Tuấn Long Bách Mỹ Duyên
Quyển 1: Thời Đại học
Chương 45
Lời mời lúc sáng sớm
Tác giả: Bão Bão Nhi
Nguồn: Sưu tầm
Trông thấy Dương Hân bực bội đứng lên phủi áo ra đi, Trần Tuấn Long nhíu đôi lông mày của mình lại, cho đến lúc xuống xe Dương Hân đã hòa mình vào dòng người, không còn nhìn thấy gì nữa.
- Chuyện này là chuyện gì đây?
Trần Tuấn Long ngoảnh đầu lại nói với Quách Uyển Tây.
- Ừm … Có lẽ là vì chị Hân trong lúc này không thể chấp nhận được việc em và anh đang ở cùng nhau.
Quách Uyển Tây suy nghĩ một lát rồi đáp lại.
- Vậy thì liệu chúng ta có nên đi tìm cô ấy không?
Quách Uyển Tây lại hỏi tiếp.
- Ôi … thôi đi, chúng ta đi ra ngoài kiếm cái gì ăn trước đã.
Trần Tuấn Long lắc đầu, xem ra để Dương Hân có thể chấp nhận được mình cần phải bỏ ra khá nhiều công sức đây.
Quách Uyển Tây lên xe ngồi, rồi quay sang hỏi Trần Tuấn Long đang chăm chú với việc thắt dây an toàn nói:
- Thật sự là không cần quan tâm đến chị Hân sao anh, vừa nãy chị ấy đã có vẻ tức giận, em sợ rằng chị ấy lại nghĩ quẩn.
- Không sao đâu, đợi lát nữa anh sẽ gọi điện cho cô ấy xem thế nào, có lẽ bây giờ cô ấy đang tức giận, thôi cứ để đến lúc cô ấy hết giận rồi tính tiếp em ạ.
Trần Tuấn Long cho xe khởi động.
Hai người đi thẳng về phía Hoàng Cẩm Ký ở cổng trường ăn đồ nướng, chỗ đấy có vẻ sạch sẽ thoáng đãng, cánh gà do đầu bếp Hoàng nấu rất ngon, mặt khác ở đây lại còn là nơi đầu tiên hai người hẹn hò với nhau, thêm nữa thời gian trước đây cô và Trần Tuấn Long có chuyện nên cũng một thời gian dài rồi chưa được thưởng thức tài nghệ của đầu bếp Hoàng, chính vì vậy mà Quách Uyển Tây thật sự nhớ đến hương vị tuyệt vời của những chiếc cánh gà nướng ấy.
Trần Tuấn Long đỗ xe xong và xuống xe cùng Quách Uyển Tây, nơi này vẫn làm ăn rất tốt, đầu bếp Hoàng và vợ của ông, hai người đều vô cùng bận rộn, chẳng có lúc nào nghỉ tay, nhìn thấy Trần Tuấn Long dẫn Quách Uyển Tây đến cùng, đầu bếp Hoàng vừa đứng xoa dầu vào cánh gà cho lên nướng vừa nở nụ cười chào đón Trần Tuấn Long.
- Hai người đến rồi đấy à. Tối nay định ăn món gì nào?
Trần Tuấn Long và Quách Uyển Tây nhìn nhau cười, Trần Tuấn Long đáp:
- Đầu bếp Hoàng, vẫn theo lệ cũ thôi, cho chúng tôi bốn cái cánh gà nướng, thêm hai chai Sprite nữa nhé.
- Được thôi, không thành vấn đề.
Đầu bếp Hoàng trả lời.
- Vậy hai người ra ngồi phía đằng kia trước đi, sẽ có nhanh thôi.
Trần Tuấn Long và Quách Uyển Tây kéo tay nhau ngồi xuống chiếc ghế nhỏ phía bên cạnh, vợ của đầu bếp Hoàng vội vàng chạy ra dọn dẹp lại đồ trên bàn, nhanh tay dùng miếng khăn vải lau cho bàn khô ráo sạch sẽ.
- Chị Hân xem ra có vẻ hơi bướng bỉnh.
Quách Uyển Tây nói, cô vẫn chưa thể quên được thái độ khinh miệt ban nãy của Dương Hân, bản thân đã có thể thản nhiên chấp nhận sự thật là cô ấy cũng yêu Trần Tuấn Long, tại sao Dương Hân vẫn không thể chấp nhận được mình, nhưng khi đối diện với chính bản thân mình, cô ta lại chọn cách chạy trốn.
Lấy trái tim ra để thấu hiểu cho trái tim, Quách Uyển Tây không hề trách cứ chuyện Dương Hân đã giận dữ với cô, bản thân vốn đã không phải người như vậy, bậy giờ nghĩ kỹ lại, dù sao cũng là một chuyện tốt, chí ít thì từ bây giờ trở đi cũng sẽ không phải lo lắng nghĩ ngợi nhiều về chuyện này nữa.
- Thích thì thích, nhưng không thích thì đành từ bỏ mà ra đi đi thôi.
Trần Tuấn Long thở dài.
Không ngờ rằng câu nói này lại làm rối lòng Quách Uyển Tây đang ngồi bên cạnh, cô ngồi nhắc lại:
- Thích thì thích, nhưng không thích thì từ bỏ mà đi thôi? Hừm, như vậy có nghĩa là sau này Trần Tuấn Long anh không còn thích em nữa rồi cũng buông tay em mà đi thôi sao?
Câu này có vẻ nặng nề, Trần Tuấn Long bây giờ mới chợt nghĩ ra, hắn không hề muốn gây ra liên tiếp hai chuyện trong một buổi tối, vội vàng cười trừ kéo tay của Quách Uyển Tây lại và nói:
- Đâu có chứ, đấy là anh tự nhắc nhở mình đấy chứ, làm sao có thể đối xử với Tiểu Tây Tây của chúng ta như vậy được, em cũng đừng có suy nghĩ linh tinh nhé, thật là, anh làm sao có thể không thích em được cơ chứ, Uyển Tây … Tiểu Tây Tây?
Những câu nói dịu dàng ấy khiến cho Quách Uyển Tây reo lên mừng rỡ, nắm chặt tay của Trần Tuấn Long và nhẹ nhàng vỗ vỗ.
- Xem anh ấy…
Quách Uyển Tây còn nhõng nhẽo
- Nhưng anh đừng để cho em bắt được một lần nữa đấy nhé, mà dám nói linh tinh nữa là em không khách khí với anh nữa đâu đấy.
- Ha ha …
Trần Tuấn Long cười, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười rạng rỡ ấy, ban nãy hai người trêu chọc nhau cũng khiến cho tình cảm của hai người tiến thêm bước nữa, Trần Tuấn Long có thể cảm nhận được, Quách Uyển Tây đã dành trọn trái tim cho mình.
Trần Tuấn Long thấy rung động trong lòng, thừa cơ cô đang không để ý bèn hôn trộm một cái, bờ môi của Trần Tuấn Long chạm lên nhẹ nhàng như chuồn chuồn khẽ đậu mặt nước, sau đấy nhanh chóng thu về, trên khuôn mặt là điệu cười ranh mãnh như của một con cáo già.
Quách Uyển Tây mặc dù bất ngờ bị hôn lén, nhưng ánh mắt của cô gái đang cúi xuống vẫn ánh lên niềm vui khó có thể diễn tả nên lời. Nghe mùi hương thoang thoảng toát ra từ cơ thể Quách Uyển Tây, Trần Tuấn Long rung động trong lòng, những ham muốn mà ban nãy đã cố kiềm chế nay lại bỗng nhiên trỗi dậy.
Trần Tuấn Long ranh mãnh lại bắt đầu có những suy nghĩ xấu xa trong đầu.
- Tây Tây … Tiểu Tây Tây ….?
Trần Tuấn Long nhẹ nhàng reo lên.
- Ừm?
Quách Uyển Tây thỏ thẻ đáp nhẹ, đêm nay nhất định sẽ có chuyện gì đó xảy ra, cô có linh cảm rất rõ ràng.
- Tí nữa … , đừng đi nữa em nhé, ở lại cùng với anh được không?
Trần Tuấn Long cuối cùng cũng lộ rõ “cái đuôi cáo” của mình.
- Ưm … nếu không về thì chị Hân sẽ biết đấy, mọi người sẽ biết ngay, thể nào rồi cũng sẽ cười nhạo người ta cho mà xem …
Câu trả lời của Quách Uyển Tây lúc này có vẻ không hợp tác. Mặc dù không hề nói là đồng ý nhưng dường như cũng không có vẻ gì là phản đối cả, thật là khó có thể đoán được những tâm tư suy nghĩ của các cô gái.
Trần Tuấn Long như đang ngứa ngáy khó chịu trong người, cuối cùng thì đêm nay cũng có một người ở lại cùng hắn, cũng may là đầu óc tăm tối của hắn suy nghĩ khá nhanh.
- Hay là thế này nhé, anh biết có chỗ này hay lắm, chúng ta qua đấy ngồi chút đã, tối anh lại đưa em về ký túc xá, được chứ?
Trần Tuấn Long bắt đầu thả mồi cho cá.
Quách Uyển Tây đâu phải không hiểu được “cái đuôi cáo” kia của hắn là gì, lần trước ở trên núi hai người không phải đã từng có những lúc ngây ngất bên nhau đấy thôi.
Quách Uyển Tây lúc ấy dường như đã hoàn toàn bị Trần Tuấn long chinh phục, khát vọng hai người được ở bên nhau đêm nay của Quách Uyển Tây cũng không hề kém Trần Tuấn Long. Chỉ có điều là một cô con gái, đương nhiên là phải làm cao một chút, làm sao có thể dễ dãi quá được.
Quách Uyển Tây không gật đầu nhưng cô cũng không lắc đầu, hai người cứ ngồi đờ đẫn ra đấy. Lúc này, món cánh gà nướng của đầu bếp Hoàng đã được đem ra, không còn cách nào khác, Trần Tuấn Long đang xốn xang khó chịu trong lòng cũng đành ngồi ăn cánh gà nướng cùng với Quách Uyển Tây đang ngồi cười một mình bên cạnh.
Nhưng trong đầu hắn chỉ suy nghĩ đến “mỹ vị” tuyệt vời từ nét đáng yêu và sự nuột nà của Quách Uyển Tây.
Bất chợi tiếng có tiếng chuông vang lên, có điện thoại đến, Trần Tuấn Long rút điện thoại ra xem, đấy là cuộc gọi từ một số điện thoại lạ, Trần Tuấn Long bắt máy:
- Alô …!
- Anh Hai, là em đây, Lăng Linh của anh đây ạ.
Giọng nói vô cùng hứng khởi từ đầu dây bên kia.
- Ồ …
Trần Tuấn Long cười.
- Hóa ra là em à, Lăng Linh, muộn như thế này rồi em còn tìm anh có chuyện gì không?
Quách Uyển Tây lúc ấy vẫn chăm chú nghe lén, nhưng giọng nói từ đầu dây bên kia rất nhỏ, cô không thể nghe được.
- Lăng Linh, là con gái sao?
Những hoài nghi bắt đầu trỗi dậy trong lòng, cô lặng lẽ nghe tiếp hai người nói chuyện.
- Anh Hai, tối nay chúng em định ra ngoài chơi, anh có thể đến đón chúng em được không ạ?
Tiểu Lăng Linh khẩn cầu.
- Đi chơi à? Đi đâu vậy?
Trần Tuấn Long tham khảo tình hình trước.
- Ừm … em không nói trước cho anh đâu, đợi khi nào anh đến rồi em nói cho.
Tiểu Lăng Linh khá ranh mãnh.
Nhưng Trần Tuấn Long cũng không hề chịu thua kém, dù sao thì cũng là người thỉnh cầu, tội gì mà hắn phải lo lắng băn khoăn chứ.
- Ồ…, ra vậy à, nhưng bây giờ anh đang bận chút chuyện rồi!
Ánh mắt đầy ý đồ của hắn không ngần ngại nhìn về phía Quách Uyển Tây, Quách Uyển Tây chạm phải ánh mắt của hắn bèn xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, vội vàng quay người sang một hướng khác.
- Ha ha …
Trần Tuấn Long nắm chặt tay Quách Uyển Tây.
- Vậy thì thực sự anh không thể nào giúp em được rồi.
Hắn không hiểu ý của cô bé lắm, nhưng dù sao thì bây giờ cô đã chủ động, Trần Tuấn Long việc gì phải vội, huống hồ trước mắt mình còn có một “đại mỹ nhân” đang cần chăm sóc yêu thương.
- Híc …
Giọng nói của Tiểu Lăng Linh từ đầu dây bên kia bắt đầu thay đổi.
- Anh trai tốt bụng ơi, anh đến đi mà, giúp em với, được không?
Lời khẩn cầu và sự nhõng nhẽo của cô gái bé nhỏ quả thật có sức hút, nghe tiếng cô bé ở đầu dây bên kia khiến Trần Tuấn long cũng không khỏi động lòng.
- Ừm …
Hắn trầm tư, trong lòng cũng đang bối rối. Nhưng Quách Uyển Tây không để cho hắn có cơ hội suy nghĩ, đôi tay cô nhẹ nhàng vân vê bàn tay của Trần Tuấn Long, đôi mắt đắm đuối nhìn và chờ đợi.
- Em không biết đâu đấy, anh Hai, anh đã bay đi đâu bỏ lại em bốn năm rồi đấy, bây giờ không dễ gì mới hẹn hò với anh được một lần, anh giúp em đi, anh cứ chối đi chối lại thế này em không thích đâu. Anh đến đây nhanh lên!
Nói xong Lăng Linh tức giận cúp máy.
Điện thoại của Trần Tuấn Long bị ngắt giữ chừng, hắn ngại ngùng nhìn Quách Uyển Tây cười, sau đấy nhét tọt vào trong túi quần. Tiểu Lăng Linh vẫn cứ thích ỷ lại mình mà mình lại cũng cần phải dựa vào cô ta để tìm hiểu cho ra sự việc đằng sau những kẻ giết người tàn bạo kia, manh mối ở chỗ cô ta làm sao mà không đi được. Trần Tuấn Long suy nghĩ kỹ càng, vẫn muốn đến chỗ cô ta trước xem xem cụ thể là như thế nào, nhưng còn vị đại tiểu thư Quách Uyển Tây đang ngồi trước mặt, không biết liệu cô ấy có đồng ý cho không.
- Uyển Tây?
Trần Tuấn Long nhẹ nhàng vỗ về.
- Đi thôi, anh muốn đưa em đi đến một nơi.
- Đi đâu cơ?
Mặc dù không biết Trần Tuấn Long định làm gì, nhưng nhìn hắn bỗng nhiên thay đổi thái độ sau khi nghe điện thoại, Quách Uyển Tây biết được trong lòng hắn có gì đó không yên, chỉ có điều không muốn bận tâm thêm. “Ôi … sau này không biết sẽ còn có bao nhiêu cô gái thích anh ta, mình cứ lo nghĩ về chuyện ấy làm gì cơ chứ?”. Cô tự than vãn trong lòng, bị Trần Tuấn Long lôi đi theo, hai người đi về hướng Tuyết Phật Lam.
- Đi đến chỗ anh.
Trần Tuấn Long trả lời vẻ rất thần bí.
- Chỗ anh?
Quách Uyển Tây thốt lên.
- Hay là anh ấy định …
Nghĩ đến đây toàn thân Đặng Uyển Tây nóng lên, “Cái tên xấu xa này, tên xấu xa!” Mặc dù trên khuôn mặt có vẻ không thoải mái, nhưng Quách Uyển Tây vẫn ngoan ngoãn đi theo Trần Tuấn Long lên xe. Trên khuôn mặt Trần Tuấn Long vẫn là nụ cười rạng rỡ ấy, lái xe đưa Quách Uyển Tây đến căn phòng hắn thuê ở Hải Đào Hiên.
Sự căng thẳng trong lòng Quách Uyển Tây tăng dần theo độ cao của thang máy, cứ nhìn sang phía Trần Tuấn Long bên cạnh đang cười, cô thẹn thùng, đứng tựa vai Trần Tuấn Long không dám động đậy.
Đợi đến khi Trần Tuấn Long mở cánh cửa chính của căn hộ cao cấp Hải Đào Hiên, Quách Uyển Tây theo hắn ta bước vào, háo hức khi nhìn căn phòng được bày biện theo phong cách cổ điển và tao nhã, tất cả đều mới được trang trí, lại thêm bộ đồ nội thất sang trọng được bày biện khiến cô không khỏi ngưỡng mộ.
Trần Tuấn long bây giờ đã là người rất biết cách hưởng thụ, bất kỳ đồ vật nào cũng đều được hắn lựa chọn kỹ càng, cách thưởng thức của hắn cũng khá sành điệu. Chính vì thế mà Hải Đào Hiên được hắn trang trí thật mỹ lệ. Quách Uyển Tây thán phục sự sang trọng của nơi đây.
- Có được không?
Trần Tuấn Long bỏ cái túi đựng laptop xuống, quay người lại hỏi Quách Uyển Tây.
- Đẹp quá!
Quách Uyển Tây tiếp tục quan sát bốn phía.
- Không ngờ rằng anh lại thuê phòng ở dây, môi trường ở đây tốt như vậy, tiền thuê chắc cũng không ít đâu nhỉ?
Quách Uyển Tây vừa quan sát vừa hỏi.
- Không đắt, cũng chỉ năm nghìn tệ một tháng thôi, rẻ mà.
Nghe khẩu khí của Trần Tuấn Long thì năm nghìn tệ có vẻ chỉ là chuyện nhỏ. Quách Uyển Tây và hắn ở cùng nhau rất lâu rồi, cũng biết hắn khá giàu có, nhưng bản thân cũng rất ngại hỏi vay tiền chỗ hắn.
- Ngồi đi, anh đi kiếm ít tài liệu rồi quay lại.
Trần Tuấn Long đi về phía nhà bếp, Quách Uyển Tây vẫn ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng khách, cầm chiếc điều khiển lên ấn mở chiếc ti vi màn hình tinh thể lỏng đang treo ở trên tường.
Đên nay là đêm rất quan trọng đối với mình, Quách Uyển Tây chỉ nghĩ đến đấy là nóng hết cả người lên, cô đang ngồi đợi Trần Tuấn Long quay trở lại, bàn tay cô ấn linh tinh vào chiếc điều khiển ti vi, hình ảnh trên ti vi bị cô thay đổi xoành xoạch, trong đầu cô chỉ nghĩ đến Trần Tuấn Long mà thôi.
Rất nhanh, Trần Tuấn Long đã xuất hiện trở lại, trên tay cầm hai chiếc ly, hắn đang mỉm cười bước lại trước mặt Quách Uyển Tây, đưa một chiếc ly đang cầm trên tay rồi ngồi tựa vào chiếc ghế sô pha.
Quách Uyển Tây đón lấy chiếc ly, nhấp một chút, hóa ra vẫn là Sprite, xem ra Trần Tuấn Long rất thích loại nước giải khát này, chí ít, đây là chút gì đó mà Quách Uyển Tây biết được về Trần Tuấn Long.
Không khí nơi đây khá tuyệt vời, mặc dù trên màn hình ti vi vẫn chiếu quảng cáo xà phòng, nhưng dường như suy nghĩ của hai người đều không dừng lại ở trên màn hình ti vi nữa.
Tay Trần Tuấn Long ôm chặt lấy Quách Uyển Tây, uống được hai ngụm Sprite xong thì đặt ly xuống bàn. Ngồi tựa gần lại với Quách Uyển Tây, hôn nhẹ lên *** tai cô, hắn bất chợt phát hiện ra Quách Uyển Tây tỏ ra khá nhạy cảm với nụ hôn của mình. Đặc biệt là lúc hắn hôn nhẹ lên *** tai cô, toàn thân cô bỗng run lên bần bật.
Hay là, chỗ đấy chính là điểm nhạy cảm nhất trên cơ thể mà trong sách đã viết?
Trần Tuấn Long không biết liệu đấy có phải là điểm nhạy cảm nhất trên cơ thể Quách Uyển Tây, bây giờ hắn chỉ nghĩ đến làm sao để cô gái xinh đẹp này lên giường cùng mình mà thôi, đây mới chính là điều hắn quan tâm nhất. Những tiếp xúc gần gũi thân xác với Trần Tuấn Long, lại thêm cả nụ hôn bỏng cháy trên môi hắn và mùi hương của người đàn ông đã khiến Quách Uyển Tây đã bị kích động vô cùng, lại thêm hai ngày trước hai người đã có lúc tiếp xúc thân mật với nhau, lúc này Quách Uyển Tây ư ư lên mấy tiếng vẻ kháng cự, sau đấy cô cũng ôm thật chặt Trần Tuấn Long, nhiệt tính đón nhận nụ hôn nóng bỏng ấy. Hai người ôm chặt lấy nhau, trao cho nhau nụ hôn say đắm.
- Ư …
Theo tiếng rên khe khẽ của Quách Uyển Tây, hai người tách nhau ra, Trần Tuấn Long cười ranh mãnh, bàn tay trái vuốt ve chân của cô , hắn nghiêng đầu sang một bên, khẽ thì thầm vào tai Quách Uyển Tây:
- Tiểu Tây Tây, đêm nay em đừng về, hãy ở lại đây cùng anh đêm nay được không?
- Vâng …
Tiếng trả lời thỏ thẻ từ miệng Quách Uyển Tây, có chút ngại ngần xấu hổ.
Nhận được câu trả lời chấp thuận từ phía Quách Uyển Tây, đôi bàn tay nghịch ngợm của Trần Tuấn Long càng thừa cơ hoạt động, theo đó là tiếng rên khẽ kích động của Quách Uyển Tây.
Khi Trần Tuấn Long vừa hôn Quách Uyển Tây, vừa lồng bàn tay lên sờ vào phần ngực của cô thì tiếng chuông điện thoại đang bỏ trong túi quần hắn lại reo lên không đúng lúc, lợi dụng thời cơ này, Quách Uyển tây nhẹ nhàng đẩy Trần Tuấn Long ra, hai người cuối cùng cũng kết thúc sự tiếp xúc thân mật.
Trần Tuấn Long bực tức chửi thầm một câu rồi cúi xuống nhìn thấy Quách Uyển Tây với khuôn mặt đỏ bừng, đành rút điện thoại từ trong túi ra, cúi xuống nhìn, hóa ra là điện thoại của cô bé Tiểu Lăng Linh gọi đến.
Trần Tuấn Long ngồi dậy, bước đến chỗ ban công, nghe máy với giọng bực bội:
- A lô, gì thế?
Bất cứ một người đàn ông nào cũng vậy, lúc đang gần gũi với một cô gái đẹp mà gặp phải chuyện phiền phức như vậy đều tỏ ra khó chịu như thế.
Đầu dây bên kia lặng đi một lúc, sau đấy Lăng Linh lên tiếng:
- Anh Hai, anh sao thế, anh cứ như ăn nhầm phải thuốc gì ấy, ăn nói thô lỗ thế. Em hỏi này, anh đến chưa, bọn em còn đang đợi anh này?
Tiểu Lăng Linh không hề để ý đến vẻ bực bội của Trần Tuấn Long, cứ một mình trình bày.
Trần Tuấn Long đương nhiên không thể cáu với cô được, chính vì thế mà dịu giọng lại:
- Lăng Linh, anh Hai tối nay có việc thật, hôm sau đi được không?
- Không được, người ta đã đồng ý với người khác rồi, bảo là hôm nay đi ra ngoài chơi, bây giờ lại bị cho leo cây, em làm sao mà giải thích với bạn bè em được chứ.
Tiểu Lăng Linh cũng tỏ ra rất ghê gớm.
- Anh đã đồng ý với em bao giờ?
Trần Tuấn Long thắc mắc, nhưng cũng suy nghĩ lại, không thể đứng tranh luận với cô bé này được rồi.
Quả nhiên, Tiểu Lăng Linh từ đầu dây bên kia cười phá lên một tiếng.
- Em không biết đâu …
Cô bé tiếp tục.
- Dù sao đi chăng nữa thì tối nay anh cũng phải tới đấy, nếu không thì, hừm …
Cô ta còn có thể hừm cái gì cơ chứ, cũng chẳng có gì có thể uy hiếp được Trần Tuấn Long.
Tiểu Lăng Linh có “hừm” cả nửa ngày thì cũng chẳng “hừm” ra cái gì cả, cuối cùng cô bé cũng tự ngắt điện thoại, có lẽ cô cũng đang rất giận.
Trần Tuấn Long bỏ điện thoại xuống, thật buồn chán, lúc này có một cơ thể mềm mại đang ôm chặt lấy Trần Tuấn Long, giọng nói của Quách Uyển Tây khe khẽ bên tai hắn:
- Long ca, nếu anh có việc cần giải quyết thì anh cứ đi đi, em … em ở đây đợi anh, anh về sớm nhé…
Nghe những lời nói dịu dàng ấm áp của Quách Uyển Tây, Trần Tuấn Long cảm động vô cùng, Trần Tuấn Long quay lại ôm trầm lấy cơ thể cô, hai người trao cho nhau nụ hôn nồng cháy, sau đấy Trần Tuấn Long bế Quách Uyển Tây lên, đặt cô lên chiếc giường trong phòng ngủ, Trần Tuấn Long hôn nhẹ mấy cái lên trán cô:
- Vậy thì em đi nghỉ trước đi, anh sẽ quay về sớm thôi được chứ?
- Vâng …Quách Uyển Tây khẽ gật đầu cười, lúc này cô đã nằm ở trên giường, đối diện với người đàn ông trong cuộc đời của mình trên chiếc giường, cô cảm thấy rất ngại ngùng, đôi mắt nhắm chặt không dám mở ra.
Ngắm nhìn bộ dạng đáng yêu của cô, Trần Tuấn Long không kìm lòng được cúi đầu hôn cô, dường như không nỡ rời xa. Trần Tuấn Long cũng không muốn từ bỏ đối với Tiểu Lăng Linh kia, có lẽ có thể điều tra ra một điều gì đó ở cô bé, Trần Tuấn Long vừa nghĩ vừa nhấc điện thoại lên gọi đi.
- Anh Long, là anh đấy sao? Anh đã đến rồi chứ?
- Tiểu Lăng Linh không hề tỏ vẻ giận dữ một chút nào, có vẻ như ban nãy không hề có chuyện gì xảy ra cả, cô nhận điên thoại của Trần Tuấn Long xong vẫn tự nhiên cười ha hả như thế.
-Đúng vậy!
Trần Tuấn Long nói với vẻ rất lạnh lùng.
- Em đang ở đâu? Bây giờ anh đến đón em.
Xem ra bản thân mình cần phải hiểu thêm một chút về Tiểu Lăng Linh.
- Vâng bọn em đang ở kí túc xá của Học viện Ngoại ngữ Trường Trung học Bắc Đại, đi đường Thôn Trung Quan đến, đường Hải Định Nam dẫn vào đường Hoàng Trang, đối diện là bệnh viện Hải Định. Khi nào anh đến thì hãy gọi điện cho em, bọn em sẽ ra ngay, nhanh lên nhé anh Long, bây giờ đã 12 giờ rồi đấy.
Tiểu Lăng Linh nói một hơn dài khiến cho Trần Tuấn Long mãi mới nhớ được.
- Được, anh sẽ đến ngay bây giờ.
Trần Tuấn Long coi như đã bị cô bé này đánh bại.