Tuấn Long Bách Mỹ Duyên
Quyển 1: Thời Đại học
Chương 4
Dạ tiệc chào đón sinh viên mới.
Tác giả: Bão Bão Nhi
Nguồn: Sưu tầm
Cuối cùng cũng xả xong nỗi bực, cô bé kia rời khỏi đại lý sửa xe. Có điều cũng rất đau lòng một triệu tám kia. Lần này đến Bắc Kinh là an bài tạm thời của bố cô, cô không muốn mang nhiều tiền đi theo như thế. Giờ lại phải gọi điện về nhà xin mẹ rồi. Mẹ là hiểu mình nhất.
"Tên kia bị thần kinh hay sao. Mất một triệu tám bạc để sửa cái xe tung tóe ra. Có tiền như thế sao không đi mua cái xe thể thao tử tế một tí mà khoe khoang, lại còn mua cái loại Chevrolet Spark này làm gì chứ?" Cô bé lẩm bẩm mà không biết mình cũng đang chửi chính mình. Xe cô cũng là Chevrolet Spark đấy thôi.
Trần Tuấn Long đương nhiên không biết mình đang bị người ta nói xấu sau lưng. Lúc này hắn đã về đến ký túc xá. Điều kiện trong ký túc xá ở trường không tồi, năm người ở cùng một phòng. Bạn cùng phòng là Khương Hồng Đào và Tô Cường đều chưa về, Trần Tuấn Long gọi điện hỏi. Dương Hiểu Nhân nói mọi người vẫn còn đang tập luyện. Trần Tuấn Long nghĩ bây giờ mình đã là người đứng đầu, ít nhiều cũng phải làm gương cho nên thu dọn một chút rồi đi ra sân thể dục tìm bọn họ.
Mấy người trong lớp dưới sự thao luyện của Dương Hiểu Nhân đã đi được bài quyền quân ngũ rất uy vũ hùng tráng. Trần Tuấn Long sau khi trở về thấy cũng rất là hài lòng, cũng cùng tham gia huấn luyện với mọi người.
Dạ tiệc chào đón sinh viên mới cuối cùng cũng đến. Sau khi ăn tối, tất cả mọi người tập trung đến đại lễ đường. Lễ đường đã được trang trí rất ấm cúng. Sau khi lãnh đạo nhà trường phát biểu, người chủ trì là Lương Tố Khanh và Tào Thiên Phong cùng tuyên bố dạ tiệc chính thức bắt đầu.
Tiết mục đầu tiên trên sân khấu là của sinh viên mới khoa Luật. Bọn họ trình bày điệu khiêu vũ, chơi bóng rổ với phong thái sinh viên. Sau đó là sinh viên mới của khoa Vật lý, cùng hợp xướng bài "Bạn đồng hành của thanh xuân".
-------
Link bài hát: các pác thông củm, iem ma mới ko đc đăng link
-----------
Tiếp theo các tiết mục trình bày phấn khích là vũ đạo tập thể, tiểu phẩm, rồi đơn ca. Cũng có cả tiết mục đọc diễn cảm văn xuôi. Cuối cùng là đến tiết mục biểu diễn của nhóm Trần Tuấn Long.
Cả nhóm khoa Kinh tế của Trần Tuấn Long mặc đồng phục màu sắc lên sân khấu. Vừa xuất hiện đã khí thế ngút trời, thu hút sự chú ý của mọi người. Hét lớn một tiếng, sau đó là biểu diễn đường quyền nhịp nhàng đều đặn. Một bộ quyền đơn giản được bọn họ trình diễn sinh động, hiển thị rõ khí chất dương cương.
Dưới đài mọi người vỗ tay như sấm, ủng hộ hết mình. Sau khi hoàn thành bài biểu diễn, Trần Tuấn Long dẫn cả đội cúi chào mọi người rồi lui về phía sau màn. Tuy rằng bọn họ biểu diễn rất xuất sắc, nhưng tiết mục được hoan nghênh nhất tối nay lại là của Chu Tư Mai, của khoa Nghệ thuật. Bài đơn ca "Chua chua ngọt ngọt chính là em" của cô trẻ trung động lòng người, làm mọi người đều rung động.
Chu Tư Mai có vóc người rất đẹp, một đôi mắt trong suốt sáng ngời, đôi môi đầy đặn đỏ mọng, cái mũi nhỏ nhắn xinh xắn lả lướt. Hơn nữa làn da trắng như tuyết, xinh đẹp mỹ miều của cô đã khuynh đảo toàn bộ người xem. Một đám nam sinh không ngừng cổ vũ cho cô.
Theo tiếng nhạc vui rộn rã, cuối cùng là một tiết mục đồng ca "Cùng hát lên nào". Sau đó, vũ hội mà mọi người chờ đợi từ lâu đã bắt đầu.
-------
Link bài hát:
-----------
Ở phía hậu trường, Trần Tuấn Long sau khi thay xong quần áo thì ngồi một góc, mở lon Sprite trong tay, ngụm một ngụm nhỏ. Các nam sinh bắt đầu phát động tấn công mục tiêu. Dạ tiệc đón mừng sinh viên mới lần này, ngoại trừ các sinh viên mới đương nhiên cũng có rất nhiều sinh viên cũ đến trợ hứng. Trên sàn nhảy tiếng cười nói hân hoan, mọi người ai cũng rất vui vẻ.
- Có thể mời anh nhảy một bài được không?
Một tiếng nói xinh đẹp vang lên. Trần Tuấn Long quay đầu nhìn lại. Một cô gái mặt đỏ bừng chắp tay sau mông, dáng người lả lướt, nhỏ nhắn xinh đẹp như đang run run, căng thẳng. Cô gái này hình thức rất được, nhưng khó mà ngờ được rằng lại chủ động đến mời Trần Tuấn Long nhảy.
Trần Tuấn Long không lập tức đáp ứng ngay bởi vì hắn đã chú ý tới một đám các cô gái ở phía sau cô bé này không xa. Các cô đang vây lại một chỗ xì xầm, ánh mắt thỉnh thoảng đảo lại phía này rất gian.
Cô bé kia thấy Trần Tuấn Long không có phản ứng gì thì khuôn mặt đỏ bừng trở nên xấu hổ, cắn cắn môi:
- Xin lỗi, tôi...
Có chuyện nào xấu hổ hơn là chuyện nữ mời nam khiêu vũ mà lại còn bị cự tuyệt chứ? Huống chi mình lại còn đánh cuộc với mấy cô bạn, xem ra lần này thì mất mặt lớn rồi. "Hừ, có cái gì đặc biệt hơn người chứ! Đồ thối tha!" Thâm tâm cô oán hận nghĩ thầm.
Nhưng cái "đồ thối tha" này lại đứng dậy, mỉm cười, vuốt vuốt quần áo, hơi hơi cúi đầu:
- Có thể có được sự ưu ái của một người xinh đẹp như quý cô là vinh hạnh của Trần Tuấn Long tôi. Phải là tôi mời cô mới đúng chứ. Xin hỏi tiểu thư có vui lòng nhảy cùng tôi bản này không?
Trần Tuấn Long động tác nho nhã lễ độ, đủ tiêu chuẩn lễ nghi. Tay trái đặt ở sau lưng, tay phải đưa ra động tác mời.
Nghe thấy thế cô bé kia vui mừng như điên, không ngờ hắn lại là người biết suy nghĩ cho người khác như thế. Cô gật đầu, đưa tay ra, hào phóng tiếp nhận lời mời của Trần Tuấn Long. Hai người bước qua nhóm các cô gái đang đứng kia, nụ cười đắc ý hiện lên trên khuôn mặt cô bé. Mình không tốn chút sức lực nào đã đốn hạ được "vương tử quân huấn" này nha.
Giai điệu dịu dàng vang lên, Trần Tuấn Long ôm nhẹ cô gái xinh đẹp này, khiêu vũ theo điệu nhạc.
- Có thể biết tên của cô không?
Trần Tuấn Long mỉm cười thản nhiên.
- Dương Hân, tôi ở khoa Triết.
Cô gái có chút xấu hổ, bất quá vẫn rất là trang nhã.
- Tôi ở khoa Kinh tế.
- Tôi biết...
Dương Hân thốt lên, nhưng rất nhanh đã biết mình nói sai rồi.
Trần Tuấn Long cười cười:
- Bây giờ chẳng phải là tôi nổi danh như gấu mèo trong vườn bách thú rồi sao? Đến cả Dương tiểu thư xinh đẹp đây không ngờ cũng biết đến "quốc bảo" của Bắc Đại (viết tắt của Đại học Bắc Kinh) là tôi đây. Thật là vinh hạnh cho tôi!
"Phì" một tiếng, câu tự giễu của Trần Tuấn Long làm cho Dương Hân cười duyên dáng. Dáng vẻ yêu kiều của mỹ nữ hoàn toàn rơi vào trong mắt Trần Tuấn Long. Trần Tuấn Long không khỏi rung động. Dương Hân đang kề cận thật là gần, trên người cô lại thoang thoảng hương thơm của cơ thể khiến cho hắn có chút rục rịch. Bộ dạng lúc này của Dương Hân lại càng khiến người ta yêu thương.
- Các bạn của cô đang nhìn chúng ta đấy.
Trần Tuấn Long nhắc nhở Dương Hân.
Dương Hân nhìn sang, quả nhiên, mấy cô bạn kia đang duỗi dài cổ nhìn chằm chằm hai người. Một cảm giác lâng lâng kỳ lạ đột nhiên lan tỏa. "Tâm động không bằng hành động" câu nói này quả nhiên không sai. Vừa rồi các cô đều muốn cùng nhảy một bài với Trần Tuấn Long bảnh bao, nhưng không có ai dám chủ động tiến lại.
Dương Hân "chiêm ngưỡng" Trần Tuấn Long trong khoảng cách gần như thế, cảm thấy lại lo lo. Hắn thật sự rất tuấn tú, ánh mắt sáng ngời hữu thần, nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời, khuôn mặt cương nghị, tính cách trầm ổn, lại còn có tính khôi hài, hào phóng, phong độ rất trí thức. Thật sự là một người đàn ông tuyệt hảo! Nếu như người như thế mà có thể làm bạn trai của mình thì tốt rồi. Cứ như bọn bạn vẫn bàn tán, đàn ông như thế là phải tranh giành mới được.
Dương Hân vốn có sự tự tin nhất định với dung mạo của mình. Có điều khi tới Bắc Kinh, cô mới phát hiện ra, kỳ thật những cô gái có tài có sắc rất nhiều và rất nhiều. Thậm chí còn ưu tú hơn cả mình. Dù gì mình cũng là hoa khôi ở trường cấp ba Nam Xương. Nhưng đến Đại học Bắc Kinh thì cũng chẳng là cái gì cả. Thật là buồn bực!
Dường như chứng minh cho ý nghĩ của cô. Vừa kết thúc bản nhạc, Trần Tuấn Long lịch sự đưa cô trở lại chỗ ngồi. Và rồi dưới sự kích bác của đám bạn cùng phòng với cô, Trần Tuấn Long lại mời Quách Uyển Thiến khiêu vũ và vẫn không quên gửi cô một ánh mắt áy náy.
"Quách Uyển Thiến thì có gì đặc biệt hơn người chứ. Hình thức không thể nào xinh đẹp như mình được, mà vừa rồi cũng có thấy cô ta chủ động mời đâu. Thế mà bây giờ ngược lại lại cho cô ta cái tiện nghi rồi." Dương Hân căm hận nghĩ.
- Hân tỷ cũng thật là lợi hại nha. Mãnh nam hạng nhất của Bắc Đại cũng theo cậu dễ như trở bàn tay.
Cô gái bên cạnh khen ngợi.
- Đó là đương nhiên. Bổn tiểu thư tự mình ra tay, các cậu đều nợ tớ McDonald đấy nhé.
Dương Hân cao hứng nói.
- 1, 2, 3, 4, tổng cộng bốn suất. Ha ha...
Vừa rồi mọi người đánh cuộc, xem ai dám chủ động đi mời "mãnh nam" Trần Tuấn Long khiêu vũ. Kết quả là chỉ có Dương Hân "dũng cảm tiên phong".
Nhìn Quách Uyển Thiến và Trần Tuấn Long khanh khanh ta ta ôm nhau khiêu vũ, Dương Hân cảm thấy có chút không vui. Có điều nhảy xong một bài, Trần Tuấn Long cũng đưa Quách Uyển Thiến trở về. Lúc này, mấy cô bạn cùng phòng với Dương Hân đều yêu cầu Trần Tuấn Long lưu lại nhảy cùng, cứ như Trần Tuấn Long là vũ nam mà các cô túm được không bằng.
Làm vũ nam thì Trần Tuấn Long đương nhiên không ngại. Có điều nhảy cùng với Dương Hân và Quách Uyển Thiến xinh đẹp là một loại hưởng thụ. Còn nhảy với mấy cô em kia thì lại là chuyện khác hoàn toàn. Bị các cô thay phiên nhau quấn lấy, Trần Tuấn Long chạy trối chết trong ánh mắt đồng tình của cả Dương Hân và Quách Uyển Thiến. Bạn cùng phòng với hai người bọn họ thật sự là quá cường hãn. Trần Tuấn Long ấy thế mà chịu không nổi.
Đi ra khỏi lễ đường, Trần Tuấn Long hít vài hơi không khí trong lành, duỗi duỗi cái eo. Nhìn đồng hồ đã là hơn mười giờ rồi, dạ tiệc cũng sắp tàn. Có mấy cô gái đã được "hộ hoa sứ giả" của mình đưa về ký túc xá.
Trần Tuấn Long thì không quay về ký túc xá mà đi ra khỏi sân trường, vẫy một cái xe taxi. Lên xe rồi hắn nói với tài xế:
- Bác tài, đến Thiên Thượng Nhân Gian.
Bác tài kia nhìn vào kính chiếu hậu, lộ ra nụ cười hiểu ý, nhấn ga, khởi động xe. Là người đều có nhu cầu, Trần Tuấn Long cũng không ngoại lệ. Đối với dục vọng, Trần Tuấn Long vẫn tự thấy khả năng khống chế vô cùng tốt. Vừa rồi cùng nhảy với hai mỹ nữ Dương Hân và Quách Uyển Thiến kia đã động đến dục vọng đáng sợ của hắn. Bấm tay tính toán, cũng đã rất lâu rồi mình không có phóng túng.
Xe dừng trước cửa Thiên Thượng Nhân Gian. Ở đây rực rỡ, tràn ngập đèn màu lập lòe, người như nước chảy, vô cùng náo nhiệt. Sau khi trả tiền xe, Trần Tuấn Long bước ra khỏi xe, theo thói quen nhìn bốn phía xung quanh rồi mới đi vào.
Thiên Thượng Nhân Gian là hộp đêm đệ nhất ở Bắc Kinh. Đặc biệt với tình hình ở đây, các cô gái đều rất được. Nhưng chi phí cũng không phải rẻ. Trần Tuấn Long rất là quen thuộc nơi này. Hắn tới đây không phải là lần đầu tiên.
Khác biệt chính là lần trước tới đây là vì "công tác", giờ thì chỉ là tiêu khiển thôi. Án mạng chết mười một người phát sinh ở đại sảnh phòng VIP vào ngày mồng một tháng năm năm ngoái đương nhiên không còn là tin tức nóng sốt gì. Một "đại sự" như thế sớm đã bị bưng bít. Trần Tuấn Long sở dĩ nhớ rõ ràng như thế là bởi vì hành động lần trước của hắn. Người mua cung cấp tin tức vô cùng chuẩn xác, lại yêu cầu là không được để lại một người nào trong phòng mục tiêu đó. Yêu cầu này đương nhiên là có khó khăn nhất định. Khi đi qua khảo sát hiện trường, Trần Tuấn Long cũng phát hiện ra vấn đề này. Phải xử lý nhiều mục tiêu lưu loát gọn gàng sạch sẽ một lúc như thế thì cũng không phải là không thể được. Nhưng mục tiêu nhiều thì khả năng phát sinh vấn đề cũng nhiều. Hơn nữa, ở nơi như Thiên Thượng Nhân Gian, tình hình nhiều khi không nhất định là trong tầm khống chế của mình được. Trần Tuấn Long cũng không muốn lạm sát kẻ vô tội.
Nhưng nhất lưu sát thủ đương nhiên có thủ đoạn nhất lưu. Hoàn thành nhiệm vụ lần đó, Trần Tuấn Long không mất nhiều khí lực. Rất nhanh, hắn đã nghĩ ra một biện pháp. Sau khi điều chỉnh phóng hết thuốc mê đã sớm bố trí ở trên quạt thông gió trong phòng, Trần Tuấn Long đi vào bên trong. Người trong phòng sớm đã hôn mê nằm lăn lóc, Trần Tuấn Long dùng băng dính plastic bịt kín miệng mũi của toàn bộ đám người trong phòng, thoải mái giải quyết bọn họ. Trước sau không đến mười phút. Tổ chức vô cùng hài lòng với hành động lần đó của hắn.
- Tiên sinh muốn uống chút gì không?
Nhân viên tạp vụ cung kính hỏi.
- Một ly Martini đi.
Trần Tuấn Long nói. Nhân tiện hắn đánh giá một chút bốn phía xung quanh. Ở đây là đại sảnh, khách nhân rất nhiều, trong đám người thỉnh thoảng có những cô gái lượn qua lượn lại như bươm bướm, tìm kiếm mục tiêu của mình.
Trần Tuấn Long đương nhiên cũng là một trong số những mục tiêu này. Hắn mới ngồi xuống không lâu đã có vài người lảng vảng đến gần. Đáng tiếc, những cô gái đó nếu không phải là phong trần quá đậm thì bộ dạng cũng đẹp hơn khủng long một chút. Trần Tuấn Long đương nhiên không có hứng thú với loại xoàng xĩnh đó.
- Xin hỏi, em có thể ngồi xuống đây không?
Giọng nói thánh thót khiến người ta mất hồn vang lên.
Trần Tuấn Long quay đầu lại nhìn. Một giai nhân tuyệt sắc mỉm cười đứng ở phía sau. Một thân váy liền màu trắng, bờ vai hở hang lộ ra da thịt tuyết trắng nõn nà, bộ ngực đầy đặn làm người ta mơ màng liên tục. Nhưng điều khiến Trần Tuấn Long càng chú ý hơn chính là đôi mắt động lòng người của nàng, một đôi mắt biết nói. Ánh mắt phối hợp với lúm đồng tiền xinh xinh như câu mất hồn của người ta, quả thực là vưu vật chốn nhân gian.
Kiểu đêm ở Thiên Thượng Nhân Gian luôn như "câu mồi". Trần Tuấn Long chọn người, và các cô gái ở đây cũng sẽ chọn khách. Trần Tuấn Long hơi hạ thấp người xuống:
- Hoan nghênh thôi. Mời em!
Cô gái kia cười ngồi xuống.
- Có muốn uống chút gì không?
Trần Tuấn Long chủ động hỏi.
Cô gái kia chú ý đến ly Martini trên bàn, cười cười nói:
- Cũng cho em một ly Martini đi.
Kỳ thật vừa rồi phong độ lịch sự khi Trần Tuấn Long hạ người để mời nàng ngồi xuống đã khuất phục nàng. Xem ra mục tiêu mình chọn được đêm nay không tồi. Nàng thích loại đàn ông có phẩm vị thế này. Lúc này đây hắn đang dùng ánh mắt thưởng thức để nhìn nàng. Trong lòng nàng không khỏi có chút vui sướng. Dù sao dung mạo cũng là niềm tự hào của tất cả các cô gái.
Trần Tuấn Long bật ngón tay đánh tách một tiếng, bảo bồi bàn đưa ra thêm một ly Martini.
- Em tên là Tiểu Vũ.
Cô gái lên tiếng giới thiệu trước.
- Trần Tuấn Long.
Tiếng nói của hắn trầm ấm, đầy từ tính.
- Hóa ra là Long ca. Hình như là anh đang đợi bạn?
Cô gái tên là Tiểu Vũ khẽ nhấp một ngụm Martini.
- Ừ. Người anh chờ chẳng phải là đã tới rồi đấy thôi?
Trần Tuấn Long cười cười, trong ánh mắt lộ ra vẻ trêu đùa. Dù là cô gái như Tiểu Vũ cũng không chịu nổi ánh mắt đen tối của hắn.
Trần Tuấn Long vươn tay ra, khẽ đặt lên trên tay Tiểu Vũ, dùng ngữ khí không cho phép người ta kháng cự mà nói:
- Nếu chúng ta hữu duyên, để anh đợi được em. Vậy tối nay em đi với anh được không?
Trái tim Tiểu Vũ đập thình thịch. Nàng cũng không biết vì cái gì lại vội vàng gật đầu đồng ý luôn. Thật là kỳ lạ. Có điều Trần Tuấn Long trước mặt nàng quả thật rất anh tuấn, cơ bắp cường tráng trên hai cánh tay tạo cho người ta một cảm giác an toàn.
Thấy Tiểu Vũ gật đầu, Trần Tuấn Long không khỏi nở nụ cười tà mị. Hắn cần phải giải tỏa nhu cầu. Tiểu Vũ rất đẹp. Tin chắc rằng hai người sẽ có một buổi tối thật thoải mái.
- Anh uống thêm rượu em không để ý chứ?
Trần Tuấn Long hỏi. Tiểu Vũ chỉ lắc đầu:
- Tới đây mà không uống rượu thì đến làm gì?
Nhưng rất nhanh, nàng liền ý thức được rằng mình đã sai lầm.
Làm sát thủ, chuyện bia rượu là tối kỵ. Trần Tuấn Long cho tới bây giờ vốn không uống rượu, có thể nói là một giọt rượu cũng không uống. Nưng mà nghe nói, rượu có thể làm cho người ta quên rất nhiều, tiêu hồn nhất. Cho nên đêm nay, hắn muốn được mất hồn một lần.
- Trước kia anh chưa từng uống rượu. Nếu... nếu như anh uống say thì em đừng cười anh.
Trần Tuấn Long nói rất bình tĩnh.
Nhìn trên bàn bày ra ba cái bình XO như làm ảo thuật, Tiểu Vũ thật sự là choáng váng. Nàng hoàn toàn tin lời Trần Tuấn Long. Người thanh niên này nhất định là có tâm sự gì cho nên mới muốn dùng rượu để làm chính mình lãng quên đi. Nhưng Tiểu Vũ còn chưa từng gặp phải một người nào kỳ quái như thế. Trước khi làm mình tự say còn có thể chậm rãi giãi bày như vậy.
- Nếu có thể, uống với anh một chút. Nhưng mà em cũng không được uống say đâu đấy.
Trần Tuấn Long mỉm cười yêu cầu. Tiểu Vũ gật đầu.
Con người thông tuệ như nàng rất biết nhìn người. Bảo sao mình vừa tiến đến đã nhìn trúng hắn. Hóa ra trên người hắn có cảm giác như đã trải qua lắm nỗi tang thương. Đến cả nụ cười mỉm mê người kia của hắn cũng có chút ưu sầu làm cho người ta cảm thấy đau lòng. Đây mới là điều khiến cho mình mê muội nhất. Trần Tuấn Long có chút thần bí, làm cho người ta có suy nghĩ muốn tìm hiểu cảm xúc của hắn.
"Đêm nay hãy để cho mình làm một cánh bướm đi." Tiểu Vũ nghĩ thầm, cầm lấy ly rượu. "Đinh" một tiếng, chạm ly với Trần Tuấn Long, nhấp nhẹ một ngụm. Rượu XO nóng bỏng thiêu đốt trong dạ dày. Trong khi đó, Trần Tuấn Long ở đối diện, ngẩng đầu "ừng ực" từng bát lớn.