Tết đến, cả hai lại tất bật chuẩn bị cho dịp năm mới, dành hầu hết thời gian bên gia đình.
Gia Kỳ cũng muốn nhân dịp này ra mắt Ánh Dương với bố anh - chủ tịch chuỗi cửa hàng thời trang MS.
Trong buổi ăn cơm với bố mình, anh đã hỏi bố.
- Bố có thời gian rảnh vào ngày kia không ạ?
Bố anh vẫn tiếp tục bữa ăn, sau khi dùng xong phần của mình, ông mới chậm rãi lên tiếng.
- Con vô thẳng vấn đề đi.
Gia Kỳ nghiêm túc vào thẳng vấn đề, ngay lúc này nhìn anh có vẻ căng thẳng hơn bao giờ hết.
Anh đưa cho bố mình một tập hồ sơ có thông tin của Ánh Dương.
- Con muốn lấy vợ thưa bố, là đồng nghiệp cùng công ty con.
Ông nghiêm mặt nhìn thẳng vào anh, rồi mở tập hồ sơ mà anh đưa xem xét.
Hồ sơ của Ánh Dương rất đẹp, từng là sinh viên thời trang tại trường UAL, học ba năm ở Anh Quốc sau đó về Việt Nam làm cho công ty MS.
- Mặc dù sơ yếu lý lịch của con bé khá tốt nhưng chưa đủ thuyết phục bố.
Với cả con đừng quên hôn ước của con và con bé Uyển Thanh vẫn còn.
Bố chấm con bé ấy rồi vì con nên hiểu gió tầng nào sẽ cần gặp mây tầng đấy.
Uyển Thanh học lực tốt, lại còn có sản nghiệp riêng, còn con bé Dương kia chỉ là chân làm thuê cho nhà mình.
Bố không phải khinh thường gì con bé nhưng bây giờ bố chỉ có mỗi con là con mình.
Bố anh ôm đầu, xuýt xoa.
- Con hiểu ý bố, nhưng thật sự con không muốn lấy Uyển Thanh, con coi em ấy như em gái trong nhà thì là sao bây giờ có thể coi nhau như vợ như chồng được ạ?
- Trai đơn gái chiếc, lửa gần rơm lâu ngày thì ắt cũng bén thôi con ạ.
Hãy tin lời của bố, ngày xưa bố cũng vì cãi lời ông nội con lấy mẹ con, để giờ này bố và cả mẹ đều không thể đi chung một con đường, cả con và Gia Vỹ cũng không thể gặp lại nhau đấy.
Nói đến đây anh bỗng nhớ lại chuyện ngày xưa ấy, vào cái ngày anh chỉ mới tròn mười tuổi.
Hôm đó là sinh nhật của anh, cũng như là của người em sinh đôi của anh - Gia Vỹ.
Bố mẹ vẫn tổ chức sinh nhật cho cả hai như mọi năm, rất vui vẻ và hạnh phúc.
Thế nhưng chỉ sau một ngày, cả bố và mẹ đều phải thông báo cho cả hai đứa trẻ biết rằng họ đã ly hôn và không thể sống cùng nhau nữa.
Ban đầu bố muốn tự thân lo cho cả hai khôn lớn, nhưng người em Gia Vỹ của anh lại cực kỳ thương và lo lắng cho mẹ mình nên đã xin bố cho được ở cùng với mẹ.
Cũng kể từ ngày đó, anh và bố đã không còn gặp lại mẹ cũng Gia Vỹ thêm một lần nào nữa.
Không khí trong phòng ăn trầm xuống đến lạ, bố anh ăn xong liền từ từ đứng dậy, rời khỏi bàn.
Và trước khi đi khỏi, ông quay lại nhắc nhở Gia Kỳ.
- Tuần sau nhà ta có hẹn với gia đình Uyển Thanh, gặp mặt và bàn chuyện hôn ước.
Có thể đến giữa năm nay sẽ tổ chức đám cưới cho hai đứa.
Gia Kỳ không cam tâm, cảm giác bất mãn bủa vây lấy anh nhưng trước mặt bố anh vẫn tỏ ra ngoan ngoãn.
- Vâng, con hiểu rồi thưa bố!
Sau đó, Gia Kỳ cũng lặng lẽ trở về phòng, anh cảm thấy nhớ Ánh Dương da diết, không thể tả được, nhưng hiện tại tâm trí anh cũng đang rối bời lắm, một mặt anh rất yêu thương Dương, còn một mặt thì anh bắt buộc phải nghe lời bố vì bây giờ ông là người thân duy nhất của anh.
Không biết từ khi nào, anh liền ngủ thiếp đi giữa một mớ suy nghĩ hỗn độn ấy.
Một tuần sau đó, anh và bố của mình đã có một buổi gặp gỡ với gia đình của Lý Uyển Thanh tại một resort năm sao ở Phú Quốc.
Uyển Thanh rất thích Gia Kỳ nhưng trong mắt anh, anh chỉ cưng chiều cô như một người em gái thế nên anh vô cùng khó xử.
Đêm đó, Uyển Thanh đến tìm anh, Gia Kỳ rất ngại nhưng vẫn để Uyển Thanh vào vì ở ngoài gió biển khá lạnh.
Cửa phòng vừa đóng, Uyển Thanh liền ôm lấy anh từ phía sau, hít hà mùi hương quen thuộc.
Từ nhỏ, mỗi lần gặp cô đều ôm anh như thế, anh sẽ xoa đầu cô mà dỗ dành.
Nhưng lần này anh đẩy cô ra, nghiêm giọng nói.
- Uyển Thanh à, thật sự, anh…
Chưa để anh nói hết câu, cô tiến tới, đặt nhẹ lên môi anh một nụ hôn ngọt ngào, chứa đầy tình yêu của cô dành cho anh.
- Em muốn kết hôn cùng anh, thật sự thì em đã thích anh, thích anh từ rất rất lâu rồi.
Em tin mình có thể khiến anh yêu em, chỉ cần anh cho em thời gian và cơ hội để bên anh…
Khoé mắt Uyển Thanh rưng rưng nhìn anh như đang muốn khóc, thật sự mà nói thì lúc này đây Gia Kỳ chỉ biết đứng trân ở đấy, không biết phải đáp lại như nào hay làm sao cho đúng đắn nữa.
Anh biết bản thân mình yêu Ánh Dương rất nhiều, anh không muốn cô bị tổn thương nên không biết phải làm như thế nào cho vuông nữa.
- Cũng muộn rồi, em về phòng nghỉ ngơi đi.
Sáng mai anh sẽ dẫn em đến Vinpearl để chụp ảnh và đi chơi nhé.
Cô trông rất khó chịu nhưng cũng đành vì hết cách rồi, ngậm ngùi đi về phòng và đợi anh dẫn đi chơi vào ngày hôm sau.
Sau chuyến đi ở Phú Quốc, Uyển Thanh càng ngày càng bám lấy anh nhiều hơn.
Ánh Dương không biết chuyện nên vẫn tiếp tục ở bên cạnh và yêu thương Gia Kỳ, anh tạm thời giữ bí mật về chuyện đính hôn của mình vì không muốn Dương suy nghĩ quá nhiều.
Sau khi đi làm lại được vài tháng sau kì nghỉ Tết, Dương cảm thấy mọi người trong công ty có chút kì lạ vì họ lúc nào trông cũng có vẻ như là đang nói về một vấn đề nào đấy khá bí mật và quan trọng.
Cô nghe thấp thoáng là ai đó trong công ty rồi đính hôn gì đấy nhưng cũng không quá bận tâm đến nỗi phải để trong lòng.
Cho đến một ngày Uyển Thanh đến gặp Ánh Dương và yêu cầu cô phải chuẩn bị cho cô ta một chiếc váy cưới thật tráng lệ.
Cả hai đều chưa biết thân phận của nhau, Dương thì rất nhiệt tình niềm nở với khách còn Uyển Thanh năm lần bảy lượt cứ kiếm chuyện gây khó dễ cho cô và nhân viên ở đấy.
Cuối cùng sau vài ngày, đi đi về về, đội ngũ nhân viên đã may gấp cho Uyển Thanh một chiếc váy có vẻ rất vừa ý cô.
Đúng lúc đó thì Gia Kỳ đến, anh định tìm Dương để cùng đi ăn nhưng bất ngờ là vì Uyển Thanh cũng ở đây.
- Chồng ơi, đúng lúc thật em còn định gọi cho anh đây, em đã đặt cọc chiếc váy này cho ngày cưới của hai đứa mình và còn chiếc này cho buổi tối hôm ấy.
Chồng thấy sao ạ?
Uyển Thanh yêu kiều trong bộ váy cưới lộng lẫy mà cô ta đã chọn, cố ý tỏ vẻ cho mọi người biết rằng sếp của họ chính là chồng sắp cưới của cô.
Còn về phía Ánh Dương, cô như chết lặng với những gì cô vừa nghe, “chồng”, “đám cưới”? Tuy vậy cô đã không vì quá sốc mà bỏ chạy đi, với trách nhiệm công việc và tính chuyên nghiệp, cô vẫn thể hiện xuất sắc vai trò bán hàng của mình dẫu có vấn đề gì đi chăng nữa.
Gia Kỳ bối rối, anh muốn giải thích tất cả nhưng thật sự không biết bắt đầu từ đâu, đành làm ngơ với Ánh Dương và tiến đến chỗ Uyển Thanh đang thử váy cưới.
- Em đẹp lắm, em vất vả rồi.
Cũng đến giờ nghỉ trưa rồi, em mau thay đồ rồi đi ăn với anh.
Uyển Thanh hơi bất ngờ trước anh vì cô không nghĩ đến anh sẽ mời mình đi ăn, cùng lắm là chỉ uống trà và nói chuyện thôi, nhưng vì được đi ăn cùng anh nên cô vui sướng cực kì.
- Được, đợi em một chút… À mấy chị gửi mấy chiếc váy này qua dinh thự nhà tôi nhé, đây là tiền boa cho mấy chị đã cố gắng giúp tôi chọn váy mấy ngày vừa qua.
Uyển Thanh đưa một sấp tiền cọc váy cùng với số tiền boa cực khủng trên bàn cho nhân viên, họ cực kì khoái chí với số tiền có vẻ hơn cả mấy tháng lương của họ.
Cùng lúc đó, Ánh Dương quay sang nhìn anh, còn anh thì cố gắng phớt lờ đi sự hiện diện của cô mặc dù cho anh đang rất day dứt, khó chịu và hết sức đau lòng.
Sau khi Gia Kỳ và Uyển Thanh rời đi, cũng là lúc mọi người trong công ty đi nghỉ trưa.
Ánh Dương lấy điện thoại trong tủ của mình ra, để lại cho anh một lời nhắn vì muốn nghe chính miệng anh giải thích cho rõ sự tình.
Bằng một cách nào đó, cô thật lòng không muốn tin những gì mà cô thấy, cô vẫn muốn tin người mà cô đã yêu suốt gần một năm vừa qua.
Và cô thật sự không muốn tin mình lại là tiểu tam phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.
Chiều hôm đó, sau khi tan làm, Ánh Dương mở điện thoại để xem thông báo tin nhắn, chỉ có tin nhắn từ khách hàng và một số bạn bè, người quen của cô.
Anh đã xem tin nhắn nhưng chưa có phản hồi gì cả.
Hơn một tuần sau, khi không thể chịu nổi nên cô đã hẹn gặp anh để nói chuyện, phía anh cũng đã suy nghĩ kĩ càng và anh muốn nói chuyện rõ ràng với cô hơn.
Chiều hôm ấy, cả hai hẹn nhau ở công viên, cách công ty một đoạn không xa.
Vừa gặp mặt cô liền nói.
- Gia Kỳ, mình dừng lại thôi.
Gia Kỳ vừa đến định giải thích gì đó, nhưng sau khi nghe cô nói thì anh vô cùng hốt hoảng.
- Ánh Dương, em đừng đùa nữa.
Anh xin lỗi, anh có nỗi khổ riêng, anh thật sự không có gì với người ta hết, chỉ là do hai bên gia đình quyết định, anh…
Anh níu lấy tay cô, tha thiết giải bày với cô.
- Em biết, chính vì thế mà em không thể ở cạnh anh được, anh thấy đấy chúng ta đều lớn cả rồi, Kỳ à.
- Xin em, đừng đi.
Hãy cho anh hai năm, à không chỉ một năm thôi.
Anh hứa, sẽ cho em một danh phận rõ ràng.
Anh xin em, Dương…
Gia Kỳ khóc lóc trông rất đau khổ, cố níu giữ người con gái của anh đừng đi.
Còn về phía Dương, cô đã khóc rất nhiều khi biết anh có hôn ước với người khác và sắp sửa đám cưới trong vài tháng tới.
Cô cho rằng mình là người thứ ba, nên suy sụp đến tột cùng, mặc cho người cô yêu đang tha thiết cầu xin.
- Đừng nói thêm điều gì nữa.
Như anh thấy đấy, em không muốn làm kẻ thứ ba, một khi anh đã muốn lấy người khác về làm vợ thì hãy có trách nhiệm với cô ấy.
Đừng tơ tưởng đến em nếu anh đã có vợ, từ giờ em không muốn nhìn thấy anh thêm nữa, tạm biệt, Kỳ.
Cô rưng rưng nói, sau đó bắt vội một chiếc Xanh SM đi về nhà.
Cô mặc kệ cánh tay anh đang cố níu cô, vùng sức thoát khỏi anh.
Bác tài xế thấy anh như đang cố gắng làm chuyện xấu nên đã giúp Dương rời khỏi đó một cách nhanh chóng.
Cô bỏ mặc anh ở đấy, không có một cái ngoảnh đầu nhìn lại.
Lần này là chấm dứt thật sự cho cả hai, qua cửa kính xe, cô nhìn thấy trời hôm nay mưa to hệt như cái ngày ấy, ngày định mệnh khiến hai người đến với nhau.
Dương đã xin thôi việc ở công ty MS, cắt đứt mọi liên lạc với Gia Kỳ, chuyển khỏi nơi mà cô sinh sống để trở về quê nhà của cô..