Tựa tuyết bay

Hai khuôn mặt cách nhau rất gần, ánh mắt anh như lửa đốt nhìn cô chằm chằm, Phùng Quân Đồng chưa kịp mở miệng, môi của anh đã phủ lên môi cô, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô.
Phùng Quân Đông dần dần cũng hình thành thói quen cùng anh thân mật, sau một hồi ngây ngốc liền vòng tay qua cổ của anh, duỗi đầu lưỡi chạm vào khóe miệng anh.
Vòng tay quanh eo cô lập tức siết chặt, Cố Văn Khâm nhân cơ hội luồn lưỡi vào bên trong miệng cô làm cho nụ hôn sâu hơn.
Tuyết vẫn đang rơi dày đặc, ngoài cửa kính xe là một mảng trắng xóa, tất cả người đi đường và người đi đường đều đã biến mất, cả thế giới yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng thở dốc ngày càng dồn dập của anh.
Bàn tay của người đàn ông không biết vô tình hay cố ý lướt qua eo cô, Phùng Quân Đồng ngồi trên đùi anh, cô cảm nhận được sự cứng rắn dưới mông, không dám động đậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Văn Khâm dựa vào vai cô thở hổn hển, xoa xoa vòng eo mềm mại của cô để giải tỏa cơn nghiện: “Tạm thời bỏ qua cho em.”
Toàn bộ đầu của Phùng Quân Đồng đều chui vào ngực anh, đôi tai lộ ra đỏ như son phấn, Cố Văn Khâm cắn vào nó một cái, khàn giọng hỏi cô: “Nếu không đêm nay đừng trở về.”
Đi đến chỗ của anh.
Cái đầu chôn ở ngực anh khẽ lắc.
Anh hứa với cô: “Nếu em không đồng ý, anh sẽ không làm loạn.”
Cô vẫn lắc đầu.
“Được rồi.”
Anh than nhẹ một tiếng, cũng không thật sự miễn cưỡng cô.
Nhưng người tính cũng không bằng trời tính, sau khi ăn xong bữa tối, Cố Văn Khâm đưa cô về trường học, đứng tại cửa ký túc xá, Phùng Quân Đồng lục tung chiếc túi từ trong ra ngoài hai lần, rốt cuộc cũng mơ hồ nhớ lại, hôm đó cô ở nhà cắt móng tay xong liền tiện tay đặt kìm cắt móng tay ở trên bàn trà.
Cùng với kìm cắt móng tay chính là chìa khóa phòng ký túc xá.
Nếu như bình thường cô gọi điện thoại cho Triệu Nhất Đan cũng được, nhưng hôm nay Phùng Quân Đồng trở về là vì ngày mai cô phải đi dạy thay Triệu Nhất Đan, bản thân cô ấy cũng đã về quê tổ chức sinh nhật cho ông nội cô ấy và không ở Vĩnh Châu.
Về phần Triệu Nhất Đan, đừng nói cô ấy không ở trong ký túc xá, cho dù có cô ấy tám mươi phần trăm cũng lười đi ra mở cửa.
Đã hơn chín giờ, bên ngoài tuyết vẫn đang rơi dày đặc, Phùng Quân Đồng đứng ngoài cửa do dự một lúc rồi gọi cho một người bạn cùng phòng khác.
Điện thoại đã kết nối, người ngược lại là ở Vĩnh Châu, chìa khóa cũng mang theo ở bên người, nhưng nhà với trường học khoảng cách có chút xa, đường lại trơn trượt, đợi cô ấy cầm chìa khóa chạy tới trường học thì tòa nhà ký túc xá đã sớm đóng cửa.
Với kế hoạch hiện tại, lựa chọn duy nhất là đợi Chu Nhan trở về, mặt dày mày dạn đằng sau đi theo cô ta vào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mùa đông nên không có nhiều học sinh ra ngoài đi dạo, thỉnh thoảng mới truyền đến một vài tiếng bước chân, cô đeo tai nghe dựa vào tường nghe nhạc, đếm từng giây từng phút trôi qua, nhìn thấy Cố Văn Khâm gọi tới, thuận tay nghe máy.
“Sao không bật đèn?”
“Hả?”
Cô ngạc nhiên hỏi: “Làm sao anh biết?”
“Anh còn chưa đi.”
Cô nhìn xung quanh, vẫn là nghe không hiểu: “Ý anh là...”
“Nói một cách đơn giản, chỗ anh đứng lúc này vừa vặn có thể nhìn thấy ban công phòng ký túc xá của em.”
Ban công phòng ký túc xá của bọn họ hướng vào bên trong và nơi duy nhất có thể nhìn thấy ban công là khu vườn nhỏ giữa hai tòa ký túc xá.
Phùng Quân Đồng nhanh chóng chạy đến cầu thang, mở cửa sổ thò đầu ra ngoài, quả nhiên thấy một bóng người cao lớn thẳng tắp đứng trong làn tuyết trắng.
Có lẽ là phát hiện có người đang chăm chú nhìn mình, anh quay mặt lại, thấy cô liền cười phất phất tay, giẫm lên tuyết trắng đi về phía cô.
