Tựa tuyết bay

Một bên khác.
Sau khi cúp điện thoại của Cố Văn Khâm, Phùng Quân Đồng bước vào phòng, đang thay quần áo thì Triệu Nhất Đan hỏi cô có muốn đi cùng nhau không, dù sao cũng đang nhàn rỗi.
Cô buông thõng mí mắt ngồi yên trên ghế, sau một lúc lâu mới khẽ gật đầu.
"Xảy ra chuyện gì?"
Nơi tụ tập là biệt thự tư nhân ở vùng ngoại ô, Cố Văn Khâm chạy tới bằng tốc độ nhanh nhất, Uông Thành Dương chờ người ở cửa, vừa thấy mặt đã bị anh chất vấn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn trợn trừng mắt: "Sao tôi biết được, cậu ấy đến với Đan Đan mà không báo trước, chính tôi cũng chết lặng đây, nếu không phải Trịnh Thao cũng ở đây, tôi cũng mặc kệ cậu."
Từ trước đến nay Cố Văn Khâm rất ít khi tham gia hoạt động của bọn họ, thông báo cho anh cũng phí lời.
Uông Thành Dương đưa người tới trước mặt Phùng Quân Đồng xong, vỗ vai của anh, quả quyết chuồn đi.
"Đây chính là luyện múa mà em nói sao?"
Cố Văn Khâm khoanh tay, nhìn xuống cô gái ngồi trên ghế sô pha, lạnh lùng liếc nhìn Trịnh Thao bên cạnh cô.
Trịnh Thao giơ ly rượu vang lên, lười biếng ngồi dựa vào ghế sô pha, không hề để anh vào mắt.
Tình địch gặp nhau hết sức đỏ mắt, đa số người ở đây đều biết gút mắc giữa bọn họ, nên biết điều mà tránh đi chỗ khác chơi.
Phùng Quân Đồng như là không phát hiện ra sóng ngầm mãnh liệt giữa bọn họ, hỏi lại anh: "Sao anh lại tới đây?"
"Anh không thể tới sao?"
"Đương nhiên có thể."
Cô vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình: "Anh ngồi đi."
Cố Văn Khâm ngồi xuống một bên của cô, phía bên kia là Trịnh Thao, anh ta lại gần Phùng Quân Đồng nói chuyện: "Đồng Đồng, anh biết sai rồi, sau này chuyện gì anh cũng nghe em."
Giọng nói nhỏ nhẹ, ấm áp, thái độ gần như cầu xin.
Cố Văn Khâm bắt lấy cánh tay cô kéo vào trong lồng ngực của mình một cách bá đạo, còn bình tĩnh: "Cô ấy là của tôi."
"À, trước đây cô ấy cũng là của tôi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Thao giễu cợt, chăm chú nhìn Phùng Quân Đồng: "Chúng ta làm hòa nhé, có được không? Anh rất thật lòng với em."
Phùng Quân Đồng đẩy Cố Văn Khâm ra ngồi thẳng lại, như thể đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ, mấy giây sau thì lắc đầu.
"Vì sao?"
"Ngựa khôn không quay đầu ăn cỏ cũ."
Cô nói rõ ràng từng câu chữ, cầm ly rượu trên bàn uống hết một nửa, lúc này KTV đổi sang một bài hát mới, cô đặt ly rượu xuống đứng dậy: "Đến lượt tôi hát rồi."
Nói xong cô thận trong bước vòng qua Cố Văn Khâm tới chỗ hát.
"Cậu ấy chỉ say thôi."
Triệu Nhất Đan vừa chơi mấy vòng thật lòng hay mạo hiểm với mấy người bạn từ bé của Uông Thành Dương, thấy dáng vẻ Cố Văn Khâm nhìn chằm chằm Phùng Quân Đồng hận không thể ăn được cô, không đành lòng nhắc nhở một câu, cũng ngầm đốt nến cho bạn cùng phòng của mình.
Lần trước đánh tennis cô ấy đã nhìn ra, Cố Văn Khâm chính là loại bên ngoài nhã nhặn bên trong bại hoại, nhìn như dịu dàng nhưng thật ra rất mãnh liệt, nếu làm thật, thân thể nhỏ bé của Phùng Quân Đồng chắc chắn không chống đỡ nổi.
Ánh mắt Cố Văn Khâm đuổi theo bóng dáng xinh đẹp dưới ánh đèn, nhíu mày: "Say?"
"Khỏi cần nghi ngờ, chính xác tuyệt đối, không tin thì tự anh xem thử đi."
Triệu Nhất Đan uống nước trái cây giải khát, hỏi: "Hai người cãi nhau hả?"
"Không có."
Sáng nay đưa cô về trường học, lúc chia tay vẫn còn rất tốt.
Triệu Nhất Đan khó hiểu: "Vậy cậu ấy làm gì mà mượn rượu giải sầu?"
Cố Văn Khâm càng khó hiểu hơn cô ấy, không đợi cô hát xong đã kéo cô qua một bên: "Em không vui hả?"
Phùng Quân Đồng sờ sờ mặt mình, cười với anh: "Có sao?"
Anh không nói lời nào.
Cô giữ chặt tay của anh, nhìn trái nhìn phải mà nói với anh: "Chúng ta đi uống rượu đi."
Âm thanh mềm mại, là đang làm nũng.
Cố Văn Khâm kéo cô vào trong ngực, bốn mắt nhìn nhau: "Anh là ai?"
Cánh tay ôm chặt vòng eo mềm mại của cô, tư thế sẵn sàng cắt đứt nó nếu cô nói sai.
Phùng Quân Đồng cười, hôn cằm của anh, nhẹ nhàng nói từng câu từng chữ: "Anh là đồ ngốc."
“..."
Cố Văn Khâm có thể chắc chắn là cô say thật.
Anh không nói nhiều bế cô lên, quay người đi ra cửa chính.
Cô sợ ngã nên ôm cổ của anh: "Đi đâu vậy?"
"Về nhà."
"Nhà em ở Hoài Viễn."
Anh dừng chân lại, nói: "Về nhà của anh và em."
"À, nơi đó à."
Chậm mấy giây cô mới phản ứng được, vừa nũng nịu vừa oán trách nói: "Em không thèm đi, em muốn về trường học."
"Em uống say rồi."
"Em không say."
Cô đập cánh tay của anh: "Thả em xuống đi."
Tranh luận với một con ma men thật vô ích, Cố Văn Khâm đặt cô xuống.
Phùng Quân Đồng đứng vững, hỏi anh: "Hôm nay anh đã làm gì?"
"Làm việc, ăn cơm, đang định tới trường học xem em luyện múa mới biết  em đã đến đây."
Anh có hơi nghiến răng nghiến lợi.
Phùng Quân Đồng gật đầu, thờ ơ đáp lại, cô ngáp một cái rồi bình tĩnh đi về chỗ hát.
Cố Văn Khâm đi theo phía sau cô, còn đang suy nghĩ phải làm thế nào để đưa người đi, cô cầm chiếc túi trên bàn lên, cánh tay quấn lấy cánh tay của anh: "Đi thôi."
"Đi đâu?"
"Đi chỗ của anh, không phải anh nói sao?"
Cô nhấn rõ ràng từng chữ một, Cố Văn Khâm lại nghi ngờ: "Rốt cuộc em có say hay không hả?"
"Không có."
Được rồi, đúng là say thật rồi.
Anh ôm cô đi tới trước xe, đặt người vào ghế lái phụ rồi thắt dây an toàn.
Vị trí của biệt thự tụ tập rất vắng vẻ, ở hướng khác chỗ ở của anh, xe chạy bình ổn trên đường, lúc đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi 24 giờ, Phùng Quân Đồng yêu cầu dừng xe, cô muốn xuống xe mua ít đồ.
Cố Văn Khâm không thể ngờ rằng, thứ cô muốn mua lại là áo mưa.
"Nhân viên cửa hàng giới thiệu cái này, được không?"
Cố Văn Khâm liếc mắt mắt kích cỡ, giọng điệu bình tĩnh nói: "Không được."
"Vậy em đi đổi."
Cô lẩm bẩm, lại muốn đẩy cửa xe đi, Cố Văn Khâm kéo người trở lại, hơi thở nóng hổi phả vào mặt cô: "Không cần mua."
Cô không đồng ý: "Không được, loại chuyện này nhất định phải mang bao."
"Trong nhà có rồi."
Xe chạy một mạch vào ở tiểu khu rồi dừng lại trước cửa nhà, Phùng Quân Đồng thật sự say, sau khi nheo mắt trên xe một lúc mới loạng choạng bước xuống xe, một tay Cố Văn Khâm dìu cô một tay móc chìa khoá, sau khi vào nhà đóng sầm cửa lại, ôm lấy cô đi lên trên lầu.
Vẫn là căn phòng đó, Phùng Quân Đồng bị ném lên chiếc giường lớn mềm mại, thân thể cao lớn của người đàn ông đè xuống theo, anh hôn lên gương mặt của cô, bàn tay lang thang trên cơ thể cô.
Phùng Quân Đồng quấn hai cánh tay lên cổ của anh, khẽ quay mặt sang chỗ khác né tránh nụ hôn của anh: "Không tắm rửa sao?"
"Em muốn tắm hả?"
"Ừm."
Anh bế cô đi tới phòng tắm, trên đường cởi quần áo của cô, không nhanh không chậm vừa đi vừa hôn, lúc đi vào phòng tắm hai người đã không còn mảnh vải che thân.
Vòi hoa sen được mở ra, dòng nước ấm áp rơi xuống từ đỉnh đầu, Cố Văn Khâm giam cầm người trong ngực, cúi đầu mút vành tai của cô.
"Ưm..."
Phía sau là lồng ngực nóng hổi của người đàn ông, Phùng Quân Đồng nắm chặt cánh tay đặt ngang trước ngực, có lẽ là vì uống say, màu da hồng hơn bình thường, dưới ánh sáng lạnh lẽo giống như cây đào mật chín mọng, dụ dỗ người ta ngắt lấy.
Cố Văn Khâm nắm chặt một bên ngực mềm mại dùng sức nhào nặn, lúc này người phụ nữ trong ngực giãy dụa, khẽ rên rỉ một tiếng vì đau.
Cằm của anh chống ở cổ của cô, vẻ mặt say mê, giọng điệu lại dịu dàng: "Anh nên trừng phạt em như thế nào đây?"
"Hả... Trừng phạt cái gì?"
Cô nheo mắt, bị nhiệt độ trong phòng khiến hai chân như nhũn ra, toàn bộ nhờ anh ôm lấy mới miễn cưỡng đứng vững được, đại não hoàn toàn không thể nào suy nghĩ.
Một tay Cố Văn Khâm mò xuống giữa hai chân cô, lòng bàn tay ấn và xoa nắn nơi mẫn cảm của cô: "Biết rõ còn cố hỏi."
Cô cắn môi rên nhẹ, vặn vẹo vòng eo muốn trốn tránh sự tấn công của anh, lại chỉ khiến anh xâm chiếm mạnh mẽ hơn.
Lực trên tay của Cố Văn Khâm từ nhẹ đến mạnh, tốc độ cũng trở nên cực nhanh, toàn bộ bàn tay ôm trọn phía trên, đầu ngón tay đảo quanh cửa động.
Nước nóng ấm không ngừng chảy lên cơ thể của hai người, Phùng Quân Đồng nắm chặt lấy cánh tay của anh, cả người không kiềm được mà run rẩy, sau khi trút hết sức lực mềm mại dựa vào trước người anh.
Cố Văn Khâm rút tay ra, mút mút đầu ngón tay trơn ướt rồi đóng vòi nước, lấy khăn tắm trên kệ quấn cô lại, ôm cô đi ra khỏi phòng tắm.
Trở lại trên giường, cô vẫn còn chìm trong dư vị chưa định thần được, nằm nghiêng một cách vô lực.
Cố Văn Khâm quỳ gối hai bên cô, tùy ý lau người cho cô, cổ và ngực còn có giọt nước sáng long lanh, anh cúi người liếm chiếc cổ mảnh khảnh của cô: "Đừng thả thính, anh thật sự muốn làm tới, em không được khóc chết?"
Phùng Quân Đồng khẽ đẩy anh, xấu hổ muốn chui xuống đất.
Cố Văn Khâm lật người qua đối diện với mình, vén mái tóc dài rối tung của cô: "Nhớ tối hôm qua anh nói như thế nào không?"
Nếu có lần sau, đổi sang chính diện phía trên cô.
Vật cứng rắn tượng trưng cho dục vọng chống ở giữa hai chân cô, một tay anh kéo ngăn kéo của tủ đầu giường ra: "Nhìn em tối nay, chắc là chưa từng mở ra xem."
Anh lấy ra hai hộp đồ vật, chính là áo mưa cô vừa đi mua, anh mở một hộp lấy ra một cái rồi bình tĩnh đeo vào, cúi đầu mút môi của cô.
Phùng Quân Đồng thẹn thùng đáp lại, cánh tay ôm cổ của anh, đôi mắt lấp lánh, khẽ hỏi anh: "Có thể tới phòng anh không?"
"Ở đâu cũng vậy thôi."
Anh móc một chân của cô lên lưng mình, gậy thịt vận sức xung quanh cái động cực lạc chờ khởi động: "Tập trung."
"Vâng."
Thân thể của cô rất mềm mại, trông hơi gầy nhưng chỗ cần có thịt sẽ không mập mờ, bàn tay người đàn ông lang thang trên người cô, làm trấn an trước khi tiến vào.
Vừa bị anh dùng tay chơi đùa một lần, Phùng Quân Đồng vô cùng mẫn cảm, lại uống nhiều rượu, nên anh chỉ thoáng trêu chọc cô đã ý loạn tình mê.
Cái đầu to tròn để ở cửa vào, ý thức được anh muốn xông tới, Phùng Quân Đồng nắm chặt lấy ga giường ép mình không được nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt quyết liệt thấy chết không sợ.
Người đàn ông cũng không nhúc nhích, nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, món đồ kia cứ cứng rắn chọc ở chỗ đó.
Trong căn phòng yên lặng như tờ, bởi vì nhẫn nhịn mà mồ hôi to bằng hạt đậu lăn từ mặt anh xuống, rơi xuống mí mắt của cô.
Cố Văn Khâm hôn trán cô rồi đột nhiên rời khỏi người cô, nằm ở bên cạnh cô điều hòa hơi thở.
Phùng Quân Đồng sửng sốt, hỏi anh: "Không làm sao?"
"Ừm."
Anh kéo chăn đắp lên người cô, xuống giường bước nhanh tới phòng vệ sinh.
Tiếng nước chảy rất nhỏ xen lẫn tiếng thở dốc khi có khi không truyền ra từ trong phòng tắm, Phùng Quân Đồng đắp kín chăn, đồng thời thở phào, trong đầu cũng trống rỗng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui