Tựa tuyết bay

Sau khi bọn họ ăn xong và rời khỏi quán ăn cũng đã là mười giờ đêm.
Sinh viên đại học thường ngủ rất muộn, dù đã muộn nhưng đường phố vẫn rực rỡ ánh đèn, tấp nập người qua lại.
"Đàn chị, cẩn thận, dưới chân chị có gì kìa." 
Phùng Quân Đồng bị loạn thị nhẹ nên cô không thể nhìn rõ vào ban đêm, cô đang nhìn chằm chằm vào một bóng người vậy nên vô tình vấp phải hòn đá.
Phùng Quân Đồng mang giày cao gót, thế nên nhờ có Lục Dận đỡ nên cô mới không bị ngã.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không gặp nguy hiểm, Phùng Quân Đồng nói cảm ơn.
"Không có gì."
Lục Dận miễn cưỡng buông tay.
Người cuối cùng ra khỏi quán là Đậu Mân Vũ vừa lúc nhìn thấy cảnh này, cả đêm nhàm chán vô cùng nên cô ta không thể không nhìn chằm chằm vào hai người, từng người từng người nhận được một ánh mắt sắc lẹm.
Khoe ân ái sẽ chết sớm.
Cô ta oán giận chửi thầm, khi nhìn thấy một bóng người từ xa tiến lại, cô ta nở nụ cười nói: "Thân ái, anh đến rồi."
Xung quanh vẫn có rất nhiều người chưa rời đi, nghe thấy tiếng gọi của cô ta đều hướng mắt nhìn lại.
Theo tầm mắt của cô ta bọn họ thấy một người đàn ông mặc vest, đi giày da đang đến gần với tốc độ nhàn nhã, anh đứng trước mặt Phùng Quân Đồng nói: "Chúng ta lại gặp nhau."
Sao lại là Cố Văn Khâm vậy.

Phùng Quân Đồng chửi thầm, gật đầu với anh như không có chuyện gì xảy ra: "Chào anh."
Đậu Mân Vũ đưa tay ra chỉ bắt được không khí: "..."
Những người còn lại cũng có chút bối rối, người là do Đậu Mân Vũ gọi tới, nhưng cuối cùng khi người tới rồi lại chào hỏi Phùng Quân Đồng…
"Này, anh có phải là nam sinh đã đưa Phùng Quân Đồng trở lại ký túc xá ngày đó không?"
Triệu Nhất Đan nhận ra Cố Văn Khâm trước tiên, lập tức có một cô gái kéo cô ấy lại và hỏi.
"Nhất Đan, cậu biết anh ấy hả, có phải anh ấy học cùng trường chúng mình không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tớ không biết anh ta, Quân Đồng mới là người quen biết."
Mọi người đồng loạt quay lại nhìn Phùng Quân Đồng.
Con người là động vật thị giác, một người đàn ông có vẻ ngoài điển trai, ăn mặc có gu khó có thể thoát khỏi sự tò mò chú ý của người khác giới.
"Một người bạn không quá thân."
Phùng Quân Đồng mỉm cười đáp lại, mặc kệ những rắc rối, cô cố tình nhấn mạnh mình không quen người này, Lục Dận ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Không thân thì tốt.
Người hồi hộp lại chuyển thành vị trưởng câu lạc bộ kia, anh ta không quên hai từ "thân ái" trong câu nói kia của Đậu Mân Vũ, nên túm cô ta lại hỏi: "Vậy là anh ấy đến đây để tìm đàn em là cậu sao?"
Cuối cùng cũng có người để ý đến cô ta.
Đậu Mân Vũ phớt lờ cái bắt tay của anh ta, mỉm cười và tiến lên nắm cánh tay Cố Văn Khâm.
"Xin giới thiệu với mọi người, anh ấy là Cố Văn Khâm, là..."
"Anh họ."
Nụ cười của Đậu Mân Vũ cứng đờ, cô ta cho rằng mình nghe nhầm nên quay mặt sang nhìn Cố Văn Khâm. Cố Văn Khâm quay sang nhìn Phùng Quân Đồng và giải thích: "Con gái của cô tôi."
Vừa nói anh vừa kéo cánh tay Đậu Mân Vũ đang đặt trên cánh tay mình ra, cách xa cô ta một chút. 
Lúc này trưởng câu lạc bộ mới thở phào nhẹ nhõm, anh ta nở nụ cười thoải mái: "Thì ra là anh họ, xin chào, xin chào, tôi là Tôn Chu - trưởng câu lạc bộ mới của đàn em Mân Vũ." 
Đậu Mân Vũ mở to mắt không thể tin được: "…"
Đêm nay cô ta đến khoa ngoại giao là vì Lục Dận, thế mà còn chưa nói được câu nào với người ta thì đã bị tên trưởng câu lạc bộ mới này làm phiền muốn chết rồi, cô ta bất đắc dĩ mới phải gọi cho Cố Văn Khâm nhờ anh cứu trợ. Rõ ràng khi nói qua điện thoại đã bàn bạc kỹ lưỡng, anh sẽ giả làm bạn trai của cô ta, thế mà vừa mới đến nơi anh không chỉ tìm lý do thoái thác mà dáng vẻ còn giống như đang muốn phủi sạch quan hệ với cô ta vậy…
Đậu Mân Vũ ôm ngực vô cùng đau lòng nói: "Được rồi, không còn việc của anh nữa đâu, anh về đi."
Cố Văn Khâm đến cũng không có tác dụng gì.

Cố Văn Khâm không rời đi mà kín đáo liếc nhìn Lục Dận một cái, nói: "Mọi người tổ chức liên hoan ở đây à?"
Phùng Quân Đồng nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng vậy, nhưng kết thúc rồi... Anh đến là để gặp em họ à?"
Ánh mắt cô liếc qua liếc lại giữa hai anh em bọn họ, nhìn kỹ thì đúng thật là có chút giống.
Cố Văn Khâm đáp lại: "Ừm", sau đó hỏi cô: "Bây giờ em phải về sao?"
"Vâng."
"Tôi đưa mọi người về nhé?"
Xe anh đậu cách đó không xa, Phùng Quân Đồng đáp xong liếc nhìn Triệu Nhất  Đan, gật đầu coi như ra hiệu đi về.
Trong số nhiều người như vậy nhưng chỉ có anh đứng ra muốn đưa họ về, Triệu Nhất Đan phấn khích đồng ý, nhưng Phùng Quân Đồng đã nói trước cô một bước
"Không cần đâu, hôm nay tôi ăn hơi nhiều nên muốn đi bộ để tiêu hóa thức ăn. Tạm biệt."
Buổi tối gió lớn, cô chỉnh sửa lại phần tóc mai bị thổi rối tung, vẫy tay chào tạm biệt các thành viên khác rồi cùng Triệu Nhất Đan rời đi.
"Tôi cũng về đây, đàn chị đợi em với."
Cô về, tất nhiên Lục Dận cũng rời đi, bọn họ đều học cùng một trường, những người khác cũng lục đục theo sau, Đậu Mân Vũ đi cuối cùng, vẻ mặt ủ rũ nói: "Em cũng về đây, không phải anh rất bận à, về đi." 
Cố Văn Khâm lạnh nhạt nói: "Không vội…"
"Ha ha, em đoán là tâm trí của anh không nằm ở đây."
Đậu Mân Vũ rón rén đến gần anh: "Có phải anh thích cô gái đó không?"
Cố Văn Khâm không trả lời, vẻ mặt bình tĩnh như mọi khi.
Đậu Mân Vũ kích động, túm chặt cánh tay anh: "Anh có nhìn thấy người đàn ông bên cạnh đàn chị ta không? Em rất thích cậu ấy nhưng cậu ấy lại thích chị ta. Nếu không, em sẽ tạo cơ hội cho anh…"

Cố Văn Khâm cắt ngang những lời tiếp theo của cô ta: "Nhìn đường."
Đậu Mân Vũ nhìn lại, chỉ thấy một cô gái học cùng khoa không biết từ lúc nào đang đứng trước mặt mình. Cô ấy nhìn Cố Văn Khâm nhiệt tình hỏi: "Chào đàn anh Cố, rất vui khi được làm quen với anh, chúng ta có thể thêm bạn tốt không? Wechat hay QQ đều được."
Âm thanh không nhỏ, rất nhiều người ở phía trước đều quay đầu lại nhìn về bên này, lại một trần sôi nổi tiếng trêu chọc.
Cố Văn Khâm nghiêm nghị nói: "Xin lỗi, tôi không sử dụng wechat, cũng không có QQ."
"Ồ…"
Lý do từ chối vô cùng có lệ, cô gái ủ rũ trở lại nhóm bạn, đầu cúi gằm xuống đất như gà trống bại trận.
Người nọ vừa đi, Đậu Mân Vũ tiếp tục đề tài trước đó: "Em nói thật đó, coi như anh giúp đứa em họ đáng thương này một lần có được không? Với đầu óc thông minh của anh thì chỉ cần dụng tâm một chút, chắc chắn Phùng Quân Đồng sẽ không thể nào thoát khỏi tay anh..."
"Câm miệng."
Không biết là ai ồn ào bắt Phùng Quân Đồng - người đạt được học bổng mời uống trà sữa, đoàn người đứng trước cửa tiệm trà sữa, người muốn uống sẽ đến quầy gọi món trước.
Sau một thời gian dài không uống, Phùng Quân Đồng cũng gọi cho mình một ly matcha latte, cô đứng trước quầy thu ngân chờ mọi người gọi thức uống xong sẽ thanh toán, khi nhìn thấy Cố Văn Khâm cũng đứng xếp hàng, cô ngạc nhiên nói: "Anh cũng muốn uống sao?"
"Không được à?"
Khuôn mặt anh bình tĩnh hỏi lại.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận