Tựa tuyết bay

Môi cô rất mềm, mang theo vị ngọt thanh của sữa bò. Anh duỗi đầu lưỡi ra liếm thử, ngậm lấy một phần lưỡi của cô rồi khẽ khàng gặm cắn.
Ban đầu, Phùng Quân Đồng kinh ngạc đến mức quên cả thở. Sau khi cô dần thích ứng với hành vi thân mật này thì mới ngây ngô đáp lại. Cô nắm lấy cánh tay anh, cả người dựa sát vào trong lòng anh.
“Bây giờ để anh hôn rồi sao?”
Không phải anh đang hôn đấy thôi?
Phùng Quân Đồng vừa định trả lời thì Cố Văn Khâm đã nhân lúc cô há miệng ra, thò đầu lưỡi trơn trượt vào miệng cô. Sự cướp bóc dịu dàng ban đầu cũng dần dần trở nên mạnh mẽ. Đầu lưỡi của anh xâm nhập vào cổ họng cô, cướp đoạt tất cả hô hấp của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ưm..."
Cảm thấy mình sắp ngạt thở, Phùng Quân Đồng vặn vẹo ở trong ngực anh. Hai tay cô không ngừng đẩy anh ra, đến cả chân cũng sắp không đứng vững.
Cố Văn Khâm dùng một tay giữ gáy cô, nâng người cô lên vài bước rồi đặt xuống chiếc giường lớn phía sau. Sau đó, anh lại ập xuống người cô, tiếp tục công thành đoạt đất.
Làm gió ấm áp thổi vù vù. Hai gò má cô đỏ ửng, ánh mắt cũng càng ngày càng mơ màng. Đến khi cô ý thức được chuyện gì sẽ có thể xảy ra, bàn tay vốn đang nắm chặt cổ áo anh bắt đầu run rẩy.
Một giây trước khi mất khống chế, Cố Văn Khâm đã thả cô ra. Anh liếm mút chóp mũi xinh xắn của cô, lưu luyến không rời mà xuống khỏi người cô.
Phùng Quân Đồng thở dốc bằng cả mũi và miệng. Đôi mắt cô như chứa đựng hồ nước xuân, hai cánh môi đỏ bừng đến sáng bóng.
Nghĩ đến việc cô và Trịnh Thao yêu nhau gần một tháng cũng không hôn dữ dội đến như vậy, cô không khỏi lo lắng chuyện sau này.
Cố Văn Khâm kéo lại chiếc áo sơ mi đã nhăn nhúm, ôm cô từ trên giường dậy.
"Anh làm gì đấy?"
Cơ thể bỗng bị treo lơ lửng, cô theo bản năng mà bám lấy vai anh.
"Đưa em về phòng."
Nếu cô ở lại, anh không thể cam đoan mình sẽ không làm gì.
Vẫn chưa đến lúc đó.
Mãi đến khi đèn đã tắt, cô nằm trong chiếc chăn ấm áp, Phùng Quân Đồng vẫn còn trong trạng thái mơ màng. Nhưng cơ thể cô lại không thấy buồn ngủ chút nào, dù có uống mười chai rượu cũng không thể thúc giục cô đi vào giấc ngủ.
Bây giờ đã là hơn một giờ sáng nhưng từ lúc hai người họ hôn nhau đến giờ, chẳng qua chỉ mới cách nửa tiếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô mò mẫm cầm điện thoại di động lên, gửi tin nhắn cho anh.
[Anh ngủ chưa?]
Anh không nhắn tin mà trực tiếp gọi điện tới: “Không ngủ được à?”
"Ừm."
"Chúng ta là một cặp rồi sao?"
Cô xoay người nằm sấp trên gối, vẫn cảm thấy khó tin.
“Chẳng lẽ em muốn đổi ý?”
Giọng anh hơi trầm xuống. Phùng Quân Đồng lắc đầu, nhớ ra anh không nhìn thấy, cô lại lên tiếng nói: "Không phải.”
Trình Toàn đã từng nói, hầu như lúc nào cô cũng đều hay lo nghĩ trước sau. Nhưng cứ khi nào cần phải suy nghĩ kĩ càng thì cô lại quyết đoán giống hết một tên ngu xuẩn không có đầu óc.
Nhưng lúc này thì cô cam tâm tình nguyện ngu xuẩn.
"Ngủ đi, sáng mai gặp."
Nghe tiếng cô phủ nhận, giọng nói của anh đã khôi phục lại vẻ trong trẻo mà lạnh lùng.
Phùng Quân Đồng xoay người lại nằm thẳng, bỏ điện thoại xuống rồi nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Nói cô là thiêu thân lao đầu vào lửa cũng được. Cuộc sống này ngắn ngủi đến thế, trăm năm sau còn ai vẫn nhớ tới sự ngu ngốc của cô chứ.
Không thể không nói, Phùng Quân Đồng hiểu bản thân mình rất rõ. Sáng sớm hôm sau, cơ thể của cô đã tự tỉnh.
"Chuyện chúng ta yêu nhau tạm thời đừng để cho người khác biết, có được không?”
Trên đường quay về trường, cô đã thương lượng với anh.
"Lúc trước em yêu nhau cũng có như vậy đâu."
Anh rõ ràng là không hài lòng, híp mắt lại một cách nguy hiểm.
Ngón tay của Phùng Quân Đồng cuộn tròn lại, cô yếu ớt nói: "Là chuyện của em..."
Cố Văn Khâm mím chặt môi không nói một lời.
Cô lùi một bước, nói: "Không phải em muốn anh cố tình che giấu, em chỉ cảm thấy mình không cần phải rêu rao khắp nơi làm gì... Cứ thuận theo tự nhiên là được rồi.”
"Cái gì gọi là rêu rao khắp nơi? Tiêu chuẩn ở đâu ra?”
"Thì là... Giống Trịnh Thao đó.”
Họ chỉ đến với nhau mà thôi, anh ta còn cố ý bày mấy bàn mời mọi người ăn cơm...
Dù sao anh vốn cũng không thích náo nhiệt, Cố Văn Khâm thẳng thừng đồng ý: "Được.”
Phùng Quân Đồng buông lỏng ngón tay đang cuộn tròn ra, tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Vừa hay xe đã chạy đến cửa ký túc xá. Cô đưa tay ra ghế sau cầm túi xách lên: “Vậy em lên ký túc xá nhé?”
Anh còn phải đi làm. Phùng Quân Đồng vốn định đi tàu điện ngầm về, là do anh kiên trì muốn đưa cô về.
Cô đẩy cửa xe ra, nhưng đẩy hai cái cũng không mở được. Cô bèn quay đầu nhìn về phía anh.
Sắc mặt Cố Văn Khâm bình tĩnh, anh nhìn thẳng về phía trước, ngón tay chỉ vào mặt mình.
Hả?
Phùng Quân Đồng quan sát vẻ mặt của anh, do dự hỏi: "Anh... muốn hôn sao?”
Anh không hé răng, vẫn ngồi ngay ngắn như trước.
Cô quay đầu đi, khẽ cười một tiếng rồi nghiêng người tiến lại gần.
"Vậy hôn một cái thôi nhé."
Môi cô vừa dán lên má anh thì cánh tay anh đã quấn lên, hóa bị động thành chủ động mà mạnh mẽ hôn xuống môi cô.
“Em phải bồi thường cho anh.”
Anh lẩm bẩm một câu, cánh tay siết chặt vòng eo mềm mại. Phùng Quân Đồng khẽ “ưm” lên một tiếng rồi thả lòng người, mặc anh tuỳ tiện chiếm lấy.
Đang ở trước cổng trường nên Cố Văn Khâm cũng không làm gì được. Anh chỉ hôn một lát rồi thả cô ra, sửa lại mái tóc bên mặt cô: “Ăn tối cùng anh nhé?”
"Ừm..."
Hai má cô phấn hồng, khóe miệng còn dư lại chút son môi. Đôi môi anh lại dán lên lên nữa, liếm hết sạch chỗ son đấy.
...
Người đầu tiên phát hiện ra cô và Cố Văn Khâm yêu nhau là Triệu Nhất Đan.
Phùng Quân Đồng vừa bước vào phòng ngủ thì Triệu Nhất Đan đã vươn đầu ra khỏi giường: “Cuối cùng cũng về rồi? Tối qua cậu ở với anh họ mình đúng không?”
"Ờm..."
Phùng Quân Đồng theo bản năng hồi hộp không thôi. Một giây sau, ánh mắt sắc bén của cô đâm về phía cô ấy: “Sao cậu biết?”
"Chuyện này á, đoán thôi..."
Cô ấy chột dạ cười gượng rồi rụt đầu về lại trong chăn.
Nhưng sao Phùng Quân Đồng có thể bị cô ấy lừa cho qua được. Cô giẫm lên ghế đẩu, giả vờ như định vén chăn của cô ấy lên.
Triệu Nhất Đan sợ tới mức run rẩy, quấn chặt chăn giơ tay đầu hàng: “Đừng ra tay, đừng ra tay mà, mình nói..."
"Hôm qua cậu đi làm thêm đến tối mà còn chưa về, nên mình mới nhắn tin, hi hi hi..."
"Là cậu nhắn tin? Hai người cấu kết với nhau từ bao giờ?”
Tay cô bắt được một góc chăn, Triệu Nhất Đan không dám nói dối: "Trước khi cậu về nhà, tối hôm đó, mình có thấy anh ấy đứng ở dưới lầu chờ cậu. Một anh chàng đẹp trai ngời ngời cứ thế đứng trong gió… Nên mình mới qua đó chỉ bảo anh ấy vài câu, thuận tiện để lại số điện thoại.”
"Á à, cho nên anh ấy biết rõ chuyện mình không ở trường, đúng không?"
"Ừ..."
Phùng Quân Đồng mỉm cười, không nói hai lời mà đưa tay vào trong chăn bắt lấy chân của cô ấy. Triệu Nhất Đan quanh năm đều ngủ khỏa thân, lập tức bị đông lạnh đến mức kêu thành tiếng heo.
Phùng Quân Đồng không dao động, chờ tay cô ấm lại thì mới buông ra. Cô ngoài cười nhưng trong không cười, nói cho cô ấy biết: "Đây là món quà báo đáp của tớ.”
"Hic... Mình làm vậy không phải vì muốn tốt cho cậu sao..."
Triệu Nhất Đan quấn chặt chăn về phía mình, bẻ từng ngón tay ra phân tích cho cô: “Lái BMW 7-Series, đã thế lại còn là bạn của Trịnh Thao, chắc chắn trong nhà không có gì ngoài tiền. Tiếp theo, anh ấy cũng rất đẹp trai, hai ngày ba bữa là lại đứng trước cửa ký túc xá, giống như người mẫu nam trên sàn diễn vậy.”
“Tin mình đi, một người đàn ông chân dài mông cong thế kia chắc chắn chuyện đó cũng không kém. Cậu không thiệt đi đâu mà lo.”
Triệu Nhất Đan vỗ vỗ cô. Không đợi Phùng Quân Đồng kịp hiểu ra chuyện đó là chuyện nào, ngay sau đó, cô ấy đã nói tiếp: "Tuy anh ấy nhìn qua có chút ngây thơ, nhưng với trí thông minh tài trí của anh họ mình thì mình tin chỉ cần vài lần cọ xát thì anh ấy nhất định có thể khiến cậu cảm nhận được niềm vui sướng khó nói thành lời. Dù sao thì điều kiện bẩm sinh cũng đã thế rồi mà.”
“... Cậu suốt ngày chỉ biết nói vớ va vớ vẩn.”
Phùng Quân Đồng xoa xoa khuôn mặt đang nhanh chóng nóng bừng lên, nghĩ không ra: “Sao cậu lại biết anh ấy ngây thơ?”
Không tính lần cưỡng hôn trước đó, hẹn hò chưa được hai mươi tư giờ mà họ đã hôn đến hai lần rồi.
Ngây thơ chỗ nào.
"Nhìn khuôn mặt lạnh lùng không tham dục vọng của anh ấy đi, cậu không muốn lột quần áo anh ấy ra, xem thử bên dưới thế nào sao? Đặc biệt là khi mặc tây trang, đeo cà vạt.”
Triệu Nhất Đan rung chân, Phùng Quân Đồng không biết nên nói gì: "Như vậy gọi là cấm dục nhỉ.”
"Ớ, vậy sao?”
"Ừm."
Cô vô cùng chắc chắn.
"Đúng rồi, mình còn đang muốn hỏi cậu. Không phải lúc trước cậu còn nói mình và anh ấy không có tương lai sao? Sao tự dưng lại thay đổi ý định rồi?”
Triệu Nhất Đan liếc về phía cô, vẻ mặt không kiềm chế được cơn hóng hớt.
Phùng Quân Đồng bước xuống ghế đẩu trở lại vị trí của mình, giải thích lại cuộc gặp hôm qua đến đoàn làm phim một cách ngắn gọn xong, còn nghiêm túc tổng kết: "Thay vì bị những người đàn ông khác nhau quấy rối không ngừng, chi bằng mình tìm một người bạn trai cố định. Hơn nữa, kiếm tiền còn vất vả như vậy, không phải anh ấy giàu có lắm sao..."
Chỉ là cô muốn tìm một chỗ dựa mà thôi.
Triệu Nhất Đan không hiểu: "Vậy tại sao cậu lại chia tay với Trịnh Thao?”
“...”
"Hơn nữa nghe ý của cậu, hình như sau này sẽ không làm thêm nữa."
...
Phùng Quân Đồng che miệng ho nhẹ một tiếng, tâm bình khí hòa đáp: "Thỉnh thoảng mình vẫn sẽ đi.”
"À."
Triệu Nhất Đan nghịch nghịch mái tóc của mình, tiếp tục chất vấn: "Vậy nếu như anh họ không kìm lòng được mà muốn làm chuyện đó với cậu, cậu có cho hay là không vậy?”
“... Trong đầu cậu chỉ toàn quan tâm đến mấy việc này thôi.”
"Ê nè, cho hay không cho?"
Phùng Quân Đồng liếm môi, cúi đầu không lên tiếng.
Triệu Nhất Đan nhướng mày, đắc ý nói: "Lần đầu tiên mình ra ngoài, ngay cả nhìn mặt anh ấy mà cậu cũng không dám, cứ ngượng ngùng giống hệt nàng dâu mới ở trước mặt anh ấy vậy.”
Phùng Quân Đồng không phục: "Ai là nàng dâu mới chứ..."
"Chuyện này chỉ có nàng dâu mới mới biết được."
...
Ngay sau đó, sau Triệu Nhất Đan, Uông Thành Dương cũng biết chuyện cô và Cố Văn Khâm yêu nhau.
Mọi chuyện bắt đầu từ khi cô đăng trạng thái lên vòng bạn bè. Sau khi ngủ trưa dậy, cô rảnh rỗi không có việc gì làm nên bèn tiện tay chụp quả cầu thủy tinh rồi đăng lên vòng bạn bè. Cô vừa mới đăng lên không bao lâu đã nhận được tin nhắn riêng của Uông Thành Dương.
Chính thức xác định rồi à?
Phùng Quân Đồng ngây người.
Chính thức xác định? Chính thức xác định cái gì?
Phản ứng đầu tiên của cô là Cố Văn Khâm đã nói gì đó. Nhưng ngay sau đó, hắn lại gửi thêm một tin nhắn.
"Cậu đừng hòng ngụy biện, tôi tận mắt nhìn thấy Cố Văn Khâm nhặt thứ đồ chơi này về từ thùng rác mà."
Hắn còn vì vậy mà bị ăn mắng một trận nên ấn tượng của hắn đối với quả cầu thủy tinh này không thể sâu sắc hơn được nữa.
Phùng Quân Đồng cầm điện thoại di động, cũng không biết nên trả lời hắn như thế nào...
Cô đã quên, cho dù Uông Thành Dương có đối mặt với không khí cũng có thể tự nói chuyện một mình.
Cô cầm điện thoại trong tay, hắn lại gửi thêm một tin nhắn thoại tới.
"Đã bị Cố Văn Khâm theo đuổi thì không ai là cậu ấy không chiếm được. Sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ cướp cậu từ tay của tên trúc mã kia thôi, hừ hừ."
Phùng Quân Đồng đứng ngồi không yên, gõ tin nhắn văn bản giải thích với hắn.
[Tôi và Trình Toàn không phải là người yêu, cậu ấy có bạn gái rồi.]
[…Chậc chậc, bảo sao thằng nhóc này lại thành công nhanh đến vậy.]
...
Hôm nay thể nào hàn huyên nổi nữa. Phùng Quân Đồng vừa muốn thoát khỏi WeChat thì Cố Văn Khâm đã gọi điện thoại tới.
Cô trả lời.
"Alo?"
“Em chính thức xác định mối quan hệ rồi à?”
Tên miệng rộng Uông Thành Dương này.
Phùng Quân Đồng siết chặt tay, không tự tin phủ nhận: "Không có..."
Chỉ có một bức ảnh, ngay cả một chữ cũng không có, chính thức xác định chỗ nào.
Cố Văn Khâm ở đầu kia không nhịn được cười, ngữ điệu cười tủm tỉm, hỏi: "Khi nào em định thêm WeChat của anh?”
...
Tai cô nóng lên, nhỏ giọng thầm thì:"Bây giờ thêm..."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui