Là một sinh viên chuyên ngành múa, phần lớn thời gian Phùng Quân Đồng đều dậy sớm để tập luyện các kỹ năng cơ bản, thỉnh thoảng mới lười biếng nằm ỳ.
Hôm nay chính là một hôm “thỉnh thoảng”.
Hiệu quả chắn ánh sáng của phòng anh rất tuyệt vời dù là ban ngày nhưng cũng không khác gì đêm đen, khi Cố Văn Khâm tỉnh dậy cô đang vùi đầu trong chăn ngủ không hề biết anh đi lúc nào.
Cùng là trải qua sự “vận động” với cường độ cao đến nửa đêm nhưng cô thì mệt đến hết hơi hết sức còn anh thì vẫn còn dư sức để tập thể dục buổi sáng.
Bên ngoài tuyết phủ trắng xóa, bằng mắt thường cũng có thể cảm nhận được cái lạnh, may là anh đã sớm tính trước nên dự trữ trước lượng lương thực đủ cho hai ngày.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối tuần này anh hoàn toàn không có ý định ra ngoài.
Sau khi từ phòng tập đi ra anh vào nhà bếp, vài phút sau lại đi ra, hai tay bê bánh mì nướng và sữa nóng, không nhanh không chậm bước lên lầu.
Phùng Quân Đồng còn đang ngủ, anh đặt đồ ăn sáng lên tủ đầu giường rồi đưa tay chạm vào gò má ửng hồng của cô, định thử gọi cô dậy.
“Em ngủ thêm một lát thôi.”
Cô lật người quay lưng lại với anh rồi lại vùi đầu vào trong chăn, trong lời nói lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Cố Văn Khâm nhướng mày, sau khi trả lời được xong thì đứng dậy cầm quần áo sạch vào phòng tắm gội.
Người tính không bằng trời tính.
Vừa tắm xong thì có người gọi điện thoại đến, để không đánh thức cô nên Cố Văn Khâm đi ra khỏi phòng nghe điện thoại.
Cuộc gọi diễn ra không lâu, sau khi cúp máy sắc mặt anh không được tốt cho lắm.
Anh quay lại phòng ngủ đi đến bên cạnh giường vuốt tóc cô: “Anh phải ra ngoài một chuyến, em ở nhà nhé?”
“Ừm…”
Cô mơ hồ trả lời anh, người vẫn còn ngái ngủ giục anh: “Mau đi đi.”
Đừng làm phiền đến giấc ngủ của cô.
Cố Văn Khâm đi rồi.
Lúc Phùng Quân Đồng tỉnh dậy sữa ở đầu giường đã lạnh rồi, cô là vì đói nên mới tỉnh dậy nhìn thấy bánh mì nướng được đặt cạnh cốc sữa, không cần biết nó từ đâu ra đã cầm lấy bánh mì cắn một miếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Để vụn bánh mì không rơi lên giường nên cô bê đĩa và sữa ra phòng khách, vốn định ăn xong thì lại đi ngủ tiếp nhưng bánh mì mà anh chuẩn bị vừa mềm vừa ngọt nên cô đã ăn hết sạch, ăn no xong thì cũng hết buồn ngủ luôn.
Không có việc gì làm nên cô ngồi khoanh chân thẫn thờ trên ghế sofa, đảo mắt nhìn khắp phòng anh.
Cô thật sự rất tò mò về cách bố trí phòng ngủ của anh nhưng anh không có ở đây nên nếu tự ý tham quan thì cảm giác như cô có ý đồ riêng vậy.
Nhìn thấy trên tủ trống không ánh mắt cô dừng lại một chút.
Lần trước mượn máy tính cô cũng từng vào đây một lần, nếu không nhớ nhầm thì lúc trước ở đó có đặt một khung ảnh.
Là cất đi rồi hay sao?
Còn chưa đợi cô kịp đoán ra dụng ý của anh thì tiếng chuông điện thoại đã kêu lên bíp bíp mấy tiếng.
Là một người khá lâu rồi cô chưa gặp, Trình Toàn hỏi cô có rảnh không, mời cô đến nhà chơi, cậu ta và Trân Ni đều ở đó.
Không phải bây giờ cậu ta đang ở Vịnh Quân Duyệt Lam sao?
Không phải bây giờ cậu ta đang ở Vịnh Quân Duyệt Lam?
Một mình ở đây cũng chán, sau khi hỏi số nhà xong thì cô quyết định qua đó chơi.
Cô kéo rèm cửa ra, thế giới bên ngoài là một màn tuyết phủ trắng xóa, sau khi nhắn tin cho Cố Văn Khâm xong cô thay quần áo đi chơi rồi đi ra ngoài.
Vịnh Quân Duyệt Lam nói nhỏ không nhỏ nhưng lại nằm trên đường đi của một khu dân cư thì có thể xa đến đâu, Phùng Quân Đồng không nói cho họ biết cô ở trong khu dân cư đó nên khi thấy cô đến hai người họ đã rất ngạc nhiên.
“Cậu bay qua đây à?”
Trình Toàn lấy ra một đôi dép lê mới đặt dưới chân cô, vốn dĩ cậu ta còn định đi đón cô.
Phùng Quân Đồng liếm môi, hàm súc tỏ vẻ: “Vừa hay tôi đang ở gần đây.”
Không thể không biết xấu hổ dám nói hôm qua mình ngủ ở đây.
Nhưng Trình Toàn không ngốc, để ý thấy đế giày cô có dính tuyết lập tức đoán ra: “Tới tìm bạn học nam kia của cậu? Đi từ chỗ của cậu ấy đến đây?”
“Ừm…”
“Mới sáng sớm cậu đến tìm cậu ta làm gì?”
“Ai cần cậu lo.”
Cô đi vào phòng khách nhìn bốn phía xung quanh: “Trân Ni đâu?”
“Trong phòng bếp, đừng có chuyển chủ đề, mới sáng sớm cậu đến đó làm gì?”
Phùng Quân Đồng đứng yên không nói được lời nào.
Trình Toàn khẽ tặc lưỡi nói một cách chắc chắn: “Tối qua cậu đi suốt đêm không về nhà.”
“Ai tối qua không về nhà? Chị Tiểu Đồng sao?”
Trân Ni từ phòng bếp đi ra, bê một đĩa hoa quả vừa rửa sạch đặt lên bàn uống nước, kích động hỏi Phùng Quân Đồng: “Chị Tiểu Đồng quay lại với người yêu cũ rồi?”
“Không phải.”
Phùng Quân Đồng ho nhẹ một tiếng để giọng nói nghe có vẻ tự nhiên bình thường: “Là người khác.”
Cô chưa từng nhắc chuyện cô và Cố Văn Khâm yêu đương với Trình Toàn, Trình Toàn không biết thì tất nhiên là Lý Trân Ni cũng không biết, cô ấy tỏ ra ngạc nhiên: “Ai thế ai thế? Tôi có quen không?”
“Chắc là không quen đâu.”
Tivi ngoài phòng khách đang mở, ba người ngồi tách nhau ở ghế sofa, Trình Toàn vuốt vành tai bối rối: “Không phải trước đây cậu còn hận không thể vạch rõ ranh giới với cậu ta cả đời cũng không muốn gặp lại sao? Lẽ nào tôi nhớ nhầm rồi?”
Cô chậm rãi thở ra một hơi rồi nói: “Con người rồi sẽ thay đổi thôi.”
Thực hiện ước mơ của bản thân.
“Ôi, người phụ nữ dễ thay đổi.”
Lý Trân Ni lại tập trung vào chuyện khác: “Anh biết bạn trai mới của chị Tiểu Đồng sao? Mau kể cho em nghe đi, là người như nào thế?”
“Xấu lắm không đẹp trai bằng anh.”
Lý Trân Ni khẽ cười nhạo: “Vậy xem ra là rất đẹp trai.”
Cô ấy khoác lấy cánh tay của Phùng Quân Đồng: “Vậy nên chị Tiểu Đồng, tối qua chị ở cùng với bạn trai à?”
“Ừm, em đang nấu gì ở dưới bếp sao?”
Mắt thấy hai người họ càng hỏi càng hăng hái nên Phùng Quân Đồng chuyển chủ đề.
“Em đang nấu canh sườn, vậy tối qua hai người ngủ chung hay ngủ riêng thế?”
Lý Trân Ni cực kỳ hứng thú truy hỏi đến cùng.
“... Ngủ riêng.”
Nếu thật sự ngủ riêng thì sẽ không bày ra dáng vẻ chột dạ thế này.
Trình Toàn chỉ vào cô hận không thể rèn sắt thành thép(1): “Hai người mới ở bên nhau có mấy ngày mà cậu đã để cậu ta dễ dàng đạt được mục đích như vậy, sau này cậu ta có thể đối xử tốt với cậu sao?”
Con người luôn không biết trân trọng những thứ dễ dàng có được, đặc biệt là đàn ông.
Trình Toàn gãi đầu lo lắng đến xoay vòng: “Không được không được, bất kể thế nào thì cậu cũng phải làm theo tôi, cậu nhất định phải cố hết sức duy trì động tác của mình cho vừa phải(2) để thả dây câu cậu ta(3).”
Lý Trân Ni cười lạnh lùng: “Vậy em cũng phải hành động cẩn thận chút, dù sao thì lúc anh ngủ với em đến danh phận bạn gái em cũng không có.”
Cô ấy nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ.
Trình Toàn vội vàng nhanh chóng chạy đến bóp vai cho người trước mặt: “Hihi, anh cũng không giống những người đàn ông đó mà.”
Lý Trân Ni cũng không chịu thua anh: “Chỗ nào không giống thế? Anh là chuyển giới hay là bị cắt mất của quý rồi?”
Cuộc sống này của Trình Toàn không còn gì ý nghĩa nữa: “Anh sai rồi.”
“Hứ.”
Lý Trân Ni không thèm để ý đến anh, bám lấy Phùng Quân Đồng: “Chị Tiểu Đồng. chị kệ anh ấy đi, chị muốn yêu ai thì ở bên người đó, nếu như người này không trân trọng chị thì chúng ta đổi người khác. Chị xinh đẹp như thế này còn sợ không có đàn ông tốt tìm đến tận cửa chắc?”
“Ừm…”
Đây là thái độ của Lý Trân Ni vào lúc này.
Đến buổi trưa Cố Văn Khâm quay về không thấy người đâu thì tìm đến tận cửa.
Trình Toàn đang xào rau trong nhà bếp còn Phùng Quân Đồng ở trong nhà vệ sinh, Lý Trân Ni đi mở cửa.
Đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông dịu dàng cao quý xuất hiện ở cửa, phản ứng đầu tiên của Lý Trân Ni là đối phương gõ cửa nhầm nhà: “Anh là…?”
Cố Văn Khâm hơi gật đầu hỏi cô ấy: “Phùng Quân Đồng còn ở đây không?”
“Còn còn.”
Cô ấy kích động đến mức liên tục trả lời rồi quay người vui vẻ chào đối phương: “Anh là bạn trai của chị Tiểu Đồng nhỉ, mau vào đi mau vào đi.”
“Cảm ơn.”
Phùng Quân Đồng từ nhà vệ sinh đi ra nhìn thấy anh có chút có ngạc nhiên: “Sao anh lại ở đây?”
“Em không ở nhà.”
Anh đi thẳng tới trước mặt cô, hai mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Trong lòng Phùng Quân Đồng bỗng xuất hiện một chút oán giận không thể nói thành lời…
Lý Trân Ni đi theo sau vào kéo tay Phùng Quân Đồng nhiệt tình mời: “Đến cũng đến rồi thì ở lại cùng nhau ăn cơm trưa đi.”
Lời này là nói với Cố Văn Khâm nhưng một bên lại nháy mắt ra hiệu với Phùng Quân Đồng.
… …
Hai tay Trình Toàn bê hai đĩa rau từ phòng bếp đi ra nhìn thấy người tới là anh thì huýt một tiếng sáo: “Đến vừa đúng lúc.”
Cố Văn Khâm cứ như thế ở lại.
Phùng Quân Đồng có dự cảm không lành.
(1) Hận không thể rèn sắt thành thép: Ý chỉ việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.
(2) Raw là 端着点: Ý nói cần phải cố hết sức duy trì hành vi hoặc lời nói của bản thân một cách phù hợp.
(3) Raw là 吊着他: Ví dụ A吊着B có nghĩa là A cho B hy vọng để B không nỡ từ bỏ nhưng lại không cho B đạt được điều mong muốn. Giống như lúc câu cá, cá cắn câu rồi nhưng không thu dây cứ thế dắt nó trêu đùa.