Tuấn Long Bách Mỹ Duyên


Tuấn Long Bách Mỹ Duyên

Quyển 1: Thời Đại học
Chương 65
Kỳ phùng địch thủ.

Tác giả: Bão Bão Nhi
Nguồn: Sưu tầm

Trần Tuấn Long nằm ở trong bồn tắm, để cho nước chảy tự do trên cơ thể mình, cảm giác rất thoải mái. Mà càng thoải mái hơn vì Tiểu Vũ đang ở phía sau, nàng dùng đôi bàn tay của mình xoa bóp ấn hai vai hắn, phía sau lưng hắn đang tựa vào chính là cặp tuyết lê trắng mịn của nàng, Trần Tuấn Long cảm thấy đây quả là sự hưởng thụ của một đế vương.

Tối hôm qua Phi Long Bang có một trận chiến với Ngũ Hổ Bang hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, bao gồm rất nhiều bang chúng của Phi Long Bang, bọn họ tưởng rằng sẽ có một trận quyết chiến sống chết cùng với Ngũ Hổ Bang, nhưng không ngờ toàn bộ trận đấu đều đơn giản và nhẹ nhàng

Sơn Kê lần này dẫn theo 400 người, bắt đầu dương cờ hướng về phía Ngũ Hổ Bang, không những đánh nhau còn quét sạch kho để hàng hoá của chúng. Đại bộ phận nhân lực của Ngũ Hổ Bang đều bị điều động đến xưởng điện tử quốc doanh bên kia, chuẩn bị tham gia chiến đấu. Không hao binh tổn lực, Sơn Kê liền dựa theo danh sách mà Ngân Xà đưa ra chiếm lĩnh không ít bãi của Ngũ Hổ Bang, gần như không có sự chống cự, một số thành viên còn lại của Ngũ Hổ Bang nhìn thấy thế trận thắng lớn của bên kia, đồng thời nhìn mặt đằng đằng sát khí của những thành viên bên Phi Long Bang, thì đều đã ngoan ngoãn đầu hàng, chỉ có vài tên muốn phản kháng, nhưng lập tức đã bị loạn đao chém chết.

Toàn bộ quá trình của cuộc chiến đấu rất thuận lợi, đến rạng sáng, toàn bộ bãi của Ngũ Hổ Bang đều rơi vào tay Phi Long Bang, có thể nói trận chiến toàn thắng. Bên kia Lý Thế Bằng đã sớm truyền tin tức tốt đến, toàn bộ người của Ngũ Hổ Bang bị gán cho tội danh xã hội đen làm ăn phi pháp nên đã bị bắt hết. Tất cả đã bị nhốt vào trong trại giam, trong đó bao gồm lão ngũ của Ngũ Hổ Bang Lưu Đức Vĩ. Để đảm bảo rằng tài sản của Ngũ Hổ Bang hoàn toàn thuộc về Phi Long Bang, Trần Tuấn Long tối hôm qua có một đêm không chợp mắt. Hắn yêu cầu Sơn Kê liên tục tác chiến, một khắc cũng không thể ngừng, trước hừng đông phải càn quét và đả kích lực lượng còn sót lại của Ngũ Hổ Bang. Đao đã mài rồi, tự nhiên phải chiến đấu, Sơn Kê cũng hiểu được đạo lý này. Căn cứ theo tin tức của Ngân Xà và Chương Nguyên Thông cung cấp, ngoài ra còn lấy khẩu cung của một số người bị bắt, Sơn Kê thừa thắng xông lên, thừa cơ cho người thâm nhập vào Ngũ Hổ Bang phóng hỏa tiêu diệt. Số lượng bang chúng của Ngũ Hổ Bang còn lại không nhiều lắm, bên trong chỉ còn một ít nguyên lão, Sơn Kê cũng không buông tha bọn họ, bởi vì Trần Tuấn Long nói, diệt cỏ phải trừ tận gốc, Sơn Kê tuân theo mệnh lệnh của Trần Tuấn Long tiêu diệt đến cùng.

Làm như thế khó tránh khỏi cảnh chết chóc không cần thiết, nhưng bang chúng của Phi Long Bang mỗi người đều giết đỏ cả mắt, người chết như rơm rạ, vì tiền thưởng một vạn cho mỗi lần giết kẻ địch, cho nên bọn họ liều mạng xung phong, dù sao cũng không có nguy hiểm, chỉ có ích lợi mà thôi, chuyện như vậy đương nhiên phải tranh nhau cướp chứ. Tất cả mọi người đều khâm phục vị lão Đại Trần Tuấn Long này, Long ca tại sao có thể nhìn xa trông rộng như vậy chứ, đi theo lão đại như thế ắt hẳn sẽ sung sướng….

Trần Tuấn Long tối hôm qua cũng không có nhàn rỗi. Dù sao từ miệng Phạm Tăng Báo lấy được số tài sản của Ngũ Hổ bang quả thực là một việc lớn. Tuy Trần Tuấn Long khinh thường số tiền mục nát của Ngũ Hổ Bang, nhưng với số tiền này có thể nuôi không ít người ở Phi Long bang. Đâu đâu cũng cần tiền, lấy chiến tranh để dưỡng chiến tranh mới là biện pháp tốt nhất. Tra tấn bức cung, những chuyện như vậy Trần Tuấn Long đều giao cho Mập Đinh đi làm. Thằng ranh này có tiền đồ, có bản lĩnh trên phương diện này, hơn nữa Ngân Xà vừa bắt được Vương thúc trở về, mập Đinh không đến 1 giờ đã nạy ra tin tức tài sản của bọn chúng. Sau khi hai bên đối chất khẩu cung xong mập Đinh báo cáo cho Trần Tuấn Long, tài sản cố định Ngũ Hổ Bang có chừng 2 triệu, còn quỹ đen còn lại ở các ngân hàng vượt qua 6 triệu, Phi Long Bang xem như lần này thu hoạch lớn.

Trần Tuấn Long dặn dò Sơn Kê, ngày mai phải nghĩ ra biện pháp đem toàn bộ tài sản này biến hóa thành của riêng, những sự việc đau đầu này đều giao cho gã làm. Còn Phạm Tăng Báo thì đợi quỹ đen của Ngũ Hổ Bang chuyển vào mới xử lý y sau, Trần Tuấn Long đã âm thầm dặn dò mập Đinh làm chuyện này.

Đợi Trần Tuấn Long lê thân thể mệt mỏi trở lại Tinh Long Cư, Tiểu Vũ liền dâng bữa sáng cho hắn. Sau bữa sáng nàng còn pha nước ấm, cởi quần áo cho hắn, cùng hắn đi tắm, Tiểu Vũ dịu dàng mát xa bả vai cho hắn. Trần Tuấn Long cảm thấy hắn làm tất cả mọi chuyện đều có ý nghĩa, hôm nay phải hưởng thụ, vì ngày mai mà sống! Đây là tâm niệm của Trần Tuấn Long.

Sau khi tắm rửa xong, kế tiếp là một trận chiến thể xác, ngay bên hồ tắm. Trần Tuấn Long để Tiểu Vũ nằm úp xuống, sau đó hắn đỡ cặp mông đầy đặn trắng như tuyết của Tiểu Vũ lên, dùng bộ vị cứng rắn của mình, từ phía sau kiên quyết đẩy vào trong, Tiểu Vũ thỏa mãn rên lên một tiếng. Sự mãnh liệt của Trần Tuấn Long luôn luôn mang lại cho nàng cảm giác sung sướng, nàng thích nhất là cảm giác thịt chạm thịt cọ sát bên trong cơ thể của mình.

Trần Tuấn Long ra vào nhanh hơn, hai tay của Tiểu Vũ vịn vào vách tường, không chịu nổi nàng nàng khẽ rên rỉ, khoái cảm của nàng tăng theo từng động tác của Trần Tuấn Long, động tác của hắn mỗi lúc một mãnh liệt, tiếng rên của nàng từ khe khẽ và sau đó la thật to, Trần Tuấn Long ngược lại càng yêu càng mãnh liệt. Mỗi lần hắn đâm vào đều đưa nàng lên đến tận mây xanh, khi hắn tạm thời rút ra khỏi cơ thể của cô, Tiểu Vũ lại nóng lòng chờ đợi hắn lại một lần nữa tiến vào trong.

Trần Tuấn Long không làm nàng thất vọng, hắn rất hài lòng với cảm giác mà Tiểu Vũ biểu hiện. Trần Tuấn Long đầu tiên là vừa không ngừng tiến vào, vừa lấy tay vuốt ve tấm lưng trắng mịn của cô, sau rồi hai tay di chuyển xuống phía dưới, bởi vì Tiểu Vũ nằm bên cạnh hồ, cặp tuyết lê căng tròn của nàng đổ nghiêng xuống mặt hồ có thể trực diện thấy, đầu núm vú ửng đỏ như quả nho, cảnh tượng này khiêu khích lòng người. Trần Tuấn Long thích tư thế gợi tình này của nàng, chỉ thấy hắn mỉm cười, một ý định xấu đã nảy sinh, hắn bắt đầu bóp lấy vú của Tiểu Vũ, gợi lên cảm giác mịn màng, tiếp theo với động tác hạ người xuống khiến Tiểu Vũ không chịu nổi, cảm giác động tình, hai mắt đê mê rên rỉ, Tiếng rên rỉ cao vút của nàng dường như cổ vũ Trần Tuấn Long càng đưa sâu vào, cảm giác đê mê của nàng càng tạo cho hắn thêm cuồng nhiệt.

A... Trần Tuấn Long vừa rồi lại có một động tác đưa thật mạnh vào, nhưng Tiểu Vũ còn chưa kịp hưởng thụ khoái cảm, nàng đột nhiên phát hiện, cửa phòng tắm không biết khi nào đã bị mở ra, lộ ra một cái khe hở hẹp, có con mắt đang ớ đó rình coi nàng và Trần Tuấn Long làm tình. Trong gian phòng đó ngoài Tiểu Mẫn ra còn có người nào, tối hôm qua nàng xem DVD nên ngủ muộn, bình thường Tiểu Mẫn này như con cú không ngủ đến xế chiều một hai tiếng là sẽ không dậy, chẳng lẽ là...

Tiểu Vũ không thể nghĩ nhiều hơn nữa, nàng đã mê man đi trong đợt công kích liên tục của Trần Tuấn Long, Trần Tuấn Long cúi người xuống, cả người dán vào phần lưng của nàng, hai tay vừa xoa nắn hai vú của nàng, vừa hỏi bên tai Tiểu Vũ:
- Thích không?

Ừm...
Tiểu Vũ chỉ có rên rỉ.

- Em thoải mái không?
Trần Tuấn Long vừa ra vào vừa hỏi. Mỗi lần hắn vận động ở áp lực cao hạ xuống, là một lần phóng vào cơ thể nàng, Tiểu Vũ cũng đáp trả lại cho hắn như vậy. Tối hôm qua trận đánh tiêu diệt Ngũ Hổ bang tuy thành công nhưng Trần Tuấn Long hao hết tâm cơ, để không ngừng hoàn thiện toàn bộ kế hoạch. Bây giờ hắn cần buông lỏng cơ thể một chút, ở Tinh Long Cư, hắn có thể hưởng thụ thân thể hoàn mỹ của Tiểu Vũ.

Oh…. Tiểu Vũ vừa trả lời vừa rên rỉ, toàn bộ cảnh tượng đủ dâm đãng. Trần Tuấn Long đang đùa giỡn trên thân thể của nàng, mà bên ngoài còn có Tiểu Mẫn đang rình coi. Tiểu Vũ dưới sự kích thích, hưng phấn rất nhanh, toàn thân nàng run rẩy, cuối cùng cả người mềm nhũn nằm bên cạnh hồ, nàng gục ở chỗ này muốn động đậy cũng không động đậy nổi.

Trần Tuấn Long biết nàng đã lên đỉnh, ngay thời điểm này hắn càng dùng lực đưa ra đưa vào, đưaTiểu Vũ lên tận mây xanh.

Tiểu Mẫn oán hận nằm ở trên giường, cô cắn chặt môi dưới, lăn qua lộn lại nghĩ lại cái cảnh diễn ra lúc nãy. Long ca thật sự mạnh mẽ, nhìn thấy anh lăn lộn mãnh liệt trên thân thể của Tiểu Vũ, thân thể Tiểu Mẫn bắt đầu ngứa ngáy. Tiểu Mẫn đã quay về phòng, cô vừa nghĩ, vừa khẽ vuốt nơi đó của mình, tiểu muội của cô đã ướt sũng, nếu vật kia của Long ca có thể tiến vào thân thể của cô thì hay biết mấy, cô rất chờ mong.

“ Tại sao Long ca không yêu mình, Tiểu Vũ, Tiểu Thanh đều đã từng ăn nằm với anh ấy rồi, chẳng lẽ anh ta còn không biết ý tứ của mình sao?” Nghĩ đến đây, Tiểu Mẫn đỏ mặt, Trần Tuấn Long bình thường đối với cô tốt lắm, nhưng không có suy nghĩ tiến đến với cô. Tiểu Mẫn cũng sốt ruột, cô hy vọng có thể một ngày nào đó được Trần Tuấn Long yêu thương, cũng muốn chính mình trải nghiệm qua cái cảm giác cực khoái của Tiểu Vũ thể hiện lúc nãy.

Cánh cửa "Két" một tiếng được mở ra, Tiểu Mẫn kinh ngạc, tay vẫn còn để ở nơi nhạy cảm đó, lúc này đã tạm dừng lại.

Là ai? lúc này cô muốn dùng chăn phủ chính mình, thì đã thấy được khuôn mặt Tiểu Vũ kia hơi có vẻ mệt mỏi, cảm giác đê mê mộng mị còn ở trên khuôn mặt. Chỉ thấy nàng mỉm cười đi đến, tay của Tiểu Mẫn vẫn còn đang thao tác ở đó, cô từ trước đến giờ không kiêng dè người khác, cô vốn cũng thích hưởng thụ cảm giác như thế, ai có thể đem lại cho mình cảm giác cực khoái, kỳ thật trước kia ở nhà cô đã bị Lan tỷ đụng tới vài lần rồi, Lan tỷ cũng không nói với cô, chính cô ta cũng hiểu được điều này rất bình thường, thì càng không kiêng nể gì.

Chẳng qua hôm nay bị Tiểu Vũ cho thấy cảnh phòng the, nhưng đấy là lần đầu tiên, nhất là vừa rồi chính mình còn rình coi Tiểu Vũ và Trần Tuấn Long làm tình, cho nên Tiểu Mẫn hưởng thụ, nhưng vẫn có chút thẹn thùng. Cô nhắm hai mắt lại, không dám nhìn Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ lần đầu gặp Tiểu Mẫn như vậy cũng giật mình, chẳng qua nhớ tới vừa nãy bị Tiểu Mẫn rình coi, tự nhiên cũng hiểu được chuyện này rất bình thường, chính là cô em gái này của mình đã có lòng nghĩ đến chuyện yêu đương rồi. Cô đi tới bên giường, nhìn động tác bên dưới của Tiểu Mẫn, cô liếc một cái vào nơi đó của Tiểu Mẫn, không khỏi đỏ mặt tía tai, nơi đó thịt non của Tiểu Mẫn lật lên, xem ra tim của Tiểu Vũ cũng loạn nhịp
Tiểu Mẫn "Ừ" một tiếng, đột nhiên dừng động tác, bởi vì Tiểu Vũ đã quấy rầy, cô không thể tiếp tục tìm được khoái cảm nữa. ngón tay ướt đẫm của Tiểu Mẫn lau chùi vào chăn, sau đó lật người qua, đưa lưng về phía Tiểu Vũ, tức giận nói:
- Chị đến đây làm gì?
Tiểu Vũ đương nhiên biết cô em gái này giận dữ, nhìn trộm cảnh phòng the của người khác, lại không được thỏa mãn, lúc này lại bị mình phá vỡ việc ấy, ai mà không tức giận.
- Hì hì... Tiểu Mẫn...
Tiểu Vũ cúi xuống,
- Vừa rồi chẳng phải đã nhìn Long ca cùng chị, hì hì... Cho nên, em cũng muốn phải không?
Cô trêu Tiểu Mẫn.
Tiểu Mẫn hừ hừ hai tiếng,
- Là ai bảo có người à? Sáng sớm rên rỉ kêu lớn tiếng như vậy, làm cho mọi người muốn ngủ cũng không thể ngủ được, hừ... Còn có mặt mũi tới đây nói người ta.
Cô lật người, nhìn Tiểu Vũ.
- Em gái ngốc!
Tiểu Vũ mỉm cười, thuận thế liền nằm ở trên giường,
- Nếu như vừa nãy em muốn tại sao không tự mình tiến vào đi?
A... Tiểu Mẫn trợn cặp mắt xếch của cô lên,
- Cái gì? Vũ tỷ, chị nói gì ?
Cô vừa nghĩ đến đây liền thẹn thùng. “Chẳng lẽ Tiểu Vũ...???” Tiểu Mẫn lắc đầu, cô không tin Tiểu Vũ có thể hào phóng như vậy.
- Đúng vậy..
Tiểu Vũ thản nhiên nói,
- Em à, thật khờ! Vừa rồi nếu tiến vào, nói không chừng, Long ca đã sớm muốn em rồi.
- Điều này có thể sao?
Tiểu Mẫn trở về chỗ cũ, trong lúc nhất thời có chút si mê.
- Long ca từ trước đến giờ không thích em, làm sao bây giờ?
Tiểu Mẫn hỏi Tiểu Vũ, kỳ thật cô cũng là thầm hỏi chính mình,
- Em điêu ngoa như vậy, lại không biết nói đạo lý, anh ấy... anh ấy sẽ thích em ư?
- Long ca nếu như anh ấy không thích em, ắt hẳn anh ấy cũng sẽ không giữ em ở đây.
Tiểu Vũ mỉm cười. Mặt Tiểu Mẫn đỏ, phải biết rằng cô ở trong này là do cô cố ý lưu lại. Cô lại âm thầm đắc ý, nếu như không phải lúc đầu chính cô mãnh liệt tranh giành, sợ nơi này đã không còn chỗ cho cô rồi.
- Em có biết vừa rồi Long ca dũng mãnh thế nào không?
Tiểu Vũ nghiêng đầu nhìn Tiểu Mẫn, Tiểu Mẫn đồng ý gật đầu,
- Anh ấy... Sau đó anh ấy lại muốn chị thêm một lần.
Tiểu Vũ nói tới đây cũng có chút thẹn thùng, vừa rồi Trần Tuấn Long ôm cô trở lại phòng sau đó hai người lại có một trận mây mưa nữa, xong Trần Tuấn Long mới ngủ thật say.
Ừ... Tiểu Mẫn trở về chỗ cũ, toàn thân của Trần Tuấn Long cường tráng vòng eo hùng vĩ, thể hiện ra sự mãnh liệt của một người đàn ông, quả thật làm cho tâm hồn cô dao động không ngừng.
- Cho nên nói ra, em vừa rồi nếu như có thể tiến vào gia nhập, nói không chừng Long ca sẽ không tha cho em, chỉ sợ em nhỏ bé không chống đỡ nỡ được sự dũng mãnh của anh ấy thôi.
- Sẽ không sao đâu.
Tiểu Mẫn biện hộ, "Chính mình sao có thể kém như vậy." Cô thầm suy nghĩ.
- Không à? Tiểu Vũ vẻ mặt cười xấu xa, thò tay sờ soạng bên dưới của Tiểu Mẫn
- Em xem xem, đều ướt đẫm rồi, còn nói sạo.
Nàng bỡn cợt dùng ngón tay động lên, Tiểu Mẫn liều mạng kẹp chặt hai chân,
- Vũ tỷ chị xấu quá! Không... Không được đâu!
Cô liều mạng chống cự lại, cuối cùng Tiểu Vũ mới buông tha cô, hai người trêu đùa ầm ĩ như vậy, Tiểu Vũ đem Tiểu Mẫn chọc cho mặt đỏ tới mang tai, rất là khó chịu.
- Tốt nhất là đi theo Vũ tỷ, chị sẽ không bạc đãi em.
Tiểu Vũ hiện tại càng ngày càng có dáng dấp đại tỷ của một bang hội lớn. Kỳ thật nàng đã sớm nhìn ra Tiểu Mẫn kiêu ngạo tự phụ, cô bé này muốn tự mình chiếm giữ lấy Trần Tuấn Long, nhưng Trần Tuấn Long vẫn không để cho cô ta cơ hội. Hiện tại Tiểu Vũ đưa ra một tín hiệu cho Tiểu Mẫn, đại khái là nếu cô muốn được Trần Tuấn Long sủng ái, thì nhất định phải qua được cửa ải của chị đây.
Tiểu Mẫn hiện tại bị Tiểu Vũ tấn công gắt gao, không cách nào, cô đành phải ôm cánh tay Tiểu Vũ cầu xin nói:
- Chị gái tốt, chị giúp đỡ em đi.
- Giúp cô làm gì?
Tiểu Vũ đắc thế không buông tha, tiếp tục "Ức hiếp" Tiểu Mẫn.
- Ừ thì... Giúp em... Giúp em và Long ca anh ấy... Anh ấy...
Cho dù Tiểu Mẫn lớn mật to gan, nhưng những lời nói như vậy cô nói không nên lời.
- Ồ...
Tiểu Vũ mỉm cười kéo dài âm thanh:
- Chị hiểu rồi, em là muốn chị giúp em kêu Long ca, ừm... X em đúng không!
Nàng lập tức nói trắng ra được như vậy khiến cho Tiểu Mẫn bị động thật sự, cô nắm tay của Tiểu Vũ đung đưa nói:
- Oh... Vũ tỷ, chị.. chị thật xấu! Em không theo chị nữa.
Tiểu Vũ yêu thương nhìn nàng:
- Em gái ngốc, thích là thích. Nếu em không sớm giành Long ca thì sẽ có người khác.
Tiểu Mẫn cũng đang tự hỏi, “Đúng vậy, xem ra Long ca là người như vậy, để ở nơi đâu cũng hấp dẫn ánh mắt của các cô gái, lần trước ở KTV gặp được cô nữ sinh gì đó,chẳng phải cũng thích Long ca sao. Nếu như mình không tranh thủ, Long ca sẽ có người khác. Huống chi hiện tại chính mình còn muốn ở Tinh Long Cư cùng Tiểu Vũ, Tiểu Thanh các cô ấy cùng nhau chia xẻ anh ấy cơ mà”.
Nghĩ đến đây Tiểu Mẫn cũng có chút lòng chua xót, hơi hơi ghen tuông. Trong mắt của cô, Trần Tuấn Long dường như đã sớm là của cô, tâm tính của cô, đồ đạc của mình làm sao có thể chia xẻ cùng người khác, huống chi tình yêu của mình dành cho hắn, Tiểu Mẫn phát hiện mình thật sự thích Long ca một cách mê muội.
Nhìn thấy hình dạngTiểu Mẫn lúc này, Tiểu Vũ nở nụ cười:
- Yên tâm đi, em gái ngoan. Chỉ cần em chịu nghe lời, chị sẽ giúp em như ý nguyện, ha hả...
Trần Tuấn Long bị một trận chuông điện thoại di động đánh thức. Vốn hắn tưởng rằng là bang hội có việc, nhưng khi cầm lên lại thấy là một số không quen gọi đến.
- Xin chào, xin hỏi là Trần tiên sinh phải không?
Đầu bên kia điện thoại là một giọng ngọt ngào. Trần Tuấn Long nghe ra được là Trần Vũ Tình cô gái ở công ty bất động sản kia gọi tới.
- Ừ, là tôi.
Trần Tuấn Long có chút lười biếng nói, không biết bây giờ là mấy giờ rồi. Đầu bên kia điện thoại Trần Vũ Tình rất thông minh, phảng phất từ trong giọng điệu của Trần Tuấn Long cô đoán ra điều gì,
- Tôi không có quấy rầy anh chứ, Trần tiên sinh?
- Không có, tôi mới vừa tỉnh ngủ. Có chuyện gì sao, nói đi?
Trần Tuấn Long hơi ngồi lên, thân tựa vào gối đầu giường.
- Thật là ngại quá, phá rối sự nghỉ ngơi của anh.
Đầu bên kia điện thoại Trần Vũ Tình tạ lỗi nói:
- Là như vậy, Trần tiên sinh, anh lần trước ký hợp đồng không thấy đem tiền tới, cho nên muốn hỏi một chút, không biết khi nào thì tiện cho anh?
Trần Vũ Tình không kiêu ngạo hỏi.
Hoá ra hai ngày này Trần Tuấn Long đều bận việc ở Bang hội, còn chưa thanh toán tiền cho Công ty bất động sản Cao Thịnh, kể cả tiền của công ty giới môi giới Thiên Ưng, cũng đang đợi giải quyết cùng lúc.
- Oh, hai ngày nay tôi có việc bận. Như vậy đi, chiều nay tôi sẽ chuyển khoản tiền trước đây, giao dịch xong tôi sẽ thông báo cho cô biết, được không, Tiểu Tình tiểu thư?
- Tốt, không thành vấn đề.
Trần Vũ Tình nghe tin tức này đương nhiên cao hứng. Lúc trước ký được hợp đồng này đã khiến cho cô hưng phấn thật lâu, nhưng hai ngày không thấy Trần Tuấn Long đến tiền trả, một số đồng sự lại bắt đầu đồn thổi khắp nơi. Thật là đáng ghét! Cô cũng lo Trần Tuấn Long không trả tiền, lúc trước ngay cả tiền đặt cọc cũng chưa thu của Trần Tuấn Long mà.
Nghe xong điện thoại, Trần Tuấn Long nhìn đồng hồ, đã 3 giờ chiều rồi. Duỗi cái lưng mỏi, Trần Tuấn Long xoay người rời giường, rửa mặt sau đó thay quần áo đi ra ngoài. Đại sảnh Tiểu Vũ và Tiểu Mẫn một người xem ti vi một người xem tạp chí, thấy Trần Tuấn Long đi ra, Tiểu Vũ chào:
- Long ca, anh hiện tại muốn đi ra ngoài à?
- Ừ.
Trần Tuấn Long gật gật đầu,
- Có chút việc.
- Anh còn chưa ăn cơm trưa cơ mà? Nếu không ăn trước một chút rồi hãy đi.
Tiểu Vũ hỏi dò.
Trần Tuấn Long lắc đầu:
- Không, anh không đói bụng.
Oh... Tiểu Vũ vội vàng đến cửa giúp Trần Tuấn Long lấy đôi giày ra, sau đó hỏi:
- Vậy buổi tối anh trở về chứ?
Không chỉ là Tiểu Vũ, ngay cả Tiểu Mẫn đang ngồi trên ghế sa lon cũng chú ý lắng nghe câu trả lời.
- Còn chưa biết được,
Trần Tuấn Long trả lời ít nhất không làm cho các cô hy vọng tan biến,
- Bang hội có chuyện rất bận. Đúng rồi, mấy ngày nay các em không nên tùy tiện đi ra ngoài, lại càng không được đến quán Bách Nhạc biết không? Chúng ta đã khai chiến cùng Ngũ Hổ Bang rồi!
Trần Tuấn Long đặc biệt dặn dò.
- Các chị em của Phi Phượng Bang đã nhận được thông tin hết cả chưa?
Trần Tuấn Long hỏi.
- Vâng, Long ca, đã y theo lệnh của anh thông báo cho mọi người rồi, để mọi người những ngày này sẽ không tùy tiện đi ra đường
Tiểu Vũ trả lời.
- Vậy là tốt rồi.
Trần Tuấn Long vuốt quần áo, lấy chìa khóa ở trên tủ giày, chuẩn bị đi ra ngoài.
- Long ca?
Tiểu Vũ ở phía sau khẽ gọi.
- Ừ?
Trần Tuấn Long quay đầu, vừa lúc đón nhận ánh mắt quan tâm củaTiểu Vũ.
- Cẩn thận một chút, Long ca!
Tiểu Vũ dặn đi dặn lại, Trần Tuấn Long mỉm cười, cúi đầu đi ra, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của Tiểu Vũ. Mắt liếc qua, hắn nhìn thấy vẻ mặt ghen tị của Tiểu Mẫn. Cô hừ một tiếng rồi quay đầu trở lại ngồi trên ghế sa lon.
Tiểu Vũ được Trần Tuấn Long hôn một cái trước khi đi, tự nhiên là vui vẻ, nhưng Trần Tuấn Long cũng là lần đầu tiên làm cử chỉ thân thiết với Tiểu Mẫn, cô không khỏi mặt đỏ lên, Trần Tuấn Long thì cười ha ha, quay đầu rời khỏi Tinh Long Cư.
Sau khi hoàn thành thủ tục chuyển khoản ở Ngân hàng. Trần Tuấn Long ngồi ôtô tới trước tòa nhà Hán Vinh. Tại công ty bất động sản Cao Thịnh, Trần Vũ Tình nhiệt tình tiếp đãi hắn. Vừa rồi ở trên đường Trần Tuấn Long điện thoại thông báo đã chuyển hết tiền vào tài khoản rồi, bộ phận tài vụ của công ty xác nhận tin tức này rất nhanh. Cho nên bây giờ nhìn thấyTrần Tuấn Long đến, Trần Vũ Tình đón chào hắn với khuôn mặt tươi cười. Trần Tuấn Long xem cô vui vẻ như vậy, liền trêu ghẹo nói hoàn thành hợp đồng nhất định phải để Trần Vũ Tình mời khách mới được.
Trần Vũ Tình đỏ mặt, sau lại không ngờ phá lệ đáp ứng yêu cầu củaTrần Tuấn Long, nói đêm nay mời hắn ăn cơm, để cảm ơn. Lúc này đến lượt Trần Tuấn Long ngượng ngùng, được cô gái xinh đẹp mời cơm tối nay thật là một điều rất vinh hạnh, chẳng qua mấy ngày này Phi Long Bang xảy ra chuyện rắc rối, hơn nữa còn phải đối phó với hai mỹ nhân của Đại học Bắc Kinh, đành phải cười chối từ, nói bản thân chỉ trêu đùa Trần Vũ Tình một chút cho vui mà thôi …
Trần Vũ Tình cảm thấy có một chút thất vọng, cô thật lòng muốn cảm ơn Trần Tuấn Long, cô cũng thấy được Trần Tuấn Long rất sảng khoái, không phải loại tiểu nhân chỉ chú ý đến thân thể cô, cô cũng rất muốn kết bạn với người như vậy, nói không chừng sẽ mang đến rất nhiều trợ giúp cho sự nghiệp sau này của mình.
Trần Vũ Tình cùng Trần Tuấn Long lại một lần nữa đi vào Tả Tự Lâu. Hai người dạo qua một vòng, Trần Tuấn Long rất hài lòng, cuối cùng Trần Vũ Tình giao chìa khóa cho Trần Tuấn Long, xem như hoàn thành giao dịch, cuối cùng hai người bắt tay cáo biệt.
Nhưng khi tiến đến thang máy, Trần Vũ Tình lại nhìn thấy Trần Tuấn Long ở tầng lầu 16, mà không phải trực tiếp xuống đại sảnh. Tầng 16, chẳng phải đó là công ty Thiên Ưng sao?
- Trần tiên sinh, anh còn có chuyện muốn làm à?
Trần Vũ Tình cảm thấy hơi kỳ quái.
- Ừ...
Trần Tuấn Long gật đầu,
- Đợi lát nữa còn phải đi tới công ty Thiên Ưng nữa
Oh. Trần Vũ Tình chợt tỉnh ngộ,
- Công ty của anh muốn chiêu mộ người, ha hả...
- Đúng vậy
Trần Tuấn Long mỉm cười,
- Chỗ buôn bán đều có rồi, cũng nên chiêu binh mãi mã.
- Ha hả, đương nhiên.
Trần Vũ Tình có chút cảm khái,
- Tôi tin tưởng công ty các anh nhất định là tốt nhất.
- Tôi cũng hy vọng như vậy!
Thang máy chính thức bắt đầu hạ xuống.
Trong thang máy, Trần Vũ Tình nói đùa với Trần Tuấn Long :
- Không biết em tham gia dự tuyển ở công ty anh được không?
- Hoan nghênh.
Trần Tuấn Long cười,
- Chỉ cần Tiểu Tình tiểu thư nguyện ý, chúng tôi vô cùng hoan nghênh.
- Vậy công ty của anh cụ thể là làm về nghiệp vụ chứng khoán gì? Em… Em có thể không hiểu về lĩnh vực này.
Trần Vũ Tình nghe Trần Tuấn Long vừa nói như thế, ngược lại có chút động lòng, phải biết rằng hiện tại làm ở các văn phòng bất động sản ở Bắc Kinh cạnh tranh rất kịch liệt, hơn nữa thu nhập không bằng lúc trước, thế mà có vẻ như Trần Tuấn Long tự mình mua bán. Từ trước đến giờ chưa có người nào nghĩ đến việc mua đứt tài sản của Tả Tự Lâu, hơn nữa chỉ trong một lần tiêu nhiều tiền như vậy. Cho nên thực lực của Trần Tuấn Long là không cần phải nghi ngờ.
- Cụ thể làm cái gì a?
Trần Tuấn Long lắc đầu,
- Kỳ thật, tôi cũng không hiểu. Còn phải chờ tôi tuyển được tổng giám đốc trước, hơn nữa,
Nói tới đây Trần Tuấn Long cười cười:
- ... Công ty của tôi còn chưa chính thức thành lập đâu. Ha hả...
- Hả?
Trần Vũ Tình thật đúng là không dám tin, mua một tầng của Tả Tự Lâu, Trần Tuấn Long còn dám đầu tư, thật sự là nhiều tiền lại không biết chỗ xài.
"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, đến cửa Công ty săn đầu người Thiên Ưng , Trần Tuấn Long gật đầu ra hiệu,
- Tiểu Tình tiểu thư, nếu cô muốn đến công ty chúng tôi, hay là chờ tôi thực sự mở công ty rồi nói sau, ha hả, tạm biệt.
Nói xong đi ra thang máy.
- Được, tạm biệt!
Tiểu Tình phất phất tay, Trần Tuấn Long tạo cho cô một loại cảm giác bí hiểm, có lẽ những kẻ có tiền đều làm như vậy.
Trần Tuấn Long cẩn thận lật xem tư liệu trên tay. Tổng giám đốc Bạch Tuyết Anh của Thiên Ưng cũng khẩn trương chờ hắn cho ý kiến.
Trên tay Trần Tuấn Long đang cầm chính là hồ sơ của Liễu Y Y mà hai ngày nay Thiên Ưng sưu tập được, trong đó có vô số thong tin, đều nói rất chi tiết. Bao gồm kinh nghiệm công việc, bằng cấp chứng minh, quê quán, gia đình, thậm chí hình của nàng, danh thiếp, số điện thoại di động, địa chỉ email của Liễu Y Y. Tất cả đều được sắp xếp chỉnh tề, chỉ trong thời gian ngắn có được nhiều tin tức lai lịch như vậy, Bạch Tuyết Anh cũng rất tự hào. Cô đã chi ba mươi nghìn tệ để mua nó từ một người ở bộ phận nhân sự của công ty chứng khoán Ngân Hà. Bạch Tuyết Anh cảm thấy tiêu tiền cho việc này rất có giá trị, cô cho rằng Trần Tuấn Long tuyệt đối sẽ không bắt bẻ số tài liệu mà cô cung cấp. Mà trên thực tế Trần Tuấn Long quả thật tỏ vẻ rất hài lòng đối với công việc Thiên Ưng , bọn họ làm việc rất chuyên nghiệp.
Sau khi xem hết toàn bộ hồ sơ về người này, Trần Tuấn Long bắt đầu xem sơ lược về công việc của Liễu Y Y. Bạch Tuyết Anh vì muốn thể hiện rõ năng lực của Liễu Y Y đã làm báo cáo đánh giá rất chi tiết về cô.
Trong báo cáo liệt kê rõ những đầu tư thành công của cô trong mấy năm qua, đương nhiên có cả thành tích nổi bật nhất ngay cả Trần Tuấn Long cũng biết, đó là Liễu Y Y trợ giúp Tập đoàn Hằng Xương mua Tập đoàn Khang Hâm. Đặc biệt vụ này Bạch Tuyết Anh đưa ra kết luận, ước chừng hết ba trang giấy, trong đó tường thuật chi tiết lại năng lực thao tác của Liễu Y Y. Báo cáo đặc biệt nhấn mạnh điểm ấy, với phán đoán chuyên nghiệp, Bạch Tuyết Anh đề nghị lương một năm của Liễu Y Y là sáu triệu tệ, mà trên thực tế theo số liệu của Chứng khoán Ngân Hà, lương của Liễu Y Y một năm chỉ là hai triệu tám trăm nghìn tệ, đương nhiên là đây là mức đề xuất tương đối cao.
Bạch Tuyết Anh đã làm một cuộc đánh giá với Liễu Y Y dựa theo yêu cầu của Trần Tuấn Long. Thiên Ưng luôn luôn dựa trên nguyên tắc công bằng, để cho người sử dụng lao động và nhân viên có sự chọn lựa
Sau khi xem đầy đủ báo cáo, Trần Tuấn Long càng thêm hiểu biết về cô gái tình một đêm của mình. Có lẽ ở trên người cô có một cái gì đó rất hấp dẫn Trần Tuấn Long, Trần Tuấn Long phát hiện, cái đó chính là tài năng của Liễu tiểu thư. Hiện tại không chỉ thân thể của cô hấp dẫn hắn.
Trần Tuấn Long khép lại báo cáo, ngẩng đầu liền thấy sự chú ý của Bạch Tuyết Anh.
- Tôi rất hài lòng với phần báo cáo này.
Lời nói của Trần Tuấn Long đã khiến cho Bạch Tuyết Anh thở phào một hơi thật nhẹ nhõm,
- Tôi nghĩ, chúng ta biết nhiều thông tin về tiểu thư Y Y, bởi vậy...
Trần Tuấn Long mỉm cười. Hắn sắp sửa nhắc tới vấn đề mà khiến Bạch Tuyết Anh đau đầu nhất:
- ... Bởi vậy, Giám đốc Bạch, tôi muốn biết, bước thứ ba của chúng ta cô tiến hành như thế nào? Nếu tôi không nhớ lầm, yêu cầu của tôi là vào thứ sáu, cũng chính là ngày mai, cô phải giúp tôi mời cô ấy đến. Đúng không?
Bạch Tuyết Anh nhìn Trần Tuấn Long, vẻ mặt tươi cười, đang chờ câu trả lời của cô. Không còn cách nào khác, Bạch Tuyết Anh đành phải kiên trì nói:
- Vâng... Đúng vậy, Trần tiên sinh, chúng ta trước đây quả thật có hứa hẹn như vậy. Nhưng tình huống thực tế là, công ty của chúng tôi đã có người tiếp xúc với tiểu thư Y Y. Cô ấy có vẻ không mặn nồng với việc này. Hơn nữa Trần tiên sinh anh cũng không có nói đến bước này chúng tôi nên làm thế nào mới được, như là quý công ty có thể trả Tiểu thư Y Y bao nhiêu tiền lương. Vấn đề mấu chốt như vậy đang đợi sự trả lời của anh. Do đó...
Bạch Tuyết Anh nói liền một hơi dài. Cô thỉnh thoảng chú ý đến phản ứng của Trần Tuấn Long, Trần Tuấn Long vẫn ung dung mỉm cười.
- ... Bởi vậy, tôi cho rằng theo yêu cầu của anh, ngày mai phải hoàn thành việc này là không thể được.
Bạch Tuyết Anh nói xong cảm thấy lo lắng, đợi câu trả lời của Trần Tuấn Long.
Trần Tuấn Long vẫn duy trì nụ cười, chú ý lắng nghe Bạch Tuyết Anh giải thích, nhưng khi nghe cô nói là không có khả năng hoàn thành, Trần Tuấn Long nhíu mày,
- Tổng giám đốc Bạch, tôi dường như nhớ rõ cô đã hứa hẹn với tôi, các vị nhất định sẽ làm tốt chuyện này. Nhưng hiện tại cô nói cho tôi biết không thể làm được đó cũng là mặt khác của một sự việc, đây quả thật là làm tôi rất khó nghĩ. Cho nên, tôi không thể không nói cho cô biết, tôi hứa hẹn trả cho Thiên Ưng một triệu tệ, cũng chỉ đành giảm xuống. Thật xin lỗi, nhưng biểu hiện của các vị chỉ đáng để tôi trả năm trăm nghìn tệ thôi.
- A? Cái gì cơ?
Bạch Tuyết Anh kích động đứng lên, nhưng nhìn Trần Tuấn Long, cô trấn an tư tưởng, mỉm cười, cô lại bất đắc dĩ ngồi xuống. Đúng là công ty mình không đúng, bây giờ người ta có muốn khấu trừ tiền cũng không có biện pháp.
Trần Tuấn Long đứng lên, cất cao giọng nói:
- Không nên nản chí. Tôi rất xem trọng công ty Thiên Ưng của các vị, chỉ cần các vị trổ tài năng ngày mai giúp tôi mời được người kia đến, một triệu tệ kia tôi sẽ không bớt một phân. Bây giờ chỉ là để xem các vị có bản lãnh làm chuyện này khôngthôi.
Một câu nói lại khơi dậy tính hiếu thắng của Bạch Tuyết Anh.
- Tôi chỉ muốn có kết quả, Tổng giám đốc Bạch. Hy vọng cô không để cho tôi bị thất vọng.
Trần Tuấn Long xoay người rời văn phòng, đi đến cửa quay đầu lại nói:
- À mà, thiếu chút nữa tôi quên nói, công ty Chứng Khoán Dương Quang chúng tôi có ý định lấy mười triệu tệ và 10% lợi nhuận mời tiểu thư Y Y. Tôi tin tưởng cô ấy sẽ không cự tuyệt điều kiện này của công ty của chúng tôi. Để xem các vị đi nói như thế nào thôi. Ha hả... Thế này, Tổng giám đốc Bạch, tôi nghĩ nếu như các vị đã biết đầy đủ thông tin về cô ấy, ắt hẳn biết Liễu Tiểu thư Y Y gần đây đã xảy ra chuyện gì. Với năng lực của Thiên Ưng, chuyện đưa cô ấy về đây tin rằng cũng không phải là chuyện khó làm.
Trần Tuấn Long cuối cùng mỉm cười rời khỏi, chỉ để lại Bạch Tuyết Anh đứng đó ngơ ngẩn.
Đúng như là Trần Tuấn Long nói, theo bọn họ tra được, bởi vì bạn trai trước của Liễu Y Y, Tống Chí Hào cũng là cấp dưới của cô, tham ô sổ sách tài khoản của công ty Chứng khoán Ngân Hà, đang lẩn trốn, bộ phận nội bộ công ty đang tiếp nhận hồ sơ điều tra nên tâm trạng của Liễu Y Y mấy ngày này rất thê thảm.
Có lời đồn đãi nói Chứng khoán Ngân Hà sẽ sa thải cô. Tin tức này quả là cơ hội tuyệt vời cho Thiên Ưng. Vừa rồi Bạch Tuyết Anh cũng không hoàn toàn đem những tin tức này tiết lộ cho Trần Tuấn Long biết, không nghĩ tới Trần Tuấn Long rất nhạy với những tin tức này, xem ra muốn giấu hắn chuyện gì khó có thể làm được. Bạch Tuyết Anh phiền muộn ngồi phịch ở trên ghế. Hiện tại điều quan trọng nhất là ngày mai phải đưa được Liễu Y Y về đây, cô trầm tư một chút, sau đó bấm điện thoại:
- Xin chào, xin hỏi là tiểu thư Liễu Y Y ở Công ty Chứng khoán Ngân Hà phải không? Tôi là Bạch Tuyết Anh ở công ty Thiên Ưng, có thể cùng cô nói chuyện được không?
...
Trần Tuấn Long không dự định quay trở về trường. Hôm nay hắn đã nhờ Dương Hiểu Nhân giúp hắn xin phép nghỉ một ngày. Sau khi rời khỏi tòa nhà Hán Vinh, hắn liền trực tiếp quay về Hải Đào Hiên. Phòng được dọn dẹp sạch sẽ, Trần Tuấn Long cởi quần áo nằm ở trên giường. Hai ngày qua không thấy Dương Hân và Quách Uyển Tây, hai cô ắt hẳn cũng hòa hợp như lúc đầu, nhưng không biết đối với mình có ghi hận không. Trần Tuấn Long đương nhiên biết Quách Uyển Tây hay đùa giỡn với mình, cô cố ý giả bộ giận dữ, nhưng Dương Hân thì sao, hiện tại cũng tốt chứ? Trần Tuấn Long còn nhớ dư vị ngọt ngào cùng các cô ngày trước. Ngày đó ở ký túc xá Hân Thiến song phi quả thật đủ kích thích, nghĩ đến đây Trần Tuấn Long không cầm được nở nụ cười dâm đãng, nhưng trên lầu tiếng "Bang bang" đã phá tan cảm xúc của hắn. “Bên trên đã sửa vài ngày, vậy mà giờ vẫn chưa sửa xong, thực phiền toái”, Trần Tuấn Long thầm nghĩ. Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng mở cửa, nhất định là Quách Uyển Tây các cô tan học trở về, Trần Tuấn Long vui mừng từ trên giường ngồi dậy, đi ra ngoài đón.
Cửa mở, đẩy cửa vào hóa ra là Dương Hân, trên tay cô xách một đống đồ ăn mới mua từ siêu thị.
Dương Hân ngẫng đầu liền thấy được nụ cười mờ ám của Trần Tuấn Long, cô lập tức lặng đi một chút, không nghĩ tới tên bại hoại xuất quỷ nhập thần này đã trở lại, lại còn làm bộ ân cần xách đồ đạc trên tay cô. Dương Hân hừ một tiếng, tự nhiên đem túi lớn túi nhỏ đưa cho hắn
- Uyển Tây đâu, làm sao em lại đi về một mình?
Trần Tuấn Long tiếp nhận túi thực phẩm to, thuận miệng hỏi:
- Em vẫn chưa ăn cơm sao? Mua nhiều đồ ăn như vậy về làm gì ?
- Anh đấy, chỉ biết quan tâm Quách Uyển Tây, không biết quan tâm đến người ta.
Dương Hân sẵn giọng:
- Mang theo nhiều đồ như vậy, mệt muốn chết cũng không thấy anh giúp đỡ.
Trần Tuấn Long nghĩ thầm, “chẳng phải anh đang giúp em sao, xem ra con gái ở một vài phương diện đúng là không thể nói lý”. Trần Tuấn Long cũng rất biết điều, không cùng cô tranh luận, chỉ có cười, đem tất cả túi đồ về phòng bếp.
Dương Hân mua không ít đồ ăn, cho dù cô và Quách Uyển Tây hai người cùng ăn cũng không ăn hết số thực phẩm đó, Trần Tuấn Long hơi kỳ quái. Khi bước ra phòng lớn thấy Dương Hân đã nằm trên ghế sofa xem ti vi.
Trần Tuấn Long mỉm cười ngồi xuống bên cạnh dựa vào cô, hai người ngồi tựa vào nhau.Nhìn thấy Trần Tuấn Long dựa vào mình, Dương Hân ngay từ đầu cũng không phản đối, nhưng hắn cũng hơi quá đáng, càng lúc càng dựa vào gần hơn. Cái kiểu này vừa làm cô hưng phấn lại vừa sợ hãi, hơi thở nam nhân mãnh liệt của hắn kích thích cảm quan của cô.
- Không muốn...
Dương Hân theo bản năng kháng cự, vốn là miệng của Trần Tuấn Long đã tiến sát đến vành tai cô, và cuối cùng hôn lên đó. Nghe tiếng la của cô, Trần Tuấn Long mỉm cười, dừng lại đúng lúc, Dương Hân vội vàng đứng phắt dậy.
- Anh còn không mau đi làm cơm!
Dương Hân dậm chân nói:
- Anh còn ở đây làm gì?
Trần Tuấn Long cười, vén ống tay áo lên nói với Dương Hân:
- Nấu cơm là chuyện của con gái bọn em mà.
Dương Hân mặt đỏ lên. Kỳ thật cô và Quách Uyển Tây đều không giỏi nấu nướng, tối nay cô mua nhiều đồ ăn như vậy về vốn chính là muốn học nấu ăn, không nghĩ tới hai ngày không gặp, Trần Tuấn Long ngược lại xuất hiện. Dương Hân đành phải lấy tính khí tiểu thư, ép Trần Tuấn Long đi nấu ăn.
Tuy rằng như thế, nhưng cô cũng đi theo hắn xem có hỗ trợ được gì không. Căn phòng bếp rất lớn, hơn nữa còn nới rộng ra thêm nữa, lần trước nhà thiết kế còn trang hoàng ở đó hai cái ghế xoay, cho nên Dương Hân vừa lúc ngồi ở trên ghế, chống tay lên quai hàm xem Trần Tuấn Long làm cơm.
Nếu không tận mắt thấy, Dương Hân không dám tin tưởng Trần Tuấn Long là một tay nấu nướng cao thủ, chỉ thấy hắn rửa đồ ăn thật điệu nghệ, tay chân lanh lẹ, nhất là nhìn hắn cắt thịt, quả thực là một loại hưởng thụ. Dụng cụ nấu ăn trong phòng bếp rơi vào tay Trần Tuấn Long tựa hồ như sống cả dậy, Trần Tuấn Long vận đao như bay xắt thịt, chỉ chốc lát đã cắt đầy khay thịt.
Hoá ra Trần Tuấn Long cố ý làm cho Dương Hân vui, ngẫu hứng biểu diễn một phen đao thuật. Nhớ năm đó hắn khổ luyện đao kỹ, dày công tôi luyện, bổ chém đâm cắt, không nói chơi. Nhưng ngay cả Trần Tuấn Long cũng không nghĩ tới, năm đó lại khổ luyện kỹ thuật đao dùng để giết người, hiện tại lại dùng đao để múa cho mỹ nữ thưởng thức, cũng không biết việc này có xem là tiến bộ không nữa!?
Dương Hân nhìn Trần Tuấn Long múa đao pháp thuần thục tinh xảo, còn cả màn biểu diễn khoa trương của hắn lập tức quên mục đích chính của mình. Trần Tuấn Long mở bàn tay ra, thanh đao hơn một thước lớn nằm trong lòng bàn tay vút thẳng lên trời, múa liên tục vun vút lên cao, trông rất đẹp mắt. Dương Hân cũng quên mình là ở nơi nào, không khỏi vì màn biểu diễn của Trần Tuấn Long mà phấn khích vỗ tay cổ vũ.
Cuối cùng Trần Tuấn Long mỉm cười, thanh đao nhọn kia trong nháy mắt ở trong tay hắn dừng lại, vụt một tiếng, Trần Tuấn Long đem đao cắm trở về trên mặt bàn.
- Đẹp mắt không?
Trần Tuấn Long ha hả cười hỏi.
- Đẹp!
Dương Hân thành thật trả lời.
- Vậy giúp anh thử một chút xem thịt có ngon không?
Trần Tuấn Long đã mỉm cười đưa khay thịt vừa cắt và một bình rượu tới. Hoá ra mục đích của hắn chính là chỗ này.
- Ui...
Dương Hân luống cuống tay chân tiếp nhận, ngập ngừng nói:
- A Long, em... Em không biết đâu.
“Đã sớm biết em vậy rồi”, Trần Tuấn Long trong lòng âm thầm cười trộm, chẳng qua từ sự tiếp xúc của hai người lúc nãy, đợi Dương Hân hô lên A Long, Trần Tuấn Long mới biết, Dương Hân không hề tức giận, chẳng qua lúc nãy đùa giỡn quá trớn làm cô tức giận mà thôi, xem ra con cừu nhỏ Dương muội muội này thật dễ dụ. Trần Tuấn Long hiện tại trong lòng vui sướng hài lòng.
- Kỳ thật rất đơn giản...
Trần Tuấn Long mỉm cười cầm tay dạy Dương Hân làm thế nào chế biến thịt, Dương Hân chăm chỉ học.
Lúc Dương Hân đang vui sướng thì cửa đã bị mở, là Quách Uyển Tây đã trở về, cô vừa tiến đến liền hô to:
- Dương Hân, tớ đã trở về rồi. Tớ mua thiệt nhiều đồ ăn nè.
Dương Hân lập tức thẹn thùng cố gắng giãy ra thoát khỏi tay của Trần Tuấn Long, đi ra ngoài đón Quách Uyển Tây. Trần Tuấn Long cũng buông tay mỉm cười đi theo ra ngoài. Chỉ thấy Quách Uyển Tây cũng giống Dương Hân mua bao lớn bao nhỏ mua rất nhiều đồ ăn trở về.
- A, Dương Hân, Long ca, hai người đều ở đây à?
Quách Uyển Tây nhìn thấy bọn họ, lập tức mặt đỏ lên. Trần Tuấn Long hai ngày này mất tích, cũng khiến cho nội tâm cô rất vướng bận, nhưng hiện tại ba người vừa mới gặp mặt, lại cảm thấy có chút xấu hổ. Trần Tuấn Long da mặt dày, vẫn cười hì hì tiếp nhận giỏ đồ ăn của cô, sau đó nói:
- Các em làm gì mà đều mua nhiều đồ ăn như vậy, ăn không hết thật lãng phí.
Quách Uyển Tây và Dương Hân nhìn nhau cười, các cô đương nhiên hiểu rõ đối phương đang nghĩ như thế nào.
Cuối cùng, nhờ Trần Tuấn Long tỉ mỉ chế biến thức ăn, rất nhanh đã có một bữa tối phong phú, một nam hai nữ ba người hợp lại rốt cục có thể ngồi cùng nhau hưởng thụ thời khắc đẹp đẽ này.
Sau khi ăn xong Trần Tuấn Long còn muốn ở lại cùng hai cô thêm một chút nữa, nhưng sau đó Sơn Kê lại gọi điện thoại đến
- Lão Đại, anh ở đâu vậy ?
Giọng của Sơn Kê nghe có chút khàn khàn.
- Ở bên ngoài, có chuyện gì không?
Trần Tuấn Long có chút kỳ quái, Nếu Sơn Kê tìm hắn, như vậy chứng tỏ chuyện này rất khó giải quyết.
- Vâng!! Lão đại của Tân Nghĩa Minh là Hứa Viễn Giang phái một người lại đây thông báo, nói đêm nay hắn muốn gặp lão Đại một chút. Chúng ta có nên đi hay không?
Sơn Kê có chút kích động hỏi, phải biết rằng lão đại của Tân Nghĩa Minh làHứa Viễn Giang đã có lời mời, như vậy có nghĩa lão đại của mình Trần Tuấn Long và y có cùng vai vế. Điều này sao có thể không khiến Sơn Kê kích động cho được? Chẳng qua Phi Long Bang vừa mới đánh bại Ngũ Hổ Bang, có một số việc cũng không khỏi không phòng thủ.
- Oh.. vậy sao?
Trần Tuấn Long tỏ vẻ rất bình tĩnh,
- Người của Tân Nghĩa Minh đâu?
- Hắn đi rồi, chỉ nói là đêm nay 9 giờ tại Bắc Kinh Hương Cách Lý Lạp khách sạn chạm mặt Lão Đại?
Sơn Kê hỏi dò.
- Ừ...
Trần Tuấn Long trầm ngâm một chút:
- Chúng ta phải đi!
Cuối cùng hắn kiên quyết hồi đáp.
- Hứa Viễn Giang đang thử chúng ta. Hắn muốn biết lần này chúng ta thắng nhiều hay ít. Ha hả, nói không chừng hắn còn đỏ mắt và hối hận đấy, hắn cũng muốn động thủ, không nghĩ tới bị chúng ta làm sạch, ha hả...
Trần Tuấn Long mỉm cười, hắn đang phân tích mục đích khả năng của việc Hứa Viễn Giang gặp mình.
- Sơn Kê, kêu Đồng Hổ bọn họ chuẩn bị một chút. Mày cũng tới, đêm nay chúng ta phải đi gặp mặt người phát ngôn của hắc đạo này!
Trần Tuấn Long nói rất tự tin, dường như có chút khinh thường Hứa Viễn Giang này. Sơn Kê từ rất cẩn thận chuyển sang hào khí, đúng vậy, Phi Long Bang thắng oai phong, thực lực đã có từ trước, hiện tại hoàn toàn có năng lực ngồi cùng bàn với Tân Nghĩa Minh.
- Vâng, lão Đại!
Sơn Kê trả lời.
- Anh phải ra ngoài à?
Dương Hân nhìn Trần Tuấn Long từ trên ban công nói chuyện điện thoại xong đi trở xuống.
- Ừ.. Đúng vậy, có chút việc.
Trần Tuấn Long gật đầu nói.
- Anh luôn có việc này, việc kia, cả ngày không biết anh làm cái gì, cũng không ở với người ta.
Dương Hân hờn dỗi. Quách Uyển Thiến sau khi ăn xong trên người có chút mồ hôi, đã vào bên trong đi tắm rửa, cho nên phòng khách chỉ còn Trần Tuấn Long và Dương Hân.
Trần Tuấn Long thấy Dương Hân như vậy, tâm trạng vui mừng, nói cách khác Dương Hân đã tha thứ cho hắn, xem ra phụ nữ đều là như vậy, miệng thì nói hận anh đến tận xương tủy, nhưng trong lòng đã sớm tha thứ rồi.
Trần Tuấn Long mỉm cười, đột nhiên ôm Dương Hân. Dương Hân bị ôm bất ngờ như vậy liền kêu "a" một tiếng, nhưng Trần Tuấn Long không để cho cô tiếp tục có cơ hội la, ôm cô hôn luôn. Dương Hân lúc đầu còn có chút giãy dụa, nhưng rất nhanh tận hưởng nụ hôn nồng nhiệt của Trần Tuấn Long, còn bất chợt lè cái lưỡi nhỏ thơm tho quấn lấy đầu lưỡi củaTrần Tuấn Long, cả hai cùng mút lấy lưỡi của nhau.
"Ôi..." nơi cổ họng Dương Hân phát ra một âm thanh rên rĩ làm rung động lòng người, một hồi lâu sau, khi hai người cảm thấy nghẹt thở, lúc này mới tách ra.
"A..." Dương Hân hít một hơi thật sâu, gương mặt của cô ửng hồng, tim đập dồn rộn rã.
- Anh phải ra ngoài có chút chuyện, chờ anh trở về mới ’chăm sóc tốt’ em, được không?
Trần Tuấn Long ghé sát tai Dương Hân nhẹ nhàng thỉnh cầu.
- À... Được...
Dương Hân ngượng ngùng cúi đầu, cô hiểu được hàm ý câu nói ’chăm sóc tốt’ của Trần Tuấn Long, lập tức mặt đỏ tới mang tai, không dám nói lời nào.
Trần Tuấn Long nhìn bộ dáng thẹn thùng của cô, trong lòng sắc tâm rung động, đưa tay ra vuốt lấy khuôn mặt như gương của cô, nhéo một cái, sau đó ha ha cười, mở cửa rời khỏi, chỉ để lại Dương Hân ngây ngất, tự đưa tay vuốt ve khuôn mặt nơi Trần Tuấn Long vừa vuốt lúc nãy, một mình ngây ngốc đứng ở đó.
Phi Long Bang lần này xuất binh toàn bộ là tinh anh, 2 cỗ xe Audi và 1 cỗ xe Buick, mang theo Trần Tuấn Long, Sơn Kê, Đồng Hổ còn có mập Đinh, chậm rãi đi đến Hương Cách Lý Lạp ở Bắc Kinh, trụ sở giao cho Nam Lang và Cuồng Bưu trấn giữ.
- Hôm nay chiến quả như thế nào? Lúc ở trên xe, Trần Tuấn Long hỏi Sơn Kê.
- Thành tích không tồi, Long ca. Ngũ Hổ Bang đại bộ phận sản nghiệp, bao gồm cả một số công ty đang trong giai đoạn đầu tư, chúng ta đều tiếp nhận hết. Một số quỹ đen ở ngân hàng chúng ta cũng đang chuyển đi, hết thảy đều rất thuận lợi.
- Ừ... Làm được không tồi.
Trần Tuấn Long tán dương gật đầu nói.
- Hôm nay đã có rất nhiều người của Ngũ Hổ Bang biết đại thế đã mất, đều đầu hàng, còn có một số bang phái nhỏ vốn dựa vào Ngũ Hổ cũng phải gia nhập vào Phi Long Bang chúng ta. Có một ít bang phái nhỏ không nghe lời, em đã thuận tay tiêu diệt hết bọn chúng rồi, Long ca.
- Ừ... Có thể không đổ máu cố gắng không để đổ máu, điểm ấy mày làm không sai, thu nạp bọn đầu hàng phản bội, dựa lực lượng của bọn họ ở trong khoảng thời gian ngắn để làm lớn mạnh lực lượng chúng ta, cũng là một chuyện tốt, việc này giao cho mày lo liệu.
Trần Tuấn Long cuối cùng nói.
- Vâng, Long ca!
Quyền lực của Sơn Kê hiện tại đã bành trướng tới cực điểm, y là cố vấn cho Phi Long Bang, ngay cả Nam Lang và Cuồng Bưu cũng phải nhường hắn ba phần.
Khách sạn năm sao nổi tiếng Bắc Kinh Hương Cách Lý Lạp, xa hoa mà khí phái, cao quý mà hào phóng. Hứa Viễn Giang của Tân Nghĩa Minh đã hẹn đôi bên gặp mặt tại địa điểm này, cũng chứng minh đẳng cấp khí phái, khí phách bất phàm của y.
Trên đại sảnh hào hoa của Hương Cách Lý Lạp, ba bước một người của Tân Nghĩa Minh mặc trang phục đen đứng đó, mang theo kính râm, mặt không biểu cảm. Còn chưa đi vào bên trong đã cảm giác không khí căng thẳng của gươm súng sẵn sàng, xem ra đêm nay song phương bàn bạc cũng không dễ gì thuận buồm xuôi gió. Trần Tuấn Long mang theo Sơn Kê và Đồng Hổ bọn họ, cũng đằng đằng sát khí đi vào. Phải biết rằng Phi Long Bang hai ngày này chiến thắng oai phong, khí thế chính thịnh, làm gì có chuyện sợ hãi người nào.
Trần Tuấn Long rốt cục gặp được vị lão đại nổi tiếng hắc đạo Hứa Viễn Giang. Y đang ngồi trước một cái bàn, nhàn nhã thường thức trà thơm. Phía sau y là một tên thuộc hạ tinh minh cường hãn, cơ thể cơ bắp cuồn cuộn, vừa thấy đã biết là một cao thủ khổ luyện.
Nhìn thấy Trần Tuấn Long bọn họ đi tới, bầu không khí bên trong khác xa bầu không khí căng thẳng bên ngoài. Hứa Viễn Giang mỉm cười đứng lên hoan nghênh Trần Tuấn Long, nhiều ít cũng tạo cho Trần Tuấn Long một chút bất ngờ. Trần Tuấn Long đưa tay bắt chặt tay y. Tay của Hứa Viễn Giang không những mạnh mẽ mà còn có lực, mặt trên lắp đầy bởi vết chai, chứng minh chủ nhân của bàn tay này đã trải qua rất nhiều sóng gió. Trần Tuấn Long cũng thừa dịp bắt tay cẩn thận đánh giá Hứa Viễn Giang.
Hứa Viễn Giang không cao, độ 40 tuổi, chẳng qua vóc người rất rắn chắc, đây là kết quả của việc tiến hành rèn luyện thân thể trong một khoảng thời gian dài. Nếu đặt ở trong đám người, có lẽ không thể tìm được y, y có vẻ rất bình thường. Nhưng Trần Tuấn Long lại phát hiện, trong mắt của y ngẫu nhiên lại phát ra tinh quang biểu hiện y không hề tầm thường.
Trần Tuấn Long cũng bị Hứa Viễn Giang dò xét cẩn thận. Sau đó y mời Trần Tuấn Long ngồi xuống, người phục vụ đứng bên cạnh dâng trà thơm lên. Sơn Kê mang theo Đồng Hổ ngồi xuống một cái bàn, đám người bên Hứa Viễn Giang cũng ngồi xuống, trong đó một vị trung niên tuổi có vẻ lớn khiến cho Sơn Kê chú ý. Tuy rằng nhiều người của Tân Nghĩa Minh trang phục không khác biệt lắm, nhưng Sơn Kê phát hiện kẻ đó đang quan sát cẩn thận Trần Tuấn Long, cái loại ánh mắt tìm tòi này không có ở những người khác. Sơn Kê cũng bởi vậy mà chú ý đến kẻ đó. Kẻ này là ai, y thầm hỏi chính mình, cẩn thận ghi nhớ lại dung mạo của người trung niên này.
- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, Trường Giang sóng sau đè sóng trước. Không nghĩ tới Trần lão đệ trẻ tuổi như vậy mà lại có năng lực như thế. Ngũ Hổ Bang trong một đêm, đã bị Phi Long Bang các người tiêu diệt hết. Thật sự là lợi hại a, ha ha... Ha ha...
Hứa Viễn Giang mặc dù là biểu dương Trần Tuấn Long, nhưng Trần Tuấn Long lại biết y nghĩ một đằng nói một nẻo.
- Ha hả, quá khen, tôi làm sao so bì được Hứa tiền bối ngài chứ, năm đó Thanh bang cũng là ở trong khoảnh khắc bị tan tành mây khói, tôi còn muốn học hỏi nhiều ở Hứa tiền bối.
- Tốt lắm, chúng ta cũng không cần phải tiền bối lão đệ kêu. Tôi lớn hơn thì đương nhiên làm đại ca, nhận được sự tin tưởng của các huynh đệ, mọi người đều gọi tôi là Hứa lão đại, ha hả... Kêu như vậy thân thiết hơn
- Vâng Hứa lão đại, về sau anh gọi tôi là A Long là được.
Trần Tuấn Long mặc dù gọi y là lão Đại, nhưng không hề tỏ vẻ siểm nịnh. Hắn và Hứa Viễn Giang cùng ngồi ngang hàng với nhau.
Hứa Viễn Giang mỉm cười không nói lời nào, cẩn thận nhìn chằm chằm Trần Tuấn Long. Trần Tuấn Long không hề nao núng, ánh mắt của hai người va chạm nhau trực diện.
Cục diện bây giờ lại bắt đầu căng thẳng,
- Cậu là quân nhân!
Cuối cùng Hứa Viễn Giang đưa ra kết luận này.
Trần Tuấn Long cười, sắc mặt không hề thay đổi:
- Hứa lão đại đang nói giỡn với tôi phải không? Tôi không phải là quân nhân gì cả, ha hả, ha hả...
Nhưng tâm của hắn lại có một chút căng thẳng, ánh mắt của Hứa Viễn Giang thật là ghê gớm.
Hứa Viễn Giang nở nụ cười,
- Tôi tin tưởng vào cặp mắt của mình, bởi vì, tôi cũng từng đi lính, tham gia nhiều trận mạc. Trên người cậu, tôi nhìn thấy khí chất của quân nhân. Cậu thấy tôi nói đúng không, A Long?
Trần Tuấn Long không thể nói được lời nào, cười khan rồi hỏi:
- Không biết Hứa lão đại đêm nay gọi A Long tôi lại đây có gì chỉ giáo? Đối với chỉ thị của anh, tôi vui vẻ lắng nghe.
- Ha hả...
Hứa Viễn Giang nở nụ cười,
- Chỉ thị thì không dám nhận, đêm nay hẹn cậu ra đây, không có gì khác, chính là muốn gặp vì sao mới nổi trong giới hắc đạo thôi. A Long à, một trận chiến cậu đã nổi danh rồi. Hiện tại bọn hắc đạo ở kinh thành đâu đâu cũng nói về cậu, vị lão đại trẻ tuổi. Tôi à, già rồi cũng muốn hiểu biết một chút về phong thái của thế hệ sau, ha hả.
Hứa Viễn Giang mỉm cười rất có sức cuốn hút, Trần Tuấn Long cũng cười theo:
- Đâu có gì đâu, Hứa lão đại anh quá khen rồi. Tôi chỉ bất quá là có một chút thành tích mà thôi, so với lão Đại anh mà nói, tôi còn rất non. Tôi cũng hy vọng có thể theo anh, các bậc tiền bối học nhiều điều. Tôi đây mong muốn vô cùng, ha hả.
- Ha hả, A Long, địa vị hiện tại của cậu hoàn toàn là dựa vào đôi bàn tay của chính mình. Ở trong hội chúng tôi vĩnh viễn tôn kính kẻ mạnh. Hôm nay Hắc Long hội Phó Lão Nhị còn đánh điện thoại cho tôi, cố ý hỏi tình hình của cậu, nói khi nào mọi người có thể ngồi lại uống trà, hàn huyên. Chúng tôi vô cùng hoan nghênh sự gia nhập của cậu đây, cũng không biết ý tứ của cậu như thế nào?
Trần Tuấn Long cũng không nghĩ đến Hứa Viễn Giang đưa hắn lên tới tận trời xanh như thế, nhất thời cũng có chút do dự. Hắn còn chưa hiểu rõ ý đồ của Hứa Viễn Giang là gì.
Ban đầu Tân Nghĩa Minh, Hắc Long Hội, Ngũ Hổ Bang tạo thế chân vạc ở Bắc Kinh, hiện tại Phi Long Bang đã hoàn toàn thay thế được Ngũ Hổ Bang, tuy rằng Phi Long Bang còn có chút nhỏ yếu, nhưng đợi một thời gian, nhất định có thể hoàn toàn vượt qua Ngũ Hổ Bang, thậm chí là Tân Nghĩa Minh và Hắc Long Hội. Mục tiêu chính của Trần Tuấn Long là như thế, đã làm phải làm cho lớn nhất.
Cho nên theo ý của hắn vẫn là xem Tân Nghĩa Minh và Hắc Long Hội là địch, mà giờ khắc này địch nhân lại phát ra tín hiệu hòa bình cho hắn, còn đặc biệt mời hắn tiến vào liên minh này, còn sớm công nhận địa vị và thân phận của hắn, bọn họ hoàn toàn bằng lòng mời Phi Long Bang cùng ngồi ăn, đây đã là chuyện khó tin.
Cho nên, Trần Tuấn Long do dự.
- Đây là vinh hạnh của tôi !
Trần Tuấn Long chẳng qua là trầm ngâm một hồi. Nếu có thể làm cho mối quan hệ song phương tốt, lại phát sinh lợi ích mà không có xung đột, Trần Tuấn Long thấy được Hứa Viễn Giang có thành ý chủ động kết nối, thì tiếp nhận lời mời của hắn.
- Có thể học được nhiều thứ từ hai vị tiền bối, tôi thật cao hứng.
- Ha hả... rất tốt. Vậy sau này chúng ta sẽ là huynh đệ.
Lập tức hai người ha ha cười, hai tay nắm lấy nhau, phía dưới Sơn Kê cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc đầu vừa đến đây, hai bên còn đằng đằng sát khí, không khí căng thẳng, giờ có thể dịu đi rồi.
- A Long, có biết chơi cờ không?
Hứa Viễn Giang ngậm một ngụm trà thơm, đặt chén trà xuống sau hỏi.
Trần Tuấn Long không biết Hứa Viễn Giang có ý gì, ngờ vực gật đầu.
- Ha hả... Vậy chơi với tôi một ván đi, từ lâu tôi đã không có đối thủ.
Hứa Viễn Giang cười nói. Y nhìn thuộc hạ bên cạnh ra hiệu. Lúc này thuộc hạ của y lập tức nắm lên một bộ cờ tướng được làm bằng gỗtinh xảo, đặt ở trên mặt bàn.
Hứa Viễn Giang đưa tay ra hiệu bảo Trần Tuấn Long lựa chọn. Trần Tuấn Long nhíu mày, thì ra là thế. Hứa Viễn Giang tuy rằng mời hắn gia nhập nhóm liên minh hắc đạo của bọn họ, nhưng nhiều ít cũng muốn thử xem thực lực của hắn. Có lẽ, tổng thể ván cờ có thể nói lên được vấn đề, Trần Tuấn Long không hề do dự, lúc này chấp hành đi trước.
Mới bắt đầu hắn liền dựng lên trung pháo, thẳng vào trận địa Hứa Viễn Giang. Hứa Viễn Giang sắc mặt vẫn không hề thay đổi, bình tĩnh ứng đối. Nhưng càng lúc, nước đi của Trần Tuấn Long lại làm cho Hứa Viễn Giang càng ngày càng không rõ dụng ý của hắn.
Hoá ra Trần Tuấn Long vừa mở đầu đã cùng với y đọ sức, hơn nữa lần sau so với lần trước lại càng thêm ngoan độc. Dưới tay hắn quân cờ cũng không phải chém giết theo lẽ thường, mà chỉ là muốn vật lộn đọ sức, liều mạng từng quân một. Mặc dù Trần Tuấn Long hung ác bổ nhào qua, nhưng Hứa Viễn Giang luôn có thể hóa giải được sự tiến công của hắn. Rất nhanh Hứa Viễn Giang bắt đầu chiếm cứ ưu thế. Nếu Trần Tuấn Long lúc này có thể ổn định đầu trận tuyến, hắn còn có thể duy trì được một hồi lâu. Nhưng mà ra ngoài dự đoán của Hứa Viễn Giang là Trần Tuấn Long không những... không rút cờ về phòng thủ mà lại còn phản công rất kịch liệt. Hắn vẫn áp dụng phương thức liều chết đổi quân.
Hai người hạ cờ rất mau, bởi vì lối đánh không lưu lại đường sống của Trần Tuấn Long, binh lực của hắn khô kiệt rất nhanh, đến cuối cùng chỉ còn lại có hai con sĩ và một con tượng như là để phòng thủ lão tướng. Trải qua trận công kích Hứa Viễn Giang còn thừa lại hai con tốt và một con mã, đưa tốt qua sông, thắng bại ngay tại trước mắt. Y ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Trần Tuấn Long, mà Trần Tuấn Long trên mặt hơi cười nhìn lại y.
Hứa Viễn Giang không hiểu ý tứ của Trần Tuấn Long. Bởi vì đối mặt với thất bại, nhưng Trần Tuấn Long vẫn thể hiện dáng bộ tin tưởng, không có một chút cáu giận khi gặp thất bại, dường như dù cho hắn thắng hay bại thì cũng điều có cùng dáng vẻ như vậy cả.
Hứa Viễn Giang lắc đầu, đẩy bàn cờ ra, sau đó cảm khái nói:
- A Long, chúng ta hôm nay tới đây thôi.
- Tốt.
Trần Tuấn Long gật đầu đồng ý, trên mặt hắn vẫn là mỉm cười dáng vẻ một người thắng cuộc. Hứa Viễn Giang nghi hoặc:
- A Long, vừa rồi tôi không hiểu tại sao cậu có thể hạ cờ như vậy? Quả thực là...
Y không có nói tiếp, Trần Tuấn Long lại mỉm cười, đứng lên:
- Vâng đây là dạng phong cách chơi cờ rất vô lại!
-Hả...
Hứa Viễn Giang cũng không ngờ Trần Tuấn Long lại nói trắng ra vậy.
- Tôi làm sao là đối thủ của Hứa lão đại được.
Trần Tuấn Long thản nhiên nói:
- Trò chơi là do người chơi, quy tắc sao, ha hả... Nếu muốn chơi, tôi thích chơi theo quy tắc của mình mà hạ cờ
Lúc này đến lượt Hứa Viễn Giang trầm ngâm. Y ngẩng đầu nhìn Trần Tuấn Long:
- Nhưng A Long, nếu chiếu theo quy tắc trò chơi của cậu, trận này là cậu đã thua rồi.
- Đúng vậy.
Trần Tuấn Long gật đầu,
- Cho nên nếu đã là thua, tôi thích thua hoàn toàn. Đương nhiên rồi, tôi nghĩ cho dù anh muốn thắng, thì phải trả giá không nhỏ.
Lời nói của Trần Tuấn Long khiến Hứa Viễn Giang không khỏi đưa ánh mắt nhìn về hướng tàn cuộc trên bàn cờ, Trần Tuấn Long vừa lên cờ chính là không muốn sống, lực lượng còn lại của mình quả thật cũng không nhiều lắm. Lúc này đột nhiên y hiểu ý tứ Trần Tuấn Long. Trần Tuấn Long đúng là muốn dùng phương pháp đánh nhau liều mạng này để nhắc nhở Hứa Viễn Giang, bất luận kẻ nào muốn triệt hắn, không trả một cái giá cực lớn là không thể.
Hứa Viễn Giang lại một lần nữa trầm ngâm. Lần này y đã gặp phải đối thủ rồi. Trần Tuấn Long là một thanh niên trẻ, giàu tinh thần mạo hiểm. Hơn nữa, đến bây giờ y vẫn chưa nhận ra thực lực chân chính của đối thủ.
Trần Tuấn Long vươn người đứng dậy, cất cao giọng nói:
- Cảm tạ buổi chiêu đãi đêm nay của Hứa lão đại! Thật vui có thể cùng uống trà chơi cờ với anh, hy vọng về sau còn có cơ hội học tâp ở lão đại, ha hả. Hứa lão đại, nếu như không có việc gì nữa, tôi xin cáo biệt.
Hứa Viễn Giang chưa đứng dậy,vẫn vững vàng ngồi ở trên ghế ,chỉ có điều hơi hướng về phía Trần Tuấn Long gật đầu,
- A Long, tôi tin tưởng sau này còn có cơ hội như vậy.
Lời nói của y cũng mang hàm ý nhắc nhở Trần Tuấn Long.
- Đó là đương nhiên.
Trần Tuấn Long cười khanh khách, sau đó cùng bọn Sơn Kê xoay người rời đi, chỉ để lại Hứa Viễn Giang ngồi ở chỗ đó.
- Chúng mày đều đi hết đi!
Trần Tuấn Long đi xuống không bao lâu, thì vị trung niên ngồi bên phía bên kia đứng dậy, phất tay ý bảo thuộc hạ rời đi. Sau đó gã ngồi xuống vị trí cũ của Trần Tuấn Long, kéo theo ván cờ lúc nãy, nhìn nhìn bố cục của bàn cờ sau đó thản nhiên nói:
- Xem ra nếu anh muốn thắng hắn còn không dễ dàng như vậy đâu.
- Lão Tiếu, anh thấy Trần Tuấn Long thế nào?
Hứa Viễn Giang ngồi thẳng người lại, hỏi.
- Cường thế mà kiêu ngạo, bộc lộ tài năng mà không biết nội liễm. Tôi xem ra hắn sau này sẽ không đạt được thành tựu gì lớn.
Người đàn ông trung niên kia có lời bình như vậy với Trần Tuấn Long.
- Ừhm...
Hứa Viễn Giang nghi ngờ nói:
Tôi mới đầu cũng cho rằng như thế. Nhưng khi tiếp xúc với hắn nhiều hơn, tôi lại phát hiện, không biết nên nói như thế nào. Hắn có một loại tinh thần liều mạng, rất ngoan cường.
--------------
“Ưm…”
Trần Tuấn Long mạnh mẽ tấn công vào làm Dương Hân kêu lên, cùng Trần Tuấn Long bước lên đỉnh vu sơn. Cô ôm chặt lấy Trần Tuấn Long, hai tay không ngừng vuốt ve còn hai chân thì quấn chặt lấy thắt lưng của hắn, dốc sức đưa mông lên, tiếp nhận luồng khí nóng bỏng của Trần Tuấn Long.
Mà ngay tại bên cạnh bọn họ, Quách Uyển Tây sớm ôm chăn nặng nề ngủ, trên mặt còn lộ vẻ thỏa mãn tươi cười. Vừa rồi Trần Tuấn Long đầu tiên là yêu cô, sau đó lại yêu Dương Hân. Hai cô từ lần trước ở ký túc xá cùng nhau cùng Trần Tuấn Long, quan hệ đã trở nên hòa hảo. Hơn nữa trong tình hình Trần Tuấn Long tiến hành nhiều lần nói chuyện, các cô nhất trí là Trần Tuấn Long về phương diện kia quá mạnh mẽ, một người không đỡ được, vậy hai người đi. Dù sao hai người đối với thân thể của nhau đều thực hiểu biết, cũng đã trải qua chuyện song phi, đã chẳng có gì phải giữ nữa.
Mà Trần Tuấn Long cũng sẽ nhớ mãi không quên chuyện song phi cùng hai cô, nhất là nhìn đến các cô đều không có ý phản đối, Trần Tuấn Long lại mừng rỡ như điên. Vừa rồi ở điện thoại Quách Uyển Tây hỏi hắn khi nào thì trở về, bộ dạng như oán trách. Kỳ thật cũng khó, Quách Uyển Tây cùng Dương Hân mới nếm thử tư vị của tình ái, Trần Tuấn Long lại hai ngày không đến thăm nom an ủi, tự nhiên cảm thấy mất hứng.Thứ hai là Dương Hân đã khôi phục, nhớ lại dư vị ngày đó là không chịu được.
Hai cô hiện tại đối với Trần Tuấn Long làm chuyện xấu chẳng những sẽ không cự tuyệt, ngược lại có chút chờ đợi. Trần Tuấn Long đương nhiên sẽ không làm các cô thất vọng. Vừa mới về đến nơi liền lập tức đối Quách Uyển Tây khởi xướng tiến công, mà Dương Hân bởi vì lần trước lần đầu tiên rất đau, bây giờ còn có chút sợ hãi, cho nên mặc áo ngủ ở một bên xem cuộc chiến trước đã. Bởi vì có Dương Hân ở bên cạnh, Trần Tuấn Long đối Quách Uyển Tây động tác cũng càng thêm dũng mãnh, chỉ qua lại một lúc là khiến cho Quách Uyển Tây tơi bời, liên tục cầu xin tha thứ. Còn ở bên cạnh Dương Hân nhìn thấy Trần Tuấn Long dũng mãnh, lại sợ hãi. Trần Tuấn Long vẻ mặt cười xấu xa, lúc quay sang Dương Hân thì cả người cô đều giật mình, Trần Tuấn Long thuần thục cởi quần áo của cô, vừa an ủi lại vừa lên ngựa. Dương Hân lại như thế nào cũng không phối hợp, cuối cùng còn đẩy Trần Tuấn Long ra.
Không có biện pháp, Trần Tuấn Long đành phải quay lại tìm Quách Uyển Tây. Quách Uyển Tây cố lấy hết sức lức còn lại, nhếch mông lên để cho Trần Tuấn Long từ phía sau đi vào. Tư thế như vậy chỉ nhìn thôi Dương Hân cũng đã trợn mắt há hốc mồm rồi, phía dưới cũng bắt đầu bị kích thích.
Đợi cho Trần Tuấn Long lại một lần nữa tới, cô đã có thể thả lỏng chính mình. Hơn nữa bắt đầu hưởng thụ mật ngọt tình yêu của Trần Tuấn Long.
Tất cả đều thực hoàn mỹ, Trần Tuấn Long ôn nhu vuốt ve, Dương Hân cũng chậm chậm đi vào giấc mộng. Trần Tuấn Long nhẹ nhàng đứng dậy, kéo chăn cho hai người. Nhìn hai đóa hoa như chị em song song mà ngủ, vừa rồi các cô còn cùng nhau ở dưới thân mình uyển chuyển cầu hoan, Trần Tuấn Long bất giác không kìm nổi mà tự hào. Là người đàn ông, dám yêu dám hận. Trần Tuấn Long không có bản sự khác, chỉ là yêu thương mỹ nữ, cho các cô khoái hoạt, cũng là cho chính mình khoái hoạt.
Đây là tín niệm của Trần Tuấn Long.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui