Tựa tuyết bay

Phùng Quân Đồng xuống xe, cúi người vẫy tay với anh ta trong xe: "Tạm biệt."
"Đợi một chút." 
Phùng Quân Đồng dừng lại, Trịnh Thao cúi người, hôn lên khóe miệng cô, cười nói: “Được rồi, em về đi, mai gặp lại.”
“Ừm, mai gặp.”
Cô đứng ngay bậc thang trước cửa, nhìn theo xe anh ta đi xa, khi quay đầu lại thiếu chút nữa đâm sầm vào một người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phùng Quân Đồng lùi lại vài bước, thở dài: “Coi như là tôi cầu xin anh, xin anh hãy buông tha cho tôi đi."
Cố Văn Khâm không nói gì, tay dâng lên một ly trà sữa.
Matcha latte, là món đã uống ở nhà vào tối hôm ấy.
Phùng Quân Đồng không nhận.
Sắc mặt anh tối sầm nói: “Cầm lấy.”
Giọng điệu như ra lệnh.
Phùng Quân Đồng đã mệt mỏi cả một ngày hôm nay nên cũng không muốn tiếp tục dây dưa với anh nữa, cô cầm nó trong tay, thế nhưng vừa mới quay đầu đã lập tức ném nó vào trong thùng rác cách đó vài mét.
Muốn cô nhận thì cô nhận, còn việc có uống hay không là của cô.

Nghĩ là chỉ cần vừa đấm vừa xoa là sẽ xong sao, cô cũng không phải loại người dễ dãi như vậy.
Phủi tay sạch sẽ, cô dứt khoát bước vào trong ký túc mà không thèm nhìn anh một cái.
———
Ngày hôm sau, Phùng Quân Đồng và Trịnh Thao cũng không gặp nhau, sau khi về nhà, anh ta gọi điện nói rằng mình có việc bận nên không đến được, cô cũng không phải là dạng con gái dính người, hơn nữa cô cũng có việc cần phải làm, vậy nên sau khi tỏ vẻ chu đáo khi nào rảnh thì gọi lại xong lập tức cúp máy.
Hai ngày sau, Trịnh Thao cũng chưa gọi lại cho cô, thế nhưng Uông Thành Dương đã gọi tới và mời cô đến buổi họp lớp, hắn nói mình đã dạy dỗ lại Âu Tuyết rồi, cô ta muốn gặp cô để nói lời xin lỗi.
Muốn gặp mặt để làm cho cô khó xử thì có.
Chỉ là một thủ đoạn nhàm chán nên Phùng Quân Đồng cũng lười vạch trần, cô chỉ đáp lại hai chữ: "Không rảnh."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi cúp máy, cô lập tức kéo số đó vào danh sách đen, nhân tiện trả lời tin nhắn của người khác rồi hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt.
Phùng Quân Đồng không chịu đến nhưng buổi họp lớp vẫn diễn ra như bình thường, bọn họ cùng nhau tụ tập chơi bời, địa điểm ăn uống là một nhà hàng đặc sản mới khai trương ở thành phố này.
Âu Tuyết không biết Phùng Quân Đồng không đi, lúc đó Uông Thành Dương đã thề thốt hắn chắc chắn sẽ mời được người tới, cô ta tin những lời hắn nói, lại nhớ đến những tổn thương mà Phùng Quân Đồng gây ra cho cô ta, đợi đến sáng ngày hôm đó cô ta chắc chắn sẽ làm ầm ĩ lên.
Lúc chạng vạng, khi cô ta ăn diện lòe loẹt xuất hiện ở nơi diễn ra buổi tiệc lại không nhìn thấy người mà mình muốn khoe khoang.
“Cô ấy không rảnh nên sẽ không đến đâu.”
Những người còn lại còn chưa tới, Uông Thành Dương còn đang chơi game trả lời cô ta.
“Không phải anh cam đoan rằng cô ta chắc chắn sẽ đến sao?”
“Lần sau lần sau, tôi đang chơi game đừng làm phiền nữa.”
Hắn không kiên nhẫn đáp lại, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại.
Nói được mà không làm được lại còn dám thái độ với cô ta, Âu Tuyết tức giận đến nhảy dựng, cô ta không quan tâm đến hình tượng dịu dàng thục nữ hôm nay của mình mà giơ túi xách lên đánh hắn một trận.
Chỉ nghe thấy Uông Thành Dương kêu lên một tiếng “Mẹ nó”, không còn tâm tư chơi game nữa, hắn chạy khắp phòng tránh né sự truy đuổi của cô ta.
“Đủ rồi đấy Âu Tuyết! Chỉ bằng cái tính tình hở chút là đánh người này của của cô thì làm gì có chút thành ý xin lỗi nào chứ!"
"Đúng là tôi không muốn xin lỗi cô ta đấy! Cô ta xứng sao?"
Âu Tuyết vẫn không chịu buông tha cho hắn, cô ta đuổi từ phòng riêng đến sảnh, bàn tay đang giơ chiếc túi xách lên của cô ta khẽ dừng lại khi khóe mắt vô tình liếc thấy bóng dáng đang bước từ ngoài cửa vào.
Nhân lúc cô ta đang ngạc nhiên, Uông Thành Dương định bỏ chạy thì bị cô ta túm lại.

Âu Tuyết kéo hắn trốn vào trong góc, nhỏ giọng cảnh cáo: "Yên lặng, có trò hay để xem rồi." 
Cô ta không giấu được vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp họa, hất cằm: “Anh nhìn bên kia đi.”
Đúng thật là trùng hợp, người bước vào kia chính là Phùng Quân Đồng.
Bên cạnh cô là một người đàn ông trung niên anh tuấn, dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, hai người ngồi xuống một chiếc bàn trống ở góc sảnh.
Uông Thành Dương nhíu mày: "Không phải cô ấy nói không rảnh sao? Vậy thì còn tới đây để làm gì?"
Âu Tuyết giễu cợt: "Người ta nói không rảnh với anh cũng không có nghĩa là sẽ không rảnh với người khác."
Hắn nghe vậy thì cảm thấy không vui: "Cô cũng là phụ nữ đấy, có thể đừng suốt ngày nghĩ người ta bẩn thỉu như vậy được không?"
Biết hắn sẽ nói như vậy, Âu Tuyết trợn tròn mắt: “Anh gấp gáp làm gì, không phải chỉ cần xem tiếp là biết rõ hay sao.”
Hắn không buồn hé răng, để mặc cô ta muốn làm gì thì làm.
Lúc đầu Phùng Quân Đồng cũng không nhận ra đang có người theo dõi mình, cô nhàn nhạt ứng phó các câu hỏi của người đối diện, sau khi nhân viên phục vụ dọn đồ ăn ra, cô cũng chỉ cầm đũa gắp hai miếng cho có lệ, ý tứ rất rõ ràng.
Cô muốn nhanh chóng rời đi, không muốn ở lại thêm giây phút nào.
Đối phương cũng không chán nản, múc thêm một thìa thức ăn vào trong bát của cô: "Quán ăn này vừa mới mở, mùi vị cũng không tồi, con ăn nhiều một chút."
Phùng Quân Đồng nhìn món tôm bóc vỏ xào cần tây trong bát, lại cầm đũa lên.
Trên mặt người đàn ông trung niên nở nụ cười, lại múc thêm một thìa vào trong bát của cô: “Lần trước bố ăn một lần cảm thấy rất ngon, còn nghĩ lần sau tới nhất định phải mang con đến đây nếm thử."
Món tôm bóc vỏ xào cần tây là món cô thích nhất.
Phùng Quân Đồng vùi đầu nhai tôm đã bóc vỏ, cổ họng cô nghẹn lại..
“Năm sau con tốt nghiệp?”

"Vâng."
"Việc tìm việc thế nào rồi? Con sẽ ở lại Vĩnh Châu chứ?"
"Vâng."
"Ở lại là tốt rồi… Mẹ của con đâu, bà ấy vẫn khỏe chứ?"
"Vâng."
Người đàn ông vui mừng gật đầu liên tục, song chợt nhớ ra mục đích của cuộc hẹn ngày hôm nay, ông ấy vội vàng mở chiếc cặp bên cạnh ra, lấy ra một xấp tiền dày cộp đẩy tới trước mặt cô.
Uông Thành Dương ở trong góc nhìn thấy một màn này, ngây người: "Không thể nào…"
"Ha, nếu anh còn tin cô ta thì tốt nhất đi thay mắt mình đi."
Âu Tuyết hưng phấn lấy điện thoại ra mở máy ảnh, chụp vài tấm ảnh gửi cho Trịnh Thao, nghĩ lại còn cảm thấy không đủ, đẩy Uông Thành Dương bên cạnh: “Tôi sẽ gửi ảnh cho anh, anh cũng gửi cho Cố Văn Khâm xem đi.”
Cô ta không có số điện thoại bây giờ của Cố Văn Khâm.
Vẻ mặt Uông Thành Dương khó xử: “Như vậy không hay lắm đâu…”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận