Lúc này, Phùng Quân Đồng mới nâng mắt lên, nhìn trái nhìn phải tìm chỗ trống thì giọng nam ồn ào khi nãy bỗng xuất hiện: “Ở đây, ở đây này, chỗ này còn trống.”
Uông Thành Dương chỉ vào chỗ trống trước mặt mình rồi đứng dậy nhanh tay lấy sách vở trên bàn đi.
Phùng Quân Đồng nhìn qua chỗ giọng nói vừa cất lên, vừa thấy sườn mặt của anh, tim cô lỡ một nhịp.
Uông Thành Dương phất tay với cô: “Mau lại đây này.”
Uông Thành Dương vừa hét vừa kéo ghế cho cô, một bạn nữ cách hắn một lối đi nhỏ, khinh thường bĩu môi nói: “Làm như mình là tiên nữ hạ phàm đến đây ấy...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phùng Quân Đồng cúi đầu thu ánh mắt của mình lại, bước xuống bục giảng đi về phía bên kia, đứng lại trước ghế trống nói câu cảm ơn rồi đặt cặp xách ngồi xuống.
Tiết cuối cùng là sinh hoạt lớp, giáo viên không có gì cần giải thích nên sau khi dặn dò bọn họ ở trong phòng tự học thì giáo viên chủ nhiệm ôm một chồng bài thi ra khỏi phòng học, giáo viên vừa bước ra khỏi cửa, Uông Thành Dương liền để cổ sát vào Phùng Quân Đồng, nói: “Cậu học nghệ thuật à? Học cái gì đó, vũ đạo hả? Hay ca hát?”
“Vũ đạo.”
Uông Thành Dương ồ lên: “Học vũ đạo xịn nha, bảo sao khí chất tuyệt như vậy...”
Tiếng cười của hắn khiến các bạn nam khác bên cạnh cười chê: “Uông Thành Dương đủ rồi đó, người ta mới tới cậu đừng dọa người ta chứ.”
Một bạn nữ làm bộ buồn nôn nói: “Tởm lợm, kinh vãi.”
Uông Thành Dương cầm sách giáo khoa ném sang một bên nói: “Cút, cút hết đi, các cậu lắm chuyện quá.”
Cất gương mặt thôi tha qua một bên, hắn cười to hỏi Phùng Quân Đồng: “À phải rồi, tên cậu viết như thế nào đó?”
Phùng Quân Đồng cầm sách giáo khoa Ngữ Văn đang định cất vào hộc bàn thì nghe hắn nói vậy bèn mở trang đầu tiên ra cho hắn xem.
Uông Thành Dương đọc từng chữ một trong tên cô, mới chợt nhớ rằng mình còn chưa tự giới thiệu: “Tôi tên là Uông Thành Dương, cậu vừa mới chuyển đến đây sau này có vấn đề gì thì đề có thể hỏi tôi.”
“Vâng, cảm ơn ạ.”
...
Hai người cứ thế ngồi trước ngồi sau nói chuyện, Phùng Quân Đông vẫn luôn luôn đưa lưng về phía hắn, thậm chí còn không dám quay đầu lại.
Dường như chỉ cần liếc mắt nhìn là bí mật căng thẳng trong lòng cô sẽ bị lộ ra ngoài.
Một khối của Đức Hinh có mười sáu lớp, ngoại trừ lớp một và lớp hai thì xác suất cô thành bạn cùng lớp của bọn họ đều là một phần mười sáu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hóa ra may mắn cũng sẽ mỉm cười với cô.
Giáo viên chủ nhiệm vắng mặt tiết cuối cùng, lớp học ồn ào náo nhiệt, ngoại trừ Uông Thành Dương còn có mấy bạn nam bạn nữ vây quanh cô hỏi đông hỏi tây, nghe nói cô còn biết hát thì bảo: “Vậy thật tốt, hay là cuối tuần chúng ta đi hát karaoke đi, mọi người đi cùng nhau luôn.”
“Được...”
Phùng Quân Đồng khách sáo đáp lại, còn chưa dứt lời thì sau cô bỗng vang lên tiếng bàn ghế đổ, âm thanh ấy khiến cô sợ hết hồn, lớp học ồn ào lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.
“Nói đủ chưa, chưa nói xong thì lại đây nói tiếp không?”
Giọng nam trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.
Những bạn học vừa vây quanh cô nói chuyện thấy người vừa lên tiếng bèn ngượng ngùng trở về chỗ ngồi của mình.
Phùng Quân Đồng cứng đờ ngồi ngây ra đó, không dám động đậy.
Thấy vậy, Âu Tuyết ngồi cách cô một lối nhỏ vui vẻ khi người gặp họa, hả hê nói: “Đáng đời.”
Uông Thành Dương trừng cô ta, nhỏ giọng nói với Phùng Quân Đồng: “Cậu đừng sợ, cậu ta chỉ ỷ mình là lớp trưởng nên có chút quyền lực quản này quản kia thôi.”
Hắn bảo cô đừng sợ nhưng mình lại rụt cổ thành thật ngồi im một chỗ.
Mất một lúc sau Phùng Quân Đồng mới hoàn hồn, cô mất mác cúi đầu xuống.
Quả thật không cần lo lắng anh không nhớ mình, từ lần gặp đầu tiên đã để lại ấn tượng không mấy tốt đẹp rồi.
Đức Hinh sắp xếp cho học sinh cấp ba nghỉ chủ nhật, buổi tối thứ bảy không có tiết, học sinh có thể ăn ngủ một giấc no say, nhưng điều này hiển nhiên không liên quan gì tới một số người.
Vào hôm chuyển trường, Phùng Quân Đồng mới biết lớp ba cô học là lớp trọng điểm của Đức Hinh, thành tích của cô ở Trường trung học Thập Nhất rất bình thường, bài kiểm tra nhỏ đầu tiên ở trường mới nghiễm nhiên xếp vị trí cuối cùng, đến cả Uông Thành Dương bình thường không học hành gì cũng hơn cô mấy chục điểm.
Trong ti vi phát sóng thời sự, còn Phùng Quân Đồng thì ngồi trên sô pha ăn dưa hấu, quyết định đợi tin tiếp theo chiếu xong thì lập tức đi đọc sách làm bài tập.
Yêu cầu của cô không cao, điểm thi lần tới đừng nhục quá là được rồi.
Một số điện thoại xa lạ gọi tới, cô thuận tay bắt máy.
“Alo alo! Là hoa khôi lớp phải không?”
Bên đầu dây kia khá ồn ào nhưng giọng nói rất quen thuộc, cô không chắc hỏi: “Uông Thành Dương à?”
Hôm qua hắn cũng gọi cho cô.
Uông Thành Dương bên kia thừa nhận, bảo cô: “Đúng, đúng, là tôi đây, bọn tôi giờ đang ở Đại Duyệt Thành ca hát nè, cậu có thể qua đây không?”
Phùng Quân Đồng uyển chuyển từ chối: “Tôi còn chưa làm bài tập xong.”
“Chao ôi, cuối tuần mà cậu làm bài tập gì chứ, giáo viên còn không kiểm tra nữa, mau qua đây đi, nếu không được nữa thì cậu mang bài tập qua đây luôn đi, có gì không hiểu còn có thể hỏi bọn Cố Văn Khâm nè.”
Cô cúi đầu, năm ngón tay cầm điện thoại di động dần do dự: “Biết rồi.”
Sau Hạ Chí, ban ngày của Bắc Bán cầu càng ngày càng ngắn, sau khi cô tới Đại Duyệt Thành, trời đã tối đen như mực, Uông Thành Dương lại cửa karaoke đón cô: “Cậu đến rồi, tôi còn tưởng cậu không tới nữa đó.”
“Tắc đường.”
Vả lại cô còn chăm chút thay đồ một chút nên mới trễ giờ.
Uông Thành Dương cũng để ý thay đổi của cô, cô không chỉ mặc váy dài thướt tha phiêu dật mà còn tô son, trông còn xinh đẹp hơn lúc ở trên trường nhiều, khi cô vừa mới bước vào đã có một bạn nam hét lên.
“Người đẹp ơi lại đây đi!”
Người đang đánh bài quay đầu lại, không thèm để ý gì chỉ thản nhiên đảo mắt qua chỗ cô rồi chuyển mắt sang chỗ khác.
Phùng Quân Đồng trò chuyện với các bạn khác, cả đêm chưa từng liếc mắt qua chỗ anh.
Khi vào tháng chín, lớp mười lớp mười một khai giảng, cuộc thi tài năng của trường hằng năm bắt đầu, khi Phùng Quân Đồng bước vào phòng học, các bạn nữ trong lớp đang tụ họp lại thảo luận xem năm nay biểu diễn tiết mục gì.
“Tôi hát hay lắm nè.”
“Tôi cũng hát, còn Âu Tuyết thì sao?”
“Tôi à, tôi múa.”