Tuấn Long Bách Mỹ Duyên
Quyển 1: Thời Đại học
Chương 35
Cô gái say rượu
Tác giả: Bão Bão Nhi
Nguồn: Sưu tầm
Trần Trần Tuấn Long khẽ lắc đầu cười nhạt rồi ấn còi xe hối thúc, làm sao mà chiếc xe phía trước vẫn chưa chạy cơ chứ?
Trần Trần Tuấn Long rất tôn trọng đối với bất kì sự vật nào tồn tại trên thế giới, bởi vì trong suy nghĩ của cá nhân hắn, những điều trên thế giới này đều chính là điều hợp lý. Giống như kiểu con gái uống rượu say không hề biết yêu bản thân mình, vận mệnh như thế nào đang chờ đợi cô ta không khiến cho Trần Tuấn Long phải quan tâm. Cũng không thể trách Trần Trần Tuấn Long lạnh lùng, chỉ có thể trách cô gái kia đã quá yếu đuối, mà kẻ yếu đuối tất yếu phải bị kẻ mạnh bắt nạt.
Xe vừa khởi động xong hai tên lái xe ở phía sau bèn vượt lên, chắn ngang đường Trần Trần Tuấn Long.
Còn không phải là phiền phức hay sao, liên tục gặp những chuyện đen đủi như thế này, Trần Trần Tuấn Long đêm nay đã tức điên lên. Đáng tiếc là phía trước vẫn bị kẹt xe, bị chiếc xe từ phía dưới xông lên càng khiến cho tình trạng kẹt xe trở nên tệ hại hơn. Trần Trần Tuấn Long tức giận ấn thêm mấy hồi còi nữa, hối thúc cho chiếc xe phía trước đỗ lại đúng vị trí, không được chặn đường hắn nữa. Lúc này cánh cửa chiếc xe kia được mở ra, thì ra chính là cô gái đã bị ném lên xe, cô vừa nhoài ra được nửa người thì bị kéo trở lại, chỉ thấy cô ta đang cố giằng co, muốn chạy ra khỏi xe, nhưng tên đàn ông trên xe ra sức kéo cô ta lại. Tiểu Mẫn cũng đang chú ý đến những việc xảy ra trước mắt.
- Xem kìa Long ca, cái cô gái chết tiệt ban nãy kìa, ha ha, có chuyện rồi! đáng đời cô ta!
Tiểu Mẫn nói với giọng khiêu khích.
Trần Trần Tuấn Long không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn về phía đằng kia. Cuối cùng, “bịch” một tiếng, cô gái kia vẫn đang cố giằng co để thoát thân, đẩy cánh cửa xe ra, lăn xuống đường, lúc này xung quanh đều là những chiếc xe đang bị mắc kẹt, cô gái kia ngơ ngác nhìn về bốn hướng, sau đấy chạy thục mạng về phía xe Trần Trần Tuấn Long. Tuy nhiên tên đàn ông ở trên xe cũng đã bước xuống, vội vàng đuổi theo.
Chỉ nhìn thấy hắn đang lôi cô gái kia và muốn kéo cô quay lại, lúc này đã có rất nhiều người đang nhìn về phía họ, gã đàn ông kia không hề cảm thấy ngại ngần, hai người giằng co nhau trước mũi xe Trần Tuấn Long, cô gái kia rõ ràng là không đồng ý, ra sức phản kháng, chỉ nghe thấy cô thở hổn hển, tay áo của cô gái đã bị kéo rách, lộ ra bờ vai trắng ngần.
Tên đàn ông kia cũng làm điên lên, giơ tay tát “bốp” vào cô gái, cô gái quay người và lại ngã xuống đầu xe của Trần Tuấn Long, ôm đầu xe rưng rức khóc.
Trần Tuấn Long không thể nhẫn nhịn được nữa, tháo dây an toàn ra và chạy xuống xe, không nói gì, bước đến phía trước và túm tóc tên đàn ông kia, kéo hắn lôi về phía sau xe.
“Bịch” một tiếng, tên đàn ông kia bị dúi đầu đập vào xe, thân xe bị va vào lún mất một lỗ lớn, khi lôi tên đàn ông kia dậy, trên trán hắn đã vương đầy máu, Trần Tuấn Long tiếp tục cho hắn một trận nữa, tên đàn ông kia cuối cùng cũng bị hôn mê đi, nằm luôn tại đấy.
Trần Tuấn Long bình thường ghét nhất là những kẻ đi bắt nạt phụ nữ, không ở trước mắt thì thôi, nhưng tên đàn ông kia vừa rồi đã thật quá đáng. Mà lúc đấy tên lái xe cũng chạy xuống, trên tay cầm theo một cái cờ lê, đi về phía Trần Tuấn Long.
Trần Tuấn Long lạnh lùng đằng hắng một tiếng, chưa đợi hắn ta bước đến đã nhào người lên phía trước và chuẩn bị cho gã kia một trận, cầm chiếc cờ lê từ dưới đất lên, Trần Tuấn Long lạnh lùng bước tới trước mặt gã kia, vung chiếc cờ lê đập vào chân của hắn.
“Oao …” gã đàn ông kia hét lên một tiếng, đau ê ẩm, Trần Tuấn Long mới ra tay như vậy đã khiến cho xương chân hắn bị có cảm giác đau như bị gẫy, muốn đấu với Trần Tuấn Long ư, đúng là trò đùa. Từ trước đến giờ chỉ có hắn đi bắt nạt người ta, chưa có ai dám quay lại bắt nạt hắn cả.
Đây chính là nguyên tắc sống của Trần Tuấn Long: Ưu thắng liệt thái! Chỉ cần dám vượt lên bản thân mình, Trần Tuấn Long nhất định có thể ăn miếng trả miếng, mặt nữa, sự trả đũa của hắn còn mạnh hơn nhiều so với người khác, càng không từ thủ đoạn, trong quan niệm về sinh tồn của hắn, chỉ cần là kẻ địch thì phải xử lý càng nhanh càng tốt.
Chính vì vậy có thể nói, hai gã kia hôm nay đã gặp may, ít nhất Trần Trần Tuấn Long còn chưa xóa sạch tên họ trên đời.
Khi Trần Tuấn Long quay người lại, thì không hiểu sao cô gái say rượu đang gục trên đầu xe ban nãy đã gượng dậy, mắt lờ đờ nhìn về phía hắn. Cô gái kia trông cũng không đến nỗi nào, mặc dù mái tóc dài rối tung, cả khuôn mặt lấm lem bẩn thỉu nhưng không hề che lấp đi vẻ đẹp thanh tú trên khuôn mặt cô, thảo nào hai tên đó tỏ vẻ thích thú đến như vậy. Người đẹp đến thế, ai mà chẳng tiếc.
Khi Trần Trần Tuấn Long bước lại, cô gái kia cũng hớt hơ hớt hải chạy theo, Trần Trần Tuấn Long không thể không dang tay ra đón lấy cô, ngửi thấy mùi rượu tỏa ra từ khắp người cô, Trần Trần Tuấn Long nhíu nhíu hàng lông mày. Nhưng cô gái kia cứ bắm chặt lấy Trần Tuấn Long, cô ta cầu khẩn bên tai:
- Anh ơi, anh là người tốt! Phiền anh.... phiền anh ... hãy giúp đỡ tôi, hãy đưa ... hãy đưa... tôi về nhà, hu hu...
Vẫn chưa nói hết câu thì cô lại nôn "ộc" ra một trận nữa, bắn tung tóe ra làm bẩn khắp quần Trần Tuấn Long, giày của Trần Tuấn Long cũng bị bẩn hết.
Nôn xong cô kéo Trần Tuấn Long lại và nói:
- Tôi muốn về nhà.
Sau đó dựa và Trần Tuấn Long và ngủ thiếp đi. Không còn cách nào khác, Trần Tuấn Long đành bế cô lên đưa cô vào xe, cô bé co chân nằm ở hang ghế sau ngủ ngon lành. Cô bé để lộ đôi vai và cặp chân trắng ngần rất hấp dẫn. Nhìn cô bé ngủ ngon lành, đúng là làm người ta phải xiêu lòng.
Tất nhiên Tiểu Mẫn rất không bằng lòng, cô nói với Trần Tuấn Long:
- Long ca, sao anh lại đưa cô ấy quay lại? Anh đừng để ý đến những đứa con gái như thế!
Trần Tuấn Long không nói gì, nổ máy và quay đầu xe tìm đường khác, Tiểu Mẫn vẫn tiếp tục lẩm bẩm, Trần Tuấn Long bực mình nói:
- Đủ rồi, tối qua em cũng uống say đấy thôi, nếu lúc đó anh cũng để mặc em trên phố, em nghĩ có được không?
Tiểu Mẫn trầm ngâm, rồi đẩy vai Trần Tuấn Long giải thích:
- Nhưng không giống nhau, anh là của em, đời nào anh lại không chăm sóc em, đúng không nào?
Sau đó dụi đầu vào cánh tay của Trần Tuấn Long.
- Bỏ tay anh ra, anh còn phải lái xe.
Trần Tuấn Long to tiếng, Tiếu Mẫn là một con người rất thông minh, ở bên cạnh Trần Tuấn Long một thời gian dài, tuy Trần Tuấn Long tính tình hung bạo, nhưng lại đối với Tiểu Mẫn có phần kính nể. Tiểu Mẫn phát hiện ra Trần Tuấn Long tuy đôi lúc bất mãn, nhưng hành vi lại rất dung túng, nhẹ nhàng. Tiểu Mẫn không biết nguyên do, nhưng tại thời điểm đấy cô dường như…..
Sau khi rẽ sang con đường chính, Trần Tuấn Long lái xe nhanh hơn một chút, ngoảnh ra sau nhìn Tiểu Mẫn đang mang vẻ mặt giận dỗi, nói:
- Đợi chút, để anh đưa em về Tinh Long trước nhé!
Tiểu Mẫn được Trần Tuấn Long quan tâm, cũng cảm thấy thích thú, tuy nhiên vì là con gái nên vẫn còn chút e ngại, do vậy liền bĩu môi, quay mặt đi làm như không thèm để ý gì đến Trần Tuấn Long.
Trần Tuấn Long cũng khe khẽ cười, làm như không để ý đến thái độ Tiểu Mẫn, tiếp tục lái xe.
Đến Tinh Long, Trần Tuấn Long để Tiểu Mẫn xuống xe rồi lái xe đi Minh Châu Hoa Viên.
- Này…
Trần Tuấn Long vừa cầm vô lăng vừa khẽ chạm nhẹ vào cô gái đang ngồi hàng ghế sau hỏi:
- Dậy đi, nhà cô ở đâu đấy?
Mặc dù đã gây lên nhiều phiền toái cho cửa hàng, bản thân Trần Tuấn Long cũng đã chịu nhiều thiệt thòi tuy nhiên cũng không còn cách nào hơn, đã trót giúp đỡ người khác rồi thì phải giúp đến cùng. Đây là nguyên tắc trước sau không thay đổi của Trần Tuấn Long rồi.
- uh..m ..
Chiếc ghế Trần Tuấn Long ngồi đã che hết mặt cô gái nên anh không biết biểu cảm của cô gái, chỉ nghe thấy mấy tiếng “ um…”, một lúc mới nghe cô nói:
- Lượng Mã Hà Tân Nguyên Lí Chung cư Bách Thịnh.
- Cô cũng ở khu đó à?
Nói xong Trần Tuấn Long lập tức lái xe theo địa chỉ cô gái bảo. Bắc Kinh rất rộng, Trần Tuấn Long chỉ có thể hình dung đại khái từng khu vực, còn cụ thể chính xác chung cư Bách Thịnh ở đâu Trần Tuấn Long không biết.Thời gian này đã quá nửa đêm rồi, muốn hỏi đường cũng không phải dễ dàng gì, khẽ lay cô gái cũng không phản ứng. Sau cùng Trần Tuấn Long tìm đến một khu dân cư nhỏ, hỏi bảo vệ mới biết được chính xác địa chỉ cần đến.
Sau khi đỗ xe, Trần Tuấn Long đỡ cô gái ra khỏi xe, thấy cô gái vẫn chưa tỉnh rượu, hắn bèn vỗ nhẹ vào hai bên má cô gái gọi nhẹ:
- Mau dậy đi, đến nơi rồi, em ở đâu?
Cô gái mở mắt ra, nhìn xung quanh rồi chỉ về phía cổng phía Đông của khu chung cư. Trần Tuấn Long hỏi:
- Cô tự đi được không đấy?
Cô gái nhắm mắt lại, lắc đầu. Không còn cách nào khác, Trần Tuấn Long đành đỡ cô gái lên nhà.
Sau khi vào thang máy, Trần Tuấn Long hỏi cô gái:
- Cô ở phòng mấy vậy?
Cô gái liền với tới nút ấn thang máy, ấn tầng chín, rồi như không đứng vững được nữa, cô gái ngã vào người Trần Tuấn Long.Cũng không biết làm gì hơn, Trần Tuấn Long đành tự nhủ mong chuyện này nhanh chóng kết thúc. Lên đến tầng chín, cô gái chỉ Trần Tuấn Long đi về phía nhà cô, trên người cô gái không mang túi xách, không biết chìa khóa nhà ở đâu đây Trần Tuấn Long tự hỏi. Trần Tuấn Long cảm thấy đã làm xong trách nhiệm anh liền quay người định ra về, không ngờ cô gái bất thình lình ôm chầm lấy Trần Tuấn Long.
- Trời à, cô định làm gì, Trần Tuấn Long đẩy cô gái lui về phía sau, đã đưa cô về nhà, cô định làm gì tôi nữa đây?
Cô gái không trả lời, cúi đầu, tay chỉ về tấm đệm dưới đất, ôm chặt Trần Tuấn Long nói lầm bầm:
- Phiền anh……anh giúp tôi mở cửa phòng, chìa khóa ở phía dưới…., tôi say rồi.
- Cô tất nhiên là say lắm rồi.
Trần Tuấn Long nghĩ thầm trong bụng, cúi đầu lật tấm đệm phía dưới, quả nhiên có một chùm chìa khóa, Trần Tuấn Long mở cửa, bật điện. Ôm cô gái bước vào phòng.
Bên trong căn phòng được trang trí khá đẹp, song Trần Tuấn Long không có hứng thú để tận hưởng những nét thú vị trong căn phòng, đạp cửa phòng bên trong là một chiếc giường đơn, bên cạnh là một chiếc bàn, bên trên để một chiếc máy tính xách tay.
Trên chiếc giường đơn được trải chiếc ra màu xanh, một chiếc gối có hình hoa, một cái điều khiển điều hòa nhiệt độ, tất cả đều không có gì đặc biệt. Trần Tuấn Long đặt cô gái lên giường, sau đó định bỏ đi. Nhưng cô gái ôm chặt lấy cổ Trần Tuấn Long, không chịu bỏ tay ra. Trần Tuấn Long trừng mắt nhìn.
- Bỏ tay ra, cô định làm gì.
Hắn thực lòng bực bội, không biết cô ta có ý định gì khác.
Anh ……đợi một chút, anh đừng đi, hãy ở lại với tôi đêm nay, hai mắt cô gái từ từ mở ra đắm đuối nhìn Trần Tuấn Long nhẹ nhàng nhẹ nhàng:
- Đêm nay, tôi thuộc về anh.