"Anh điên rồi!"
Phùng Quân Đồng bị anh quấn trong lồng ngực, kinh hãi kêu lên.
"Không điên."
"Là ham muốn."
Giọng nói rõ ràng vô cùng lạnh nhạt nhưng lại làm cho người ta đỏ mặt, từng nụ hôn lần lượt rơi xuống cổ của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phùng Quân Đồng giơ chân kêu rên:
"Em đi, em đi là được mà!"
"Ừm, nói sớm có phải tốt hơn không."
Anh rút tay ra khỏi vạt áo của cô, nhìn như có lòng tốt giúp cô vuốt lại áo.
Phùng Quân Đồng hận không thể đạp cho anh một cước.
Trên đường trở về lại đi qua đoạn đường đen tối kia, người đàn ông hỏi cô:
"Thật sự không muốn thử cảm giác làm ở bên ngoài à?"
"Anh im mồm!"
Lớp tuyết đọng dày bên trên lùm cây nơi cô đang đứng, Phùng Quân Đồng nặn ra một quả cầu tuyết ném vào người anh, sau đó nhanh chóng chạy mất.
Đứng ngoài quan sát mãnh tuyết đọng trên lùm, Phùng Quân Đồng lại nặn một quả tuyết cầu nữa
Không thể nhịn được nữa.
Trời rét lạnh nên chạy bộ rất khó chịu, cô chạy được hơn trăm cũng không tiếp tục chạy nữa. Cố Văn Khâm không nhanh không chậm đuổi kịp cô, cầm bàn tay cô lên mới chậm chạp nói:
"Xem ra em khôi phục rất tốt đó."
"Cái gì?"
Hai người đi sóng vai nhau, anh cúi đầu nhìn về phía bắp đùi của cô: "Nếu không thì em nghĩ vì lý do gì mà mấy ngày nay anh không chạm vào em?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
....
Phùng Quân Đồng vẻ ngoài cười nhưng trong không cười:
"Anh đủ rồi đó."
Anh cười không nói, một tay cô ôm vào trong lồng ngực của mình.
Xe dừng trước cửa nhà hàng, hai người men theo đường cũ trở về ngồi vào trong xe. Phùng Quân Đồng nói với anh:
"Em phải về trường học một chuyến để thay quần áo."
"Có thể."
Anh hào phóng trả lời một câu, chiếc xe cứ như vậy lao vun vút đến đại học nghệ thuật sau đó dừng lại trước cửa khu trọ.
Phùng Quân Đồng cởi dây an toàn, nói:
"Anh chờ một chút, em thu dọn đồ đạc có lẽ sẽ chậm trễ một chút."
"Ừm, năm phút có đủ không?"
"...."
Một chuyến lên xuống tầng của cô đã mất hết năm phút rồi.
Anh phủ lên mái tóc mềm mại của cô, lòng bàn tay vuốt ve gò má mịn màng, nhượng bộ nói:
"Vậy thì mười phút, không thể cho thêm nhiều hơn được."
"Có khác nhau hả?"
Anh nhìn đồng hồ, nhắc nhở cô:
"Bắt đầu tính giờ, xuống chậm một phút anh sẽ tự mình lên bắt người."
Phùng Quân Đồng vô cùng lo lắng đẩy cửa xuống xe, đến cả túi chìa khóa cũng quên cầm theo. May mà có Triệu Nhất Đan đang ở trong phòng giúp cô mở cửa.
Thấy cô thở hồng hộc vịn cửa đi vào, Triệu Nhất Đan buồn bực nói:
"Cậu làm sao thế?"
"Đừng hỏi nữa, vẫn phải ra ngoài tiếp...."
Cô đi vào phòng ngủ sau đó dùng tốc độ nhanh nhất bắt đầu thu dọn đồ đạc, đồ dùng để rửa mặt ở bên kia của anh đều có đủ cả, chỉ cần đem theo một bộ quần áo nhỏ thay là được.
Thấy cô đi đi lại lại, Triệu Nhất Đan hiểu hết mọi chuyện trong một nốt nhạc:
"Ôi, này. Đêm nay cậu lại không về ngủ nữa hả, muốn trải qua đêm xuân cùng với anh họ à?"
"Cậu bớt nói hai câu đi được không."
Chu Nhan vẫn còn đang trong phòng ngủ đó.
Phùng Quân Đồng vỗ vỗ vai của cô, xách theo túi giấy gấp gáp ra ngoài.
Sau khi trở lại xe, cô mệt mỏi ngã lên trên ghế.
"Không tệ, rất đúng giờ."
Cố Văn Khâm rời ánh mắt khỏi đồng hồ, ung dung khởi động xe.
"Đi về Hòa Viên thì rẽ phải ở cổng Nam."
Hòa Viên là một tiểu khu, cũng là bất động sản trước đó anh vừa mua không lâu ở gần trường đại học. Phùng Quân Đồng cứ nghĩ anh muốn về bên kia.
Người đàn ông ung dung nói với cô:
"Không phải đi nơi đó."
"Vậy thì đi đâu..."
Cố Văn Khâm đáp: "Đi đến Quân Duyệt."
Biệt thự bên kia.
Anh không ngốc, Hòa Viên ở gần đây, cũng chính vì ở gần nên nếu mai cô về chẳng cần anh phải đưa đón.
Vẫn là ở xa tốt hơn.
Phùng Quân Đồng nghiến răng nghiến lợi nói:
"Vậy sao anh không nói sớm cho em biết?"
Báo hại cô chỉ mang theo một bộ quần áo để thay.
"Ngủ ở đâu chẳng như thế."
Anh nói với một tâm trạng rất tốt, nghịch ngợm đôi tay của cô nói,
"Thiếu cái gì thì mua cái đó."
"..."
Đồ tiểu nhân âm hiểm.
Đi một quãng đường xa nên lúc đến Vịnh Quân Duyệt Lam đã sắp đến mười giờ.
Phùng Quân Đồng phát hiện mỗi lần bản thân đến nơi này của anh đều có cảm giác không giống nhau, có thể là do chuẩn bị tâm lý cho chuyện tiếp theo sẽ xảy ra. So với cảm giác bất an và phòng bị vào hai lần trước thì lần này chính là e lệ.
Đồ cô vừa đem theo đều để hết ở trong phòng khách, Cố Văn Khâm đi vào phòng bếp rót cho cô một ly sữa.
Phùng Quân Đồng nhận lấy, sau khi nói lời cảm ơn xong thì uống một ngụm.
"Đến phòng của ai?"
Anh hỏi cô.
"... Đều có thể."
"Đi."
Anh đi ở phía trước dẫn đường, Phùng Quân Đồng đi theo phía sau anh, thấy anh đi qua gian phòng của mình bước chân không hề dừng lại, cô cố gắng ép khóe môi đang giương lên.
"Có lẽ em không thích người khác vào phòng của em?"
"Không đâu."
Anh mở cửa cho cô đi vào trước, mình theo ở phía sau khóa trái cánh cửa lại.
Phùng Quân Đồng không hề để hành động nhỏ này của anh vào trong lòng, cô đi đến bên sô pha trong phòng khách nhỏ sau đó ngồi xuống.
Anh đặt quần áo của cô ở trên bàn trà sau đó đi ra nên cạnh bắt đầu cởi áo.
Phùng Quân Đồng nói:
"Chờ anh tắm xong em sẽ tắm."
Người đàn ông vừa đi được hai bước quay đầu lại nhìn cô, dò xét trên dưới cô hai giây sau đó tháo cà vạt trên cổ xuống, đi ngược lại đến chỗ của cô.
Phùng Quân Đồng thấy vậy nhanh chóng giấy tay ra sau lưng,
"Anh muốn làm gì?"
"Em nói xem?"
Anh ném cà vạt đi sau đó xoay người xích lại gần cô, không đợi cô trả lời, anh liền dùng hai cánh tay luồn qua eo cô ôm người lên, vừa đi vừa nói:
"Thời gian không còn sớm nữa, cùng nhau tắm đi."
Ai cũng không cần chờ.
Hai cánh tay của Phùng Quân Đồng ôm lấy cổ anh, đầu dựa vào lồng ngực của anh: "Đừng cho là em không biết anh đang suy nghĩ gì."
Cố Văn Khâm nhíu mày, ngược lại không có phủ nhận. Lúc đi ngang qua giường lớn đột nhiên thay đổi ý định, cả hai người cùng nhau lăn lên trên giường.
Phùng Quân Đồng bị anh đặt ở phía dưới, cô dùng hai chân đạp loạn nói:
"Đã nói rõ là đi tắm trước mà!"
"Không cởi quần áo thì làm sao tắm được."
Anh thẳng thắn hỏi lại, Phùng Quân Đồng vậy mà không cách nào phản bác được, cô dùng tay che lấy ngực không ngừng nói:
"Tự em cởi!"
“Em cởi cho anh."
Anh cười một tiếng, bắt lấy cánh tay của cô đặt lên trên ngực mình sau đó bắt đầu lột áo của cô.
Ngứa chết đi được.
Phùng Quân Đồng tránh né cánh tay của anh, cười đến thở không ra hơi,
"Cố Văn Khâm anh còn muốn mặt mũi hay không hả!"
"Ừm."
"Không muốn."
Anh động tay hai ba cái đã lột sạch đồ trên người cô, chỉ còn lại quần lót. Chống tay bên hai bả vai của cô, dùng thân thể cao lớn ôm cả người cô vào trong lòng nói:
"Tới lượt em."
Khó ra tay quá rồi.
Cố Văn Khâm ho nhẹ nhưng không nói thêm gì nữa, anh tìm được đôi môi của cô sau đó hôn lên, còn bàn tay thì vuốt ve cơ thể mịn màng như lụa là của cô.
Phùng Quân Đồng toàn thân kích thích đến nổi cả da gà, chìm đắm trong nụ hôn và cảm giác được vuốt ve. Cô chủ động mở miệng để đầu lưỡi của anh tiến vào, tay vịn vào vai anh cẩn thận đáp lại nụ hôn đó.
Cố Văn Khâm đưa đầu lưỡi vào trong miệng cô thăm dò, anh hôn sâu đồng thời chen vào giữa hai chân của cô, như có như không ma sát vào nơi mẫn cảm của cô.
"Ưm ..."
Núm vú bị anh vuốt ve nhanh chóng sưng tấy lên, Phùng Quân Đồng không ngừng nuốt nước bọt ngọt ngào của anh đẩy đến, có lúc vô ý rên lên một vài tiếng. Từng trận ngứa ngáy tê dại làm cô không thể nào nhịn được bắt đầu vặn vẹo vòng eo, cọ sát đầu gối hai chân, cánh tay cũng đặt lên trên eo của người đàn ông.
Cố Văn Khâm một bên xoa ngực của cô, một bên cầm tay cô đặt lên bụng dưới của mình.
Bàn tay chạm vào thắt lưng lạnh lẽo làm cô co rúm lại nhưng không bỏ ra được.
Nụ hôn của anh rơi trên cổ của cô, khàn giọng nói: "Ngoan."
Phải nghe lời.
Cô nhẹ kêu một tiếng, bàn tay run rẩy lôi vạt áo sơ mi trong quần anh ra ngoài. Ngón tay thon dài trắng xanh xoa lên vòng eo căng cứng của người đàn ông, bắt đầu lần lượt cởi cúc áo sơ mi từ thấp lên cao.