Tuấn Long Bách Mỹ Duyên
Quyển 1: Thời Đại học
Chương 13: Gặp lại Tiểu Vũ
Tác giả: Bão Bão Nhi
Nguồn: Sưu tầm
Trần Tuấn Long cũng lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu vừa thấy, người trước mặt mình chẳng phải là Tiểu Vũ xinh đẹp đáng yêu đó sao.
Hai người đều ngây ngẩn cả người.
- Vũ tỷ, Lan tỷ lên đây à
Trong phòng còn có một cô gái, chỉ thấy cô một bên cắn quả táo, vừa đi lại đây.
- A, Lan tỷ, chị có sao không?
Cô gái kia phát hiện quần áo Lan tỷ lộn xộn. Tiểu Vũ cũng sửng sốt phát hiện Lan tỷ, không biết Trần Tuấn Long vì cái gì lại xuất hiện ở trong này, vội vàng giúp đỡ Lan tỷ vào nhà. Lan tỷ khửu tay bị thương, da bị cứa chảy chút máu, nhưng giờ đã ngừng chảy. Trong phòng Tiểu Vũ cùng cô gái kia luống cuống tôiy chân lấy hộp cấp cứu đến băng bó cho Lan tỷ..
Trần Tuấn Long đứng đó có chút xấu hổ, cô gái kia cùng Tiểu Vũ thỉnh thoảng nhìn trộm hắn, hắn tự nhiên nhớ rõ, hai vị mỹ nữ trước mắt chính là đêm đó trải qua đêm xuân một lần hai cô gái. Lan tỷ tuy không hỏi, nhưng là hứng thú quan sát biểu tình của mấy người.
Các cô cuối cùng cũng băng bó xong cho Lan tỷ, Lan tỷ vào trong phòng khác, thay một thân xiêm y đi ra.
- Tốt lắm, đêm nay có chút chuyện, nhưng ít nhiều có a Long hỗ trợ, tôi thật sự cám ơn cậu.
Lan tỷ ý cười dạt dào, nhìn Tiểu Vũ cùng Tiểu Thanh, cô tự nhiên hiểu được Trần Tuấn Long cùng các cô quan hệ. Lan tỷ là dựa vào chuyện này kiếm cơm, còn có cái gì có thể qua mắt được cô..
- Không có gì, chỉ là lao động một chút mà thôi.
Trần Tuấn Long nói.
- Lan tỷ, hiện tại không có việc gì, tôi cũng cáo từ.
Trần Tuấn Long thầm nghĩ rời đi. Nhưng Lan tỷ lại kéo hắn lại.
- Này, gấp cái gì, ngồi ở đây, tôi nghĩ cậu cùng Tiểu Vũ cũng quen biết, ăn táo đi, mọi người từ từ nói chuyện cũng tốt.
Lan tỷ cậy già lên mặt.
Trần Tuấn Long bất đắc dĩ lại ngồi xuống, một bên Tiểu Thanh đã sớm gọt một quả táo đặt trong cái đĩa, mấy cây tăm cắm ở trên.
- Long ca, cám ơn anh đã cứu Lan tỷ.
Vừa rồi Tiểu Vũ ở phòng trong, Lan tỷ đã nói tóm tắt chuyện Trần Tuấn Long, cũng vụng trộm hỏi quan hệ của Tiểu Thanh, cho nên hiện tại Lan tỷ biết nên nói như thế nào.
- Tôi nói, chỉ là lao động một chút mà thôi.
Trần Tuấn Long không quan tâm chuyện ân huệ, làm cho Lan tỷ nhìn thấy âm thầm gật đầu. Mấy người hàn huyên một hồi, lúc này, chuông cửa vang, Tiểu Thanh đi mở cửa, cô gái ở vũ trường lúc nãy tiến vào, mặt sau đi theo là một người to con.
Lan tỷ, chị. . . chị có sao không?
Thấy Lan tỷ bị thương, cô gái kinh hô. Lan tỷ nhướng mày, trầm giọng nói.
- Còn không phải do ngươi gây họa.
Cô gái ánh mắt chuyển động, cắn răng.
- Có phải hay không bọn vương bát đản đó, tôi đi thu thập bọn họ!
Nói xong liền xoay người rời đi.
Lan tỷ đứng lên, quát.
- Tiểu Mẫn, con đứng lại đó cho dì! Tính tình như vậy đến bao giờ mới sửa. Kích động như vậy thì làm được gì?
Lan tỷ tức giận, đem tên tiểu hạt tiêu kêu ra làm cô gái dỗi ngồi ở một bên sô pha.
- Lan tỷ, Chị không sao chứ?
To con vào đến nơi ồm ồm hỏi.
- Đừng lo cho tôi.
Giờ phút này Lan tỷ mới thoáng khôi phục.
- A hùng, cậu đến đồn cảnh sát thay tôi hảo hảo “tiếp đón” mấy tên kia.
- Vâng!
Người to con tên a Hùng coi mệnh lệnh của Lan tỷ là trên hết. A Hùng đi rồi, trong phòng chỉ còn lại có một nam nhân là Trần Tuấn Long, rất là xấu hổ Trần Tuấn Long lại đưa ra cáo từ. Lúc này Lan tỷ không có ngăn trở, chính là kêu Tiểu Vũ đưa hắn đi ra ngoài, Tiểu Mẫn lúc này cũng chú ý tới Trần Tuấn Long, tò mò đánh giá hắn, đoán quan hệ giữa hắn cùng Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ đưa Trần Tuấn Long đi xuống, không nghĩ có thể gặp lại nhanh như vậy, Tiểu Vũ là có chút kích động.
- Long ca, em…
Trần Tuấn Long ngăn cô lại.
- Em không cần phải nói, anh đều hiểu được.
- Cám ơn anh đã cứu Lan tỷ của chúng em, Lan tỷ tốt lắm, chi ấy chính là đại tỷ của chúng em.
Tiểu Vũ giải thích.
- Ừ!
Trần Tuấn Long gật gật đầu.
Nhìn đến Trần Tuấn Long ấn điều khiển “tích” một tiếng, sắp phải rời đi, Tiểu Vũ nhất thời động tình, đối Trần Tuấn Long nói:.
- Long ca, em. . . Em sẽ ở nơi này, hoan nghênh. . . Hoan nghênh anh đến.
Trần Tuấn Long vẫn là kia chiêu bài mỉm cười, tùy ý nói: "Tốt."
- Vậy. . . số điện thoại của em là 13801047xxx." Tiểu Vũ cuối cùng nói.
- Uhm, 13801047xxx, anh sẽ nhớ kỹ, lần trước không phải em đã lưu số cho anh sao?
Trần Tuấn Long tay đã đặt ở tay lái, quay đầu nói.
Chính mình khi nào thì đưa số cho Trần Tuấn Long, bất quá Tiểu Vũ không nghĩ nhiều. Lần trước hai người ái ân, cái loại tư vị mất hồn thỉnh thoảng trái tim Tiểu Vũ, vốn nghĩ đến hai người đã muốn vô duyên gặp lại, không nghĩ tới bánh xe vận mệnh lại đem hai người kéo đến cùng nhau, cho nên Tiểu Vũ thực quý trọng như vậy cơ duyên.
- Gặp lại sau!
Trần Tuấn Long đã muốn ngồi trên xe, thò đầu ra nói với Tiểu Vũ.
- Gặp lại sau!
Tiểu Vũ nhẹ nhàng đưa cánh tôiy lên cùng Trần Tuấn Long cáo biệt, chậm rãi nhìn hắn lái xe đi.
Trần Tuấn Long trở lại trường học đã khuya, đèn đóm dã tắt hết, đành rón ra rón rén lần mò lên gác, rửa mặt một chút rồi đi ngủ.
Theo lẽ thường ngày hôm sau đi học, chuyện khu buôn bán đã giao toàn bộ cho Dương Hiểu Nhân làm. Hiện tại Dương Hiểu Nhân là tập trung toàn bộ tâm trí vào việc này, buổi sáng còn có thể đến lớp một chút, buổi chiều là chạy đến công trường, vô cùng bận rộn. Bất quá hắn có cảm giác thành công, bỗng nhiên nổi tiếng từ ngày bán đấu giá, thái độ của các sinh viên xung quanh đã thay đổi rất nhiều. Dương Hiểu Nhân cảm thấy đó là một loại sùng kính, đúng vậy, cùng lứa tuổi với hắn, lại có thành tích như vậy, người như vậy là rất ít, hắn cũng không cho phép như vậy vui vẻ.
Đến chiều Trần Tuấn Long liền nhận được một cuộc điện thoại, là Lan tỷ gọi tới, cũng khó trách, tối hôm qua Lan tỷ mượn di động của hắn gọi nhiều như vậy, muốn tra ra số của hắn cũng không khó. Lan tỷ ở điện thoại lại cảm tạ Trần Tuấn Long tối hôm qua viện thủ, sau đó thành ý mời hắn ăn một chút cơm. Trần Tuấn Long không tiện từ chối, đành đáp ứng.
Tan học, Trần Tuấn Long đúng giờ đi đến khu Triêu Dương tòa nhà Đức Phúc, Lan tỷ cùng Tiểu Vũ và mấy cô gái đã sớm ở nhà chờ, cô Tiểu Mẫn kia cũng có mặt, giờ phút này cô co nét đoan trang lộng lẫy rất hợp thời nhìn nổi bật hơn cả Tiểu Vũ.
Lan tỷ đứng dậy mời Trần Tuấn Long ngồi, Tiểu Vũ ở bên cạnh, tiếp đến là Tiểu Thanh, Tiểu Mẫn thì ngồi ở bên kia Lan tỷ. Mặc dù có chút xấu hổ, nhưng Trần Tuấn Long vẫn là ứng phó được. Ăn xong, Lan tỷ còn hỏi Trần Tuấn Long muốn uống gì không.
Trần Tuấn Long cười cười nói uống Sprite đi, mà Tiểu Vũ cũng có chút ngượng ngùng nở nụ cười. Lần trước hai người uống rượu, tình hình lúc đó bây giờ còn nhớ như in.
Lúc ăn cơm Tiểu Vũ thỉnh thoảng vì Trần Tuấn Long mà gắp rau, kiểu ăn của Tiểu Mẫn rất khó coi, dường như là cố ý, cô chuyên môn làm ngược với Tiểu Vũ, Tiểu Vũ đều nhường nhịn. Thấy Tiểu Mẫn làm càn như vậy, Lan tỷ sắc mặt cũng có chút khó coi, bất quá không có phát tác. Mọi người ăn cơm là có chút không thoải mái. Mà Tiểu Mẫn thì chẳng quan tâm chuyện đó.
“Hừ. . . Không phải chỉ là một nam nhân sao? Làm sao phải nịnh bợ hắn như vậy. Tiểu Vũ a Tiểu Vũ, để cho tôi ngoắc ngoắc đầu ngón tay, đem hắn khiêu đi cho ngươi xem xem, nam nhân, không phải toàn như vậy sao." Tiểu Mẫn âm thầm nghĩ, cô trời sinh tính cách ngang ngược, nếu cô đã để ý ai, ai cũng quản không được cô.
- Long ca, không biết cậu hiện tại là làm việc gì?
Lan tỷ buông chiếc đũa, tùy ý hỏi.
- Gọi tôi là a Long thôi, Lan tỷ. Tôi hiện tại đang là sinh viên đại học, chưa đi làm.
Trần Tuấn Long cũng thuận miệng trả lời.
- A. . . Cậu học trường nào?
Lan tỷ hỏi, mà Tiểu Vũ các cô thấy Trần Tuấn Long bây giờ còn là sinh viên cũng rất ngạc nhiên.
- Đại học Bưu điện.
Trần Tuấn Long thanh âm không cao, hắn đương nhiên cũng không nói thật.
- Ồ, vẫn còn là sinh viên, thất kính thất kính.
Tiểu Mẫn ở đối diện châm chọc khiêu khích, một sinh viên đi chơi gái, dù ai cũng đều nhìn ra được hắn cùng Tiểu Vũ có nhất chân.
- Ha ha. . .
Trần Tuấn Long cười có chút châm biếm, đối Tiểu Mẫn công kích không thèm để ý tới,
- Làm sao làm sao, không lý tưởng mà thôi."
- A long, có hứng thú hay không đến công ty chúng tôi làm.
Lan tỷ rốt cục nói đến trọng điểm của tối nay, vốn cô kinh doanh Phi Phượng Bang vẫn là nữ bang phái lớn nhất ở thủ đô, trong bang nghiệp vụ rộng khắp, mà kỳ hạ cô gái, còn lại là tối đến tiền một khối. Cùng vì điều này mà bất đồng với bang hội khác, Phi Phượng Bang cũng không bắt buộc nữ hài tử làm chuyện kia, hơn nữa trong bang cũng có thứ bậc Nhưng các cô gái trong Phi Phượng Bang luôn luôn là đối tượng theo đuổi của đám háo sắc ở thủ đô. Cho tới nay, Phi Phượng Bang đều đứng đầu ở kinh thành về hệ thống kỹ viện, không có ai có thể hơn các cô.
Cái gọi là chỗ cao không thắng hàn, Lan tỷ có thành tựu như hôm nay cũng không dễ dàng, mấy năm nay cô đã muốn lục tục đầu tư quán bar vũ trường, còn có một ít bất động sản, chuẩn bị trở lại đường ngay. Nhưng các cô sống nhờ vào nhau và cũng nhiều tiểu bang phái dựa vào, hiện tại nam khu dần dần quật khởi là Nam Lang Bang, chúng thu càng nhiều bảo hộ phí của các cô, Lan tỷ không chịu, song phương đã muốn phát sinh qua vài xung đột. Phi Phượng Bang ít người lực mỏng, mỗi lần xung đột đều xuống hạ phong.
Lan tỷ lần này sở dĩ tưởng mượn sức Trần Tuấn Long, là vì biểu hiện xuất sắc tối hôm qua của Trần Tuấn Long, từ người của Sở công an nói, khi bọn họ đên công trường, phát hiện bọn côn đồ không trọng thương thì cũng tàn phế, nhớ lại tối hôm qua mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, những người đó đã bị Trần Tuấn Long đánh cho bất thành bộ dáng thì có thể biết thực lực của Trần Tuấn Long ra sao. Từ Tiểu Vũ hiểu biết tình huống của Trần Tuấn Long, tuy rằng không có nhiều lắm tư liệu, nhưng Lan tỷ cảm thấy, Trần Tuấn Long nhất định thực không tầm thường, theo quan sát hắn vẻ mặt thong dong trấn định, giống như đã trải qua vô số phong sương, nếu có thể được đến người như vậy hỗ trợ, Phi Phượng Bang nhất định sẽ vượt qua cửa ải khó khăn.
Lan tỷ trong lòng thầm than một tiếng, Phi Phượng Bang hiện tại không có người, toàn dựa vào một mình cô nỗ lực duy trì, cô đã muốn mệt chết đi, nếu không phải không bỏ được những tỷ muội trong bang, cô đã sớm buông tay không để ý tới. Mấy ngày nay cô đều ở bồi dưỡng Tiểu Vũ làm người nối nghiệp, Tiểu Vũ kinh nghiệm không đủ, chưa đảm nhiệm được. Lần này Nam Lang Bang khiêu khích, vốn cô đã muốn mời Tam gia người có ảnh hưởng trong giới hắc đạo ra mặt điều hòa, nhưng hắn cũng rất giảo quyệt đòi cô đưa Tiểu Mẫn đi hầu hạ hắn vài ngày, giang hồ là chuyện giang hồ, nhưng Tiểu Mẫn luôn luôn phản nghịch nói bồi cái lão nhân kia cô mặc kệ, Lan tỷ lại không thể bức bách, đành khuyên bảo chỉ hy vọng cô có thể vì bang hội làm chút hy sinh. Cho nên hiện tại Lan tỷ cho mời Trần Tuấn Long hỗ trợ ý tứ.
Trần Tuấn Long trầm ngâm một chút, sau đó đối Lan tỷ nói:
- Lan tỷ, tôi chỉ là một sinh viên bình thường, thực có lỗi, tôi nghĩ tôi không giúp được chị cái gì.
Đối với Trần Tuấn Long từ chối, Lan tỷ sớm có chuẩn bị, cô đưa mắt nhìn Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ ôm bả vai Trần Tuấn Long nói:
- Long ca, anh giúp Lan tỷ đi, hiện tại chúng tôi đều bị bọn bại hoại kia khinh dễ, Lan tỷ vì bảo hộ chúng tôi, cùng bọn họ xung đột vài lần, chúng tôi đều rất thiệt thòi.
Cô nũng nịu cầu xin, thật sự là làm cho người ta động tâm.
Trần Tuấn Long chỉ mỉm cười, không gật đầu, cũng không có lắc đầu, đối với lai lịch của Lan tỷ hắn còn không rõ ràng, tự nhiên không thể tùy tiện nhận lời, hơn nữa việc tranh chấp của các bang phái là không hợp mắt hắn.
Nhưng mà thái độ đó đã chọc giận Tiểu Mẫn ở bên cạnh, tiểu hạt tiêu này theo trong lỗ mũi hừ một tiếng, châm chọc nói:
- Không phải chỉ là đánh ngã vài tên tiểu lưu manh thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ, anh có bằng Cọp Dữ của Tây Đầu Bang không, mình hắn có thể đánh mười mấy người, anh có gì chứ, hắn ngay cả cảnh sát cũng dám giết. Hừ. . . Cái gì nam nhân?
Lan tỷ biến sắc, trầm giọng nói:
- Tiểu Mẫn con im miệng ngay.
Tiểu Mẫn cũng không sợ, quay đầu đối Lan tỷ nói:
- Không phải là bồi Tam gia của Ngũ Hổ Bang ngủ sao, tôi đi, cũng không phải không có nam nhân ngủ quá tôi, chúng tôi Phi Phượng Bang chỉ cần nằm xuống, đem chân mở ra, còn sợ quá ai chứ.
Lan tỷ dương tay chính là một cái tát, trầm giọng nói:
- Tiểu Mẫn, cô, cô làm càn quá rồi.
Bị phiến một bạt tai Tiểu Mẫn xoa xoa mặt, đỏ mắt, trừng mắt nhìn Trần Tuấn Long và Tiểu Vũ, cuối cùng có chút cuồng loạn hô:
- Tôi làm gì chứ, không được động các người, ngay cả Lan tỷ cũng như vậy giúp người, Tiểu Vũ, cô có gì đặc biệt hơn người, cô cũng cùng tôi giống nhau, đều là tiểu thư, ngươi tính cái gì vậy.
Rõ ràng đối Tiểu Vũ không hài lòng.
Lan tỷ quát:
- Đủ rôi, Tiểu Mẫn, cô đi ra ngoài cho tôi.
Tiểu Mẫn cầm túi xách oán hận rời đi. Không nghĩ tới bữa cơm lại thành như vậy, Lan tỷ cũng áy náy, liên tục hướng Trần Tuấn Long giải thích. Tiểu Vũ vừa rồi bị Tiểu Mẫn chế nhạo, mắt cũng đã đo đỏ, mà Tiểu Thanh là không dám nói lời nào, thành thật đứng ở bên cạnh.
Kế tiếp cũng không có gì, Trần Tuấn Long đứng dậy cáo từ, Lan tỷ làm cho Tiểu Vũ đưa hắn đi ra ngoài, ở bên ngoài, Tiểu Vũ đỏ mặt, có chút không tha lôi kéo tay Trần Tuấn Long.
- Long ca, em là người như vậy anh sẽ không ghét bỏ em chứ.
Cô có chút si ngốc đối với Trần Tuấn Long hỏi. Vừa rồi Tiểu Mẫn xé rách da mặt, đem quan hệ của các cô làm rõ, khiến cho mọi người thực xấu hổ.
Trần Tuấn Long lắc đầu, hắn như thế nào sẽ làm bị thương một nữ hài tử, huống hồ Tiểu Vũ là người gi, hắn trong lòng cũng rõ ràng, chính là trước kia không có nói ra mà thôi, hắn biết Tiểu Vũ nhất định là vị hảo cô gái, đi con đường đo cũng không phải ý của cô, mỗi người đều có quá khứ không muốn nhắc tới, hắn không phải cũng thế sao.
- Vậy. . . Sau này chúng ta còn có thể gặp mặt chứ?
Tiểu Vũ chờ mong hỏi.
- Tất nhiên.
Trần Tuấn Long gật gật đầu, sau đó đối Tiểu Vũ nói:
- Nếu các cô có phiền toái gì, tùy thời bảo tôi, có thể giúp được tôi nhất định sẽ không chối từ."
- Vậy thật tốt quá.
Tiểu Vũ lau nước mắt ở khóe mắt cao hứng nói.
Tôi phải nói cho Lan tỷ mới được.
Hai người cáo biệt, Trần Tuấn Long lái xe về trường học.