Ở sân chơi có sẵn phòng tắm, bốn người tắm rửa và thay quần áo sạch sẽ xong lập tức cùng nhau đi ăn.
Nhắc đến ăn uống vui chơi, toàn bộ Vĩnh Châu này không ai rõ hơn hắn, thậm chí hắn còn nếm thử đậu hủ non trong ngõ có ngon hay không.
Sau khi hỏi khẩu vị ưa thích của hai cô gái, cuối cùng hắn quyết định đi đến một biệt thự ở vùng ngoại ô chuyên sản xuất các loại rau củ, trên đường đi đã gọi điện thoại cho họ, khi đến nơi là vừa lúc đồ ăn mang lên.
Món ngon từ rau củ, chạy đến chiều đã tiêu hao không ít thể lực nên bốn người đều ăn rất ngon miệng.
Triệu Nhất Đan thích ăn thịt gà, vậy nên cô ấy uống một chén canh gà để lót dạ trước, liên tục gật đầu thỏa mãn, không quên rót cho Uông Thành Dương một chén: “Canh gà bồi bổ cơ thể, anh cũng ăn đi, Tiểu Uông.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Uông Thành Dương dở khóc dở cười nhận lấy, Cố Văn Khâm một bên phụ họa: “Cậu cũng nên bồi bổ.”
“..”
Hai người này rõ ràng là cố ý, Uông Thành Dương nghiến răng nghiến lợi: “Cậu cũng vậy.”
“Tôi có cần bồi bổ hay không, không cần cậu nhọc lòng lo lắng, đúng không?”
Anh nghiêng đầu nhìn Phùng Quân Đồng bên cạnh, dùng đũa gắp rau cho cô.
Phùng Quân Đồng hoàn toàn không nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, gật đầu bừa để ứng phó, cô thích ăn chua, đĩa dưa cải thịt lợn băm trên bàn rất ngon miệng, thêm một ít canh sườn heo thanh đạm, cô ăn hết một chén cơm.
Cố Văn Khâm cũng nhận ra bạn gái mình thích ăn món này, dứt khoát đặt đĩa dưa chua trước mặt Phùng Quân Đồng.
Uông Thành Dương cũng thích ăn món dưa cải chua kia: “...”
Lẽ ra hắn ta không nên xuất hiện ở chỗ này.
Ăn cơm xong, bên ngoài trời cũng tối xuống, với Uông Thành Dương mà nói, cuộc sống về đêm chỉ mới bắt đầu, hắn đề nghị cùng nhau đi xem phim.
Triệu Nhất Đan không phản đối, Phùng Quân Đồng thì đi hay không cũng được, buổi sáng cô đi khiêu vũ, buổi chiều lại đánh tennis, kỳ thật cô cũng đã mệt rồi, may mắn đi xem phim không cần tốn nhiều sức.
Ba người chờ ý kiến của Cố Văn Khâm, Uông Thành Dương lén trao đổi ánh mắt với anh.
Giúp tôi một chút đi.
Cố Văn Khâm đang nghe điện thoại, nói vài câu rồi cúp máy, cầm tay Phùng Quân Đồng, trả lời Uông Thành Dương: “Công ty có việc gấp, xem phim thì hẹn lần sau đi, anh đưa em về.”
Câu cuối cùng là nói với Phùng Quân Đồng, trong lòng Uông Thành Dương lập tức mát lạnh, khó có thể tin được đây là lời mà người anh em tốt của mình thốt ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Nhất Đan chắp tay: “Vậy để lần sau đi, đúng lúc tôi cũng có chút mệt mỏi.”
Nghe cô ấy nói, Uông Thành Dương lập tức thay đổi sắc mặt cười hì hì: “Được được được, hẹn hôm khác vậy.”
Dựa theo lối đi dễ nhất đưa hai cô gái về trường học trước, chỗ ngồi vẫn sắp xếp như cũ, nhưng mà sau một buổi chiều quen nhau, hai người ngồi ở ghế sau đã thân thiết hơn lúc đầu, Uông Thành Dương nói không ngừng: “Nghe nói khuôn viên trường đại học Nghệ thuật rất đẹp, hôm nào tôi tới xem một chút, có thể nhờ Đan Đan làm người hướng dẫn không?”
“Có thể, phần lớn thời gian tôi đều ở trường, cậu muốn đến thì liên hệ với tôi trước là được.”
“Được, chắc chắn rồi.”
Khi đánh tennis hai người đã sớm trao đổi phương thức liên lạc.
Phùng Quân Đồng giữ im lặng lắng nghe, lặng lẽ nhìn Cố Văn Khâm và giơ ngón tay cái lên.
Bà mối này cũng được, không ra tay thì thôi, vừa ra tay là phải trúng.
——
Sau khi đưa các cô đến cổng Cố Văn Khâm nhanh chóng quay đầu rời đi, Phùng Quân Đồng vừa trở lại ký túc xá thì ngã ngay xuống giường, sau khi ngủ được một giờ, cô mới cố gắng dậy đi tắm rửa.
Triệu Nhất Đan đang nằm trên giường, vừa cười vừa gõ chữ liên tục.
Nhìn thế nào cũng rất gian trá, Phùng Quân Đồng thấy thế tò mò hỏi: “Cậu đang nói chuyện với ai vậy?”
“Ừm, Uông Thành Dương.”
Phùng Quân Đồng: “...”
Quả nhiên, tình yêu của người trưởng thành đến nhanh như một cơn lốc xoáy.
Lắc đầu xong, cô thu dọn đồ đạc cần giặt bỏ vào giỏ, cầm điện thoại di động đặt trên bàn đi sạc, tối hôm qua quên sạc, hôm nay lại bận rộn cả ngày, điện thoại tắt nguồn lúc nào cũng không biết, cô sạc điện thoại xong quay về lập tức nằm lên trên giường, sau khi mở máy lên, có một vài cái thông báo nhắc nhở, tất cả đều cùng một số.
Phùng Quân Đồng có cảm giác không tốt, vừa đi đến ban công gọi điện, ngón tay không kiểm soát được run rẩy.
Điện thoại kết nối, cô lo lắng thì thầm: “Chú Hoành, có chuyện gì vậy?”
“Vừa rồi mẹ con té xỉu, bây giờ đang ở trong bệnh viện.”
“Con lập tức đến ngay.”
Cô cúp điện thoại, vội vàng vào phòng thu dọn đồ đạc.
Triệu Nhất Đan thò đầu ra: “Đã trễ vậy rồi cậu còn muốn đi đâu?”
“Mình...”
Phùng Quân Đồng đang xem thẻ căn cước dừng lại, nói đâu vào đấy: “Có một người bạn của Trình Toàn mời mình đến dự sinh nhật của cậu ấy, khả năng đêm nay không trở về, Cố Văn Khâm sau khi làm việc xong cũng đi.”
Triệu Nhất Đan biết cô và thanh mai trúc mã có quan hệ không tệ, gật đầu nói: “Đi đường cẩn thận.”
“Ừm.”
Phùng Quân Đồng thường đi về nhà bằng tàu hỏa hoặc xe buýt, bây giờ là chín giờ tối, xe buýt đi Hoài Viễn hết mất rồi, tàu hỏa thì vẫn còn nhưng chuyến sớm nhất cũng phải đợi đến rạng sáng mới xuất phát, cô tính toán một chút rồi liên lạc người quen xin số của xe đen.
Vĩnh Châu tiếp giáp với Hoài Viễn, thường xuyên có người hay tìm người có xe riêng đi cùng để tiết kiệm chi phí đi lại, cũng có xe đen chạy tới chạy lui giữa hai nơi, Phùng Quân Đồng đúng lúc gặp phải một chiếc xe cũng đi Hoài Viễn, cô là hành khách cuối cùng, vừa lên là xe xuất phát ngay.
Trên xe có năm người, trừ cô ra toàn bộ đều là đàn ông, không ai chủ động lên tiếng, trong xe im lặng đến khó chịu, Phùng Quân Đồng ngồi ở ghế lái phụ nhìn chằm chằm cửa kính xe, thoáng chốc không dám thả lỏng, nắm chặt điện thoại di động trong tay, nếu có chuyện gì lập tức báo cảnh sát.
Cô lo lắng suốt cả quãng đường, nhưng may mắn xe đã an toàn đến nhà ga Hoài Viễn.
Mọi người trả tiền xong lập tức xuống xe, Phùng Quân Đồng mang ba lô trên lưng đi bộ hơn mười mét, phát hiện hai người đàn ông trung niên đi cùng xe với cô đang đi theo phía sau, tâm trạng vừa mới buông lỏng trong nháy mắt lại căng chặt.
Nha ga cũ vốn đã vắng vẻ, nửa đêm lại càng ít người đi bộ hơn, lòng bàn tay Phùng Quân Đồng đổ mồ hôi, cô không nhịn được bước nhanh hơn.
Khi hai người đàn ông nhận ra sự cảnh giác của cô, thì nhìn nhau rồi tăng tốc độ.
Trái tim của cô như muốn nhảy lên cổ họng rồi.
“Tiểu Đồng.”
Phùng Quân Đồng sắp rơi nước mắt, vội vã chạy về phía ông ấy: “Chú Hoành!”
Lương Hoành cũng chú ý đến hai người đàn ông đi theo cô, ông ấy vỗ vai cô, hung ác nhìn chằm chằm bọn họ và mở cửa xe để cô đi vào: “Lên xe trước đi.”
“Dạ.”
Không còn nguy hiểm nữa, nhưng khi lên xe Phùng Quân Đồng vẫn sợ hãi.
“Lát nữa mẹ cháu có hỏi cháu về bằng cách, chú Hoành cứ nói là cháu đi tàu hỏa nhé.”
Cô dặn dò chi tiết, Lương Hoành thở dài nói: “Mẹ cháu tỉnh rồi, nếu chú biết sớm thì đã không gọi điện thoại cho cháu rồi.”
Lúc đó ông ấy cũng sốt ruột, vừa vào nhà đã thấy người nằm dưới đất, sau khi gọi xe cứu thương, ông ấy lập tức vội vàng gọi điện thoại cho cô.
Khi họ đến phòng bệnh, Phùng Vi Sương đang nằm yên tĩnh trên giường, Phùng Quân Đồng đi qua, tay vừa chạm vào thì bà ấy tỉnh ngay.
Phùng Vi Sương hơi trở mình quay lưng lại phía cô: “Đã nói không cần gấp gáp trở về, cũng không phải chuyện gì lớn.”
“Dù sao ở trường cũng không có tiết học, con trở về nhà mình ở vài ngày cũng không được sao.”
Hai mẹ con họ nói chuyện gắt gao từng tí một, Lương Hoành vội vàng đứng dậy hòa giải: “Tiểu Đồng đi đường trở về cũng mệt mỏi, để con bé nghỉ ngơi một chút đi.”
Sau đó ông ấy lại nói chuyện với Phùng Quân Đồng bằng một giọng điệu ân cần: “Mẹ của con không sao, ở lại quan sát hết ngày mai là có thể xuất viện rồi.”
Phùng Quân Đồng gật đầu nói: “Cháu sẽ ở lại chăm sóc mẹ, chú Hoành cũng bận rộn cả một ngày rồi, trở về nghỉ ngơi một chút đi, thật sự rất cảm ơn chú.”
Phùng Vi Sương nằm bên trong giường bệnh cũng nói: “Con gái của tôi cũng tới rồi, anh về đi.”
Thấy thái độ không nóng không lạnh của bà, Lương Hoành sờ gáy và cười: “Vậy tôi về trước, cô và Tiểu Đồng có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi, sáng mai tôi tới đón mọi người xuất viện.”
“Được, hôm nay đã làm phiền chú rồi, chú Hoành.”
Sau khi ông ấy đi ra ngoài, Phùng Quân Đồng ngồi xuống chiếc ghế chăm sóc bên cạnh bà ấy: “Tốt xấu gì thì hôm nay Chú Hoành cũng đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều, mẹ không thể đối xử với chú ấy tốt hơn một chút được sao?”
“Không cần thiết, sao phải quan tâm.”
Phùng Vi Sương lẩm bẩm, hỏi cô: “Đã trễ như vậy rồi, con trở về bằng cách nào?”
“Đi tàu hỏa.”
...
Trong phòng bệnh còn có những người khác, tất cả đều đã ngủ, hai mẹ con nói chuyện nhỏ giọng, lại hàn huyên vài câu không liên quan sau đó Phùng Quân Đồng đi ra ngoài hít thở không khí.
Hành lang vắng lặng không có một ai, khắp nơi đều là một bầu không khí ngột ngạt, khi đi đến cửa sổ, cô mềm nhũn người ngã ngồi trên chiếc ghế lạnh buốt, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm ánh đèn ngoài cửa sổ.
Trong không gian yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại di động bỗng vang lên, Phùng Quân Đồng không có một chút tâm trạng nói chuyện, thoáng nhìn tên người gọi, điều chỉnh tâm trạng tiếp nhận.
“Alo, muộn như vậy còn gọi điện thoại, có chuyện gì sao?”
Giọng điệu thoải mái, bên kia không chút tiếng động, qua mấy giây mới hỏi cô: “Em đang ở đâu vậy?”
“Đừng nói dối, anh biết em không có ở ký túc xá, cũng không có ở chỗ Trình Thao.”
Khuôn mặt tươi cười của Phùng Quân Đồng đông cứng lại, cô nói: “Em về nhà.”
”Lý do?”
Phùng Quân Đồng không thể nói gì, đành bịa ra một cái cớ: “Cũng không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ nhà.”
“Phùng Quân Đồng, anh đã nói với em là đừng lừa anh.”
“Mẹ em té xỉu.”
Cô cúi đầu, vùi mặt vào trong cổ, giọng nhỏ như muỗi kêu.
“Cho nên em không để anh đưa em trở về?”
“...Ừm.”
“Anh thấy em là đang cố ý chọc tức anh.”
Đầu dây bên kia lạnh lùng, Phùng Quân Đồng còn muốn nói tiếp chút gì đó, thì điện thoại báo bận.
Đối phương đã cúp máy.
Cô nhìn màn hình đen thui của chiếc điện thoại, không nói gì cất lại vào trong túi áo, đứng dậy trở về phòng bệnh.
Phùng Vi Sương đã ngủ, cô nhét ba lô mang theo xuống giường bệnh, Phùng Quân Đồng ngồi một mình trên chiếc ghế chăm sóc, ghé vào giường bệnh và nhắm mắt lại.
Đây không phải lần đầu tiên cô ở trong bệnh viện chăm sóc, trước đó mẹ cô đã phải nhập viện để phẫu thuật trong một thời gian dài, ăn ở hầu như đều trong bệnh viện, còn phải xin nghỉ hai tuần trên trường học, bây giờ ở lại một đêm không phải vấn đề gì lớn.
Cô nằm úp mặt xuống giường, cũng không biết qua bao nhiêu lâu, nén nhịn cái cổ đau nhức, vừa mới chợp mắt thì điện thoại trong túi rung lên bần bật, lại là tiếng chuông điện thoại di động.
Nửa đêm canh ba, cô theo bản năng tắt máy, sợ đánh thức những người khác, cầm điện thoại nhanh chóng đi ra ngoài.
Lại là Cố Văn Khâm.
Phùng Quân Đồng đầu óc mê man, không nghĩ ra sao hai giờ sáng anh còn chưa ngủ, vì vậy cô gọi lại.
“Bây giờ em đang ở đâu?”
Điện thoại vừa kết nối anh hỏi ngay, Phùng Quân Đồng mơ mơ màng màng thì thầm: “Em về nhà mà.”
Bên kia im lặng một lúc.
Phùng Quân Đồng đứng thẳng dựa người vào tường, gần như đã tỉnh ngủ nói: “Bệnh Viện Số Một.”
“Anh đang ở lối ra đường cao tốc, bây giờ tới ngay.”
“...Cẩn thận.”
Cô dụi dụi mắt, một luồng gió lạnh thổi qua, cô hoàn toàn tỉnh táo.