“Đi đến đâu cũng thấy cô, đúng là xui xẻo.”
Cô ta đi đến trước mặt Phùng Quân Đồng, bởi vì chiều cao thấp hơn chút nên cố ý ưỡn ngực lên.
Triệu Nhất Đan cũng nghe thấy lời châm biếm của cô ta, chen vào giữa hai người, hung hăng liếc xéo cô ta: “Còn cô là thứ gì chui ra từ đâu vậy?”
“Bà đây không phải đồ gì cả, bà đây là...”
Nhận ra mình đã nói sai, Âu Tuyết dừng lại, khó chịu mà đẩy cô ấy ra: “Liên quan gì đến cô, cút ra, chỗ này không đến lượt cô nói.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Nhất Đan tức đến nỗi bật cười, muốn nói lại mấy câu thì Phùng Quân Đồng kéo tay cô ấy lại.
“Chỗ này đông người không hay, chó cắn cậu thì cậu cũng đâu thể cắn lại chó.”
Nữ nhân viên hướng dẫn mua hàng đứng bên cạnh bối rối nhìn họ.
Triệu Nhất Đan hít sâu, trừng mắt nhìn Âu Tuyết: “Đồ thần kinh.”
Nếu để cô ấy gặp lại, nhất định sẽ mắng cô ta tới tấp.
Theo nguyên tắc thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, Phùng Quân Đồng kéo Triệu Nhất Đan rời đi.
Âu Tuyết nhìn bóng dáng hai người, nói rõ ràng với người hướng dẫn mua hàng bên cạnh: “Lần sau cô làm ơn nhìn cho rõ, không phải ai cũng cho vào được.”
Phùng Quân Đồng đã sắp ra khỏi cửa hàng, khựng chân lại, lại kéo Triệu Nhất Đan quay lại cửa hàng, tùy ý chỉ hai bộ đồ rồi nói với nhân viên: “Làm phiền cô lấy một bộ cỡ vừa qua đây, cảm ơn.”
“Mời cô đợi một lát.”
Nhân viên hướng dẫn mua hàng cười nho nhã, bước thong dong đi lấy quần áo mà Phùng Quân Đồng chỉ định.
“Lấy cái gì mà lấy, cô có tiền mua không?”
Phùng Quân Đồng cười rồi lấy ra một tấm thẻ ngân hàng: “Tôi không có tiền, nhưng tôi có người bạn trai sẵn sàng tiêu tiền cho tôi.”
Bạn trai của cô...
Âu Tuyết tức giận.
Triệu Nhất Đan đứng bên cạnh Phùng Quân Đồng, vẻ mặt bừng tỉnh, khoa trương nói: “Thì ra là đố kỵ vì người Cố Văn Khâm thích là cậu, nên bây giờ trút cục tức lên người cậu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi mà thèm đố kị cô ta.”
Như nghe được chuyện nực cười, Âu Tuyết vừa trợn mắt vừa chế giễu: “Cô cho rằng Cố Văn Khâm thích cô ta ở điểm nào, chỉ là buồn chán nên trêu đùa rồi trả thù cô ta thôi, thấy cô bảo vệ cô ta như vậy, chắc hẳn không biết cô ta là loại người gì đâu nhỉ.”
“Âu Tuyết!”
Âu Tuyết đắc ý: “Sao, chột dạ rồi?”
Phùng Quân Đồng nghiến răng nghiến lợi: “Tôi nhớ tôi từng cảnh cáo cô, đừng có thử động vào giới hạn của tôi.”
Nụ cười của Âu Tuyết cứng lại, cô ta không sợ Phùng Quân Đồng mà là nhớ đến Cố Văn Khâm cũng từng nói những câu như vậy.
“Thưa cô, quần áo mà cô cần.”
“Vô cùng xin lỗi, không cần nữa.”
Phùng Quân Đồng gần như kéo theo Triệu Nhất Đan bỏ chạy.
Hai người đi thang cuốn xuống tầng, thấy cô suýt nữa bước hụt, Triệu Nhất Đan vội vàng kéo cô lại: “Cẩn thận!”
Hữu kinh vô hiểm.
Cuối cùng Phùng Quân Đồng cũng định thần lại: “Cảm ơn.”
“Cậu khách sáo với mình làm gì.”
Phùng Quân Đồng mở miệng, đôi môi động đậy: “Đan Đan, vừa nãy...”
“Vừa nãy làm sao? Con đàn bà đanh đá đó? Miệng chó không mọc được ngà voi, cậu nghĩ lời cô ta nói tin được sao?”
Triệu Nhất Đan chép miệng, vỗ vai cô: “Còn nói mình đừng tính toán với cô ta, sao cậu lại để tâm như vậy?”
Phùng Quân Đồng dần dần thở phào: “Cậu nói đúng, không cần thiết tính toán với loại người như vậy.”
Chuyện khó mở lời như vậy, giấu thêm được phút nào hay phút đó.
Bởi vì gặp Âu Tuyết, Phùng Quân Đồng không còn hứng thú đi mua sắm, sau khi tiễn Triệu Nhất Đan đến trạm tàu điện ngầm, cô không gọi Cố Văn Khâm đến đón mà tự gọi xe về.
Giữa đường Cố Văn Khâm gọi điện thoại đến, hỏi cô xem mua sắm thế nào rồi, cô trả lời bằng giọng điệu thường ngày, không lộ chút sơ hở nào.
“Mua xong rồi? Anh đến đón em nhé.”
“Không cần, em tự gọi xe về rồi.”
Anh ngập ngừng một chút, hỏi cô: “Không phải là về trường chứ?”
Lúc nào cũng sợ cô chạy mất.
Phùng Quân Đồng bất đắc dĩ: “Về Vịnh Quân Duyệt Lam.”
Lần này thì hài lòng rồi chứ.
“Sắp xuống xe rồi, em tắt máy đây.”
“Ừm, đợi anh về.”
“Ừm.”
Xe dừng ở cổng chính của tiểu khu, cô xách thành quả hôm nay về nhà, khi đến cửa nhà, bởi vì đang phân tâm nên cô không chú ý đến chiếc xe đỗ ở bên đường.
Cắm chìa khóa vào ổ, cửa mở ra, cô bất ngờ đối mặt với một người phụ nữ trung niên.
Khuôn mặt và dáng người bà được chăm sóc rất kỹ, cách ăn mặc vô cùng trang trọng và tinh tế, đôi mắt phượng gần như giống y đúc Cố Văn Khâm, bà nghi hoặc mà đánh giá cô: “Cháu là?”
Phùng Quân Đồng nhanh chóng phản ứng lại, khéo léo nở một nụ cười khiêm tốn: “Cô là mẹ của ngài Cố đúng không ạ? Cháu là nhân viên của công ty ngài Cố, anh ấy nhờ cháu mang đồ anh ấy mua về nhà.”
Cô thầm than thở mình về không đúng lúc, lại thấy may mắn vì mình ra ngoài chứ không ở nhà, nếu không lỡ lại trần như nhộng giống như hôm qua thì không biết giấu mặt vào đâu.
Không quan tâm bên trong đựng cái gì, Phùng Quân Đồng vội vàng đưa đồ và chìa khóa cửa cho bà: “Nếu phu nhân ở nhà, vậy thì phiền cô nhận đồ giúp ngài Cố.”
“Cháu...”
“Tạm biệt cô.”
Nhìn cô không giống nhân viên, vốn dĩ mẹ Cố còn muốn hỏi gì đó, nhưng cô đã vội vã quay người bước xuống bậc thang.
Đây là khu ngoại ô chứ không phải thành phố, chiếc taxi đưa cô đến đã rời đi từ lâu, Phùng Quân Đồng đi mười mấy phút mới đến trạm xe buýt gần nhất. Vì muốn mau chóng rời đi nên cô mặc kệ đích đến là nơi nào, xe buýt đến thì cô lập tức lên.
Cố Văn Khâm biết có người khác đến nhà ở Vịnh Quân Duyệt Lam muộn hơn cô.
Phùng Quân Đồng vừa đi không lâu thì mẹ Cố liên lạc với anh, hỏi tại sao anh lại mua quần áo của con gái.
“Là có ý gì?”
Anh đang tập trung vào công việc, không chú ý phân tích ý nghĩa câu nói đó.
“Vừa nãy có một người ở công ty của con đưa đồ đến, nói là con mua, còn có chìa khóa nhà.”
Anh rời mắt khỏi màn hình máy tính, nhíu mày: “Mẹ đang ở chỗ của con?”
“Ừm, lâu rồi không gặp con nên mẹ đến xem xem.”
“Con đã nói rồi mà, trước khi đến nhà con hãy thông báo trước.”
“Mẹ là mẹ của con.”
Mẹ Cố có vẻ hơi giận, chuyển chủ đề đến mục đích hôm nay, hỏi anh: “Con có bạn gái thật rồi hả?”
Hôm qua khi bố Cố gọi anh qua, mục đích chính là để hỏi chuyện này.
Cố Văn Khâm né tránh chứ không đáp, chỉ là nhắc nhở bà: “Trước khi đi hãy để chìa khóa lại, lần cuối cùng.”
Chưa đợi đầu bên kia lên tiếng anh đã ngắt điện thoại, rồi chuyển sang gọi số khác.
Khi Cố Văn Khâm gọi điện thoại đến, Phùng Quân Đồng vừa lên xe, trả lời anh bằng giọng điệu cao hơn: “Alo?”
“Em gặp mẹ anh rồi?”
Nụ cười của cô cứng đờ: “Ừm.”
“Mẹ anh rất xinh đẹp.”
Cô không có gì để nói bèn bổ sung một câu.
Đầu bên kia yên lặng mấy giây, hỏi cô: “Bây giờ em đang ở đâu?”
Cô nhìn xung quanh, nói: “Đang ở trên xe buýt trở về trường.”
“Vậy anh đến trường tìm em nhé?”
Cô vẫn cười: “Được ạ.”