnh viện tốt nhất ở Tây Thành để gặp bác sĩ giỏi nhất, nếu là tai nạn giao thông, thì sao buổi sáng chắc chắc sẽ có tin tức, không có tin gì nghĩa là khả năng xảy ra không cao, như vậy...
Tô Hà đột nhiên phát hiện ra rằng điều anh sợ nhất là Kiều Minh Hạ bị một kẻ nguy hiểm nào đó theo dõi.
Kiều Minh Hạ vô cùng đẹp trai, lại rất dễ bắt nạt, có lúc ở trường bị vài người bao vây cũng không dám chạy.
Lúc này, cậu đã ở ngoài tầm kiểm soát của anh, không có liên lạc trong hơn hai mươi tư giờ, nhỡ chẳng may?
Tự cậu ấy cũng đã nói rằng nơi cậu sống rất lộn xộn.
Đầu mùa đông, nắng nóng như thiêu như đốt, chưa có ý định giảm xuống ba mươi độ.
Tô Hà tắt máy lạnh trong xe một cái "cạch".
Anh đi theo bảng hướng dẫn dọc đường, không biết anh đã chạy quá tốc độ cho phép bao nhiêu lần rồi, có lẽ điểm trên bằng lái xe đã bị trừ hết, cuối cùng anh mới nhìn thấy ngã tư mà anh đi qua khi đưa Kiều Minh Hạ về nhà.
Tô Hà tìm địa chỉ rất lâu, lúc này ngã tư yên tĩnh, quán trà thảo mộc và quán ăn vẫn hoạt động bình thường.
Bầu không khí như chưa từng xảy ra vụ án hình sự nào, mọi thứ đều là cuộc sống sinh hoạt bình thường.
Nhưng Tô Hà không dám thả lỏng chút nào.
Anh tìm một chỗ đậu xe bên lề đường, xiêu xiêu vẹo vẹo mà đậu xe đúng vị trí, GDP bình quân của khu vực này chắc thua xa mức trung bình của Tây Thành, chỗ đậu xe trong quy hoạch thành phố cũng không tính toán cho chiếc xe có tải trọng lớn, xe SUV của Tô Hà đậu ở đằng kia vô cớ hiện ra một chút thảm thương.
Nhưng tiếp theo sẽ đi đâu?
Tô Hà một thân quần áo chỉnh tề, đứng ngay ngắn ở trong xóm cũ đổ nát, mê man nghĩ.
Anh cảm thấy giống như anh quay trở lại ngày đầu tiên đi qua con ngõ nhỏ bên ngoài cửa hông Tây Cao, tất cả mùi hương và âm thanh nơi này khiến anh chán ghét theo bản năng.
Tô Hà rất nghiện sạch sẽ, lần trước phá lệ là vì muốn đến bữa tiệc của Ninh Viễn, lần này anh do dự hồi lâu, phân vân không biết có giẫm phải vũng nước bẩn thỉu hôi hám không.
Nó có thể không hôi đến thế nhưng trong mắt anh là không thể chịu được.
Tô Hà đứng tại chỗ, trông anh khác biệt hoàn toàn với những thanh niên thất nghiệp mặc quần bó, mấy ông cụ lớn tuổi mặc áo ba lỗ cầm quạt nan nói chuyện phiếm, hay mấy bà thím hàng xóm đi mua mấy món ăn rẻ tiền, anh gọn gàng, sạch sẽ, có một khí thế kiêu ngạo bất khả xâm phạm.
Khí thế này là lớp vỏ thủy tinh bảo vệ anh, ngăn cách tất cả những người và những thứ có thể gây hại hay khiến anh khó chịu.
Nhưng anh đã bị lạc chú mèo của anh rồi.
Tô Hà mím môi, hít một hơi dài thật sâu, rồi mang đôi giày da đắt tiền bước vào con hẻm tối tăm này.
Bên trong ngang dọc chằng chịt, anh không biết nhà của Kiều Minh Hạ ở đâu nên phải gọi điện thoại.
"Không thể liên lạc được" trở thành "Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy."
Được rồi, Tô Hà bất lực mà nghĩ, có lẽ là cậu bị mất điện thoại rồi.
Anh đi qua ba ngã tư, chán ghét cố gắng tìm một hoặc hai dấu vết của Kiều Minh Hạ từ cửa sổ của những tòa nhà nhỏ bé đó.
Con đường nhỏ nào ở đây cũng vậy, ngã tư có treo những chiếc đèn đường cũ kỹ, những cột đèn bị gãy hoặc hoen rỉ, thỉnh thoảng một hai chiếc còn nguyên, đã được phun sơn màu sặc sỡ.
Cuối cùng, Tô Hà dừng lại ở bên ngoài một quầy bán đồ vặt nhỏ, anh đứng tại chỗ xoay một vòng thật lớn.
Quầy bán quà vặt cửa mở ở bên mặt, tiếng TV bên trong rất lớn đang chiếu một bộ phim "Tây bộ phiến" chẳng ra cái gì là sản phẩm trong nước, hiệu ứng đặc biệt của đạn và tiếng nổ đã trở thành tiếng ồn duy nhất của cả con phố.
Có người bên trong.
Tô Hà tuyệt vọng, đành phải hạ địa vị cao quý của mình xuống mà vòng qua một góc, chuẩn bị hỏi chủ tiệm.
Anh không biết mình vừa bước một bước, một con mèo nhỏ màu cam bẩn thỉu không biết từ đâu chạy tới trước mặt anh, ngay sau đó phanh gấp, xoay người lại, cực kỳ chính xác mà để lại dấu chân mèo lên giày da và ống quần của Tô Hà.
"Khiếp!"
Tô Hà chửi bậy, theo bản năng cúi đầu khom lưng lau sạch sẽ, nhưng không biết nên dùng khăn tay hay là dùng trực tiếp dùng tay, anh đặt khăn giấy trong xe, lập tức rơi vào thế khó đứng đờ ra đó
Góc độ kỳ quái đến mức anh chỉ muốn chết đi, bỗng anh nhìn thấy một cánh cửa sắt đối diện với cửa hàng tạp hóa đang mở hé ra.
Có một bóng người gầy gò đang ngồi ủ rũ bên trong.
Con mèo đứng dưới lòng đường, cong lưng kêu lên với người ngồi đằng kia.
Bóng đen đó, người đó hơi di chuyển, ánh sáng soi rõ khuôn mặt buồn bã và mất mát của cậu.
Tô Hà ngập ngừng hỏi: "Kiều Kiều?"
Tình trạng của Kiều Minh Hạ không tốt lắm, tay chân trầy bầm tím, mặt hơi sưng.
Trông như bị người đánh nhưng cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là cậu luôn im lặng, khi nhìn thấy Tô Hà thì đột nhiên khóc nấc lên trong im lặng.
Cậu đeo cặp ở phía sau, bị rách một lỗ lớn, sách giáo khoa văng tứ tung.
Tô Hà cảm thấy có lẽ bây giờ cậu không thể chịu nổi mấy chuyện kích thích, nên nhét chiếc khăn sạch vào tay Kiều Minh Hạ, sau đó giúp cậu thu dọn sách giáo khoa.
Có một vài cuốn sách dính đầy bùn, khi Tô Hà mới nhìn thấy thì còn nghĩ anh sẽ cảm thấy buồn nôn,thế nhưng trong lòng lại nghĩ đến Kiều Minh Hạ, chỉ muốn làm thật nhanh, đến khi làm xong rồi lại không có phản ứng gì.
Sách giáo khoa và bài tập về nhà bị nhét lung tung vào cặp sách, Tô Hà cầm lên thì phát hiện bên trong có một hai bộ quần áo.
Anh có rất nhiều thắc mắc, nhưng không hỏi mà chỉ đưa tay về phía Kiều Minh Hạ.
"Định đi khỏi đây sao?"
Tô Hà nói xong, lập tức bị cậu ôm chặt lấy.
Kiều Minh Hạ cứ như đang mê sảng, tiếng khóc nức nở càng rõ hơn:
"Thầy...!Tô Hà, anh..."
Cậu kêu loạn xạ, Tô Hà không phản đối những xưng hô không phù hợp khúc sau, vuốt nhẹ vào tóc của Kiều Minh Hạ.
Tô Hà chậm rãi nhẹ giọng mà dỗ dành: "Được rồi, không sao đâu.
Anh lái xe, về nhà tắm rửa trước, xem em bẩn đến cỡ nào kìa, có đói bụng không?"
Kiều Minh Hạ lắc đầu, ôm Tô Hà không buông tay.
Cậu như biến trở lại thành con mèo hoang như lần đầu gặp, có mùi hôi ẩm mốc, quần áo và mặt mũi cũng bị bẩn, không biết đã ngẩn người ở đây bao lâu.
Tất cả đều không phải là điều Tô Hà muốn, nhưng anh bị Kiều Minh Hạ ôm chặt lấy, chỉ có nỗi buồn và sự đau khổ nhét đầy trong lồng ngực.
“Đi về trước nhé?” Tô Hà kéo chặt cậu, mười ngón tay triền miên đan vào nhau ra sức mà che chở.
Cuối cùng Kiều Minh Hạ cũng gật đầu.
Anh đưa Kiều Minh Hạ ra khỏi con hẻm âm u tối tăm kia, sáng mặt trời bị những đám mây che khuất lập tức đổ xuống những tán cây trong toàn thành phố.
Chiếc SUV không khởi động máy chạy đi ngay, Tô Hà mở cửa sổ trên trần xe ra, lấy hộp sữa đã chuẩn bị trước đó đưa cho Kiều Minh Hạ.
Mặt Kiều Minh Hạ đầy nước mắt vàtro bụi, đôi mắt chứa đầy nước mắt như hai ngôi sao long lanh, làm mất đi vẻ xấu hổ, cậu ngẩng đầu lên, môi mấp máy, Tô Hà nhìn thấy đôi môi nứt nẻ, hỏi.
"Rốt cuộc làm sao vậy?" Câu từ quanh quẩn trong cổ họng anh bồi hồi vài lần, mới cógắng hỏi bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể.
Kiều Minh Hạ không uống hết hộp sữa, giọng nghẹn ngào khàn khàn: "Em...!điện thoại của em bị lấy mất."
Tô Hà gật đầu, từ đầu đến cuối ôm chặt lấy cậu, truyền cho cậu một phần ấm áp xa xỉ: "Không sao, cái anh mua cho em vẫn chưa đập hộp mà, chờ về nhà chúng ta lại đi làm lại thẻ sim.”
"Nghỉ học..."
"Anhsẽ nói với cô Chương."
Bên trong xe thoang thoảng mùi nước hoa vị cà phê mà Kiều Minh Hạ rất quen thuộc, sau một hồi im lặng, cuối cùng cậu cũng bình tĩnh lại, không sụt sịt nữa, gục đầu xuống, dùng ngón tay xoa xoa dòng chữ trên hộp sữa.
“Anh có thể đừng tức giận được không?” Cậu cẩn thận hỏi.
Tô Hà mỉm cười: "Lại sao nữa?"
Khi Kiều Minh Hạ nhìn anh, những giọt nước mắt không thể kìm được lại trào ra.
"Em, em làm mất đồng hồ của anh."
Nụ cười của Tô Hà đột nhiên cứng đờ lại..