Tựa tuyết bay

Phùng Quân Đồng cũng không có ý định nhắc đến chuyện chạm mặt mẹ Cố với Cố Văn Khâm, dạo gần đây đối phương cũng không làm khó cô, hơn nữa là cô thật sự không có cái gan thảo luận đề tài này với anh.
Sông Ngân ngăn cách Ngưu Lang Chức Nữ, ân oán của đời trước cũng là con sông vắt ngang giữa cô và Cố Văn Khâm. 
Cô giữ kín như bưng, Cố Văn Khâm lại tựa như không coi đó là chuyện to tát gì. Không biết là anh hỏi thăm được từ nơi nào, đến khi cùng ăn cơm tối. anh đột nhiên nhắc đến chuyện này mà không có bất kỳ thông báo nào cả.
“Hôm nay mẹ anh đến tìm em à?”
Ngay giây trước còn đang nói đùa, bàn tay gắp thức ăn của Phùng Quân Đồng cứng đờ, buột miệng thốt lên: “Sao anh biết?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em nói xem?”
Tóm lại không phải cô nói cho anh biết.
“…”
Phùng Quân Đồng chột dạ nhấp nhấp môi.
“Hai người đã hàn huyên những gì thế?”
“Dì không nói cho anh à?”
“Có nói, nhưng muốn nghe phiên bản của em thế nào.”
Cố Văn Khâm đang dụ cô nói ra. Mẹ Cố chưa bao giờ nhắc đến chuyện này với anh, người nói cho anh biết là tài xế làm việc lâu năm ở nhà họ Cố.
Phùng Quân Đồng nhún vai: “Thật ra cũng chưa nói gì cả, chỉ hỏi em mấy câu rồi sau đó ăn một bữa cơm thôi.”
“Chẳng hạn như?”
Cô bày ra vẻ đang nhớ lại: “Chẳng hạn như… Chúng ta có biết đối phương là ai không?”
Mặt anh không chút cảm xúc nào, hỏi: “Rồi sao nữa?”
“Ừm… Không nhớ gì cả.”
Cô nở nụ cười, gắp thức ăn vào chén cho anh, nói: “Thật sự chưa nói gì hết, không mắng em cũng không nhục nhã em, không thì sao em còn có thể bình tâm khí hòa ăn cơm với anh chứ?”
Cố Văn Khâm liếc mắt nhìn miếng thịt dê trong chén, gắp lên ăn luôn rồi mới nói: “Mẹ anh không giống Âu Tuyết.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Ừm, ăn nhiều một chút.”
Cô tiếp tục gắp thức ăn cho anh, mục đích rất rõ ràng là muốn lấp kín miệng anh bằng thức ăn.
Cố Văn Khâm nhấc mi mắt lên nhìn cô chằm chằm, nhất thời không hé răng nói lời nào.
“Sao thế?”
Phùng Quân Đồng cho rằng trên mặt mình dính gì đó nên giơ tay lên sờ sờ mặt mình.
“Không có gì.”
Cố Văn Khâm lại hỏi cô: “Em có biết công dụng của thịt dê là gì không?”
“Không rõ lắm, ăn ngon và có dinh dưỡng là được rồi.”
Phùng Quân Đồng lắc đầu, tự gắp một miếng ăn.
Cố Văn Khâm phụ họa: “Đúng là rất có dinh dưỡng, đặc biệt là đối với đàn ông.”
Anh không nói thẳng nhưng Phùng Quân Đồng đã hiểu được hàm ý đằng sau ánh mắt nhìn chằm chằm cô của anh, miếng thịt dê ở trong miệng kia ngậm không được mà nhả ra cũng không xong.
“Em không có ý đó…”
“Ừ.”
Cô lí nhí tự biện giải cho mình, Cố Văn Khâm gắp thịt dê trong chén lên ăn luôn.
“…”
“Đêm nay rảnh không?”
Anh nuốt thức ăn trong miệng xuống rồi hỏi.
Sinh viên năm tư không có tiết học, Phùng Quân Đồng vừa định gật đầu thì nháy mắt sau đã sửa thành lắc đầu, quyết đoán nói: “Không rảnh.”
“Thật sự không rảnh à?”
“Ừm, em phải tra tài liệu để viết luận văn tốt nghiệp.”
Cái khó ló cái khôn, cô tìm được một lý do.
“Thế cuối tuần này thì sao?”

Hôm nay mới là thứ hai, cách cuối tuần trước chưa tới hai mươi bốn tiếng đồng hồ, tình cảnh bị ăn sạch sẽ vẫn còn ở trước mắt, Phùng Quân Đồng ngoài cười nhưng trong không cười đáp: “Cũng không rảnh, em mới nhận công việc bán thời gian.”
Người đàn ông nhíu mày: “Công việc bán thời gian gì mà phải làm tận hai ngày?”
“Phải quay một đoạn video tuyên truyền cho thôn Triệu, phải sang bên đó ở một hai ngày.”
Thôn Triệu là nơi có cảnh đẹp rất nổi tiếng của tỉnh này, thuộc về quyền quản lý của thành phố Vĩnh Châu, nằm ở nơi giáp ranh giữa hai thành phố, cách Vĩnh Châu một đoạn đường.
Cố Văn Khâm híp mắt quan sát cô, cực kỳ nghi ngờ nói: “Thật sự không lừa anh à?”
“Không có thật mà, từ tuần trước đã quyết định đâu vào đấy hết rồi, không tin thì anh tự xem đi.”
Phùng Quân Đồng thở dài, mở tin nhắn thảo luận công việc trên WeChat lên cho anh xem.
Công việc bán thời gian lần này do Tô Dịch giới thiệu cho cô, công việc cần có một nữ sinh có khả năng múa cổ điển, vậy nên Tô Dịch bèn đề cử cô đi. Sợ anh không nhớ, Phùng Quân Đồng giới thiệu: “Là cái anh hợp tác quay phim ở Sa Loan lần trước với em ấy.”
“Anh biết, là nhiếp ảnh gia chụp ảnh cưới.”
Ngón tay anh đặt trên màn hình di động, lúc nói chuyện, anh lạnh mặt lướt mạnh hai cái.
Tiếng động đó khiến cho Phùng Quân Đồng nghiêng mắt nhìn, thử dò hỏi: “Đừng nói là anh đang ghen đấy nhé…”
Anh đúng lý hợp tình hỏi lại: “Không được à?”
“Chỉ là công việc thôi…”
“Nhưng anh ấy thích em.”
Phùng Quân Đồng không nhịn được mà bật cười, cảm thấy vô cùng vớ vẩn: “Sao lại có chuyện ấy được, em chỉ mới gặp mặt anh ấy có một lần mà thôi.”
Hơn nữa sau khi kết bạn WeChat rồi, ngoại trừ thảo luận về công việc lần này ra thì cô và anh ấy chưa từng trò chuyện riêng tư lần nào.
“Anh nói có là có, không tin thì anh có thể chứng minh cho em xem.”
Phùng Quân Đồng cũng bị biểu cảm nghiêm túc hiếm thấy của anh làm cho khựng lại, ngơ ngác hỏi: “Chứng minh như thế nào…”
“Rất đơn giản.”
Cố Văn Khâm đưa điện thoại cho cô, nói: “Anh đi với em.”

“… Nhưng chẳng phải là cuối tuần này anh phải tăng ca à?”
Hôm qua là thế đó, một cuốc điện thoại đã gọi anh đến công ty tăng ca.
Trong mắt anh lập lòe vầng sáng âm trầm, nói bằng giọng chắc nịch: “Đó là chuyện bất ngờ.”
Phùng Quân Đồng vén vén tóc mai, có phần hơi trầm ngâm: “Nếu anh muốn đi cũng được, nhưng em đi làm, buổi sáng nhất định rất bận rộn, đến tối cần có thời gian nghỉ ngơi đầy đủ…”
Cô nhìn anh, chờ anh tỏ thái độ.
Cố Văn Khâm sảng khoái đồng ý: “Mọi chuyện đều nghe theo em.”
“Được rồi.”
Phùng Quân Đồng cũng không khăng khăng chứng minh mức độ đáng tin của những lời anh nói là bao nhiêu, cô chưa từng đến thôn Triệu bao giờ, nếu ở một mình trong khách sạn thì chắc chắn không thể ngủ ngon được, nếu có anh đi cùng là tốt nhất.
“Anh lái xe đến đó à, nếu lái thì để em nói với Tô Dịch một tiếng, bảo em không đi cùng xe với anh ấy.”
“Ừ.”
“Thế thì em nói với anh ấy đã.”
“Ừ.”
Cô mở giao diện trò chuyện với Tô Dịch ra, ngón tay đặt trên màn hình, bắt đầu soạn tin nhắn.
Cố Văn Khâm gác đũa lên vành chén, hỏi cô: “Em nói ra sao?”
“Thì nói thật chứ sao, bạn trai em sẽ đi cùng em, vậy nên không làm phiền anh nữa.”
Cô thuận miệng đọc nội dung ra, nhấn gửi rồi buông di động xuống.
Cố Văn Khâm ở bên phía đối diện hơi nhướng mày.
Tốt lắm.
“Anh ấy trả lời thế nào?”
Cô liếc mắt nhìn màn hình di động vẫn còn tối om, đáp: “Không trả lời, chắc là không mang theo di động.”
“À.”

Sau khi ăn xong cơm tối, từ căng tin ra tới trên xe, Cố Văn Khâm vẫn chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: “Thật sự cần phải về trường sao? Ở chỗ anh cũng có máy tính mà.”
Cô hoàn toàn có thể tự viết được.
Phùng Quân Đồng nhịn không trợn trắng mắt lên, khô cằn nói: “Nhưng em không nghĩ rằng anh sẽ an phận ngồi im.”

Anh vươn một ngón tay ra chạm nhẹ vào chóp mũi cô, nói: “Em càng ngày càng hiểu anh.”
“Ừm.”
Cô cười cười, đánh giá: “Không chỉ háo sắc mà còn thích ghen tuông lung tung.”
Hình tượng lạnh như băng sương, người sống chớ gần ở trong lòng cô đã thay đổi, cũng cho cô đủ dịu dàng và kiên nhẫn.
Khiến cô càng lúc càng không thể kháng cự được, chìm đắm vào trong đó.
Cô xoay mặt về phía màn đêm đen kịt, nếu đến cuối cùng không thể không trời nam đất bắc, vậy thì chỉ hy vọng khi đó sẽ đến chậm hơn một chút.
Nguyện vọng của cô đã hèn mọn đến mức đó rồi, cho dù có cố tạo cảnh thái bình giả tạo như thế nào đi chăng nữa, cái gì nên đến vẫn sẽ đến.
Trước khi đến thôn Triệu, Phùng Vi Sương đến Vĩnh Châu.
Ngoại trừ lúc làm phẫu thuật hồi đầu năm ra thì mấy năm nay bà ta chưa bao giờ đặt chân đến Vĩnh Châu lần nào, càng chưa từng cho cô bất kỳ tin tức gì, cũng không gọi điện báo trước cho cô biết một tiếng như thế.
Lúc Phùng Quân Đồng nhận được điện thoại, bà ta đã đến ga tàu Vĩnh Châu.
“Tao đến Vĩnh Châu rồi, chúng ta gặp đi, tao có chuyện muốn nói với mày.”
“Ừm…”
Phùng Quân Đồng chợt có dự cảm xấu, nhưng cô không thể bỏ mặc một người bệnh mà không quan tâm, vậy nên bèn căng da đầu vô cùng lo lắng đến nhà ga.
Phùng Vi Sương thuê một căn phòng tính theo giờ tại một khách sạn gần nhà ga, Phùng Quân Đồng vừa mới đi vào, một chồng ảnh chụp bay lả tả xuống giống như tuyết.
Cô ngồi xổm xuống, nhặt một tấm trong đó lên, thật đúng là trùng hợp, tấm ảnh đó chụp cảnh Cố Văn Khâm đưa cô về trường học ngày hôm đó.
Đáp lại lời yêu cầu mãnh liệt của anh, trước mắt công chúng, cô nhón chân lên, mau chóng hôn anh một cái.
“Hẳn là tao nên cho mày một cơ hội giải thích.”
“Không cần phải giải thích.”
Cô đứng lên, cất tấm ảnh nọ vào trong túi, rũ mi nói: “Đều là thật.”
Những tấm ảnh đó đương nhiên không phải do Phùng Vi Sương ở nơi đất khách chụp được rồi.
Phùng Vi Sương đỏ mắt, đau đớn và phẫn hận đan xen: “Mày biết nó là ai không?”
“Cố Văn Khâm, con trai của Cố Trọng Hoài.”
Vừa dứt lời, một cái tát vang dội dừng ở trên mặt Phùng Quân Đồng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận