Tựa tuyết bay

Vậy nên lòng vòng cả buổi mà vẫn không cho cô câu trả lời.
Không gian tối mịt khiến Phùng Quân Đồng cảm thấy hơi buồn ngủ, cô nhắm hai mắt lại.
Chắc là trước khi đi ngủ có chạm mặt với Cố Văn Khâm nên cô nằm mơ thấy mùa đông năm ấy, cô ngồi xếp bằng trong phòng khách ăn quýt bên cạnh lò sưởi, nghe có người gõ cửa còn tưởng mẹ quên mang chìa khóa nên đặt một nửa quả đã bóc dở xuống rồi đứng dậy chạy ra cửa.
Cửa phòng vừa mở thì một dòng nước lạnh như băng tạt thẳng vào mặt, cả người cô lạnh run nhưng cô không bận tâm đến người mình mà sững sờ nhìn ra ngoài cửa.
Người đứng ngoài cửa cũng rất bất ngờ, Âu Tuyết hoàn hồn lại trước, tay cầm thùng nước trống rỗng, vênh váo cười nói với cô: “Thì ra mày là con gái của ả tiểu tam kia.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Con gái tiểu tam.
Phản ứng đầu tiên của Phùng Quân Đồng là đóng cửa, còn cô ta lại vui sướng hô to về phía cầu thang: “Cố Văn Khâm anh mau lại xem con gái của người đàn bà kia là ai!”
“Là Phùng Quân Đồng!”
Khi câu ấy vừa vang lên, một dáng người cao gầy mảnh khảnh xuất hiện trong tầm mắt.
Vẫn là gương mặt thần thánh bất khả xâm phạm kia, ánh mắt anh sắc bén nhìn thẳng vào cô, anh nhíu chặt mày lộ ra vẻ chán ghét cực độ.
Khung cảnh chuyển đổi thành mùa hè oi bức, cô nằm ngủ trưa trên sô pha, Phùng Vi Sương vừa tan làm về nhà, bảo cô thủ tục chuyển trường đã làm xong .

Cô không hiểu gì nên hỏi: “Chuyển trường gì vậy mẹ?”
Bây giờ cô ở trường học tập rất tốt, lúc nào cô nói muốn chuyển trường chứ?
“Con lãng phí thời gian ở trường học hiện tại nên cả đời con cũng sẽ không bằng người ta.”
Bà ấy không nói thẳng tên nhưng Phùng Quân Đồng biết “người ta” trong câu chính là ám chỉ người con gái khác của Chúc Hồng Cương.
Cô không bận tâm, bình thản thừa nhận: “Đúng là con không thông minh bằng cậu ấy, nhưng điều này có thể trách con được sao?”
Chỉ số thông minh là do di truyền.
Cô vừa dứt lời, Phùng Vi Sương cầm điện thoại đang đặt bên cạnh ném thẳng vào cô: “Tao còn hối hận khi sinh mày đấy.”
“Mày nghĩ là tao muốn sinh mày lắm à, nếu có thể nhét mày vào bụng lại thì tao còn phải cảm ơn mày đấy.”
“Mày...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai mẹ con cô chính là vậy, không nói được bao nhiêu câu đã bắt đầu chửi mắng, Phùng Vi Sương rót cho mình ly nước rồi uống, bà ấy đặt ly nước xuống rồi nói tiếp, không để cô cãi lại: “Cuối tuần đến trường mới báo danh, là trường Đức Hinh.”
Phùng Quân Đồng đang định thể hiện thái độ của mình cho mẹ biết thì nghe được hai chữ cuối cùng, bất giác lặp lại: “Đức Hinh?”
“Đúng, không phải là con bảo thầy giáo dạy không hiểu, không có thời gian đọc bài à, ở Đức Hinh có giáo viên tốt nhất, cô giáo Diêu của con cũng ở đó, con sẽ học vũ đạo ở trường luôn.”
Bà ta muốn xem cô còn có lý do gì để thành tích kém.
Phùng Quân Đồng sửng sốt một hồi mới tiêu hóa hết lượng tin tức vi diệu này, còn Phùng Vi Sương thông báo xong thì đi chuẩn bị bữa tối.
Cô lẽo đẽo tới phòng bếp, dựa vào cửa hỏi mẹ: “Là ông ấy sắp xếp con vào đó à?”
“Ai?”
Phùng Vi Sương quay lưng về phía cô nhặt rau.
Phùng Quân Đồng quay đầu sang chỗ khác, khó chịu hét lên: “Là... là bố ấy.”
Cô biết ngưỡng cửa của Đức Hinh như thế nào, người Phùng Vi Sương quen biết mà có năng lực sắp xếp cho cô vào Đức Hinh học chỉ có Chúc Hồng Cương mà thôi.
Nhưng đã lâu nay bọn họ không liên hệ với nhau, nói chính xác là cô đơn phương cắt đứt liên lạc với Chúc Hồng Cương.

Cô tức giận hét: “Không phải con bảo mẹ đừng tìm ông ấy à? Sau này bọn họ đi đường bọn họ, chúng ta đi đường chúng ta.”
Vòi nước chảy ào ào, Phùng Vi Sương đưa lưng về phía cô rửa đồ ăn, lạnh lùng nói: “Đây là trách nhiệm của ông ấy, con cũng là do ông ấy sinh ra, dựa vào đâu mà người ta có mà con không có chứ.”
Câu ấy khẳng định suy đoán của cô.
Phùng Quân Đồng không dám hé răng nửa lời.
Cô muốn cắt đứt quan hệ với Chúc Hồng Cương là thật, nhưng biết ông ấy đang lặng lẽ quan tâm mình, trong cơn tức giận không khỏi xen lẫn một chút vui vẻ.
“Hôm báo danh ấy cô giáo Diêu sẽ đi với con, mẹ không đi đâu, dù sao con biết Đức Hinh rồi.”
Phùng Quân Đồng không biểu hiện gì, chỉ ậm ờ “vâng” rồi trở về phòng của mình.
Con người luôn cất giấu ảo tưởng đối với những thứ mình không chiếm được, chẳng hạn như việc tiến vào Đức Hinh, có rất nhiều lần cô đứng ngoài hành lang phòng tập của Đức Hinh ngắm nhìn, cô thường xuyên mơ mộng rằng nếu mình học ở đây thì sẽ như thế nào.
Ý nghĩ ấy lởn vởn trong đầu cô suốt hai năm, bỗng nhiên một ngày đẹp trời có người nói với cô rằng mơ ước ấy đã trở thành sự thật.
Phùng Quân Đồng không tài nào từ chối thứ hấp dẫn như vậy.
Mùa hè ở Vĩnh Châu có thể kéo dài hơn một tháng mà không một giọt mưa, buổi chiều đi báo danh ấy là một chiều nắng, năm học mới ở trường đã khai giảng được một tuần.
 Tuy ba ngày nay cô chạy qua chạy lại Đức Hinh, nhưng chưa bao giờ tới bên tòa dạy học, sau khi đi theo Diêu Mạn đến lớp học, lòng cô phấn khích không yên trông như một cái hộp đậy kín lâu ngày nay mới mở vậy.
Cô đứng ngoài cửa phòng học, Diêu Mạn vỗ vai cô nói: “Cô đã nói với giáo viên chủ nhiệm của em rồi, em vào đi, có việc gì thì gọi cô.”
 “Vâng ạ, em cảm ơn cô Diêu.”
 Diêu Mạn đi rồi, Phùng Quân Đồng chậm rãi thở ra, rồi đưa tay gõ cửa gỗ.

Giáo viên chủ nhiệm đi tới, trước kia bọn họ đã gặp nhau rồi, biết cô chính là học sinh chuyển trường hôm nay tới đây báo danh: “Vào đi.”
Phùng Quân Đồng đón nhận lấy toàn bộ những ánh mắt tò mò của bạn học, cô cất bước đi vào lớp, đứng trên bục giảng với giáo viên chủ nhiệm, giáo viên giới thiệu cô: “Đây là bạn học mới của lớp chúng ta, các em vỗ tay chào mừng bạn ấy nào.”
Cô rất xinh đẹp, nên giáo viên vừa dứt lời thì cả lớp vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, còn có người lớn giọng nói: “Người đẹp có bạn trai chưa?”
Giáo viên chủ nhiệm ném một viên phấn vào bạn học vừa hỏi, nói: “Học sinh cấp ba cấm yêu đương, Uông Thành Dương, em lại ngứa đòn hả?”
Giáo viên chủ nhiệm quát lớn, rồi nói với cô: “Em giới thiệu mình với các bạn đi.”
Cô gật đầu giới thiệu: “Tên mình là Phùng Quân Đồng, là học sinh nghệ thuật từ Trường trung học Thập Nhất mới chuyển đến đây, rất vui được gặp các bạn.”
Mí mắt cô rũ xuống, lộ ra vài phần lạnh nhạt.
Cả phòng học lại lập tức rộ lên tiếng vỗ tay, giáo viên chủ nhiệm đưa tay ra hiệu bảo lớp im lặng, rồi bảo cô: “Được rồi, em tìm chỗ ngồi đi.”
“Vâng ạ.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận