Giữa trưa hôm nay, khi vừa ra khỏi phòng học, Kiều Minh Hạ bị Dương Dịch Lạc chặn đường, cưỡng ép kéo đến nhà ăn.
Cậu thở dài một hơi, cảm thấy giống như đang được sự may mắn ngắn ngủi của bản thân chiếu cố.
Trải qua lần đó, cậu lại cảm thấy rất đau đớn, ngay cả được tự do cũng như một loại gánh nặng được trút bỏ.
Có thể thấy, làm người thực sự rất khó.
Nếu như có thể, Kiều Minh Hạ chỉ muốn làm một học sinh cao trung bình thường.
Việc học nặng nề một chút cũng không sao, phải lên lớp từ sáu giờ rưỡi đến mười một giờ cũng không có việc gì, chỉ cần không ai bắt nạt cậu là được.
Ở Tây Cao, có hai kiểu người rất dễ nhận ra, điển hình là: kiểu người như Dương Dịch Lạc, Bùi Lạc Ngôn, vừa có thành tích tốt vừa là đại gia giàu có và sở hữu vẻ ngoài tỏa sáng.
Nam sinh muốn làm bạn tốt của họ, nữ sinh muốn viết thư tình, dệt khăn choàng cổ cho họ.
Tiếp theo chính là Kiều Minh Hạ.
Đồ đê tiện, một “cái xe giao thông công cộng” có thể bị bất kỳ thằng nào đè, thằng điếm, kỹ nữ...!còn có không ít những từ khó nghe hơn nữa.
Trong trường học, tất cả mọi người đều biết những từ này là đang nói về cậu.
Trước kia cậu có một người bạn ở lớp bảy, tên là Liễu Cam.
Nữ sinh có cái tên rất kỳ lạ đó cũng không tính là quá xinh đẹp.
Khóe mắt của cô có điểm một nốt ruồi nhỏ trông rất đáng yêu, có lúc là màu đỏ, có khi lại là màu nâu, khiến hình tượng của cô cực kỳ lẳng lơ.
Sau khi đã quen với cậu, cô vụng trộm nói cho Kiều Minh Hạ, đó là dùng bút vẽ mắt để vẽ, cô có đủ loại bút vẽ mắt.
Ngày đầu tiên đến trường, Liễu Cam đã trở nên nổi tiếng.
Bởi vì khi thầy chủ nhiệm đi tuần tra giờ tự học buổi tối đã phát hiện, cô và hai đàn anh lớp mười một đang ân ái trong nhà vệ sinh nam.
Sau khi viết bản kiểm điểm, ngày thứ hai cô phải đứng trước toàn trường đọc cho mọi người nghe, không hiểu tại sao mà hai tiếng sau, ánh mắt mọi người nhìn cô bắt đầu tràn đầy xem thường và chán ghét.
Về hai đàn anh kia, dường như không có ai vì chuyện này mà trách tội bọn họ cả.
Bọn họ biến thành anh hùng năm hai.
Nhà ăn, bên ngoài phòng đọc sách, còn có lễ đường, hậu trường, thời gian nghỉ ngơi, đều trở thành nơi để bọn họ bàn tán công khai chuyện của Liễu Cam.
"Cô ta rất dâm, cái mông còn biết uốn éo nữa."
"Làm xong cho cô ta 200 tệ..."
"Lần sau sẽ cho cô ta thử mùi vị cả phía trước lẫn phía sau đều bị làm, nhất định sẽ thoải mái đến phát khóc."
"Hàng công cộng rẻ tiền, dùng xong thì vứt đi."
Khi bọn họ nói đến chỗ này, một đám cầm thú có tiền tụm lại thành một vòng tròn, lộ ra biểu cảm đã thấu hiểu.
Chuyện khiến cho Kiều Minh Hạ khó hiểu nhất chính là trong những trường hợp như thế này, đôi khi còn sẽ có nữ sinh thét chói tai: "Mấy người thật buồn nôn", sau khi quay mặt đi thì lại dùng ánh mắt thù địch nhìn về phía Liễu Cam, vênh váo điêu ngoa mắng chửi cô.
"Chó cái", "nhà vệ sinh công cộng" là những cái tên mà họ đặt cho Liễu Cam.
Trong trường học không biết có bao nhiêu người đã từng xâm phạm cô.
Mỗi một góc, mỗi một phòng dụng cụ bị khóa trái, thậm chí là trong từng gian phòng của nhà vệ sinh nam nhỏ hẹp đều tản ra mùi vị ái ân.
Bởi vì trong lớp thay phiên chỗ ngồi, Kiều Minh Hạ đã từng ngồi chung bàn với Liễu Cam khoảng một tháng.
Mặc dù bị cả lớp xa lánh nhưng khi cô cười lên nhìn rất đẹp.
Thành tích của cô ở lớp bảy đứng từ dưới đếm lên, so với những người cùng cấp thì cũng không có trở ngại gì.
Cô biết Kiều Minh Hạ có thành tích tốt, luôn đưa đề toán nhờ cậu chỉ bảo, giải sai cũng không hề xấu hổ, lại le lưỡi, chớp mắt giả vờ ngây thơ để cho qua.
Kiều Minh Hạ không ghét cô.
Bởi vì nụ cười xán lạn có chút quá phận của Liễu Cam ở lớp bảy thực sự rất ấm áp.
Sau khi cô trốn lớp số học, vẽ cái chấm nốt ruồi kia rồi nghiêng đầu sang chỗ khác để Kiều Minh Hạ đánh giá có đẹp hay không.
Cô nói với cậu cả chuyện những người từng chơi mình ai có cây hàng ngắn, ai vừa cắm xuống thì kích động đến bắn cả ra.
Khi nói đến chủ đề này, Liễu Cam luôn mang theo biểu cảm vô cùng khinh thường, đuôi lông mày sẽ nhếch lên, môi cũng nhếch, giống như một giây sau sẽ nhổ một ngụm nước bọt vậy.
Cô mặc kệ Kiều Minh Hạ có thích nghe hay không.
Mỗi lần, cô đều sẽ bắt lấy cậu, trò chuyện mãi không dứt.
Bởi vì như vậy, bọn họ từng bị giáo viên trông coi khu tự học phạt đứng.
Ở trên ban công tiếp nhận các loại ánh mắt nhìn ngó, Kiều Minh Hạ một mực cúi đầu, nhưng Liễu Cam lại không để ý chút nào, nhìn về phía nơi xa.
Chỉ là trên người Liễu Cam vẫn luôn tản ra mùi chua ngọt giống như hoa quả chín muồi, ngửi lâu sẽ khiến cho người ta mơ hồ có chút không thoải mái.
Kiều Minh Hạ tưởng rằng là dầu gội đầu, hoặc là nước hoa, chưa từng hỏi qua.
Mùi vị này càng ngày càng đậm.
Vào một đêm đông của lớp mười một, Liễu Cam chết ở cửa sông phía đầu kia của con sông.
Thi thể là được cảnh sát phát hiện, sau khi điều tra sơ bộ, nhận định là trượt chân trên con đê, té ngã xuống, qua đời vì chết đuối.
Khi cô chết, trên người mặc một chiếc váy hoa nhỏ, trong túi áo khoác còn có thẻ học sinh của Tây Cao.
Sau khi tin tức truyền đến trường học, Chương Tiểu Uyên là người đầu tiên nói với cả lớp, cũng cảnh cáo mọi người đừng đi ra ngoài nói bậy.
Nhưng chuyện Liễu Cam ân ái với học trưởng, rất nhanh đã bị tất cả mọi người biết hết.
Những tên công tử bột kia có đường dây của mình, có người còn nói mình nhìn thấy thi thể của Liễu Cam.
Bọn họ nói vốn dĩ cô không phải bị trượt chân, mà là sau khi uống say bị mấy cái kẻ lang thang đâm nát ném vào trong sông.
Cô ra ngoài lêu lổng, về nhà bị cha mẹ ra tay đánh vỡ đầu, hủy thi diệt tích; cô quyến rũ một tên lưu manh đường phố làm bạn trai và phiếu cơm miễn phí, đối phương phát hiện cô làm “xe công cộng” ở trường, nhất thời xúc động phẫn nộ giết cô...
Cái chết của Liễu Cam biến tấu ra hàng trăm phiên bản.
Khoảng thời gian đó, bốn phía đều bàn tán về chuyện này.
Trường học không thể không ra mặt liên hệ phụ huynh của các em học sinh.
Dần dần sau đó, cái tên này không có người nào nhắc đến nữa.
Cho tới bây giờ, Kiều Minh Hạ vẫn còn nhớ rõ ngày Liễu Cam chết, sáng sớm cô còn đến trường đi học.
Giờ tự học, cô kéo tay của Kiều Minh Hạ, thoa sơn móng tay màu đỏ lên ngón út của cậu.
"Haiz, nếu như cậu là con gái thì tốt rồi.
Tôi có thể giúp cậu sơn móng tay." Liễu Cam than thở.
Sau đó, cô giơ ngón tay vừa sơn đỏ của Kiều Minh Hạ lên, thổi thổi, lộ ra nụ cười xán lạn quen thuộc của cô.
"Không phải con gái cũng không sao." Cô nói
"Miễn là có người tốt với tôi một chút là được rồi."
Đây chính là cuộc nói chuyện cuối cùng của họ.
Kiều Minh Hạ giữ ngón tay màu đỏ đó cho đến tận mùa xuân, đến khi móng tay mọc dài ra không thể không cắt đi.
Mặc kệ là đi đến bước đường cùng, tuyệt vọng vì mắc bệnh hay thực sự là bị rơi xuống nước ngoài ý muốn, từ đầu đến cuối, cậu đều cảm thấy tất cả mọi người ở Tây Cao đã cấu kết với nhau hại chết Liễu Cam.
Giáo viên, học sinh, nam sinh, nữ sinh...!bao gồm cả chính cậu.
Nếu cậu quan tâm đến Liễu Cam nhiều hơn một chút, nói không chừng bây giờ cô vẫn còn sống.
Sau này, những người kia đã mất đi một món đồ chơi phóng đãng, mới dời ánh mắt đến người trầm lắng Kiều Minh Hạ.
Nhưng mà, vận may của cậu vẫn tốt hơn Liễu Cam một chút.
Trước hết, người đầu tiên nhìn trúng cậu là Dương Dịch Lạc, người mắc bệnh sạch sẽ.
Nhưng Kiều Minh Hạ không muốn trở thành Liễu Cam thứ hai.
Cậu chưa từng cảm thấy cái chết ở rất xa, cũng không muốn bước vào lối rẽ kia.
Trước đó cậu không có lựa chọn, bây giờ Tô Hà xuất hiện.
Cho dù Tô Hà sẽ không mang đến cho cậu bất cứ kết cục hạnh phúc gì, cậu chỉ muốn mau chóng rời xa Dương Dịch Lạc và bạn bè của cậu ta.
Cậu biết đối với Tô Hà thì mình không đáng để nhắc tới, nhưng cũng không thể xem Tô Hà như ô dù.
Tiếng chuông báo hiệu kết thúc tiết học cuối cùng của buổi chiều vang lên, Dương Dịch Lạc mất kiên nhẫn xuất hiện ở ngoài phòng học lớp bảy, đập cánh cửa mỏng manh vang rầm trời.
Tất cả mọi người mắt điếc tai ngơ cúi thấp đầu xuống đất.
Kiều Minh Hạ không muốn để cho cậu ta đập nữa, vội vàng mặc áo khoác đồng phục vào, đi ra ngoài.
Cậu kéo tay áo của Dương Dịch Lạc, nhỏ giọng nói
"Cậu làm gì vậy...!làm như vậy các bạn bè cùng lớp sẽ lại mắng tôi."
"Mắng cậu?" Lông mày của Dương Dịch Lạc nhanh chóng dựng thẳng lên lên: "Bọn họ dám!"
Kiều Minh Hạ mấp máy môi, bị cậu ta kéo tay đi xuống dưới lầu.
Cậu đoán được điểm đến có lẽ là sân bóng rổ, nhanh chóng đi đến bên cạnh Dương Dịch Lạc, kéo cậu ta lại.
Dương Dịch Lạc lập tức nhíu mày, Kiều Minh Hạ kiên trì nói
"Tôi không muốn đi..."
"Làm sao?" Dương Dịch Lạc rất lớn tiếng, từ khi cậu ta sinh ra, nói ra câu nào đều sẽ là lẽ đương nhiên, giống như tất cả mọi người đều thuận theo cậu ta vậy.
Suy nghĩ một hồi, thấy sắc mặt của Kiều Minh Hạ trắng bệch, cậu ta không cam lòng, bỗng nhớ ra: "Cậu sợ bọn họ lại cố ý dùng bóng rổ ném cậu à? Con mẹ nó, lần này tôi xem ai dám, ông đây tháo chân của nó xuống!”
Ngón tay của Kiều Minh Hạ hơi buông lỏng ra, vẫn là có chút không tình nguyện nhìn về phía cậu ta.
Dương Dịch Lạc biết dáng vẻ đó của cậu, sợ là lại không có lá gan phản kháng, giống con mèo vô cùng đáng thương sợ bị người trước mặt một tay bóp cổ.
Thế là cậu ta cố gắng thấp giọng, ôm lấy bả vai của Kiều Minh Hạ.
Còn đang ở khu dạy học, động tác của Dương Dịch Lạc khiến Kiều Minh Hạ giãy dụa dữ dội.
Cậu ta đè lại sự phản kháng của Kiều Minh Hạ, dán sát vào lỗ tai của cậu: "Đi nha, hôm nay là trận chung kết của chúng tôi, đấu với lớp một.
Hậu vệ chủ lực như tôi muốn nhét đầy cả trường, cậu không đi thì tôi không còn mặt mũi nữa.
Hơn nữa, mấy cô gái kia cũng đi, líu ra líu rít mệt chết được.
Tôi không muốn uống nước của họ đưa."
Kiều Minh Hạ nói: "Tôi mua cho cậu, nhưng tôi không qua bên đó đâu."
"Tại sao vậy?"
Kiều Minh Hạ cúi đầu xoa xoa chóp mũi: "Các cậu kết thúc, chắc chắn phải đi uống rượu.
Tôi...!tôi không uống được."
Uống say, còn không chừng sẽ phát sinh chuyện gì đó.
Đến lúc đó, Dương Dịch Lạc không cản được, cậu phải làm sao bây giờ?
Cậu đã từng nghe Liễu Cam nói một chuyện tương tự.
Khi trận bóng rổ kết thúc, một đám phá gia chi tử vô công rỗi nghề, bắt cóc cô đến KTV, cho cô rót rượu.
Sau khi uống say, mấy người ở đây đều từng xâm phạm cô.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, toàn thân của Kiều Minh Hạ đều dựng thẳng.
Dương Dịch Lạc chưa từng bị câu kiên quyết từ chối như vậy, nhanh chóng không vui, khuôn mặt tối lại, nhỏ giọng mắng câu "Đệt." Bàn tay đang nắm tay cậu dùng càng nhiều sức.
"Tôi biết tâm trạng của cậu không tốt, chết tiệt!" Dương Dịch Lạc đột nhiên khó chịu nói: "Là ngày đó thực sự không vui làm ngay trong hẻm hay là bọn họ nói chuyện quá khó nghe, cậu không thích tôi chơi với họ.
Tôi xin lỗi còn không được sao? Cậu đi xem đi, cậu cũng chưa từng… chưa từng xem tôi chơi bóng rổ."
Trong lòng của Kiều Minh Hạ chấn động, không biết tại sao Dương Dịch Lạc lại như thế này.
Nhưng nói đến nước này, nếu cậu lại từ chối nữa, chính là không biết điều.
Cậu tiến thoái lưỡng nan, ánh mắt thoáng nhìn thấy một bóng người thẳng tắp đang bước xuống lầu.
Dũng khí bỗng nhiên giống như được rót đầy toàn thân cậu.
Vậy mà cứ như thế hất Dương Dịch Lạc ra, nhanh chóng chạy mấy bước về phía bên kia.
"Này, Hạ Hạ!" Giọng nói của Dương Dịch Lạc thay đổi.
Kiều Minh Hạ chắn trước mặt người kia, không nói lời gì đoạt lấy sách bài tập trong tay anh.
"Thầy Tô, em giúp thầy cầm nhé." Cậu lo lắng nói, ngẩng đầu nhìn Tô Hà, trong mắt viết đầy vẻ bất lực, sợ hãi như bị truy đuổi
"Em giúp thầy cầm đến phòng làm việc, có được không?"
Ánh mắt của Tô Hà trước tiên quét nhìn cậu một cái, tiếp đó lại rơi vào Dương Dịch Lạc đang tức giận thở hổn hển ở cách đó không xa, lộ ra nụ cười lễ nghi tiêu chuẩn của anh.
Giọng nói ôn hòa mà kiên định:
"Vậy làm phiền em rồi.".