Tựa tuyết bay

Cố Văn Khâm kéo tay cô, nhưng bị cô hất tay ra: “Đừng kéo tôi.”
Tay anh cứng đờ giữa không trung, nhưng ngay lát sau đã làm như không có việc gì mà tiến lên trước soát vé.
Triệu Nhất Đan thấp giọng nói: “Chắc chắn là anh họ đang ghen.”
“Liên quan gì tới mình.”
Phùng Quân Đồng mất kiên nhẫn nói rồi bước lên trước xếp hàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phim là do Triệu Nhất Đan chọn, đó là một bộ phim tình cảm lãng mạn trong nước, kể về câu chuyện máu chó của một đôi trẻ từ thời yêu nhau đến khi chia tay, mở đầu là giai đoạn tình yêu mặn nồng cháy bỏng, chỉ mới ba mươi phút ngăn ngủn mà nữ chính đã hôn nam chính ba lần, trong phòng chiếu phim có kha khá người là fan hâm mộ của nam diễn viên nên mỗi cảnh hôn môi đều khiến cho phòng chiếu phim ồn ào hơn.
Phản ứng mãnh liệt phải nói đến Triệu Nhất Đan, cô ấy cầm chặt tay Phùng Quân Đồng, dùng vẻ mặt si mê nhìn vào cặp đôi đang hôn nhau thắm thiết trên màn ảnh: “Người ta cũng muốn có tình yêu ngọt ngào với anh đẹp trai nào đó nha.”
“Yên tâm đi, chút nữa sẽ không ngọt.”
Phùng Quân Đồng lạnh lùng rút tay ra, thấy nam chính và nữ chính sắp không kìm lòng nổi tiến lên giường bèn dời mắt sang chỗ khác.
Trước mắt cô bỗng chìm trong bóng tối, một bàn tay đặt trên mắt cô.
Bàn tay ấy to lớn vững chãi từ bên trái vươn lại.
Phùng Quân Đồng nhíu mày, hất tay anh ra, nói: “Làm gì đó?”
“Không phải em không muốn xem à?”

Anh chỉ đang giúp cô mà thôi.
Phùng Quân Đồng không muốn thuận theo ý anh nên thốt lên: “Ai nói tôi không muốn xem?”
Cần anh xen vào việc của người khác chắc.
“Ồ.”
Anh nghiêm túc kết luận: “Thì ra là em thích xem.”
“...”
Phùng Quân Đồng nắm tay, rầu rĩ quay đầu qua.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Âm thanh hai người nói chuyện rất nhỏ như vẫn bị Triệu Nhất Đan nghe thấy, cô ấy bèn trêu chọc cô: “Cậu nói làm gì, cũng có cãi thắng người ta đâu.”
“... Cậu ngậm miệng lại đi.”
Cô đưa lưng về phía Cố Văn Khâm, vòng tay trước ngực rồi nhắm mắt lại.
Cứ ngủ là được.
Đúng lúc đến thời gian ngủ trưa của cô, lò sưởi trong phòng chiếu phim bật nhiệt độ rất cao, chẳng mấy chốc cơn buồn ngủ ập tới, cô ngã người vào chiếc ghế mềm mại rồi ngủ thiếp đi, đến cả những đoạn đối thoại đau thấu tận tim gan của nam nữ chính cũng chưa thể đánh thức cô dậy.
Những hình ảnh rời rạc hiện lên trong giấc mơ của cô, tỉnh giấc đúng lúc phim đã chiếu xong, ca khúc cuối phim hơi u buồn bi thương làm cô thẫn thờ một hồi, lát sau mới chú ý thấy chiếc áo bành rộng không thuộc về mình đang đắp trên người.
Triệu Nhất Đan sau khi uống quá nhiều nước thì mắc tiểu, bèn vỗ vai cô nói: “Mình đi vệ sinh một lát, hai người đứng ở cửa chờ mình nhé.”
Cô ấy hối hả chạy đi, để lại Phùng Quân Đồng ngơ ngác vừa mới tỉnh ngủ ở đó.
“Ngồi nghỉ một chút hay giờ đi luôn?”
Cố Văn Khâm im lặng đã lâu giờ bỗng lên tiếng hỏi, Phùng Quân Đồng hoàn hồn, vội vã đem quần áo trên người trả lại cho anh rồi rời khỏi.
Triệu Nhất Đan đi vệ sinh hơn mười phút mới ra, trong lúc chờ đợi, bất luận Cố Văn Khâm nói gì đi nữa thì Phùng Quân Đồng cũng không đáp lại anh.
Triệu Nhất Đan từ nhà vệ sinh đi ra, kéo tay cô, nói: “Sắp năm giờ rồi, hay là ăn tối rồi về được không?”
“Cậu có tiền à?”
Ánh mắt ác ý đập thẳng tới, Triệu Nhất Đan cười mỉa nói: “Không phải là có anh họ ở đây à, phải không anh họ?”
Cố Văn Khâm hỏi bọn cô: “Muốn ăn gì?”
Triệu Nhất Đan cười to, cảm tạ nói: “Để nghĩ đã, muốn ăn...”

Phùng Quân Đồng rút tay ra, lạnh nhạt bảo: “Hai người đi ăn đi, mình về trường trước.”
“Đừng mà, đi ăn chung với nhau bữa thôi mà.”
Triệu Nhất Đan kéo tay cô lắc qua lắc lại nhưng Phùng Quân Đồng vẫn kiên quyết từ chối: “Không ăn.”
“Được rồi...”
Đến cả chơi xấu kiểu này mà cũng không dùng được, Triệu Nhất Đan liếc mắt với Cố Văn Khâm, đành bất đắc dĩ buông tay.
Cố Văn Khâm tiến lên sóng vai với cô, nói: “Để tôi đưa cả hai về trường.”
“Không cần phải phiền thế, để tôi bắt xe về được rồi.”
Cô đi về phía ven đường, dù sau lưng Triệu Nhất Đan gọi thế nào đi nữa thì cũng không quay đầu lại, vẫn sải bước thong dong đi, cô không nhìn kỹ dưới chân nên giẫm phải mặt sàn dính nước trơn trượt, nước tích tụ trên sàn lập tức bắn tung tóe lên ống quần của cô.
“...”
Khi con người gặp vận xui thì đến uống nước cũng bị sặc.
Phùng Quân Đồng cúi đầu, bình tĩnh hỏi Triệu Nhất Đan đã đuổi kịp mình: “Có mang theo khăn tay không?”
Khăn của cô đã dùng để lau mồ hôi khi nãy cả rồi.
Triệu Nhất Đan lắc đầu, nói: “Không có.”
Thật xấu hổ.
Phùng Quân Đồng mở cái túi nhỏ mang theo bên người ra xem.
Không có khăn tay.
Ngay khi cô đang cân nhắc có nên đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua hay không thì trước mặt bỗng nhiên có một người đàn ông ngồi xổm xuống, trong tay còn cầm một chiếc khăn tay trắng tinh, không nhanh không chậm lau nước dính trên giày cô.

Phùng Quân Đồng bối rối lui ra sau: “Ai mượn anh giúp chứ?”
Cố Văn Khâm đứng dậy, đưa khăn tay cho cô: “Vậy em tự làm đi.”
Phùng Quân Đồng không lấy mà hoảng loạn bỏ chạy.
Khi trở về ký túc xá thì trời vừa tối, cô cởi giày rồi thay một chiếc quần sạch sẽ trước, trong lúc rảnh rỗi không có việc gì thì đem quần áo hôm trước thay ra đi giặt sạch sẽ.
Triệu Nhất Đan đi ra ngoài xong, khi trở về thì xách thêm phần cơm hộp, hướng về phía phòng vệ sinh nói với cô: “Mau ra ăn cơm nào.”
Có sáu cái cà mèn, ngoại trừ hai hộp cơm ra thì còn lại đều là món xào trông rất phong phú, ngon miệng.
Phùng Quân Đồng nghi ngờ lườm cô ấy: “Không phải là Cố Văn Khâm mua đấy chứ?”
“Đương nhiên không phải rồi.”
Triệu Nhất Đan bĩu môi: “Mời ăn mà có mấy chục tệ đồ ăn thì cậu cũng quá xem thường người ta rồi đấy.”
Phải rồi nhỉ.
Phùng Quân Đồng suy nghĩ một hồi rồi cầm đũa lên yên tâm ăn cơm.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận