Món ăn lên đủ, bốn người chia thành hai người ngồi ở hai bên của bàn dài, Phùng Quân Đồng lo xem tin tức mới trên điện thoại nên vẫn chưa động đũa, Lý Trân Ni ở đối diện thì ấn qua ấn lại ở trên màn hình với tốc độ cao.
[Chị Tiểu Đồng đúng là có sức hấp dẫn mà.]
[Anh trai đỉnh như vậy cũng phải quỳ gối dưới váy của chị!]
[Trai đẹp khiến người ta mụ mị mà! Tui không kìm lòng được thì cũng bình thường thôi! Nếu là tui tui cũng tìm đủ mọi cách để ép khô ảnh!]
Ép khô Cố Văn Khâm…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phùng Quân Đồng hít một hơi, mặt không gợn sóng để điện thoại xuống, gắp một đũa thức ăn gần bản thân.
Còn không bằng nói Cô Văn Khâm ép khô cô.
Trong bốn người, người nghiêm túc nhất phải nói đến Trình Toàn, suốt toàn bộ quá trình ăn đều nhìn chằm chằm đánh giá Cố Văn Khâm.
Cố Văn Khâm liếc cậu ta, thái độ xa cách lễ độ: “Có chuyện gì sao?”
“Cậu nói xem?”
Trình Toàn dùng sức nhai kỹ miếng thịt bò xào quá lửa, nuốt xuống, tiếp tục nói: “Nể chúng ta xem như từng quen biết, chuyện của lúc trước tôi không nhắc tới nữa, là đàn ông phải gánh vác được chuyện dám làm thì dám chịu trách nhiệm.”
Sau khi Phùng Quân Đồng chuyển trường đến Đức Cao, thỉnh thoảng Trình Toàn sẽ đến tìm cô, nhớ rất rõ những cùng lớp từng ức hiếp cô nhưng điều khiến cậu ta tức giận nhất chính là dưới tình hình lớp mười hai căng thẳng như vậy, Phùng Quân Đồng thà chơi với bọn họ chứ nhất quyết không chấp nhận lời mời đi chơi của cậu ta, tức chết đi được.
Cậu ta oán hận cắn răng, không nghe thấy Cố Văn Khâm bày tỏ thái độ, Lý Trân Ni sốc cậu ta: “Người ta vừa nhìn đã có trách nhiệm hơn anh, kêu anh đến còn nhiều lời.”
Trình Toàn không phục: “Sao cậu ta có trách nhiệm hơn anh chứ? Vừa nhìn đã thấy không đáng tin bằng anh.”
“Hứ, anh cạo cái đầu trắng kia của anh trước đi rồi nói, ít nhất cử chỉ hành vi của người ta bình thường hơn anh.”
“Cái này của anh gọi là nghệ thuật…”
…
Đứng ở ngoài nhìn hai người bọn họ cãi nhau, Phùng Quân Đồng lắc đầu sớm đã quen, Cố Văn Khâm ở bên cạnh gắp thức ăn cho cô: “Ăn nhiều một chút.”
“Ừm, sao anh tìm được chỗ này vậy?”
Cô chỉ nói với anh đến nhà Trình Toàn làm khách, không nói cụ thể số nhà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lúc trước nghe ngóng qua.”
Ngược lại với giọng điệu tuỳ ý, cố gắng để cô đừng để trọng tâm đặt vào những việc nhỏ không đáng kể.
Nhưng Phùng Quân Đồng vẫn nhớ đến cuộc điện thoại đó, anh lấy Trình Toàn uy hiếp bản thân, quả thực là bá đạo quá đáng
Liếc nhìn thấy cô dùng ánh mắt dò xét bản thân, một cái tay của Cố Văn Khâm đặt lên trên mu bàn tay của cô: “Chỉ có một lần.”
Phùng Quân Đồng hừ nhẹ một tiếng, ngược lại anh muốn có lần sau.
Hai người liếc mắt đưa tình cũng rơi vào trong ánh mắt của hai người đối diện, Lý Trân Ni ngưỡng mộ trêu ghẹo: “Anh trai và chị tiểu Đồng ngọt quá đi.”
“Ngọt cái con khỉ, ngay cả nấu ăn cũng không biết, còn phải đến chỗ của chúng ta để ăn chực.”
Trình Toàn nói ngược lại với cô ấy, góc độ nhìn nhận vấn đề của đàn ông và phụ nữ không giống nhau, cậu ta chú ý đến chính là Phùng Quân Đồng bị nắm thóp chặt chẽ.
Sợ hãi như một con thỏ nhỏ vậy, sau có thể đấu lại Cố Văn Khâm thông minh lanh lợi, thân là bạn tốt, cậu ta nhất định phải giúp cô lật lại một ván.
Cố Văn Khâm ở bên cạnh nghiêm túc bày tỏ thái độ: “Sau này sẽ biết.”
Lập tức nhận được tiếng vỗ tay của Lý Trân Ni: “Anh trai thật tốt, chị tiểu Đồng chị có phúc rồi!”
Trình Toàn khá bực bội, ý định ban đầu của cậu ta là muốn đả kích Cố Văn Khâm, kết quả ngược lại cho người ta cơ hội để thể hiện.
Cậu ta chậm rãi thở ra một hơi, đổi thành giọng điệu người đã trải qua: “Đừng nghĩ rằng theo đuổi được người ta thì mọi việc thuận lợi rồi, tôi nói cho cậu biết, phụ nữ không có ngốc, nếu cậu đối xử với họ không tốt, cô ấy quay đầu đã có thể thích người khác rồi.”
Cậu ta gây cho Cố Văn Khâm một chút cảm giác nguy cơ.
Phùng Quân Đồng vốn dĩ chỉ im lặng lắng nghe, nghe thấy trợn mắt: “Cậu im miệng đi.”
Nói như cậu ta hiểu phụ nữ lắm vậy.
“Vốn dĩ là thế, cậu nói xem?”
Cậu ta hỏi Cố Văn Khâm, người sau lại nghiêm túc phụ hoạ: “Cậu nói đúng.”
Anh nghiêng đầu, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm Phùng Quân Đồng ở bên cạnh: “Tôi sẽ đối xử với cô ấy thật, thật tốt.”
Phùng Quân Đồng không khỏi chột dạ chân mềm, cắn môi cười ngượng: “Anh đối với em đã rất tốt rồi.”
“Ừm, còn có thể tốt hơn…”
“...”
Từ chỗ của Trình Toàn về đến nhà, Cố Văn Khâm dắt tay cô đi lên lầu, biểu cảm tự nhiên, nhưng lực nắm tay cô không khỏi khiến người ta nghĩ lệch đi.
Phùng Quân Đồng âm thầm thăm dò, nhắc nhở anh: “Bây giờ là ban ngày…”
“Ừm, thời gian ngủ trưa tới rồi.”
Phùng Quân Đồng càng không dám lên rồi, quan sát xung quanh nói: “Em không buồn ngủ chút nào, em muốn ở lại dưới lầu xem tivi một chút.”
“Được thôi.”
Phùng Quân Đồng tưởng anh đã cho phép rồi, tiếp đến đã nghe thấy anh bổ sung: “Vào phòng ngủ xem, ấm áp.”
“...”
Cô không giả vờ tiếp nữa, mặt mếu: “Nhưng em luôn cảm thấy anh có mưu đồ khác.”
Đi vào phòng ngủ, anh mỉm cười, ngón tay sờ qua đôi môi mềm mại của cô: “Cảm giác của em là đúng đấy.”
Phùng Quân Đồng quay đầu đã muốn chạy, chỉ nghe thấy cạch một tiếng, cửa phòng đóng lại ở ngay trước mặt mình.
“Chạy nhanh đấy, xem ra anh đã xem thường thể lực của em rồi.”
Cố Văn Khâm ấn người vào sau cửa, hơi thở nóng rực phả vào trên mặt cô, như vô ý như lại cố ý trêu ghẹo.
Hai tay bị ấn chặt, Phùng Quân Đồng đưa lưng về phía anh khóc không ra nước mắt tố cao: “Sao anh có thể háo sắc như vậy.”
Háo sắc đến hợp tình hợp lý, lúc trước căn bản không ngờ anh sẽ là người như vậy.
Cố Văn Khâm vừa hôn cô vừa đáp: “Đàn ông đều như vậy.”
“...Anh khẳng định không?”
“Ừm, không tin thì em có thể đi hỏi bất kì thằng đàn ông nào.”
“Loại vấn đề này ai hỏi ra miệng chứ…”
Anh không cần mặt mũi nhưng cô cần…
Anh cười thành tiếng, nửa đẩy nửa ôm dẫn cô đi vào trong, khi đi qua phòng khách nhỏ hỏi cô: “Còn xem tivi không?”
Nếu như xem thì anh đi ra, dù sao ở trên sô pha cũng vậy.
Mỗi cái hôn của anh đều mang theo dục vọng nặng nề, Phùng Quân Đồng bị trêu đến toàn thân nóng lên, tức giận trả lời: “Loại thời điểm này rồi ai còn xem tivi được nữa chứ!”
“Vậy thì đừng xem nữa!”
Anh cúi xuống mút lấy đôi môi đỏ của cô, bế ngang cô lên đi đến bên giường.
Mỗi khi anh làm ít nhất cũng phải bốn mươi phút, sau khi kết thúc, Phùng Quân Đồng sức cùng lực kiệt nằm ở trê gối, bụng dưới chèn thêm một cái gối cái.
Cố Văn Khâm tháo bao cao su đã sử dụng qua quăng lên thảm, ôm lấy người cô từ phía sau hôn lên khuôn mặt ửng hồng: “Làm thì than mệt, ra ngoài chơi sao không thấy em than mệt.”
Nói đến chuyện cô đến nhà Trình Toàn, Phùng Quân Đồng ảo não duỗi chân: “Chuyện này có thể giống nhau sao?”
Đi đến nhà Trình Toàn cần có bao lâu, hoàn toàn không thể so với làm chuyện này cùng với anh.
“Anh mau đi xuống.”
Cô bị ép tối sắp không thở được rồi.
Cố Văn Khâm lật người xuống, nằm ở bên cạnh cô nhưng vẫn thân mật ôm lấy cô: “Có phải năm tư đại học bọn em hết tiết rồi phải không?”
Cô chậm rãi gật đầu: “Anh muốn làm gì.”
Cằm của anh để vào nơi xương quai xanh của cô, hỏi cô: “Dọn qua đây sống cùng nhau?”
Giọng điệu thản nhiên, như thể đang hỏi một chuyện rất đỗi bình thường.
Phùng Quân Đồng mới không mắc bẫy của anh, một tiếng từ chối: “Không muốn.”
“Nói nguyên nhân xem?”
“Anh quá háo sắc.”
Chậc.
Cố Văn Khâm thử giải thích cho bản thân: “Cách một khoảng thời gian mới có thể đụng vào em, nhất thời không khống chế được, nếu như em dọn qua đây vấn đề tự nhiên có thể dễ dàng giải quyết, nếu như anh giày vò em mỗi ngày như vậy, bản thân anh cũng không chịu nổi.”
Phùng Quân Đồng cho rằng anh nói rất có lý lẽ, cô cố ý bằng ra bộ dạng suy nghĩ cặn kẽ, sau đó lại càng quả quyết từ chối: “Không dọn.”
“Vậy thành đại học bên đó?”
“Không dọn.”
Liên tiếp ba chữ “không”, Cố Văn Khâm chỉ đành tạm thời thoả hiệp: “Được thôi, vậy em đi mua chút đồ của bản thân để bên đây.”
Một cánh tay của anh đưa ra sau về phía tủ đầu giường, lấy ra một cái thẻ ngân hàng đưa cho cô: “Mật mã là sáu số sinh nhật em.”
Phùng Quân Đồng không nhận, nửa nói đùa trêu chọc: “Mỹ nam kế không dùng được, đổi thành dùng tiền để hối lộ?”
Anh xoa tóc của cô, nói: “Nếu như tiền có tác dụng với em, toàn bộ gia tài của anh đều cho em.”
Lúc này Phùng Quân Đồng mới nhận, cười hì hì nói: “Vậy anh nhìn lầm rồi, em yêu tiền hơn so với tưởng tượng của anh.”
Anh chẳng hề để ý đáp ừm, dặn dò nói: “Mua thêm một phần, bên đây và bên làng đại học đều để.”
Mắt của cô vòng tới vòng lui: “Đây là công bố chủ quyền trong giới sao?”
“Ừm.”
Nếu có người vào nhà của anh nữa, tất nhiên sẽ để ý có thêm một phần đồ dùng nữ giới.
Phùng Quân Đồng điều chỉnh lại tư thế ngủ, để tai của bản thân dán chặt vào trái tim của anh, thăm dò anh hỏi: “Mua hai phần, anh khẳng định bản thân chỉ có hai nơi ở này sao?”
“Ở lâu dài còn có một căn hộ ở gần công ty, nếu như em không chê phiền có thể mua thêm một phần anh đem qua để bên đó.”
Vì để giảm bớt thời gian chuyên cần, phần lớn thời gian anh đều ở bên căn hộ đó, khi có thời gian rảnh mới về Vịnh Quân Duyệt Lam.
Phùng Quân Đồng phồng má: “Mua để làm gì, em cũng không qua bên đó.”
“Ừ, vậy đi mua hai bộ.”
Ở đó thuộc trung tâm thành phố, mang theo sự náo nhiệt vốn có của xe cộ, Cố Văn Khâm cũng không có ý định dẫn cô qua đó: “Vừa hay ngày mai rảnh rỗi, bằng không anh đi xem với em?”
“Không cần, Triệu Nhất Đan sẽ đi cùng với em.”
Đẳng cấp tiêu tiền của hai người không phải cùng một cấp bậc, Phùng Quân Đồng còn chưa đạt được trình độ tiêu tiền yên tâm thoải mái.
Cố Văn Khâm nhường một bước: “Vậy anh đưa em đến trung tâm thương mại.”
“Được.”