Phùng Quân Đồng đập cửa xe: "Em muốn trở lại trường học."
"Nếu em không muốn chết thì ngồi yên."
Giọng điệu cảnh cáo, không hề có ý sẽ thả cô xuống, xe chạy không xa, khoảng vài phút sau thì tiến vào một khu chung cư gần trường, đi bộ khoảng mười phút có thể đến cửa nam trường đại học nghệ thuật.
"Anh dẫn em đến đây rốt cuộc là muốn làm cái gì?"
Phùng Quân Đồng đi phía trước dưới sự chỉ đạo của anh, nhìn trái nhìn phải với vẻ mặt mờ mịt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cứ đi rồi sẽ biết.”
Sau khi bước vào tòa chung cư, anh ấn nút thang máy, ra hiệu cho cô đi vào.
Tòa chung cư có mười tám tầng, thang máy chạy một mạch rồi dừng lại ở tầng mười hai. Anh nắm lấy tay cô đi ra khỏi thang máy, tới trước cửa một căn phòng rồi ấn mật mã mở cửa vào nhà.
Thỏ khôn có ba cái hang.
Phùng Quân Đồng phục hồi tinh thần: "Anh thuê phòng ở đây từ lúc nào vậy?"
"Không thuê. Anh mua cách đây không lâu."
Anh đẩy cửa và kéo cô vào nhà, đóng sầm cửa lại, kéo cô đến phòng khách, một tay ném cô lên sofa: "Em không phải bảo anh không có hứng thú với em hay sao?"
Trong mắt hiện lên dục vọng nóng bỏng, không nhanh không chậm nới lỏng cà vạt trên cổ.
"Em..."
Phùng Quân Đồng nuốt khan, cổ họng khô khốc, vô thức lùi về phía sau, bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
"Muốn chạy?"
Cố Văn Khâm kéo cô lại, lấy tay vuốt ve mặt cô: "Muộn rồi."
Anh bắt đầu cởi quần áo của cô, Phùng Quân Đồng đẩy anh ra: "Anh muốn làm gì vậy?"
"Em biết còn cố hỏi."
Sức mạnh của một người phụ nữ thì làm sao có thể so với sức mạnh của một người đàn ông. Rất nhanh trên người cô đã không còn gì và bị khóa chặt dưới cơ thể anh. Hốc mắt Phùng Quân Đồng ươn ướt, giọng nghẹn ngào: "Anh đừng như vậy..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đừng làm gì?"
Anh cười lạnh, khẽ hừ một cái, cởi cà vạt trói hai cổ tay cô: "Khóc cái gì, không phải em bảo không sợ sao?"
"Em sai rồi..."
Phùng Quân Đồng giãy dụa, hai chân dài trơn bóng đá lung tung trong không khí. Cố Văn Thâm chỉ dùng lực phần dưới cơ thể đã dễ dàng khống chế cô, bàn tay lướt qua eo và bụng cô, luồn vào giữa hai chân cô, thẳng một đường cho đến miệng huyệt.
Cảm giác được một ngón tay của anh cắm vào, Phùng Quân Đồng hét lên một tiếng, co người và duỗi thẳng mu bàn chân.
Anh di chuyển ngón tay, chọc vào trong vách tường ấm ấm áp, tay còn lại thì vuốt ve thân thể mềm mại bóng loáng của cô, cười xấu xa: "Anh mặc kệ việc em ở bên cạnh anh là do thích hợp hay là yêu, nhưng em đã rơi vào tay anh thì đừng mơ tưởng sẽ trốn thoát được."
Cố Văn Khâm đã muốn làm điều này ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô.
"Em nghĩ rằng anh sẽ quan tâm em thú vị hay nhàm chán?"
Anh cúi đầu liếm môi cô, ánh mắt nóng rực nhìn cô đang run rẩy trong lòng mình, hơi thở phả vào lỗ tai cô: "Nếu em rất để ý đến sự nhàm chán của mình, vậy thì anh cũng không ngại biến em trở nên thú vị."
Anh vẫn mặc quần áo chỉnh tề, nằm đè lên người cô, nhưng cô không thể nào coi như không biết vật cứng rắn trên người anh, cắn môi khóc lóc cầu xin: "Em thật sự biết sai rồi..."
“Không, em nói đúng, là anh sai."
Một tay anh nắm lấy cằm cô, từ trên nhìn xuống: "Do anh quá cưng chiều em nên mới tạo cho em nhiều tật xấu như vậy."
Cô không bao giờ để tâm những gì anh nói, vào tai trái lại ra tai phải.
Anh cúi đầu, há miệng ngậm lấy ngực trái cô rồi cắn mạnh.
Cô kêu lên đau đớn, những giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt.
Vài phút sau, vẫn trong phòng khách, người đàn ông ôm cô ngồi vào lòng, một tay cầm thuốc mỡ, cẩn thận bôi lên vết thương trước ngực cô.
Phùng Quân Đồng đẩy anh ra, vẻ mặt lạnh lùng: “Buông em ra."
"Đừng làm loạn."
Giọng điệu trách móc, vẻ mặt nghiêm nghị, giống như người làm cô bị thương không phải là anh.
Cô tiếp tục vùng vẫy: "Để em tự bôi."
"Nếu em tiếp tục cử động thì anh lập tức làm chết em."
Cô ngồi trên đùi anh, dưới eo đắp duy nhất một cái chăn, còn lại không mặc bất cứ một thứ gì khác.
Điều khủng khiếp hơn chính là chỗ đó của người đàn ông vẫn còn đang cứng.
Phùng Quân Đồng nắm chặt tay, tức giận quay đầu đi.
Vết thương là một dấu răng, rất nhanh đã bôi thuốc xong, anh đóng hộp thuốc lại và nói: "Hai ngày sau có thể lành."
Cô nghe vậy thì kéo chăn lên trùm qua đầu.
Cô không muốn nhìn thấy anh.
Cố Văn Khâm mím môi, hai tay ôm lấy vai cô: "Tức giận rồi sao?"
Cô không nói gì cả.
Cô không muốn nói chuyện với anh.
Anh kéo chăn trên người cô xuống, bế cô đi vào phòng tắm, ôn nhu dỗ dành: "Trước hết tắm rửa đã."
Nếu không phải ngực vẫn còn đau, Phùng Quân Đồng còn cho rằng người đàn ông hung bạo vừa rồi là do chính mình tưởng tượng ra.
Cô hừ lạnh một tiếng, không động đậy.
Trong bồn tắm đã đổ đầy nước nóng, Cố Văn Khâm đặt người vào trong nước ấm, cởi quần áo trên người ra sau đó nhấc chân bước vào.
Phùng Quân đồng muốn cách xa anh một chút lại bị anh kéo trở về nằm trong ngực anh.
Hơi nước mờ mờ, ngón tay anh chạm vào vết răng trên ngực cô, khẽ chậc một cái: "Trắng quá."
Phùng Quân Đồng vặn vẹo eo, muốn xuống khỏi người anh. Tư thế này nguy hiểm quá.
Cố Văn Khâm đương nhiên không chịu buông cô ra, chỉ bằng một tay đã giữ chặt cô lại. tay kia bóp sữa tắm: "Không phải em muốn tắm sao? Chạy cái gì mà chạy?"
Anh thoa sữa tắm lên làn da mịn màng của cô, tránh bôi lên vết răng vừa nãy.
Cô nói với giọng nghẹn ngào: "Em không muốn nữa."
"Không, em sẽ muốn"
Anh mút vành tai mềm mại của cô, dùng bàn tay to lớn vuốt ve từng bộ phận trên cơ thể cô, nước trong bồn tắm nhanh chóng chuyển sang màu trắng sữa, càng làm nổi bật mái tóc đen nhanh đang nổi bồng bềnh trong đó.
Ngay cả những sợi tóc mềm mại cũng rất quyến rũ, Cố Vân Khâm cầm lấy một lọn tóc và quấn quanh ngón tay để nghịch, hạ thể phía dưới cố ý chọc vào cô, nhưng ngoài miệng lại nghiêm túc hỏi: "Ngoan, nói cho anh biết, ai chọc giận em?"
Phùng Quân Đồng chỉ muốn thoát khỏi tay anh nhưng lại phải cố hết sức để tránh chạm vào anh, tức giận trả lời: "Không ai chọc giận em."
"Vậy cũng thật quá đáng, tại sao em lại vô duyên vô cơ trút giận lên anh?"
Anh thân mật tựa cằm vào vai cô, từng bước dụ dỗ: "Là ai nói xấu anh với em?"
"Không có."
Người đàn ông này chắc chắn đã uống thuốc kích dục nên đang tìm mọi cách để trêu chọc cô. Phùng Quân Đồng cắn mạnh lên tay anh.
Anh giống như không cảm thấy đau đớn, ngậm lấy môi cô, mỉm cười thì thầm: "Muốn cắn cái gì, đều là của em”
"..."
Tên điên
Anh đúng thật điên rồi nhưng lại không điên, cánh tay cứng như sắt ấn chặt hông cô vào bụng dưới của mình: "Nói hay không, không nói đêm nay anh không tha cho em."
Phùng Quân Đồng bị hành động này của anh làm cho phân tâm, thái độ không còn kiên quyết như trước, nhíu mày nói: "Em nghe em họ của anh gọi điện thoại cho anh, cô ấy nói..."
"Anh theo đuổi em là để giúp cô ấy theo đuổi cậu bé đó?"
"Ừ..."
Một tay anh nắm lấy bầu ngực phải còn nguyên vẹn của cô xoa nắn: "Có nên cắn thêm một miếng bên này không?"
"Anh đối xử với em không tốt sao? Những người khác có thể không biết nhưng em cũng không biết sao?"
"Không tốt."
Phùng Quân Đồng vô cùng khẳng định nói, bỏ cánh tay của anh đang ôm lấy eo mình: "Hiện tại anh có thể buông em ra..."
Anh dụi mũi cọ vào mái tóc ẩm ướt của cô: "Đáng lẽ anh có thể thả em ra, nhưng nếu em nói như vậy, anh không thể hiện thì hóa ra anh không có thú vị phải không?"
Về phần biểu hiện thế nào.
Bàn tay của anh luồn vào giữa hai chân cô.
Phùng Quân Đồng khóc lóc cầu xin: "Em thề, em hoàn toàn không có ý đó."
"Khẩu thị tâm phi."
Cô vung chân loạn xạ, nước bắn tung tóe: “Anh rất tốt với em, cực kỳ tốt, hiện tại cũng rất tốt!"
"Ừ."
Anh mỉm cười hài lông: "Vẫn có thể tốt hơn."
Những ngón tay mảnh khảnh của anh ấn vào hạt châu nhỏ và miệng âm hộ của cô, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hồng hào: "Anh cho em lựa chọn, em muốn tiếp tục làm ở trong bồn tắm hay lên trên giường."
Cô kẹp chặt hai chân lại một lúc, sau đó thả lỏng, nằm trên ngực anh nói: "Chỗ nào cũng không muốn..."
Bởi vì động tình nên giọng nói của cô có chút nũng nịu.
Tâm trạng Cố Văn Khâm đang tốt nên đưa ra quyết định luôn: "Vậy thì đứng đi."
Hai người đứng dậy làm nước bắn tung tóe, anh ôm cô ra khỏi bồn tắm, bước tới trước bồn rửa mặt.
Đối diện là một tấm gương lớn phản chiếu hai thân thể trần trụi, người đàn ông ép cô chống tay lên bàn rửa mặt,dùng thân thể nóng bỏng ôm lấy cô từ sau lưng: "Xem anh yêu thương em như thế nào."
Phùng Quân Đồng xấu hổ nhắm chặt mắt lại: "Cố Văn Khâm, anh là đồ vô liêm sỉ!"
"Ừ, tiết kiệm sức lực để dành lát nữa kêu."
"..."
Một cánh tay anh vòng qua eo cô, ôm lấy bộ ngực tròn trịa nhào nặn, mỉm cười nói: "Không nhìn cũng không sao, dù sao thì cũng có lần sau, lần sau..."
"Uhm...:
Cô bị anh ôm chặt trong ngực, không có chỗ trốn thoát, giọng nói đáng thương: "Lạnh quá..."
"Ừ, sẽ nóng lên ngay thôi."
Anh tăng thêm lực nhào nặn bộ ngực cô, dùng lưỡi liếm bờ vai thẳng tắp của nàng, ra lệnh nói: "Cong mông lên."
"Không muốn."
"Vậy thì tối nay cũng đừng mong được ngủ."
Anh trực tiếp đe dọa.
Phùng Quân Đồng tức giận đến nỗi dậm chân, lực chọn tuân theo.
"Anh không đeo bao cao su."
Cô phàn nàn về hành động của anh.
"Anh muốn em yêu thương nó."
Người đàn ông một tay xoa eo cô, bụng dưới dán chặt vào mông cô, đè nén chính mình, dương vật chỉ cọ xát giữa hai cánh mông căng mọng.
Phùng Quân Đồng cong lưng, cảm thấy thứ đó ngày càng nóng hóng, càng lúc càng phình to ra, cô sợ đến nỗi gần như đứng không vững.
"Đừng sợ."
Anh hôn lên tấm lưng trắng nõn của cô, thò ngón tay xuống đùi trong, cắm vào phần thịt mềm trong miệng âm hộ: "Đau thì kêu lên."
Cô nhỏ giọng, ngón tay run rẩy chống đỡ trên bồn rửa mặt: "Kêu lên thì anh sẽ dừng lại sao?"
"Ừ"
Anh trả lời dứt khoát.
Phùng Quân đồng vạch trần anh: "Nói dối."
Cố Văn Khâm buồn bực thừa nhận: “Được rồi, đúng thật là sẽ không dừng lại."
Lần trước vì cô cảm thấy sợ hãi, anh kìm nén dục vọc của mình mà dừng lại giữ chừng, kết quả cô lại tưởng rằng anh không có hứng thú với cô. Nếu lần này tiếp tục kêu dừng thì sợ rằng cô nghĩ anh không được.
Cố Văn Khâm không thể buông tha cho cô một lần nữa
Anh vén mái tóc xõa ra sau tai cô, mặt dán vào mặt cô: "Nhưng sẽ đau đó."
Không có cô gái nào có thể cưỡng lại những lời ngọt ngào của anh. Phùng Quân Đồng đầu hàng, hoàn toàn bị chìm đắm trong biển dục vọng mà anh tạo ra.
Người phụ nữ mềm nhũn dựa vào lòng anh, Cố Văn Khâm rút ngón tay ướt đẫm ra, bế cô lên ra khỏi phòng tắm.
Cách trang trí của phòng ngủ không khác lắm so với phòng khách của chung cư, Anh đặt cô lên giường, với tay lấy bao cao su ở đầu giường đeo vào trước mặt cô, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười nham hiểm.
Phùng Quân Đồng lấy tay che mặt quay đầu đi, vừa xấu hổ vừa lo lắng, lấy chân đá anh: "Tắt đèn."
Cố Văn Khâm làm theo lời cô, chỉ để lại ngọn đèn ngủ với ánh sáng mờ ảo.
Anh muốn nhìn bộ dạng ý loạn tình mê của cô như thế nào.
Anh tách hai chân cô ra, thân mình nóng bỏng đè lên người cô nhưng không vội vàng đi vào, quy đầu tròn to xoay quanh lối vào, cúi đầu hôn nên đôi môi căng mọng của cô.
Phùng Quân Đồng mở miệng đáp lại, bắt chước những gì anh làm trước đó, đưa lưỡi vào trong miệng anh khuấy động, vô thức vòng tay qua cổ anh.
Hai chiếc lưỡi trong miệng quấn lấy nhau, nước bọt không kịp nuốt chảy ra từ miệng cô.
Anh mút lấy, ưỡn lưng thẳng eo để phân thân dính càng nhiều chất lỏng trơn trợt.
Cô cắn môi rên rỉ, hai đùi cọ sát hai bên eo và hông anh, cảm giác ngứa ngày khó tả từ góc đùi truyền đến toàn bộ tay chân.
Anh nói rất đúng, thân thể cô quả thực rất nhạy cảm.
Cố Văn Khâm ngẩng đầu lên khỏi ngực cô, một tay đỡ lấy dương vật của mình, vòng quanh miệng âm đạo hai vòng, nhân dịp cô thả lỏng, thẳng eo đâm thẳng vào.
"Ah..."
Cô phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, nhíu chặt mày cắn vào vai anh.
Mũi tên đã rời khỏi dây thì làm sao có thể thu hồi, Cố Văn Khâm cố gắng đứng yên không cử động, liếm khóe mắt ướt át của cô, bàn tay to dịu dàng vuốt ve cơ thể cô.
Cô vừa khóc vừa khàn giọng cầu xin anh: "Anh hiện tại có thể ra ngoài không..."
Mũi tên đã đặt trên dây chuẩn bị rời khỏi nỏ.
Cố Văn Khâm ngậm lấy môi cô, ôm chặt lấy eo cô, tàn nhẫn đâm vào trong.