Nơi ăn cơm là do Diêu Mạn chọn, đó là một quán ăn ở gần Đức Cao, xung quanh yên tĩnh, thích hợp cho những buổi tụ tập nói chuyện.
Tình thầy trò giữa Phùng Quân Đồng và Diêu Mạn không bình thường, từ bốn tuổi cô đã học múa, người giáo viên dạy cô từ lúc tám tuổi đến khi cô rời Vĩnh Châu là Diêu Mạn. Sau này, Diêu Mạn rời khỏi trung tâm bồi dưỡng và gia nhập Đức Cao, vì không yên tâm giao cô cho giáo viên khác nên Diêu Mạn đã giao chìa khóa phòng tập múa ở Đức Cao cho cô, để khi cô có thời gian rảnh thì đến Đức Cao tập múa, bà ấy vẫn tiếp tục dạy cô.
Hai năm từ lớp mười đến lớp mười hai, trước khi Phùng Quân Đồng chuyển vào Đức Cao, phần lớn thời gian của cô là buổi sáng học trên trường, tan học thì đi đến trường khác học múa.
“Phòng múa đã chuyển từ tầng sáu xuống tầng bốn, đám con nhà giàu ở Đức Cao đó là kiểu có thể nằm thì quyết không ngồi, chê học ở tầng sáu quá mệt, cứ hai đến ba ngày lại viết thư cho hiệu trưởng, cuối cùng thì năm ngoái hiệu trưởng đã đổi phòng học.”
Phùng Quân Đồng cười nói: “Đây là chuyện tốt, cô Diêu à, cô có thể bớt mệt hơn chút.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ba người vừa nói vừa ăn, chủ yếu là Phùng Vân Đồng và Diêu Mạn nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng Cố Văn Khâm mới nói một hai câu, phần lớn thời gian anh đều tập trung chú ý Phùng Quân Đồng, sau khi phát hiện cô thích ăn món cần tây xào tôm thì gắp liên tục vào bát cho cô.
Diêu Mạn thấy vậy thì nói đùa: “Tình cảm của hai đứa thật tốt, lần trước đến kịch viện cũng đi cùng nhau, yêu nhau mấy năm rồi đúng không? Định khi nào kết hôn?”
“Bọn em vừa mới bên nhau thôi, bây giờ kết hôn có hơi sớm.”
Phùng Quân Đồng trả lời qua loa, sau đó trừng mắt với người cho mình thêm vai.
Tém tém lại chút.
Cố Văn Khâm đặt đũa xuống, lấy cốc rót nước cho cô, nhẹ nhàng nói: “Đến lúc đó mời cô Diêu đến uống rượu mừng.”
Diêu Mạn trả lời được, cười không thấy mắt đâu: “Tiểu Đồng là học trò cưng của cô, cô nhất định sẽ tặng cho các em bao tiền mừng thật to.”
Phùng Quân Đồng miệng cười nhưng tâm không vui, cô giơ tay ở phía dưới bàn, véo thật mạnh người nào đó.
Người đàn ông mặc vest đi giày da im lặng, sắc mặt không thay đổi, đưa ly nước đến trước mặt cô.
“Thật ra cô vẫn luôn có một thắc mắc, lúc đó em học ở Đức Cao rất ổn, tại sao lại chuyển trường?”
Diêu Mạn lại than thở, bởi vì bà ấy cảm thấy tiếc: “Khi đó em vì đến Đức Cao học múa mà bỏ lỡ môn văn hóa, cô mới nói chuyện mới mẹ em, tìm cách để em chuyển đến Đức Cao, như vậy thì có thể bớt chút thời gian đi lại, em vừa có thể yên tâm học múa, lại không lỡ dở chuyện học, chắc chắn có thể thi đỗ học viện múa top đầu.”
Nhưng cô chỉ học một học kỳ rồi chuyển đi, còn đến Hoài Viễn nơi mà trình độ giáo viên kém xa Vĩnh Châu, Diêu Mạn thực sự không thể hiểu nổi.
Phùng Quân Đồng miễn cưỡng cười, thu tay đang gắp thức ăn lại, tìm một cái cớ: “Khi đó bà ngoại em mắc bệnh nặng, vừa hay mẹ em lại mệt mỏi khi ở lại Vĩnh Châu...”
“Mẹ em cũng thật là, không phân biệt được nặng nhẹ, ở Vĩnh Châu nhiều năm như thế rồi, ở thêm nửa năm đợi em thi đại học xong thì sao chứ?”
Diêu Mạn lắc đầu, chuyện đã như vậy, nhắc lại chỉ thêm phiền lòng, bà ấy xua tay nói: “Ăn đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vâng.”
Cố Văn Khâm ở bên cạnh nghe, bày ra vẻ mặt không quan tâm, không ai biết anh đang nghĩ gì.
...
Bỏ qua một vài chủ đề nhạy cảm, tổng thể cả bữa ăn thì khá là vui.
Diêu Mạn tự lái xe đến, không phiền họ trải qua thế giới hai người, ra khỏi quán thì đi trước.
Trên đường lớn đèn đường chói mắt, tuy rằng là mùa đông nhưng không ảnh hưởng đến mọi người ra ngoài sinh hoạt sau bữa ăn, Cố Văn Khâm đề nghị: “Đi dạo một lát cho tiêu cơm không?”
“Cảm ơn” anh đã mời cơm, Phùng Quân Đồng bụng no căng gật đầu.
“Cô Diêu nói trước đây em chạy hai bên là sao?”
“Trước khi đến Đức Cao học thì em học ở trường trung học Thập Nhất, mỗi tuần đều đến Đức Cao tìm bà ấy mấy lần, tập múa xong thì về nhà.”
“Ở tòa nghệ thuật ở Đức Cao?”
Địa điểm tập múa.
“Ừm.”
Trường trung học Thập Nhất và Đức Cao ở hai hướng khác nhau, khi đó tàu điện ngầm ở hai phía vẫn chưa liền mạch, cô chỉ có thể đi xe buýt.
“Ban đầu em ở đó?”
Dùng ngữ khí bình thường hỏi cô, xem ra anh thật sự không quan tâm.
Phùng Quân Đồng trả lời: “Đúng.”
“Vậy thì không phải cách Cao Viên rất xa sao?”
Sở dĩ anh biết được địa chỉ nhà cô là do Âu Tuyết vì muốn điều tra lai lịch của cô nên đã đi theo cô suốt quãng đường về nhà.
Phùng Quân Đồng trả lời: “Đúng là rất xa.”
Không biết trong hai năm đó đã lãng phí bao nhiêu thời gian ở trên đường, nhưng cô tình nguyện.
“Cho nên, vốn dĩ chúng ta có thể quen nhau sớm hơn.”
Cô lắc đầu cười, không tiếp lời.
...
Ở đây cách Đức Cao không xa, hai người đi trên vỉa hè cho người đi bộ một cách vô thức, trong bất giác đã đi đến cửa sau của trường.
“Có muốn vào trong xem không.”
Họ đứng sát nhau, trên đất hiện rõ bóng hai người.
Phùng Quân Đồng sao cũng được, chỉ là cô lờ mờ nhớ ra: “ Hình như có bảo vệ.”
“Không sao.”
Anh nắm tay cô đi qua, hai ngọn đèn vàng chiếu rõ con đường dưới chân, đến chỗ bảo vệ anh nói: “Học sinh tốt nghiệp vài khóa trước đến thăm trường.”
Bảo vệ nhìn kỹ cách Phùng Quân Đồng ăn mặc, kêu một trong hai người điền tên vào đơn rồi để họ vào.
Phùng Quân Đồng không dám tin: “Đơn giản thế thôi sao?”
Đây còn là Đức Cao nổi tiếng với việc kiểm soát nghiêm ngặt không?
Cố Văn Khâm xoa đầu cô: “Làm bảo vệ ở Đức Cao thì cần có mắt nhìn.”
Phùng Quân Đồng cong môi: “Được thôi.”
Dù sao cũng là phục vụ một đám tổ tông đức cao vọng trọng.
Cố Văn Khâm không đưa cô đi đến các phòng học mà đi tới hướng khác.
Trong bóng tối, Phùng Quân Đồng bị anh nắm chặt tay, cô nhìn xung quanh: “Anh đưa em tới đây làm gì?”
“Em không cần lo, anh vẫn nhịn được.”
Một câu vô duyên vô cớ khiến Phùng Quân Đồng ngập ngừng nửa nhịp, cô tức giận đấm anh một cái.
Lâu không đến, lại thêm trời tối đen, cô không phân biệt được đông tây nam bắc, chỉ có thể đi theo anh, đi vòng qua một tòa nhà đến phía chính diện, cuối cùng anh cũng dừng lại.
Phùng Quân Đồng ngẩng đầu, ngập ngừng.
Phía trước là hàng bạch quả đã rụng hết lá chỉ còn những cành trơ trọi,
“Ngày trước anh thường xuyên tới đây, tại sao lại không gặp em.”
Anh hỏi cô.
Phùng Quân Đồng ngửa tay, nói đùa: “Điều này có nghĩa là anh không có mắt, một cô gái xinh đẹp như vậy đi qua trước mặt anh, anh lại không chú ý.”
“Ừm, trách anh trước đây không có mắt nhìn.”
Cố Văn Khâm kéo cô vào lòng: “Nhưng cuối cùng em cũng đã rơi vào tay anh.”
“Bởi vì em ngốc.”
Trong đêm lạnh, cô nhét tay vào trong túi, quay người dựa vào anh.
Tòa nghệ thuật ở nơi hẻo lánh nhất Đức Cao, trừ nhóm nhỏ học sinh nghệ thuật và một ít giáo viên thì rất ít người đến đây.
Phùng Quân Đồng nhếch mép: “Cho nên anh thích yên tĩnh?”
Thảo nào anh không cho cô chút mặt mũi, vì để lên sân khấu biểu diễn nên cô từng luyện hát ở đây.
Cố Văn Khâm ôm cô, trả lời: “Tùy vào tình hình.”
“Hả?”
Là có ý gì.
Anh dụi cằm vào người cô, nói: “Nếu như nghe thấy em gọi lên giường thì không chê, càng to càng tốt.”
Lời nói vớ vẩn được nói bằng giọng nghiêm túc...
Phùng Quân Đồng hít thật sâu, không còn gì để nói.
Nếu so về mặt dày, cô phải chịu thua.
Nhưng anh không biết dừng lại, vẫn giữ nguyên giọng điệu hỏi cô: “Tối nay em đến chỗ của anh được không?”
“Không muốn đi.”
Cô đâu có ngốc, anh nghĩ gì cô biết hết.
Cố Văn Khâm gật đầu: “Vậy thì làm ở đây.”
Vừa nói anh vừa cho tay vào áo cô, nhéo cái eo mềm mại của người phụ nữ.