“Sao không đi vào?”
Ngay tại lầu hai của ký túc xá, anh cúp điện thoại đứng phía dưới hỏi cô.
Phùng Quân Đồng ghé vào bên cửa sổ, ngập ngừng trả lời: “Hình như em để quên chìa khóa ở nhà rồi...”
“Còn anh, sao anh vẫn chưa về?”
Sợ anh đưa ra một yêu cầu nào đó, cô vội vàng hỏi.
“Không muốn đi.”
Về phần tại sao anh không muốn đi, anh ngẩng đầu nhìn cô: “Bây giờ em định làm thế nào?”
Phùng Quân Đồng bình tĩnh nói: “Đợi một người bạn cùng phòng khác quay về mở cửa.”
“Có điều người bạn cùng phòng kia có quan hệ không tốt với em?”
...
Anh làm sao lại biết tất cả mọi chuyện...
“Cô ta sẽ chịu mở cửa cho em sao? Mà cho dù đêm nay có vào được, chìa khóa chưa kịp giao cho em thì em định làm gì, ở trong phòng ký túc xá luôn à?”
Phùng Quân Đồng đau tim.
“Xuống đây đi.”
Người đàn ông câu tay về phía cô, dường như tâm trạng rất tốt.
Cô giả bộ nghe không hiểu: “Xuống dưới làm cái gì...”
“Cùng anh trở về, đến chỗ của anh.”
Cô lắc đầu: “Không, cô ta sẽ về ngay.”
“Nếu cô ta không về, em cứ chờ mãi sao? Trời lạnh như vậy?”
Anh nhíu mày, cô mở miệng, do dự nói: “Vậy em ở lại khách sạn một đêm...”
Trời thật sự rất lạnh, mới đứng một lúc mà chân cô đã tê cứng.
Cố Văn Khâm lại hỏi: “Ở khách sạn không tốn tiền sao?”
Phùng Quân Đồng chỉ muốn nói rằng chỗ ở gần trường không đắt, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nhạt nhẽo của anh, lặng lẽ đem lời định nói nuốt trở về, nói: “Vậy em sẽ đến nhà một người bạn tá túc một đêm, bây giờ vẫn chưa muộn.”
“Bạn nào? Trình Toàn? Cậu ta không phải có bạn gái rồi à? Em qua đêm ở nhà cậu ta bạn gái cậu ta sẽ không để ý?”
...
Phùng Quân Đồng hít một hơi thật sâu, khó chịu mếu máo: “Cái gì anh cũng nói được.”
Khóe miệng anh hơi nhếch lên, ngẩng mặt về phía cô vẫy gọi: “Ngoan, xuống đi.”
Đi đến chỗ của anh.
Vào những ngày tuyết rơi, tốc độ trên đường bị hạn chế, xe tiến vào Vịnh Quân Duyệt Lan đã gần mười một giờ.
Một lần nửa bước chân vào căn nhà này, tâm trạng của Phùng Quân Đồng hoàn toàn khác biệt với lúc trước, khi cánh cửa phía sau nhẹ nhàng đóng lại, sự không được tự nhiên đạt đến đỉnh điểm.
Cố Văn Khâm đi đằng sau cô, từ trong tủ giày lấy ra đôi dép lê của cô lần trước bọn họ cùng nhau đi dạo siêu thị mua được đặt ở bên chân cô: “Mang vào đi.”
“Ừm...”
Cô tự nhiên mang vào, đi theo phía sau anh vào phòng khách.
Cố Văn Khâm đặt đồ đạc lên ghế sô pha trong phòng khách, hỏi cô: “Muốn ăn tối không? Hay là trực tiếp tắm rửa rồi đi ngủ?”
Cô vừa mới ăn xong, mím môi lúng túng nói: “Em không đói, đi tắm trước.”
“Được.”
Anh xách lại hành lý cho cô: “Đi thôi, phòng ngủ ở tầng hai.”
Cô vội vàng từ chối: “Không cần không cần, ghế sô pha rất lớn, em ngủ ở ghế sô pha là được.”
“Có phòng ngủ mà tại sao lại ngủ ở ghế sô pha?”
Anh nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu: “Em nghĩ trên tầng chỉ có một phòng ngủ thôi sao?”
“Không phải...”
Cô phủ nhận một cách thiếu tự tin, hận không thể đào một cái lỗ chui xuống đất.
Cố Văn Khâm tiến tới đem cô kéo vào trong ngực, đùa giỡn nói: “Yên tâm đi, anh sẽ không làm gì em đâu.”
Cô nhắm chặt mắt, lấy tay che đi gương mặt đỏ bừng.
Cô không còn mặt mũi nào để nhìn thấy người nữa.
Toàn bộ căn phòng đèn đuốc sáng trưng, Phùng Quân Đồng theo anh đi lên tầng hai, hai người đứng trước cánh cửa gỗ màu đen, anh đẩy cửa vào: “Vào đi, anh ở cạnh phòng em, có việc gì cần thì gọi cho anh.”
“Ừm.”
Nghĩ đã muộn để cùng cô tâm sự vào giờ khắc này, Cố Văn Khâm đặt hành lý của cô lên bàn và đi ra ngoài.
Phùng Quân đồng cẩn thận khóa cửa lại, sau đó mới có tâm trạng quan sát căn phòng cho khách này, khác với phong cách trang trí tổng thể của ngôi nhà này, căn phòng này lấy tông màu hoa mai nhẹ nhàng, điểm thêm một số mảng màu hồng nhạt, đèn lông vũ, ga trải giường và chăn bông màu hồng nhạt, đầu giường trang trí một bó hoa và một con thú nhồi bông,...cả căn phòng đều toát lên một bầu không khí tươi sáng và nhẹ nhàng, dường như rất được các cô gái ưa chuộng.
Anh là một người đàn ông...
Phùng Quân Đồng lắc đầu, tạm thời quyết định không nghĩ tới những cái đó nữa, bôn ba hơn nửa ngày, điều quan trọng nhất bây giờ là đi tắm rửa sạch sẽ cho bản thân.
Đêm đã khuya, sau khi tắm rửa xong Cố Văn Khâm bưng ly sữa, một tay kia gõ cửa phòng cô.
Đầu tiên là âm thanh mở khóa, sau đó là tiếng mở cửa từ bên trong, cô đứng ở cửa thò đầu ra ngoài: “Có chuyện gì vậy?” 
Cô vừa sấy khô tóc và chuẩn bị đi ngủ.
“Uống sữa rồi hãy đi ngủ.”
Anh đưa ly sữa nóng đến trước mặt cô, Phùng Quân Đồng vươn tay nhận lấy, để lộ nửa cánh tay thon thả trắng nõn như ngọc dưới ánh đèn.
Không mặc quần áo, chỉ choàng áo choàng tắm.
“Cảm ơn.”
Cô ngượng ngùng cảm ơn, đang định đóng cửa lại thì Cố Văn Khâm tự nhiên đặt một cánh tay lên cửa hỏi: “Em thích phong cách bày trí trong phòng chứ?”
”Ừm...”
Vừa định đóng cửa, cô dừng lại, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ căn phòng này...”
“Ừm, cố ý chuẩn bị cho em.”
“...”
Cô giơ ly sữa lên, không nói gì.
Anh nhíu mày: “Em sẽ không nghĩ là còn có những người phụ nữ khác chứ?”
“Không phải...”
Cô nghĩ đây là một sự quan tâm đặt biệt nào đó của anh.
Phùng Quân Đồng không dám nói.
Nhưng Cố Văn Khâm không mù, từ sắc mặt của cô anh cũng đoán được không có lời gì tốt, vì vậy anh đưa tay vỗ đầu cô một cái: “Trong đầu em suốt ngày cứ nghĩ lung tung.”
“...”
Phùng Quân Đồng không có cách nào phản bác.
“Đi ngủ đi.”
“Ừm.”
Anh xoay người đi đến căn phòng bên cạnh, Phùng Quân Đồng đang định thở phào nhẹ nhõm thì anh đột nhiên quay đầu lại: “Suýt nữa thì quên, hình như em không có quần áo để thay, cần anh cho em mượn không?”
Cô lúc ấy về nhà rất vội vàng, hành lý mang theo cũng không nhiều, lần này quay trở lại trường học chỉ mang theo một cái cặp nhỏ và một túi giấy, trong đó có rất nhiều đồ ăn đã mua trên đường.
Cô ngại ngùng cười nói: “Không cần không cần, em ngủ như vậy là được.”
Không ngờ anh lại quay đầu lại, nửa người cô lộ ra ngoài cửa.
Vóc dáng của cô cao hơn so với đại bộ phận nữ sinh, anh chuẩn bị áo choàng tắm vốn dĩ cũng không dài, mặc vào người cô chỉ có thể che được một phần đùi, dưới vạt áo là đôi chân trắng nõn thẳng tắp.
Cảm nhận được ánh mắt của anh cô xấu hổ cúi đầu đan hai chân vào nhau: “Không có việc gì thì em đi ngủ đây, ngủ ngon.”
“Ừm.”
Cố Văn Khâm nhíu mày, một nụ cười sâu thẳm thoáng qua đôi lông mày đang căng ra của anh.
Ngủ ngon.
Nhìn anh cuối cùng cũng vào phòng, Phùng Quân Đồng chậm rãi thở ra, uống một ngụm sữa để bình tĩnh lại, khi đến lượt mình khóa cửa, cô lại lo lắng...
Người ta có ý tốt cho cô tá túc, cô lại đề phòng như giặc, dù sao vẫn là bạn trai của mình, cô làm như vậy hình như có chút quá đáng, chuyện bé xé ra to.
Phùng Quân Đồng nhẹ nhàng đóng cửa lại, quyết định không khóa trái.
Trở lại vào phòng, cô uống một hơi cạn sạch ly sữa, không ngăn được cơn buồn ngủ, một đầu ngã xuống chiếc giường mềm mại.
Tắt đèn và đi ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui