Tựa tuyết bay

Dù sao lúc còn đi học, hắn đuổi theo hò hét cô là nữ thần cả một học kỳ, bây giờ lại quay ra đâm sau lưng thế này, nhất thời thật đúng là không làm được.
"Nhỡ đâu đó là bố của cô ấy thì sao, bố cho con gái tiền sinh hoạt không phải rất bình thường sao?"
Uông Thành Dương tự mình an ủi, Âu Tuyết lập tức khinh bỉ: "Anh có từng thấy ông bố nào cho con gái tiền còn phải lén lút như vậy chưa?"
Ăn cơm còn phải chọn một góc khuất rồi mới ngồi, lại còn vừa ăn vừa nhìn bốn phía.
Uông Thành Dương không nói nên lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng là kỳ lạ, hắn cần một khoảng thời gian để tiếp nhận sự thật này.
Hai người ngồi xổm trong góc lẩm bẩm, đến khi có người tới cũng không biết.
Phùng Quân Đồng cúi đầu nhìn hai người trước mặt: “Mấy người đang lén lút làm cái gì vậy?”
Cô bị chụp ảnh lén quá nhiều lần khiến cho cô vô cùng nhạy cảm với đèn flash, giây phút Âu Tuyết nhấn nút chụp, cô đã nhìn thấy bọn họ.
Âu Tuyết liếc nhìn bàn ăn, người đàn ông trung niên kia đã rời đi, người phục vụ đang dọn chén đĩa.
Cô ta đứng dậy, ngẩng đầu ưỡn ngực trừng lại: "Vừa rồi chúng tôi thấy cô lấy tiền thì làm sao? Có gan bán thì còn sợ gì mấy lời nói của chúng tôi?"
"Miệng cô sạch sẽ một chút đi, cô nói ai bán?" 
Phùng Quân Đồng tức giận, lạnh lùng nhìn thẳng cô ta.
Âu Tuyết không chịu bị lép vế, tức giận quay đầu lại: "Nói cô đó, chứng cứ rõ ràng như núi mà cô còn muốn chối bỏ sao?"
Phùng Quân Đồng lặng lẽ thở dài, nhìn thấy chiếc điện thoại cô ta đang cầm, cô đưa tay ra: "Đưa điện thoại cho tôi, xóa ảnh đi."
"Cô đừng có mơ, tại sao tôi phải đưa điện thoại của tôi cho cô?"
Cô ta khoanh tay, ngạo nghễ nói: "Ảnh chụp tôi đã gửi cho Trịnh Thao rồi, không phải cô một lòng muốn gả vào nhà giàu sao, hy vọng dập tắt mất rồi, ha ha ha.”

