Vương Thu đã đánh giá thấp lực sát thương của sắc đẹp Trịnh Quân, cũng thật sự không đoán được Cẩu Đản nhà cậu tuy còn nhỏ tuổi, đã trở thành nhan cẩu (*), dọc đường đi cứ anh trai dài anh trai ngắn, Vương Thu ghen tị đến nỗi nghiến chặt răng.
(*) Thích những người đẹp trai, thấy người đẹp là sáng mắt lên.
Cậu chỉ hận mình không thể trở ngược về hai mươi năm trước, ai khi còn nhỏ không phải làm một cục cưng chứ? Lúc trước khi cậu còn học mầm non, cô dì chú bác trong bệnh viện đều tranh nhau làm thủ công cho cậu đó.
Ngay từ đầu Trịnh Quân còn không chống đỡ nổi viên đạn bọc đường của bạn nhỏ, nhưng mà anh cũng là sếp lớn đã trải qua nhiều trường hợp khó khăn.
Chỉ cần anh muốn, nhóc Cẩu Đản còn không bị anh dỗ đến quay mòng mòng sao?
"Công chúa nhỏ tên là gì vậy?"
Đứa nhỏ xinh đẹp mềm mại thế này, quả thật anh không gọi hai chữ Cẩu Đản ra miệng được.
"Tên của em là Lý Tử Đan, người nhà gọi em là Cẩu Đản." Công chúa Cẩu Đản nhéo nhéo tay nhỏ: "Anh trai đẹp trai, cũng có thể gọi em là Cẩu Đản."
Ái chà, vẫn là danh hiệu vinh dự kia.
"Vậy...!mấy ngày tới Cẩu Đản muốn đến chỗ nào chơi?"
"Papa nói..." Bạn nhỏ rất tủi thân: "Đừng gây thêm phiền phức cho anh trai, ngoan ngoãn ở nhà là được rồi, em sẽ không gây phiền phức gì đâu."
"Không sao cả." Trịnh Quân sờ sờ bím tóc nhỏ của công chúa Cẩu Đản, nói: "Muốn đi đâu cũng được hết, chú cũng được nghỉ."
Vương Thu khiếp sợ quay đầu, lúc này mới chỉ bao lâu?
Đã bắt đầu "từ đó quân vương bất tảo triều" rồi?
Yêu phi Cẩu Đản!
__________
Sức hấp dẫn của yêu phi Cẩu Đản không dừng lại ở đó.
Vương Thu cảm thấy đại ma đầu đã bị dụ dỗ đến choáng váng, thậm chí còn tự mình xuống bếp làm gà rán cho Cẩu Đản.
Lần trước cậu muốn ăn gà rán còn bị giáo dục đến nửa tiếng, cuối cùng ôm hận ăn gà luộc đỡ thèm.
Nhưng mà Cẩu Đản lại có thể ăn gà rán, còn một bên yêu cầu ăn khoai tây chiên và Coca.
Trịnh Quân không chỉ liên tục nói được, còn phục vụ toàn bộ quá trình, thậm chí không chê cặp móng vuốt bóng nhẫy dầu của Cẩu Đản, nửa ngồi xổm cầm tay bé rửa sạch sẽ.
Vương Thu ghen tị đến rối mù.
Cậu cũng muốn ăn gà rán, ăn khoai tây chiên với Coca, còn muốn được nắm tay nữa.
Cậu trẻ con quá đi.
__________
"Sao lại thất thần rồi?"
Vương Thu ngồi trên sô pha giận dỗi, cậu ôm chặt một cái gối in hình vịt vàng vào lòng, nhìn Trịnh Quân đến gọi cậu đi ăn tối.
"Thời gian không còn sớm, tôi nấu mì rồi."
Vương Thu nhìn tô mì sợi trắng với rau xanh, nhăn chặt lông mày.
Trịnh Quân đã bắt đầu ăn, công chúa Cẩu Đản đang vui vẻ tự chơi tự vui ở cầu trượt nhi đồng bên cạnh bàn ăn.
"Sao lại không ăn?"
Lòng Vương Thu trăm mối ngổn ngang, một lát lại cảm thấy mình quá mức nhỏ nhen, một lát lại cảm thấy mình thật sự rất tức giận.
Cậu cầm lấy chiếc đũa chọc chọc mì trong chén, lại ngẩng đầu nhìn Trịnh Quân, nói: "Em hỏi anh một vấn đề, anh có thể trả lời thật lòng không?"
Trịnh Quân liếc cậu một cái: "Nói đi."
"Có phải anh thích kiểu tiểu mỹ nhân nũng nịu thế này?"
Tựa như tên nhóc quỷ Cẩu Đản này, còn có Bạch Nam Nhất vừa đẹp vừa biết làm nũng, thích kiểu như vậy, bị bán còn giúp đếm tiền.
"Ồ." Trịnh Quân buông đũa nhìn cậu, trả lời: "Sao? Cậu ghen tị với bạn nhỏ? Chua như vậy?"
"Phải đó!" Vương Thu nói thẳng không cố kỵ: "Tại sao Cẩu Đản muốn làm gì anh cũng chiều theo, mà em thì cái này không được cái kia không được, em không vui."
Trịnh Quân không ngờ Vương Thu lại trẻ con như thế, anh sững người một chút, cũng nhịn không được bật cười.
"Bạn nhỏ là khách của cậu, khách đến nhà, tất nhiên phải có cầu tất ứng."
Còn nữa,con nít thích ăn này kia cũng là chuyện bình thường.
Chỉ cần không quá đáng, thỉnh thoảng cho nếm thử cũng không sao.
"Em ở chỗ của anh, không tính là khách sao?"
"Tôi chỉ hi vọng thân thể của cậu khỏe mạnh." Mấy ngày nay dường như Trịnh Quân càng lúc càng dịu dàng hơn, trước đây những thứ đó đều bị giấu đi, làm người ta có hơi chống đỡ không nổi: "Đã quên công tích vĩ đại trước đây của cậu rồi à?"
Vương Thu rén.
Năm trước cậu ăn gà rán, bị dị ứng nổi mề đay, vẫn cố gắng tăng ca, cuối cùng bị Trịnh Quân suốt đêm đưa đến khoa cấp cứu.
Ba giờ sáng vẫn sốt cao run rẩy trong gió lạnh, cũng nhờ sếp Trịnh không rời không bỏ, chăm sóc cậu cả đêm, anh giúp cậu hạ nhiệt còn mua túi chườm ấm cho cậu ôm.
Mỗi lần cậu mở mắt ra sẽ nhìn thấy Trịnh Quân ngồi co ro trên ghế nhỏ bên giường, ôm laptop xử lý công việc.
Thấy cậu vừa tỉnh lập tức mắng cậu bị điên phải không, có phải muốn hi sinh vì nhiệm vụ, lừa tiền công ty.
Lúc ấy Vương Thu cảm thấy đại ma đầu vừa hung dữ vừa nóng nảy, bây giờ nhớ đến lại cảm giác có gì đó khang khác.
Đầu óc Vương Thu sảng khoái, lời nói chuồn khỏi miệng:
"Anh Quân quan tâm em như thế, có phải muốn..."
Muốn yêu đương với em không?
"Muốn cái gì?"
Vương Thu có hơi ngượng ngùng, cảm thấy có phải mình nên rụt rè lại chút không.
Cậu đang thẹn thùng, không chú ý đến công chúa Cẩu Đản ôm quyển truyện tranh lẹp bẹp chạy đến, nhào vào lòng ôm lấy anh đẹp trai.
"Sao thế?"
Trịnh Quân cũng hoảng sợ.
"Công chúa...!công chúa biến thành bọt biển." Nhóc Cẩu Đản vô cùng đau lòng: "Vương tử hư!"
Trịnh Quân nhất thời không biết nên khuyên thế nào, anh không có kinh nghiệm chăm trẻ, do dự hỏi:
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Vương tử không biết ai cứu anh ta, cũng không biết mình thích ai, anh ta quá ngu ngốc." Công chúa Cẩu Đản lời lẽ chính đáng có đạo lý: "Em không muốn ngốc như anh ta, em biết em thích ai..."
Trịnh Quân thuận miệng hỏi: "Thích ai thế?"
Vương Thu đã nhận ra có gì đó sai sai, còn chưa kịp ngăn lại đã nghe Cẩu Đản nói: "Thích anh trai đẹp trai đó!" Hai mắt Cẩu Đản sáng lấp lánh: "Em lớn lên rồi anh đẹp trai có thể cưới em không?"
Suýt nữa Vương Thu đã nhét mì sợi vào lỗ mũi.
Đây là đứa nhỏ xấu xa tuyệt thế gì đây?
Muốn trả hàng!.