Tựa tuyết bay

Phùng Vi Sương vừa bước ra khỏi khách sạn thì bị một chàng trai trẻ mặc vest đi giày da chặn trước mặt bà ta: “Xin chào bà, ông Cố muốn mời bà lên xe nói chuyện.”
Anh ta đưa tay ra hiệu, Phùng Vi Sương đi theo hướng tay của anh ta thì thấy một chiếc xe có rèm màu đen dừng ở bên đường, thân xe bóng loáng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo trong dòng người ồn ào huyên náo xung quanh. 
Bà ta gật đầu bước tới đó. 
“Đúng là phải gặp mặt một lần.”
Bức ảnh là do Cố Trọng Hoài gửi tới nên bà ta cho rằng “ông Cố” mà người đàn ông kia vừa nói tất nhiên là ông ta, đợi đến lúc bà ta lên xe xem người đó là ai thì thật sự sững sờ. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bà ta chưa từng gặp mặt Cố Văn Khâm nhưng nhìn người trước mắt có góc nghiêng khuôn mặt rất giống với Cố Trọng Hoài mà còn có đống ảnh kia nữa nên chắc cũng đoán ra được, không nói lời nào đã muốn xuống xe. 
Chỉ nghe thấy tiếng khóa xe rất rõ ràng, chàng trai trẻ đi theo sau ngồi vào ghế phó lái rồi khóa cửa xe lại. 
Cố Văn Khâm ngồi thẳng dậy dặn dò người ngồi ở ghế trước: “Đưa bà ấy đến nhà ga.”
“Vâng.”
“Không cần tôi tự có tay có chân.”
Phùng Vi Sương vẫn đặt tay trên tay nắm cửa xe, Cố Văn Khâm quay mặt về hướng bà ta nở nụ cười khiêm tốn: “Nhà ga cách đây một đoạn ngắn nhưng sức khỏe cô không tốt cần nghỉ ngơi nhiều hơn, đi thôi.”
Tiếng động cơ gầm lên, chiếc xe bắt đầu chầm chậm hòa vào dòng xe cộ trên đường. 
Phùng Vi Sương rút tay lại để trên đùi: “Nếu như cậu nhất định phải tìm tôi nói mấy câu vậy thì tôi nói thẳng với cậu vậy, tôi biết rất rõ cậu có ý định gì nhưng tôi sẽ không đồng ý cho Phùng Quân Đồng tiếp tục qua lại với cậu đâu.”
“Xem ra cô có hiểu lầm rất lớn với cháu giống như Tiểu Đồng trước đây.”
“Ồ, người có con mắt sáng suốt đều nhìn được ra là chuyện gì còn có thể hiểu lầm được sao, không phải cậu muốn chà đạp nó để báo thù tôi sao, cũng chỉ có nó còn trẻ tuổi mới ngu ngốc rơi vào bẫy của cậu.”

Nghĩ đến thân thể trong trắng của con gái mình đã trao cho Cố Văn Khâm ở trước mặt này là Phùng Vi Sương lại thấy tức giận, thật sự hận không thể tát cho anh một cái. 
Nhưng Cố Văn Khâm vẫn rất bình tĩnh đợi bà ta nói xong mới biểu thị: “Đối với cháu mà nói ân oán của đời trước là chuyện của người lớn không nên dây dưa với đời sau, bắt con cái phải gánh chịu.”
Dáng vẻ ung dung như nắm chắc thắng lợi. 
Phùng Vi Sương cười khẩy: “Cậu còn có mặt mũi nói, đừng tưởng tôi không biết lúc đầu cậu đưa người đến tận cửa để bắt nạt nó, cậu như vậy còn dám nói không nên dây dưa đến đời sau?”
Khi đó bà ta không có ở nhà, là Phùng Quân Đồng nói với bà ta. Nói muốn cô hiểu rõ nếu cô còn ở lại Đức Cao thì sẽ bị bắt nạt thảm hơn nên Phùng Vi Sương mới đồng ý chuyển trường. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Văn Khâm dừng lại một lát rồi giải thích: “Lúc đó cháu không biết người mở cửa là cô ấy.”
Lúc đó anh đang nghe điện thoại, Uông Thành Dương với Âu Tuyết đi trước anh chậm rãi đi phía sau, nghe điện thoại xong anh mới lên lầu xem thì thấy cô đứng ở phía đối diện anh. 
Ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn anh một cái, còn chưa đợi anh kịp nói gì thì cô đã đóng sầm cửa lại. 
“Sau khi cô ấy chuyển trường cháu đã tìm hết một lượt tất cả những trường trung học ở Vĩnh Châu nhưng cũng không tìm thấy cô ấy, không ngờ rằng hai người lại chuyển đến Hoài Viễn. Sau đó cháu cũng bị bố sắp xếp cho ra nước ngoài đến năm ngoái mới về nước.”
Anh khẽ thở dài rồi tiếp tục nói: “Trước đây cháu đã rất thích cô ấy, cháu mong cô có thể tác thành.”
Phùng Vi Sương cười nhạo khinh thường: “Nói còn hay hơn cả hát, chỉ sợ rằng những lời này cậu cũng đã từng nói với Phùng Quân Đồng một lần rồi, chẳng trách lại dỗ được nó đến mức đầu óc rối mù.”
“Còn nữa, cậu luôn miệng nói thích nó thì chắc hẳn cũng biết vừa nãy tôi ở cùng với ai, để nó một mình đối diện với tất cả mọi chuyện là thích mà cậu nói đấy sao.”
Giọng nói của Cố Văn Khâm không nhanh không chậm: “Lúc cháu đến nơi cô ấy đã ở trong phòng rồi nếu như cháu xuất hiện sẽ chỉ khiến cho cô ấy khó xử vì mắc kẹt ở giữa thôi, không bằng chúng ta bàn bạc cho xong những chuyện rắc rối này để không làm phiền đến cô ấy, cũng để cô ấy được yên tâm chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, cô nghĩ sao ạ?”
“Ồ, tôi nghĩ cậu không chắc chắn nó sẽ chọn cậu, dù sao thì tôi cũng là mẹ của nó.”

Bà ta dùng ánh mắt sắc bén quan sát anh.
Cố Văn Khâm mới hỏi bà ta: “Xem ra dù có thế nào thì cô cũng không đồng ý cho cô ấy ở bên cạnh cháu.”
“Trừ khi tôi chết.”
“Tại sao? Là vì chút chuyện cũ giữa cô và bố cháu hay sao?”
Phùng Vi Sương khua tay: “Chỉ là bây giờ nó tin vào những lời đường mật của cậu nên mới nhất thời hồ đồ.”
Bà ta nói ý nhắc đi nhắc lại nhấn mạnh việc anh đang lừa dối cô.
“Nếu như cháu chỉ đang lừa gạt cô ấy thì việc gì cháu phải cố gắng hết sức để có được sự đồng ý của cô chứ?”
“Không phải lừa nó thì tại sao cậu phải âm thầm lén lút yêu đương với nó, nếu không phải bố cậu thông báo cho tôi biết thì có phải cậu định làm bụng con bé to ra rồi mới để tôi biết được đúng không? Không phải lừa nó thì tại sao một người trẻ tuổi lại có gia thế hiển hách như cậu lại yêu đương với một cô gái bình thường như nó, không lẽ cậu còn có thể đưa nó bỏ trốn rồi kết hôn à?”
“Không kịp thời nói cho cô biết là lỗi của cháu, còn về chuyện kết hôn nếu như cô đồng ý thì tại sao lại không thể?”
Anh cầu còn không được, anh căn bản không cảm thấy hôn nhân là một chuyện khó khăn. 
Nhưng Phùng Vi Sương lại lắc đầu: “Tôi đã sống cả đời rồi, cậu là người thứ hai chém gió nói dối mặt không đỏ tim không đập mà tôi gặp.”
Cố Văn Khâm hứa: “Bên chỗ bố mẹ cháu, cháu sẽ giải quyết cho tốt.”
Phùng Vi Sương cười không nói thêm gì.
Lời hứa của đàn ông là cái thá gì chứ, lúc đầu bà ta đã chịu thiệt rồi nên tuyệt đối sẽ không để con gái mình phải chịu nỗi khổ này lần nữa.

Cố Văn Khâm cũng nhìn ra hôm nay sẽ không thể khuyên được bà ta, xe dừng lại ở cửa nhà ga anh bất lực thở dài một hơi: “Nếu như cô không đồng ý thì cháu chỉ còn cách dùng kế sách cuối cùng thôi.”
Phùng Vi Sương đang muốn xuống xe nghe thế thì liếc nhìn anh: “Cậu muốn làm gì?”
Anh đặt hai tay trên đầu gối nói một cách không thể nghiêm túc hơn: “Bỏ trốn.”
Phùng Vi Sương nhất thời nghẹn họng đẩy cửa xuống xe: “Tôi không có tâm trạng nói đùa với cậu.”
Bà ta đi được khoảng hơn mười bước thì đột nhiên quay đầu lại: “Sao cậu biết chúng tôi ở khách sạn đó? Là Phùng Quân Đồng gọi cậu tới hay sao?”
Cố Văn Khâm không trả lời phải hay không phải chỉ vẫy tay cười: “Cô đi đường bình an.”
Cửa kính xe chậm rãi kéo lên, anh quay người dặn dò chàng trai đang lái xe: “Tới nhà cũ đi.”
Chiếc xe lại tiếp tục lên đường, anh mở điện thoại ra tìm đến một số liên lạc rồi bấm gọi.
“Bây giờ người đang quay về rồi, lần này chú ý kỹ vào không được để có lần sau.”
Dặn dò xong thì anh cúp máy, sau đó lại gọi điện đến một số máy mà anh đã thuộc lòng rồi. 
Nửa người trước của anh dựa về phía sau, đổi thành dáng vẻ có chút thảnh thơi dùng giọng nói ấm áp hỏi đối phương: “Đang ở đâu?”
“Ở trường.”
Khóe miệng anh cong lên: “Vẫn đang viết luận văn?”
“Ừm…”
“Cùng đi ăn tối không?”
“Không đi đâu, em có hẹn với bạn rồi.”
“Triệu Nhất Đan?”
“Không phải, là bạn học khác.”

Một tay anh đặt ở bên hông, ngón tay vô thức gõ nhẹ: “Vậy muộn hơn chút anh đến nhé?”
Cô hỏi lại: “Nhất định phải gặp mặt sao?”
“Hôm nay tâm trạng của anh không tốt nên muốn gặp em.”
“Tại sao tâm trạng lại không tốt?”
Anh cân nhắc rồi dùng giọng điệu chậm rãi không để ý nói: “Có chuyện anh làm hỏng rồi.”
“Rất nghiêm trọng sao?”
“Ừm.”
Đầu bên kia không nói gì, một lúc sau mới thì thào nói: “Vậy anh tới đây đi.”
“Ừm, lát nữa gặp.”
Cố Văn Khâm đặt điện thoại xuống.
Trong xe đột nhiên trở nên yên tĩnh, chàng trai lái xe tìm chuyện để nói: “Cố Tổng tới nhà cũ để gặp ông Cố sao?”
“Ừm.”
Cố Văn Khâm xoa xoa lông mày rồi dặn dò: “Tôi ngủ một lát đến nơi thì gọi tôi.”
“Vâng.”
Anh vẫn phải xốc lại tinh thần để đối phó với người bố này.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận