Khi Cố Văn Khâm đi ra, cơ thể anh bốc lên hơi nước thể nghi ngút, anh nhấc chăn lên và nằm xuống, dùng một tay ôm cô vào trong ngực.
Phùng Quân Đồng xoay người đối mặt với anh: "Vì sao dừng lại?"
“Em đang sợ hãi, ngoài ra còn đang say rượu, thật sự thì đây không phải là thời điểm tốt.”
"Em không sợ."
"Sợ hay không thì chính em biết."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh dùng một tay che mắt cô: "Ngủ đi, tỉnh dậy rồi nói sau."
Anh cũng không phải một người đàn ông chính trực, vì vậy nếu như không ngủ thì anh không dám cam kết sẽ không làm ra chuyện gì.
Cô bĩu môi, móng tay cào vào ngực anh: "Anh thật sự không sao chứ?"
Cô mượn rượu để giả điên, thật đáng yêu. Cố Văn Khâm ôm chặt lấy eo cô trầm giọng nói: "Mau ngủ đi."
"Được."
Cô nhắm mắt lại và ngủ thẳng đến khi trời sáng mới mở mắt ra, bên cạnh đã không còn bóng người.
Tìm khắp phòng không thấy ai, sau khi quay lại phòng thì mới nhìn thấy tờ giấy nhắn trên bàn bị đè lên bởi một chiếc chìa khóa.
"Đi công tác, đây là chìa khóa ngôi nhà này."
Phùng Quân Đồng ngồi trên giường với mái tóc ngắn rối bời, ngẩn người thật lâu, đặt tờ giấy về vị trí cũ, yên lặng xuống giường mặc quần áo.
Anh ấy không mang theo bất cứ thừ gì khi rời đi.
Cố Vân Khâm đi công tác gần một tuần, mỗi ngày sau khi bận rộn xong đều gọi điện thoại cho cô.
Phùng Quân Đồng có cuộc sống của riêng mình, vì vậy lúc điện thoại gọi tới, cô có lúc nhận có lúc không, khi anh ấy hỏi thì nói rằng bản thân quá bận nên không nghe thấy.
Trực giác Cố Vân Khâm cảm thấy không ổn, sau khi xử lý xong bảy tám phần của công việc thì dời chuyến bay lên sớm để nhanh chóng trở về Vĩnh Châu.
Phùng Quân Đồng cũng không biết rằng anh trở về sớm hơn, lúc trước cô cũng đồng ý mời mọi người trong phòng đi ăn tối sau khi ký được hợp đồng, hôm đó tình cờ rảnh rỗi, sau khi hò hét trong nhóm , một nhóm người ầm ĩ lao đến trước cổng trường.
Người vui nhất phải nói đến là Lục Dận, sau trận đấu bóng rổ cậu chưa gặp lại Phùng Quân Đồng, mấy lần mời cô ra ngoài chơi đều bị từ chối, vì vậy cậu nghĩ rằng cô ấy ghét mình nên buồn một thời gian ,cũng không làm phiền cô nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tâm trạng không vui của cậu được thể hiện trên hết khuôn mặt, Phùng Quân Đồng nhìn thấy vậy thì thuận miệng nói một lời quan tâm.
Lục Dận nhịn một lúc, cuối cùng vẫn hỏi ra: "Đàn chị có phải ghét em không?"
Phùng Quân Đồng bị câu hỏi của cậu làm ngạc nhiên: "Sao cậu lại nghĩ vậy..."
"Mấy lần em mời chị đi chơi, chị đều từ chối."
Cô cũng muốn giải thích sự hiểu lầm này: "Vậy cậu có ghét tôi không?"
"Không."
"Vậy thì tốt quá!"
Sau khi nhận được câu trả lời phủ định của cô, trong nháy mắt cậu đã vui vẻ trở lại.
Triệu Nhất Đan vốn dĩ sống ở trong thành phố, sau khi đọc được tin trong nhóm lập tực vội vàng chạy tới để ăn cùng, vừa tới đúng lúc nghe thấy thì chen vào: "Cậu đẹp trai như vậy, Phùng học tỷ làm sao có thể ghét cậu chứ, chỉ là cô ấy đang bận bồi đắp tình cảm với bạn trai mà thôi."
“A...”
Trong lúc nhất thời, Lục Dận cảm thấy ngại ngùng, mặt mũi tím bầm như quả cà tím, Đậu Mân Vũ nghe thấy, theo bản năng kinh ngạc thốt lên: "Vậy anh họ của tôi phải làm sao bây giờ?"
"Anh họ của cậu..."
Phùng Quân Đồng đá cô một cái dưới gầm bàn, ý muốn bảo cô nàng đừng nói nữa.
Triệu Nhất Đan cũng muốn thể hiện, nhẹ nhàng nói: "Dù sao cũng không liên quan đến Phùng học tỷ của các cậu."
"Có phải là người chúng ta biết?"
"Đúng vậy, đúng vậy, cuối cùng là ai?"
Mọi người đều ngạc nhiên về việc Phùng Quân Đồng yêu đương, tất cả mọi người tập trung lại, vẻ mặt hóng chuyện.
Phùng Quân Đồng mỉm cười: "Sau này nếu có cơ hội thì sẽ giới thiệu cho mọi người biết."
Cô ấy đã nói như vậy thì chắc không phải là một người quen.
Đối với việc Phùng Quân Đồng yêu đương, Đậu Mân Vũ rất vui mừng, ngay lập tức gửi tin nhắn cho anh họ của mình.
"...Anh đừng làm phiền Phùng Quân Đồng nữa."
Ngay lập tức, đầu bên kia trả lời bằng một dấu chấm hỏi.
"Người ta có bạn trai rồi."
Cố Vân Khâm vừa rời khỏi sân bay, đang trên đường cao tốc để trở về Vĩnh Châu, đọc được tin nhắn thì lập tức gọi điện tới.
“Hai người có ở cùng một chỗ không?”
Đậu Mân Vũ trả lời có, liếc nhìn Phùng Quân Đồng một cái rồi rời khỏi chỗ ngồi , đi ra ngoài phòng riêng.
"Hai người tại sao ở cùng nhau?"
Đậu Mân Vũ nói: "Cô ấy đã trúng tuyển vào một công ty nên mời mọi người trong phòng ăn cơm."
“Ở đâu?”
"Ngay bên ngoài trường học, chỗ mà lần trước nhờ anh tới đón đó."
"Mọi người cứ ở yên đó, anh lập tức tới đó."
Đậu Mân Vũ vội vàng ngăn cản: "Không cần, không cần, cô ấy đã có bạn trai rồi, anh không cần quan tâm nữa. Lúc trước em nhờ anh theo đuổi cô ấy chỉ là muốn Lục Dận từ bỏ tình cảm thôi."
Cô ta cười hắc hắc, hứa hẹn: "Chờ em theo đuổi Lục Dận thành công, nhất định sẽ mời anh một bữa thịnh soạn."
Đầu bên kia cười lạnh nói với cô: "Nhất định trong vòng nửa tiếng nữa anh đến nơi."
Nói xong câu đó anh cúp luôn điện thoại.
Đậu Mân Vũ nghiêng đầu, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, quay người lại thì nhìn thấy Phùng Quân Đồng, vì vậy cảm thấy chột dạ nên cười ngại ngùng rồi nhanh chóng quay lại phòng ăn.
Phùng Quân Đồng đi ra ngoài để đi vệ sinh, sau khi ra khỏi phòng về sinh thì đứng ở hành lang hít thở không khí một chút rồi mới quay trở lại trong phòng riêng.
Trên bàn mọi người đã gọi thêm món, nói cười rôm rả. Lúc cô trở về vị trí của mình và ngồi xuống thì có người tới bắt chuyện với cô, cô hờ hững cười và đáp lại mấy câu.
Cũng không biết thời gian trôi qua đã bao lâu, có người gọi điện thoại tới, cô nhìn lướt qua ghi chú cuộc gọi sau đó chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, cất điện thoại vào trong túi xách.
Không bắt máy.
Cố Vân Khâm không gọi lại nữa, anh đi đến quầy lễ tân, sau vài lời miêu tả ngắn gọn, một nam nhân viên phục vụ dẫn anh lên lầu.
Cửa phòng riêng tử bên ngoài mở ra, nhìn thấy Cố Văn Khâm đi vào, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, sững sờ.
Đậu Mân Vũ đứng lên nắm lấy cánh tay anh, nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: "Không phải nói anh không cần tới sao? Sao anh lại còn chạy đến đây?"
“Anh nói không đến sao?”
Anh đi tới đứng bên cạnh Phùng Đồng Quân và nói với người phục vụ vừa cùng mình đi vào đây: "Làm phiền anh cho thêm một cái ghế và một vài món ăn."
Phùng Quân Đồng giống như không biết hắn đến, vẫn đang nói chuyện với Lục Dận. Triệu Nhất Đan huých cùi chỏ vào cô, ý bảo nhìn phía sau.
Phùng Quân Đồng quay đầu lại, ngạc nhiên một lúc sau đó mỉm cười: "Anh đã trở về?"
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, giọng điệu thản nhiên trả lời: "Ừm, xong việc lập tức trở về, gọi điện cho em nhưng không thấy em bắt máy."
"Em không nghe thấy, thế nào? Mọi việc thuận lợi chứ?"
"Ừ."
Một hỏi một đáp, dường như hai người họ rất thân quen, điều đó khiến Đậu Mân Vũ cảm thấy hơi khó hiểu, chỉ có thể cười ngượng ngùng: "Đàn chị Phùng cùng anh họ là bạn cùng lớp nên rất thân, ha ha..."
Bạn cùng lớp?
Cố Vân Khâm nhíu mày, dưới gầm bàn cầm gọn tay Phùng Quân Đồng trong lòng bàn tay mình nói: "Tôi và cô ấy không chỉ là bạn cùng lớp."
Khuôn mặt tươi cười của Phùng Quân Đồng cứng đờ, không biểu cảm rút tay ra, chuyển chủ đề nói chuyện: "Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nói tiếp."
Đúng lúc người phục vụ bưng đồ ăn đến, cô vẫy tay nói: "Phiền anh cho thêm một bộ bát đũa."
“Không cần, dùng đũa của em là được."
Anh cầm lấy bát đũa trước mặt cô, bởi vì tâm trạng không được tốt nên Phùng Quân Đồng cũng không ăn được nhiều, một chén cơm mới ăn được một nửa. Sau khi bưng bắt lên, anh gắp một đũa miếng rau ở đĩa gần nhất, rất tự nhiên đưa đến miệng.
Tất cả hành động đều rất liền mạch, Phùng Quân Đồng muốn ngăn cản cũng không kịp.
Đậu Mân Vũ há hốc mồm kinh ngạc: "Anh từ lúc nào thì ăn đồ thừa của người khác vậy..."
Cô ta còn chưa nói xong thì đã ngẩn ra, ánh mắt nhìn liếc qua hai người, cuối cùng dừng lại trên người Phùng Quân Đồng: "Chị dâu họ?"
Phùng Quân Đồng đang định uống một ngụm trà để che đậy sự bối rối thì bị một tiếng chị dâu họ này làm giật mình, sặc nước đến nỗi ho khan không ngừng, nước mắt trào ra.
Lẽ ra cô không nên chọn ngày hôm nay mời mọi người ăn cơm.
Sau khi ăn uống no say, Cố Văn Khâm đi thanh toán.
Triệu Nhất Đan khéo léo chuồn đi trước, nhóm người còn lại đứng trước cửa nhà hàng, Phùng Quân Đồng lần lượt nói lời chào tạo biệt với mọi người.
Đậu Mân Vũ kéo Cố Văn Khâm sang một bên, giọng nói có chút lo lắng hỏi: "Anh có nghiêm túc không?"
Cô ta biết anh họ của mình mắc bệnh sạch sẽ đến mức độ nào, ngày trước lúc còn đi học anh ấy chưa bao giờ tới căng tin vì không muốn dùng dụng cụ ăn uống mà người khác đã từng sử dụng qua. Không giống như vừa nãy, hoàn toàn không để ý mà ăn hết đồ thừa của Phùng Quân Đồng.
Cố Văn Khâm liếc nhìn cô ta: "Quản tốt miệng của mình."
Đậu Mân Vũ lầm bầm: "..."
"Muộn rồi."
Ở phía bên kia, Phùng Quân Đồng đã tiễn tất cả mọi người đi, chỉ còn duy nhất Lục Dận không chịu rời đi.
"Người mà chị thích chính là anh họ của Mân Vũ sao?"
Cậu ấy uống hơi nhiều nên lấy đó làm cái cớ hỏi những điều cậu ấy muốn.
"Đôi khi lựa chọn ở cạnh ai không nhất định là bởi vì bạn thích họ mà còn vì người đó phù hợp với bạn."
Phùng Quân Đồng mỉm cười trả lời, giọng nói ôn hòa, Lục Dận nghe thấy vậy trên mặt thể hiện sự vui mừng: "Vậy có nghĩa là đàn chị không thích anh ấy, chị chỉ là cảm thấy anh ấy phù hợp thôi phải không?"
"Tôi..."
Tay bị người khác nắm lấy, Phùng Quân Đồng quay đầu lại, là Cố Văn Khâm.
Anh nắm lấy tay cô với vẻ mặt tự nhiên, ánh mắt dịu dàng như nước: "Có muốn uống thêm một ly trà sữa nữa không?"
Không cần, vừa nãy em đã uống rất nhiều nước trái cây.
Ý định ban đầu của Phùng Quân Đồng là muốn uống không say không về, nhưng sau đó toàn bộ rượu đều bị hắn đổi thành nước ép trái cây tươi.
Cô nhìn đồng hồ và nói với Lục Dận: "Không còn sớm nữa, em mau trở về trường học đi."
"Đúng, đúng, thời gian không còn sớm nữa, đến giờ về rồi, ngày mai còn phải đi học."
Lục Dận không muốn rời khỏi đây nhưng đã bị Đậu Mân Vũ đi tới tóm lấy một bên cánh tay cậu ấy và kéo đi, sau đó quay đầu lại nháy mắt với hai người: "Tạm biệt anh họ, tạm biệt chị."
Lục Dận cũng quay đầu lại, vẫy tay với cô: "Em nhất định sẽ không bỏ cuộc, em sẽ cố gắng để đàn chị thích em."
Thích, thích, Phùng Quân Đồng tai đỏ bừng sau khi nghe hắn nói, cứng ngắc vẫy tay: "Tạm biệt."
Chỉ còn lại hai bọn họ đứng ở cửa nhà hàng náo nhiệt, cô mím môi nhún vai nói: "Em cũng đi đây."
Cô không đi cùng với người trong phòng vì muốn ở một mình trong một thời gian.
Cố Văn Khâm đứng trước mặt cô ngăn cản cô đi tiếp: "Anh có chuyện nói với em."
Cô dừng lại: "Anh nói đi, em sẽ nghe."
"Lên xe."
Gió lạnh gào thét, người đến người đi, đúng thật không phải là chỗ tốt để nói chuyện.
Trong xe, một người ở ghế lái, một người bên ghế phụ.
"Em thích người biết chơi bóng rổ?"
"Anh nói vậy là ý gì?"
"Em có vẻ rất vui vẻ khi nói chuyện với cậu ta."
Cô im lặng một lúc rồi mới nói tiếp với anh: "Chúng ta đều có quyền theo đuổi những người tốt hơn trong khả năng của mình."
Lời mở đầu hoàn toàn không khớp với câu kết thúc.
Anh cau mày: "Nói nghiêm túc."
Đừng để anh phải suy đoán.
Cô quay đầu ra ngoài cửa sổ, buồn bã nói: "Em biết em rất nhàm chán, nếu như anh không có hứng thú với em thì có thể trực tiếp nói ra, em sẽ không dây dưa với anh."
"Ai nói với em là em rất nhàm chán?"
Cô do dự một chút, giọng nói yếu ớt: "Ngày đó anh... dừng lại giữa chừng, đó không phải là ý nghĩa này sao?"
Anh cảm thấy cô thật sự ngốc mà.
Cố Văn Khâm bật cười, đột nhiên nghiêng người đến gần cô.
"Anh muốn làm gì?"
Phùng Quân Đồng cả người cứng đờ không nhúc nhích, cô nghe thấy cả tiếng thở của anh. Cố Văn Khâm thắt dây an toàn cho cô, nhếch khóe miệng: "Cho em biết anh cảm thấy hứng thú với em như thế nào."
Vừa nói, anh vừa khởi động xe, đi về hướng ngược với hướng cổng trường.