Tựa tuyết bay

Trên sô pha để quần áo của anh, Phùng Quân Đồng thật cẩn thận đi vào trong, lại gọi "Cố Văn Khâm" một lần nữa, nhưng vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, ánh mắt của cô bị thu hút bởi một tấm ảnh trên tủ đồ.
Ảnh chụp chung của hai nam sinh, chính xác là ảnh chụp chung của hai cậu bé, với đôi mắt của Phùng Quân Đồng, thế nhưng không thể phân biệt được ai là Cố Văn Khâm với cái nhìn đầu tiên.
Cô vô thức đưa tay ra, vừa định cầm lên thì có người tiến đến từ phía sau.
"Rửa mặt xong rồi à?"
Người đàn ông một tay ôm eo cô, một tay dùng khăn tắm lau tóc, trên người anh khoác chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình, trên ngực vẫn còn những giọt nước ẩm ướt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phùng Quân Đồng quay mặt đi, ho nhẹ, hỏi anh: "Trong nhà anh có máy tính hay không, cho em mượn một chút?"
Anh đi ra ngoài vài bước, cầm lấy chiếc laptop trên bàn trà đưa cho cô: "Đây, mật mã chính là bốn số sau ngày sinh của em."
“...”
Đây là có năng lực dự đoán đi...Phùng Quân Đồng nhận lấy và ôm vào trong ngực, lẳng lặng nói một tiếng cảm ơn, lúng túng co quắp ngón chân.
Người đàn ông khoanh tay, ung dung đánh giá cô.
Đây không phải là lần đầu tiên thấy bộ dạng này của anh, nhưng hiện tại thân phận đã khác, Phùng Quân Đồng đẩy anh một cái, nhỏ giọng nhắc nhở: "Mau thay quần áo, còn đi ăn sáng nữa."
Quần áo được đặt trên ghế sofa đơn.
Cố Văn Khâm khom lưng, kề sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô: "Em chắc chứ?"
Không đợi Phùng Quân Đồng có phản ứng, sau đó anh làm ra vẻ mặt như chợt nhận ra gì đó: "À, thì ra là em muốn kiểm tra thân thể của anh…"
"Mới không phải!"
Phùng Quân Đồng cắt đứt câu nói của anh, che mắt và vội vàng chạy ra ngoài, và cô mơ hồ còn nghe thấy tiếng cười của anh.
Mà sự thật chứng minh, chỉ có xấu hổ hơn chứ không có xấu hổ nhất.
Bởi vì buổi chiều còn có chuyện khác, cô ăn qua loa bữa sáng xong rồi đi sang một bên mở báo cáo mở đề chỉnh sửa.
"Đang bận cái gì vậy?"
Thấy cô vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính, bữa sáng cũng ăn không xong, Cố Văn Khâm tò mò hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Chuyện luận văn tốt nghiệp."
"Có cần anh giúp gì không?"
Anh vừa nói vừa đi về phía cô, tin nhắn của Triệu Nhất Đan gửi tới vào đúng lúc này, gửi liên tiếp vài tin.
Sự chú ý của Phùng Quân Đồng đều ở trên báo cáo mở đề, huống hồ giữa cô và Triệu Nhất Đan cũng không có bí mật gì không thể cho người khác biết, tiện tay mở ra, hộp thoại giữa hai người trong nháy mắt chiếm nửa màn hình máy tính.
—— Trước đó đã nói xong, hai G hàng tồn kho gửi cho cậu.
—— Đều là tinh hoa trong tinh hoa, tự mình bảo tồn cho tốt.
—— Mấy ngày trước thêm một bộ đồ mới, chàng trai kia có bộ dáng hơi giống anh họ, vai rộng này, chân dài này, chậc chậc... Từ từ thưởng thức đi.
Mục cuối cùng là link chia sẻ và mật khẩu của trang mạng.
Phùng Quân Đồng bình tĩnh đóng hộp thoại lại, nghiêng đầu bình tĩnh nói: "Em thề, đây tuyệt đối là một sự hiểu lầm lớn."
"Không sao, anh hiểu mà."
Anh bình tĩnh hơn cô, mỉm cười và nhìn cô, nói: "Đều đã là người trưởng thành."
“…”
Hiểu cái rắm!
Phùng Quân Đồng giơ tay lên đỡ trán, lần này cô nhất định phải làm thịt Triệu Nhất Đan.
Cố Văn Khâm ôm người cô đặt lên đùi, trầm giọng hỏi rất nghiêm túc: "Nếu không muốn làm giả động tác, sao không thử ngay bây giờ?"
Thử cái quỷ!
Phùng Quân Đồng nhào lên đẩy người anh xuống sô pha, che chặt miệng anh, dùng ngôn ngữ ngắn gọn nhất kể lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, căn bản không để ý tư thế của cả hai lúc này mơ hồ như thế nào.
Cố Văn Khâm bỏ tay cô ra khỏi môi mình: "Cho nên là anh thắng được 2 G kia?"
"Trọng điểm không phải là cái này..."
"Ừm, nhưng anh chỉ chú ý kết quả."
Kết quả là, cô đã nhận được hai chiến lợi phẩm G.
"Em..."
Phùng Quân Đồng còn muốn nói gì đó, nhưng trời đất quay cuồng, hai người xoay chuyển trên dưới, người đàn ông đem cô đè xuống dưới người mình, khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc: "Hôm nay sẽ không ra ngoài? Ở nhà và cùng xem nó với nhau."
Mặt Phùng Quân Đồng đỏ bừng, căn bản không dám nhìn thẳng vào anh, ấp úng từ chối: "Không được, buổi chiều em còn có việc..."
Tư thế này quá nguy hiểm đến nỗi cô căng thẳng đến mức nín thở.
Cố Văn Khâm buồn cười hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Ừm... Đó là... Muốn giúp Triệu Nhất Đan học thay..."
"Được rồi."
Anh vùi mặt vào tóc cô, tiếc hận thở dài, nhưng không hề có ý định đứng dậy đi ra khỏi người cô.
Phùng Quân Đồng xoay người, duỗi ngón tay chọt vào ngực anh, nhỏ giọng nói: "Báo cáo mở đề của em còn chưa viết xong."
"Ừm."
Anh hôn lên lỗ tai cô, rồi đứng dậy khỏi ghế sofa, không biết là cố ý hay vô ý mà đũng quần anh cọ vào đùi cô.
Phùng Quân Đồng mím chặt môi và đồng tử giãn ra, trải nghiệm tối qua lập tức hiện ra trong đầu cô.
Tối nay, dù thế nào cô cũng không thể ở đây.
"Anh không phải đi làm sao?"
Báo cáo mở đề đã sửa xong và gửi cho giáo viên, Phùng Quân Đồng trả lại laptop cho anh, thuận miệng hỏi.
Người đàn ông gật đầu: "Nghỉ phép." 
"A..."
Nghỉ phép vào ngày đi làm...
Phùng Quân Đồng do dự, lộ ra vẻ khó xử và nói: "Kỳ thật anh không cần ở bên cạnh em, em ở một mình cũng không sao, hơn nữa... Em có thể lấy chìa khóa sau."
Người đàn ông khó hiểu: "Chìa khóa của em đã được gửi vào ngày hôm nay và nó sẽ đến sớm nhất vào ngày mai phải không?" 
Vừa rồi, lúc ăn sáng cô đã liên lạc với Phùng Vi Sương để lấy chìa khóa.
Phùng Quân Đồng bình tĩnh trả lời: "Em còn có bạn cùng phòng ở Vĩnh Châu, chỉ cần dành thời gian đến chỗ cô ấy lấy chìa khóa."
"Bạn cùng phòng sống chung với bạn trai à?"
"Ừm."
Sau khi Phùng Quân Đồng hoàn hồn kinh ngạc: "Làm sao anh biết? Ngay cả chuyện này Triệu Nhất Đan cũng nói chuyện với anh sao?"
Bà tám này.
Cố Văn Khâm không trả lời, hỏi ngược lại: "Vậy còn em thì sao? Khi nào em sẽ sống chung với anh?"
“…”
Làm thế nào mà lại kéo đến đề tài này.
Phùng Quân Đồng hắng giọng, nghiêm túc nói: "Bạn cùng phòng của em đã hẹn hò với bạn trai cô ấy được ba năm, chúng ta mới hẹn hò được chưa đầy một tháng."
"Nhưng chúng ta quen nhau sáu năm rồi."
Cố Văn Khâm kéo người vào trong ngực, và nhìn cô trìu mến.
Trái tim Phùng Quân Đồng đập loạn xạ, lẩm bẩm: "Nhưng cũng quá nhanh..."
Cô và Trịnh Thao hẹn hò với nhau một tháng, nhưng ngay cả nụ hôn sâu cũng không có, còn anh thì sao...
Phùng Quân Đồng cũng không có mặt mũi nhắc tới, mặc dù người lén lút không phải là mình.
Cố Văn Khâm không ép cô, nhượng bộ một bước và nói: "Vậy tối nay ở lại cùng anh."
Phùng Quân Đồng lắc đầu, lấy cớ nói: "Em phải trở lại trường học để viết luận án tốt nghiệp."
"Ở đây không phải cũng có máy tính cho em viết sao? Anh sẽ không làm phiền em đâu."
…Vừa rồi anh thật sự không có quấy rầy cô.
"Hơn nữa mấy ngày nữa anh sẽ đi công tác, em sẽ không nhớ anh sao?"
Cái này...
Phùng Quân Đồng mím môi: "Anh phải đi thật lâu sao?"
Anh trịnh trọng trả lời: "Trong một thời gian dài." 
Tròng mắt cô đảo qua đảo lại, do dự và rất khó xử.
Cố Văn Khâm nắm lấy bả vai cô, giọng điệu suy đoán: "Chẳng lẽ là vì tối hôm qua?"
"A?"
“Chuyện gì vào tối qua?”
"Đừng giả ngu, anh biết sau đó em đã tỉnh."
"Vậy sao anh còn…"
Phùng Quân Đồng khiếp sợ, đỏ mặt đến tận cổ
"Còn cái gì nữa?"
Anh cười như không cười, nắm lấy tay cô và nghịch nghịch trong lòng bàn tay, tình cờ là bàn tay đã chạm vào anh đêm qua.
Hoàn toàn là cố ý.
Phùng Quân Đồng rời khỏi người anh, tay chống thắt lưng nói: "Anh làm sao có thể làm những chuyện kia với em rồi sau đó còn hợp tình hợp lý như vậy?"
"Chúng ta là tình nhân, không thể thân mật sao?"
"Vậy cũng không cần nửa đêm lén lút..."
Ý thức được mình nói sai, Phùng Quân Đồng vội vàng im miệng, người đàn ông đến gần cô: "Nghe ý tứ của em, quang minh chính đại là được đúng không?"
“...”
Phùng Quân Đồng hít sâu: "Có một từ vừa vặn có thể hình dung anh bây giờ."
"Cái gì?"
"Ra, vẻ, đạo, mạo."
"Thật không?"
Cảm giác áp bách trên người anh trong nháy mắt tiêu tan, vừa ôm người trước mặt vào trong ngực vừa nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ: "Nói em không đồng ý thì không chạm vào em, nhưng anh chưa nói sẽ làm được?"
"Cho nên anh lý giải không chạm vào, chính là không tiến hành đến bước cuối cùng à?"
"Bằng không đâu? Em đáng yêu đến nỗi anh không thể chịu đựng được sẽ không làm gì cả, đúng không?"
“…Vậy là lỗi của em?"
Phùng Quân Đồng tức giận nở nụ cười, cưỡng từ đoạt lý.
"Không trách em."
Cố Văn Khâm ôm lấy mặt cô: "Trách anh."
Định lực là không đủ.
“…”
"Nhưng em yên tâm, chuyện anh hứa với em, anh nói được làm được."
Anh hôn lên trán, mắt, mũi, miệng của cô, giọng nói dịu dàng đến mức có thể vắt ra nước: "Tối nay ở lại cùng anh, được không?"
Mỹ nam kế đều dùng tới, Phùng Quân Đồng bị hôn đến choáng váng: "Em có thể từ chối không?"
"Có thể, nhưng sẽ hôn cho đến khi em đồng ý mới thôi."
Anh vừa hôn vừa ra tay cù lét nách cô, Phùng Quân Đồng sợ ngứa nhất, cười đến không thở nổi, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Anh nói cũng không sai, bọn họ là tình nhân, làm chút chuyện thân mật là chuyện thường tình của con người, huống chi cô cũng không phản cảm việc anh đụng chạm, chỉ là cảm giác tiến triển quá nhanh...

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui