Tựa tuyết bay

Quan hệ của Phùng Quân Đồng và Trình Toàn, theo người ngoài là thanh mai trúc mã, còn đối với bọn họ chính là oan gia không muốn nhìn mặt nhau.
Hầu hết thời gian, Phùng Quân Đồng đối diện với người khác nếu không lạnh lùng thì thân thiện, còn cứ nhìn thấy cậu ta lại không kìm được trầm mặt. Cũng không phải cô ghét cậu ta, mà vì đó đã trở thành phản xạ. Cô cũng từng nghĩ xem lý do, có lẽ vì khi còn nhỏ bị cậu ta làm phiền.
Còn Trình Toàn thì sao, hồi còn nhỏ vì cô rất xinh đẹp, nên cậu ta luôn đi theo làm chân sai vặt không một lời than vãn, còn tuyên bố nhất định sẽ cưới cô. Cô đi nhà trẻ, cậu ta cũng đi nhà trẻ. Cô học piano, cậu ta cũng đi theo kéo đàn violin, cố gắng hết sức để cô chú ý đến mình.
Hai người cứ ồn ào lớn lên. Phùng Quân Đồng trổ mã càng xinh đẹp động lòng người hơn, Trình Toàn thì hoàn toàn không nhắc lại chuyện muốn cưới cô nữa.
Cô từng hỏi cậu ta lý do, cậu ta chính miệng nói: “Đã nhiều năm trôi qua rồi, có nhìn một cục vàng cũng chán. Tình cảm thì phải xem tâm hồn, mà tâm hồn cậu không hề có chỗ nào hấp dẫn tôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì cậu ta ăn ngay nói thật quá nên bị cô cho ăn bơ mấy ngày, nhưng cũng nhờ lời cậu ta nói mà cô hiểu ra một đạo lý - túi xách dù có đẹp đến mức nào cũng sẽ có ngày người ta nhìn chán.
Cho dù người khác có khen ngợi nhan sắc cô lên tận mây xanh, cô vẫn không có lòng tin vào chính mình, càng chưa kể đến gia đình nát bét kia.
Có lúc cô rất ngưỡng mộ Trình Toàn, thứ khác không nói. 
Ít nhất cậu ta có một gia đình bình thường, bố mẹ bình thường. 
Phùng Quân Đồng lắc lắc chiếc ly chân cao trong tay, giương mắt nhìn lên sân khấu.
Lúc này, người cô ngưỡng mộ đang cầm mic gào rống giữa đám người, thường gọi là ma rống.
“Cô gái này, uống với tôi một ly không?”
Cô đã vào trong góc ngồi rồi mà cũng không tránh nổi người có ý xấu, cô nén giận từ chối khéo léo: “Cảm ơn, tôi không uống rượu.”
Trong tay cô còn đang cầm một ly rượu, người đàn ông cười cười, ngồi xuống đối diện cô: “Lý do từ chối của em cũng qua loa quá rồi.”
Phùng Quân Đồng nhíu mày: “Vì anh không đáng.”
Còn nói nữa cô sẽ đi.
“Em chắc chứ?”

Anh ta đưa mặt đến trước mặt cô, nhất định ép cô phải nhìn mình một cái.
Gương mặt cũng được.
Cô hất tóc, xoay người muốn bỏ đi thì một cánh tay choàng qua vai cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Xin lỗi, cô ấy có bạn trai rồi, không chấp nhận bất kỳ người đàn ông nào.”
Người đến nhuộm tóc màu bạc, giọng điệu vui vẻ. Vẻ mặt cô vô cảm, xem cậu ta diễn kịch bằng ánh mắt lạnh lùng.
Anh ta nhìn bọn họ dò xét vài lần, bất đắc dĩ thở dài: “Thôi vậy.”
Phùng Quân Đồng tưởng anh ta sẽ bỏ qua, ai ngờ đối phương lại nắm tay cô, nói đầy sâu nặng, chân thành: “Tôi có linh cảm, cô gái xinh đẹp, chúng ta sẽ còn gặp lại.”
“…”
Đồ thần kinh. 
Cuối cùng anh ta cũng bỏ đi, cô ghét bỏ hất cánh tay đang gác lên vai mình: “Động tay động chân thế này Trân Ni ghen đấy.”
“Ghen á? Tôi còn ước được vậy.”
Trình Toàn ngồi xuống bên cạnh cô, vô cùng tủi thân trách móc: “Cô ấy hoàn toàn không chú ý đến tôi.”
Trân Ni là nữ sinh cậu ta đã làm quen được nửa năm, tên đầy đủ là Lý Trân Ni.
“Cô ấy nói người suốt ngày ở quán bar như tôi sớm muộn gì cũng ngoại tình, người không quen biết cũng nói cười vui vẻ. Ông trời có thể làm chứng, anh đây là trai tân, trai tân đó!”
Cậu ta uất ức gào rỗng khiến người xung quanh chú ý, Phùng Quân Đồng vội vàng bịt miệng cậu ta lại: “Cậu nói nhỏ chút đi!”
Cậu ta không biết xấu hổ còn cô thì có.
Trình Toàn nằm bò ra bàn, yếu ớt hỏi: “Hồi sáng cậu sao thế?”

Cô đã nhiều lần nổi giận với cậu ta, nhưng sẽ không vô duyên vô cớ giận cá chém thớt, trừ những lúc nổi trận lôi đình.
“Không có gì.”
Chuyện đã qua rồi, cô cũng lười nhắc lại, cầm túi xách để bên cạnh đứng dậy: “Không phải cậu nói mời tôi ăn sao? Đi mau đi.”
“Cậu đừng có đánh trống lảng, tôi còn không hiểu cậu sao?”
Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài, Trình Toàn đi sau lưng cô, nhìn bóng lưng bão tố của cô, đoán: “Thất tình à?”
Lúc trước cô có bạn trai cậu ta cũng biết.
Phùng Quân Đồng cũng khẽ trả lời “phải” với cậu ta.
“Là thằng nào mắt mù vậy?”
Cậu ta bước đến trước, chống khuỷu tay lên vai cô. 
“Là tôi nói chia tay.”
“Ồ.”
Cậu ta cúi đầu bấm đốt tay: “Để tính xem nào, quen được một tháng nhỉ?”
“Ý cậu là sao?”
Cậu ta ngửa đầu, thở dài: “Đến khi nào cậu mới yêu đương quá ba tháng được vậy? Cứ thế này Trân Ni sẽ nghĩ cậu tình cũ khó quên với tôi, lại càng không đáp lại tôi!”
“Cút, tôi có yêu con chó ngoài đường cũng không yêu cậu đâu.”
Cô dùng lời nói mới học được trả lời cậu ta, tức giận hỏi: “Rốt cuộc cậu tìm tôi có việc gì?”
Trình Toàn mỉm cười lấy lòng: “Khi nào cậu rảnh thì hẹn Trân Ni ra ngoài chơi một chút, tiện thể nói tốt cho tôi mấy câu.”

Phùng Quân Đồng nhún vai: “Không rảnh.”
“Đừng mà, việc này liên quan đến hạnh phúc của bạn thân, sao cậu lại không rảnh chứ?”
Hai người lên một chiếc xe dừng trước cửa, cậu ta khởi động ô tô, không đợi cô trả lời mà nói tiếp: “Việc này quyết định vậy đi. Lát nữa tôi hẹn cô ấy ra, bảo là có cả cậu. Nhất định cô ấy sẽ đến. Hi hi.”
Cô lắc đầu, thầm mắng đồ mặt dày nhưng lại không từ chối.
Nói đến Lý Trân Ni, đôi khi cô nghĩ không ra với quan hệ của cô với Trình Toàn, bạn gái cậu ta hẳn phải ghét cô mới đúng. Nhưng cô ấy lại không hề ghét cô, thậm chí còn nghe lời cô. Lần đầu tiên gặp, cô ấy đã nhào vào lòng Phùng Quân Đồng.
Cô ấy đã nói, nhìn thấy gái đẹp là đi không nổi.
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh tối qua anh ngửa cổ uống rượu.
“Sao cậu lại chia tay?”
Cô lười nhác ngồi lọt thỏm trong ghế phụ lái, nói: “Anh ta quen biết với đám người Đức Cao.”
Trình Toàn biết cô học ở Đức Cao bị bạn cùng lớp coi thường, nhưng vẫn khó hiểu: “Chỉ thế thôi sao? Anh ta đâu có coi thường cậu.”
“Cậu không hiểu.”
“Tôi mà hiểu thì còn hỏi cậu làm gì?”
Cô không muốn nói chuyện này nữa nên nhắm mắt nghỉ ngơi, tiếng chuông điện thoại vang lên, không xem là ai gọi cô đã bấm nghe.
“Em chặn số tôi sao?”
Giọng nói ở đầu dây bên kia ngập tràn vẻ khó tin. 
Phùng Quân Đồng mở mắt ra.
Là Cố Văn Khâm.
“Trả lời đi.”
“Đúng vậy thì sao?”
“Lý do?”

“Tôi thích.”
Đầu bên kia hít một hơi, dường như còn có tiếng cười, hỏi cô: “Chia tay với cậu ta chưa?”
“Chia tay rồi, vì vậy anh đừng làm phiền tôi nữa.”
Phùng Quân Đồng cảnh cáo anh: “Cũng đừng đến phòng tôi.”
“Đó là chuyện của tôi. Tôi thích thì đến, em không quản được.”
Anh dùng lời của cô trả lại cho cô, cô cũng nghẹn họng, không kiên nhẫn nói: “Vậy thì tuỳ anh.”
“Ừm, gặp nói chuyện chút đi.”
“Giữa chúng ta không có gì để nói cả.”
Phùng Quân Đồng cười giễu cợt: “Đừng có nói anh nghĩ chúng ta còn có thể làm bạn bè ngồi ôn lại chuyện cũ đó chứ?”
“Ai bảo làm bạn em?”
Cô nín thở một nhịp, cười khẩy: “Vậy thì đúng—“
“Tôi đang theo đuổi em.”
“…”
Tim Phùng Quân Đồng ngừng đập, im lặng.
Cô biết anh có động cơ bí mật nhưng nghe anh chính miệng nói ra vẫn không khỏi hoảng hốt.
“Em có nghe không?”
“Phùng Quân Đồng?”
Cô không nói lời nào, cúp điện thoại, chặn luôn số điện thoại mới chưa lưu vào danh bạ này.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận