Cố Văn Khâm nhấn mạnh tay cô ta lên bàn, dùng tay kia rót nửa ly nước nóng còn lại xuống, trong tiệm cà phê yên tĩnh truyền ra tiếng la hét thảm thiết.
Nhân viên phục vụ chỉ biết rùng mình đứng sau quầy thu ngân kinh hoàng khi chứng kiến cảnh tượng này.
Cô ta đã tự tay rót ly nước đó cho nên cô ta biết rõ nó nóng bao nhiêu.
Dáng vẻ trông cũng tuấn tú lịch sự mà không ngờ lại ác độc đến như vậy.
Cố Văn Khâm đặt lại cái ly không trên bàn, cùng lúc đó buông tay cô ta ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ta lắc lắc mu bàn tay sưng đỏ, gào khóc thảm thiết: “Sao anh dám đối xử với tôi như vậy! Cha mẹ tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh!”
“Vậy bảo họ đến đây ngay đi.”
Anh lau bàn tay đã chạm vào cô ta, ném chiếc khăn tay vừa lau xong lên mặt bàn: “Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô, nếu có lần sau thì không chỉ là một ly nước nhẹ nhàng như thế thôi đâu.”
Âu Tuyết không cam tâm, nhìn theo bóng lưng của anh gào thét: “Cô ta có gì tốt chứ! Có đáng để từng người một đi theo mê muội như vậy hay không?”
Cố Văn Khâm không quay đầu lại, sải bước ra khỏi tiệm cà phê.
——
Mùa đông hanh khô, Phùng Quân Đồng đã quen với việc sau khi tắm xong sẽ thoa một lớp kem dưỡng thể, vừa thoa hai đùi xong, điện thoại trên bàn lại vang lên.
Tối nay có khá nhiều người tìm cô, trông thấy thông báo người gọi đến là Cố Văn Khâm, cô điều chỉnh trạng thái, trả lời bằng giọng điệu hết sức bình thường.
“A lô...bây giờ sao?”
Ký túc xá cũng đóng cửa rồi.
Sau khi nghe rõ lời anh nói xong, cô vội vàng bôi số kem dưỡng thể còn sót trong lòng bàn tay lên mặt: “Em xuống ngay đây.”
Vì tuyết tan nên thời tiết lạnh lẽo hơn, trong hành lang không một bóng người, Phùng Quân Đồng chạy thẳng một mạch đến cửa ký túc xá, nhìn thấy anh đứng ở bậc thang cuối cùng, trong tay cầm hai cốc trà sữa.
Cô thở phào nhẹ nhõm, ung dung bước xuống từng bậc thang, vừa đứng trước mặt anh thì đã bị anh kéo lại ôm chặt vào lòng: “Sao không mặc thêm áo khoác?”
Lúc này Phùng Quân Đồng mới nhận ra thứ cô mặc trên người chính là đồ ngủ, dưới chân còn mang một đôi dép bông.
Cô ho nhẹ một tiếng, kéo ra chút xíu khoảng cách, hỏi ngược lại anh: “Sao anh lại đến đây?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng lúc đi ngang qua, nên tiện đường ghé xem một chút.”
“...”
Anh đi ngang qua làng đại học?
Phùng Quân Đồng chớp mắt: “Anh đến thăm em họ anh hả? Mang đồ ăn khuya cho em ấy sao?”
Cố Văn Khâm nhét trà sữa vào tay cô, sau đó cởi áo khoác của mình khoác lên cho cô, mặt không chút thay đổi, nói: “Đi lên đi.”
Cô bật cười, cởi áo khoác trả lại cho anh, lắc lắc ly trà sữa trong tay: “Anh mau đi về đi, em đi thật đây, dì quản lý đang chờ em.”
“Ừ.”
Cô vừa quay người muốn đi, lại bị anh kéo trở về ôm vào trong ngực hôn một hồi, hình như anh cực kỳ thích gần gũi với cô, mới ngày đầu tiên đã hôn nhau không biết bao nhiêu lần, Phùng Quân Đồng cũng không biết sao mình lại thích ứng được cho đến bây giờ.
“Ngủ ngon.”
“Ừm.”
...
——
Trong nháy mắt, tuyết trên cành cây đã tan đi, ngày hôm đó khi Phùng Quân Đồng đang ngồi trên ban công phơi nắng, Cố Văn Khâm gọi điện thoại đến, hỏi cô cuối tuần có rảnh không và có hứng thú đi đánh tennis không.
“Tennis à...”
“Ừ.”
Phùng Quân Đồng thể hiện sự khó xử.
“Làm sao vậy?”
Cô thành thật nói:”Em không...”
“Anh dạy em.”
“Nếu em không học được thì sao?”
Cô hơi xấu hổ khi nói bản thân không học được.
“Không sao, nếu vậy thì em nhìn anh đánh.”
Mục đích chính của anh cũng không phải để cô ra sân.
“Vậy được.”
Cuối tuần không có kế hoạch gì, ra ngoài giải trí một chút cũng tốt, cô suy nghĩ một chút thì đồng ý ngay.
Sau khi quyết định cuối tuần sẽ đi đâu xong, hai người lại trò chuyện một chút, đang định cúp máy, thì đột nhiên anh nói với cô: “Hỏi Triệu Nhất Đan xem, nếu cô ấy rảnh thì đi chung luôn.”
Phùng Quân Đồng khó hiểu: “Nhất Đan à.”
“Ừ, Uông Thành Dương cũng đi, anh đánh với hắn một trận.”
“Được đó.”
Đã tìm được đối thủ, Phùng Quân Đồng hoàn toàn yên tâm.
Khi Triệu Nhất Đan trở về ký túc xá, Phùng Quân Đồng lập tức nói chuyện cuối tuần đi chơi tennis và hỏi ý kiến của cô ấy.
“Đi đi đi, dĩ nhiên là đi rồi! Anh họ thật đúng là tốt bụng có tình có nghĩa! Uống nước cũng không quên người đào giếng!”
...
Đến cuối tuần, hai cô gái mặc đồ thể thao đi ra ngoài cho dễ dàng vận động.
Cố Văn Khâm đợi ở gần ký túc xá, làm theo yêu cầu của Phùng Quân Đồng đỗ xe cách đó xa một chút, nhìn thấy các cô đi ra, anh từ từ lái xe đến.
Uông Thành Dương không lái xe riêng, chờ đợi nhàm chán quá nên hắn nằm ngủ gục ở ghế sau xe, trông thấy cô gái đi cùng Phùng Quân Đồng, hắn kích động vỗ vỗ ghế trước: “Để Phùng Quân Đồng giới thiệu em gái kia cho tôi đi!”
Vừa thấy người đẹp hai mắt hắn ta lập tức phát sáng, nháy mắt xoay người sang cửa kính xe ô tô chỉnh lại quần áo và kiểu tóc.
Người lái xe là Cố Văn Khâm, Phùng Quân Đồng dĩ nhiên sẽ ngồi ở ghế lái phụ, điều này càng đúng ý của Uông Thành Dương hơn, Triệu Nhất Đan vừa ngồi vào xe hắn chủ động giới thiệu ngay: “Uông Thành Dương, bạn của Cố Văn Khâm.”
Triệu Nhất Đan đã thay đổi những hành động ngông cuồng và thiếu kiềm chế của mình khi ở ký túc xá, cẩn thận lễ phép mỉm cười: “Triệu Nhất Đan, chúng tôi là bạn cùng phòng ký túc xá.”
Cô ấy ra hiệu cho Phùng Quân Đồng ở ghế trước, Uông Thành Dương không còn gì để nói: “Cậu cũng học khiêu vũ à?”
“Ừm.”
“Khó trách đều xinh đẹp như vậy.”
Triệu Nhất Đan che miệng cười ngại ngùng: “Cảm ơn vì lời khen, cậu cũng rất đẹp trai.”
Phùng Quân Đồng nhịn cười muốn nội thương, im lặng nhìn hai người họ ở đó khen nhau, sau đó dời ánh mắt qua nhìn Cố Văn Khâm đang nghiêm túc lái xe.
Anh không nhìn thấy gì cả.
...
“Sao anh lại nghĩ về việc muốn tác hợp cho hai người họ?”
Cố Văn Khâm đang dạy cho cô cách cầm vợt, không cảm xúc nói: “Phiền phức.”
“Ai?”
Ai phiền phức?
Phùng Quân Đồng đang định hỏi, vừa xoay đầu đã đụng phải cái cằm của anh, lập tức bị anh khiển trách: “Nghiêm túc đi.”
“Ồ.”
Thân thể bị anh ôm chặt, Phùng Quân Đồng nhìn bàn tay to lớn đang đặt trên lưng mình.
Như vậy thì sao mà cô nghiêm túc được.
Khoảng nửa tiếng sau, Uông Thành Dương từ phía trước đi đến hỏi thăm tình hình, hắn và Triệu Nhất Đan đã chuẩn bị xong.
Trận đấu được chia làm hai vòng. Vòng đầu tiên là nam nữ kết hợp, Cố Văn Khâm và Phùng Quân Đồng chung một đội, Uông Thành Dương và Triệu Nhất Đan một đội. Khi còn là sinh viên năm nhất hai người các cô đã học lớp tennis cùng nhau, nhưng rõ ràng trình độ không hề ngang nhau, đối thủ là Phùng Quân Đồng, thì tay gà mờ như Triệu Nhất Đan cũng có thể tự hào mình là một cao thủ.
Uông Thành Dương cũng có thể nhìn ra được khả năng của Phùng Quân Đồng, hắn lấy bóng và đánh về phía cô mạnh nhất có thể, nếu Cố Văn Khâm không chạy khắp sân, thì có lẽ ngay cả một điểm anh cũng không lấy được.
Không nhắc đến những thất bại của Phùng Quân Đồng, cô tự nhận thấy mình cũng có chút tế bào thể thao, nhưng hết lần này đến lần khác cô không thể học tennis tốt được, lúc trước nhờ sự tốt bụng của thầy giáo chủ nhiệm nên cô mới được qua môn trong khi chỉ có sáu mươi điểm.
“Không sao, giải trí thôi.”
Cố Văn Khâm xoa đầu cô an ủi, kiên nhẫn dạy cô cách phát bóng.
Gió mát thổi qua, Triệu Nhất Đan và Uông Thành Dương chán nản chờ đợi ở trước mặt: “...”
Về phần Phùng Quân Đồng, thấy Cố Văn Khâm khá cẩu thả nên cũng bình tĩnh lại, dù sao cũng chỉ là sân chơi, không cần so đo thắng thua, chi bằng học thêm chút kỹ năng.
Trận đấu nhanh chóng kết thúc, cô không chỉ học được cách phát bóng chính xác mà còn bắt được quả bóng và đánh trả lại cho Uông Thành Dương.
“Tuyệt lắm.”
Cố Văn Khâm lau mồ hôi trên mặt cô và đặt lên trán cô một nụ hôn khen thưởng.
Cô mím môi cười, tuy rằng đã thua trong trận đấu, nhưng tâm trạng cô rất tốt, chỉ về phía khu nghỉ ngơi: “Em qua bên đó chờ anh.”
“Ừm.”
Vòng thứ hai chỉ có hai chàng trai, Phùng Quân Đồng và Triệu Nhất Đan ngồi sóng vai cùng nhau xem trận đấu.
“Thật không ngờ anh họ của mình khi nói chuyện yêu đương lại không tự chủ như vậy, chủ động ôm ôm ấp ấp, chậc chậc, toàn là thức ăn cho chó.”
Phùng Quân Đồng giả bộ muốn đánh cô ấy: “Cậu bớt nói lại đi.”
Chính cô còn không nghĩ tới, mới chỉ có một tuần, mà thỉnh thoảng cô cũng đã quen với những hành động của anh rồi.
Triệu Nhất Đan đặt chai nước khoáng uống còn một nửa xuống, kéo tay áo cô thì thầm: “Chúng ta có nên đặt cược xem ai sẽ thắng không? Mình trước, mình cược Tiểu Uông”
Sau một trận đấu, cô ấy đã đổi xưng hô với Uông Thành Dương từ anh Uông thành Tiểu Uông.
Phùng Quân Đồng không nói gì: “Vậy mình còn sự lựa chọn sao?”
“Ôi, anh họ của mình là bạn trai của cậu, cậu cược anh ấy chiến thắng là điều dĩ nhiên rồi.”
Triệu Nhất Đan chọn Uông Thành Dương là có lý do, mặc dù không biết rõ thực lực của hai người bọn họ, nhưng khi nãy Cố Văn Khâm đã tiêu tốn rất nhiều sức lực rồi vậy nên bây giờ chưa chắc anh có thể một mình ứng phó được.
Phùng Quân Đồng rỗi không có việc gì làm, hỏi: “Đánh cược cái gì?”
“Ừm, để mình suy nghĩ...”
Triệu Nhất Đan xoa cằm trầm ngâm: “Nếu không thì, nếu mình thắng cậu phải thay mình lên lớp dạy.”
Năm tư đại học không có lớp cho nên Triệu Nhất Đan tìm một công việc bán thời gian, dạy khiêu vũ cho học sinh tiểu học ở một trung tâm, thỉnh thoảng cô ấy không thể đi được, Phùng Quân Đồng sẽ thay cô ấy đi dạy.
“Nếu mình thắng thì sao?”
“Nếu cậu thắng...”
Cô ấy cười nham hiểm: “Nếu cậu thắng, mình sẽ gửi toàn bộ hai cái ổ đĩa G của mình cho cậu.”
Phùng Quân Đồng nhặt cái khăn lau mồ hôi ném vào mặt cô ấy: “Mình cần những thứ đó làm gì?”
Cái người phụ nữ dung tục với cái đầu toàn những suy nghĩ đen tối này.
“Con gái biết nhiều cũng không có gì xấu. Hơn nữa, cậu không cần thì anh họ cũng cần mà.”
Cô ấy hăng hái đầy lý lẽ nói, Phùng Quân Đồng càng khó chịu: “Là mình và cậu đang đánh cược.”
“Nhưng người ra sức lại là anh họ của mình.”
“...”
Phùng Quân Đồng không lên tiếng, luôn cảm thấy lời cô ấy nói không có gì tốt.
Cô đành giả vờ làm ngơ, Triệu Nhất Đan xích lại gần cô: “Nhưng người thoải mái lại là cậu.”
Phùng Quân Đồng không nhịn được nữa, vỗ đầu cô ấy: “Cậu im đi.”
“Được, được, chúng ta xem họ thi đấu, ha ha ha...”
Sự chú ý của hai người từ cuộc trò chuyện chuyển sang trận đấu, nhìn thấy điểm số trên bảng tỷ số, Triệu Nhất Đan kinh ngạc: “Lúc nãy anh họ che giấu thực lực hay sao vậy?”
Phùng Quân Đồng cũng xụ mặt, bỗng chốc không biết nên mong anh thắng hay là thua nữa.
Lý do Cố Văn Khâm che giấu thực lực của mình, thứ nhất là anh không muốn tạo quá nhiều áp lực cho Phùng Quân Đồng, thứ hai suy nghĩ của anh chỉ là muốn dạy Phùng Quân Đồng chơi, anh thực sự không quan tâm đến kết quả của trận đấu cho lắm.
Nhưng bây giờ thì khác, Phùng Quân Đồng đang quan sát từ bên dưới.
Đây là lần đầu tiên cô xem anh thi đấu.
Lại đánh hụt một quả, Uông Thành Dương thở hổn hển đi vào lưới: “Chắc anh cũng mệt rồi nhỉ, thôi được rồi.”
Có khán giả xem ở bên cạnh, tốt xấu gì cũng cho hắn chút mặt mũi đi chứ.
Cố Văn Khâm lắc vợt, thúc giục với đôi mắt sắc bén: “Phát bóng.”
“...”
Hắn chưa kịp than vãn, Triệu Nhất Đan ở bên khu nghỉ ngơi phất tay: “Tiểu Uông đừng sợ! Đàn ông sao có thể không được chứ! Cố lên!”
Cố lên!
Đây là chuyện liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông, hắn có liều mạng cũng phải gỡ được một ván.
Uông Thành Dương giơ tay lau mồ hôi, điều chỉnh hô hấp phát bóng.
Mệt chết hắn.
Vòng hai kéo dài khoảng một tiếng đồng hồ và Cố Văn Khâm đã giành chiến thắng mà không có chút trở ngại nào.
Uông Thành Dương kiệt sức ngã quỵ trên mặt đất, thở ra thì ít mà hít vào thì nhiều.
Hắn không phải chưa từng đánh tennis với Cố Văn Khâm, nhưng đây là lần đầu tiên mệt mỏi như vậy, hôm nay Cố Văn Khâm giống như uống phải thuốc kích thích vậy, mỗi một vợt anh vung lên như có sức mạnh phi thường, hắn nhận bóng xém chút nữa đã tê liệt.
“Cậu không sao chứ?”
Triệu Nhất Đan cầm khăn mặt và nước khoáng chạy tới, ngồi xổm xuống đỡ hắn: “Mau đứng dậy đi, trên mặt đất lạnh lắm.”
“Ừm.”
Uông Thành Dương mượn tay cô ấy đứng lên, không quên giải thích cho mình: “Hôm nay tôi chơi không được tốt, cậu đừng để bụng, lần sau tôi chắc chắn sẽ chơi tốt hơn.”
“Ừm.”
Một bên khác, Cố Văn Khâm từ từ đi đến trước mặt Phùng Quân Đồng: “Thế nào?”
Anh hỏi cô, Phùng Quân Đồng hơi sững sờ: “Anh chơi rất hay.”
Thực lực của anh không cần phải bàn cãi.
“Chúc mừng.”
“Ừ, còn gì nữa?”
“Cái khác?”
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của cô, anh bình tĩnh nhắc nhở: “Còn chơi một trận nữa.”
“Hả...”
Phùng Quân Đồng chỉ vào chính mình: “Cho nên anh muốn em theo anh chơi một trận nữa sao?”
Cố Văn Khâm mím môi, một lúc sau dùng sức xoa nhẹ đỉnh đầu của cô.
Cô bạn gái này của anh, thật có khả năng trong việc chọc tức người khác.