Phùng Quân Đồng tức giận đến bật cười: “Cô bị bệnh có phải không? Có bệnh thì chữa đi chứ đừng ra đây cắn người.”
Cô bước tới trước mặt Âu Tuyết, Uông Thành Dương sợ hai người sẽ đánh nhau ở nơi công cộng nên vội vàng đứng chắn trước mặt Âu Tuyết, "Được rồi được rồi, có rất nhiều người đang nhìn kia kìa, hai người đừng tranh cãi nữa."
Hắn liếc nhìn Phùng Quân Đồng, không kìm nén được sự tò mò đang rục rịch, ấp úng hỏi: "Mà này, người đàn ông trung niên đó có quan hệ gì với cậu vậy… Chẳng lẽ là bố của cậu sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phùng Quân Đồng sững người, mím chặt môi không nói.
“Còn có thể là quan hệ gì chứ, đã rõ ràng như vậy rồi.”
Âu Tuyết từ phía sau Uông Thành Dương thò đầu ra, châm chọc cười nhạo: “Đến cả ông già mà cô cũng xuống tay được, đúng là đồ không có liêm sỉ, giống y đúc bà mẹ không biết xấu hổ của cô.”
“Mẹ của tôi có xấu hổ hay không tôi không biết, nhưng cô thật đúng là không thay đổi, vẫn thiếu đòn giống như trước kia vậy.”
Nói xong cô dồn sức đẩy Uông Thành Dương ra, nắm lấy cổ áo của Âu Tuyết, không nói hai lời giơ tay tát vào mặt cô ta.
Cô vốn đã cao gầy hơn Âu Tuyết, hôm nay lại mặc quần áo nhẹ nhàng tiện hoạt động nên dư sức dạy dỗ một cô chủ được nuông chiều từ bé như cô ta, cô đánh người xong dứt khoát giật lấy điện thoại của đối phương hung hăng ném xuống sàn nhà: “Tôi không phải là Phùng Quân Đồng mà mấy người vẫn có thể tùy tiện bắt nạt như trước kia."
Uông Thành Dương chưa từng thấy dáng vẻ đanh đá của cô lúc này, Uông Thành Dương đứng bên cạnh cũng sửng sốt hồi lâu, Âu Tuyết che khuôn mặt đang sưng lên, vẻ mặt không thể tin được nhìn cô: “Cô dựa vào cái gì mà đánh tôi?”
Bố mẹ còn chưa từng đánh cô ta bao giờ.
“Ừ, còn ném vỡ điện thoại của cô, muốn đánh lại sao?”
Phùng Quân Đồng nhẹ nhàng đáp lại, nhặt chiếc ba lô trong góc khoác nó trên lưng, hoàn toàn không để ý đến cô ta.
Âu Tuyết hoàn toàn bị cô chọc tức, cô ta vừa muốn xông tới đánh cô một trận, Uông Thành Dương đã ôm chặt lấy người gầm lên: “Cô làm ơn giữ chút thể diện đi, nhiều người đang nhìn lắm đấy!”
“Tôi mới là người bị đánh! Không đánh lại mới thật sự mất hết thể diện đấy! Anh buông ra!”
“Ai bảo miệng cô dơ như vậy.”
Uông Thành Dương không buông, thương lượng với Phùng Quân Đồng ở đối diện: "Đánh cũng đã đánh rồi, cô ấy cũng là người có lòng tự trọng, cậu mau xin lỗi cô ấy đi."

Những bạn học cũ khác đã đến và nhận ra Phùng Quân Đồng đánh người và Âu Tuyết là người bị đánh, bọn họ chụm đầu xì xào bàn tán.
Phùng Quân Đồng thờ ơ nhún vai, cười khiêu khích với Âu Tuyết: "Cô không đánh vậy thì tôi đi đây."
“Con khốn này! Mày đợi đấy! Tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày đâu!"
Âu Tuyết nổi điên chửi ầm lên, Phùng Quân Đồng đi xa hai bước quay đầu lại: “Cô muốn sao cũng được, dù sao tôi cũng chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng cô thì cần phải cẩn thận chút đấy, nếu ngày nào đó cô bức tôi đến mức nóng nảy thì tôi đảm bảo sẽ khiến cho cô cảm thấy hối hận vì đã quen biết tôi.”
"Cô…"
Âu Tuyết tức giận: "Đồ đê tiện!"
"Cô ta thích mắng người thì cứ để cho cô ta mắng đã đi."
Dù sao cũng không mất miếng thịt nào.
Phùng Quân Đồng vẫy vẫy tay rời đi.
Bóng lưng tiêu sát lại xa lạ vô cùng vừa bước ra khỏi nhà hàng đã dựa lưng vào bức tường gần đó.
Sau khi đứng bất động trong vài phút, cô mới nhớ ra mình nên kiểm tra điện thoại.
Không có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào, cô lại mở danh bạ ra, ngón tay cái đặt trên tên Trịnh Thao, hồi lâu không nhúc nhích.
Hình ảnh anh ta đứng dưới gốc cây bạch quả cầm hoa vẫn hiện ra trước mắt cô, cho dù là ăn mặc sạch sẽ hay mỗi một nụ cười dịu dàng, đều là những điều cô mong muốn.
Cô thực sự đã từng rung động với anh ta.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cô cảm thấy nói chuyện thẳng thắn sẽ thích hợp hơn, vì vậy cô thoát khỏi mục danh bạ, mở bản đồ và tìm kiếm cây ATM gần nhất.
Trong ba lô là chi phí sinh hoạt trong hai tháng tới mà cô cần phải tiết kiệm.
Nhà hàng cách trường đại học khoảng mười cây số, sau khi để dành tiền xong thì đi tàu điện ngầm, ra khỏi nhà ga thị trấn đại học thì chưa đến tám giờ.

Gần cửa ra vào tàu điện ngầm có rất nhiều người qua lại, có một nam sinh xuống cùng ga xin số điện thoại của cô, cô cười nói xin lỗi, đối phương cũng không dây dưa mà hào phóng xoay người rời đi.
Quy luật của xã hội này chẳng phải là như vậy sao, nếu bạn vô tâm thì tôi cũng sẽ rời đi.
Mái tóc rối tung của cô che một phần khuôn mặt cô lại, sau đó trùm mũ áo hoodie lên, ẩn sâu vào trong bóng tối vô biên.
Dù cô che mặt nhưng Cố Văn Khâm vẫn nhận ra người đang đi chầm chậm kia chính là cô.
Sau khi nhận được điện thoại của Uông Thành Dương, anh lập tức đi thẳng đến làng đại học chờ ở trước cửa ký túc xá, thấy cô không chú ý đến mình, anh bước lên trước một bước, đứng trước mặt cô.
"Xin lỗi, nhường đường một chút."
Cô cúi đầu đeo tai nghe, chìm đắm trong thế giới riêng tư của mình, định đi vòng quanh anh.
Cố Văn Khâm đè lại vai cô: "Là tôi."
Một lúc sau, cô mới ngẩng đầu lên, bất lực tháo tai nghe ra: "Nếu anh đến đây vì muốn tôi xin lỗi hoặc hỏi người đàn ông đó là ai, thì anh có thể câm miệng được rồi."
Cô lùi lại vài bước để giữ khoảng cách với anh.
Ai cũng có ranh giới cuối cùng của mình, mà ranh giới cuối cùng của Phùng Quân Đồng chính là mẹ cô.
Ánh mắt anh đảo một vòng quanh cô, thật lâu sau mới nói: "Cách em đeo tai nghe bây giờ khác với trước đây."
"..."
Khuôn mặt Phùng Quân Đồng hiện lên vẻ khó hiểu.
Cố Văn Khâm giơ tay và nói: "Trước đây khi em ở trong lớp, em sẽ giấu dây cáp tai nghe trong tay áo, đầu tai nghe sẽ nhô ra khỏi cổ tay áo, sau đó em sẽ dùng tay đỡ đầu."
Giả vờ chăm chú nghe giảng nhưng thực ra tâm trí đã sớm bay khỏi chín tầng mây.
"Nhưng có vẻ vẫn thích mặc áo hoodie…"
"Rốt cuộc anh đang muốn nói cái gì?"
Phùng Quân Đồng quay đầu đi, vẻ mặt không kiên nhẫn, cô không hề quên chuyện anh đã cưỡng hôn cô vào ngày hôm đó, lại càng không muốn nghe anh nhắc đến chuyện quá khứ.
Không ai muốn nhớ lại những chuyện ngu ngốc mà mình đã làm.

"Em muốn ăn cái gì không?"
Anh đến gần cô và nói: “Anh muốn mời em ăn một bữa.”
Phùng Quân Đồng cười nhạo: "Tôi không có rảnh dây dưa với anh.”
Cô muốn rời đi, nhưng Cố Văn Khâm đã chặn đường cô lại: "Không dám đi là vì sợ tôi lại hôn em sao?"
“Anh bớt nói khích tôi đi.”
Cô đã thấy dáng vẻ này quá nhiều lần rồi.
"Vậy em có đi không?"
"Không đi."
"Vậy coi như anh cầu xin em."
Anh chưa bao giờ ăn nói khép nép như vậy.
Phùng Quân Đồng đứng trên bậc thang quay lưng lại với anh ta, bước chân dừng lại.
Lâu lâu lại có mấy cô gái ra vào, tò mò liếc nhìn hai người họ một cái, cười cười rồi khoác tay bạn trai rời đi.
Cảnh tượng như vậy diễn ra hàng ngày, nhưng Phùng Quân Đồng không cách nào đồng cảm được với niềm hạnh phúc của họ, theo cô, thích một người quá nhiều sẽ rất khổ sở.
Cô nhìn bầu trời đêm đen kịt, chớp chớp mắt như bình thường, thế nhưng cơ thể vừa xoay thì bước chân đã thay đổi phương hướng.
Cố Văn Khâm hơi sững sờ: "Em đi đâu vậy?"
"Không phải anh nói muốn mời tôi ăn sao?”
Cô quay lại, khẽ cau mày.
Mặt mày anh dãn ra: “Ừm.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận