Tuấn Long Bách Mỹ Duyên


Tuấn Long Bách Mỹ Duyên

Quyển 1: Thời Đại học
Chương 69
Đâm phải kẻ trộm.

Tác giả: Bão Bão Nhi
Nguồn: Sưu tầm

Khi vượt qua rồi, những tiếng kêu vù vù nhanh cực đại của chiếc xe làm cho Thương Yên Vũ nghe mà vô cùng thoải mái. Mà tất cả lái xe trên đường cao tốc khi nhìn thấy hai mỹ nhân áo trắng như tuyết đang lái một chiếc xe thể thao chạy như bay trên đường thì đương nhiên là cũng mãn nhãn nhìn cảnh đẹp. Có điều cảnh đẹp ấy có chút không hoàn chỉnh ở chỗ là ngay phía sau lại có một chiếc xe Spark màu vàng kim, giống con heo con đang gắt gao bám sát xe Porche không rời.

Thương Yên Vũ cũng có chút kỳ quái, từ trong kính chiếu hậu có thể nhìn thấy rõ ràng là cái xe Spark kia của Trần Tuấn Long cũng chạy nhanh thật. Bây giờ tốc độ xe mình đã sắp đến 200 km rồi, ở đoạn đường không xe cộ kia mình đã đi với tốc độ nhanh nhất mà cũng chưa bao giờ vượt lên quá 300 km. Thế mà xe của của Trần Tuấn Long vẫn có thể duy trì một khoảng cách nhất định với xe mình. Điều này không khỏi làm cho Thương Yên Vũ thấy phiền lòng.

Vòng qua một đoạn cua lớn, nhìn thấy ở phía trước cũng không có xe, vừa lúc tăng tốc được. Thương Yên Vũ nhấn ga một cái, xe Porche lập tức lao đi như mũi tên bắn, thoáng chốc đã bỏ rơi xe Spark của Trần Tuấn Long ở phía sau. Thương Yên Vũ cao hứng, trong lòng thầm vui vẻ hừ hừ vài tiếng, ý nghĩ có phần sung sướng: "Bây giờ lại còn không vứt bỏ mày được hay sao!"

Nhưng sự cao hứng này cũng không duy trì được bao lâu, ngay trong kính chiếu hậu, cô đã nhìn thấy xe Spark vừa bị cắt đuôi kia lại chậm rãi chạy lên. Lúc này Thương Yên Vũ thấy nghi hoặc, xe Spark của Trần Tuấn Long, cho dù là đã từng cải tạo rồi cũng không có khả năng mạnh như vậy chứ? Nếu như xe của hắn lợi hại như thế, thì tại sao hắn lại không vượt qua xe mình mà lại cứ lúc nào cũng duy trì một khoảng cách nhất định với xe mình chứ?

Lý do tại sao thì chỉ có mình Trần Tuấn Long biết.

Trần Tuấn Long mỉm cười lái xe đi theo chiếc Porche của hai chị em Thương Yên Vũ. Hắn không hề nóng nảy chút nào. Bây giờ còn chưa đến Thiên Tân, muốn chơi tính toán thời gian thì còn sớm lắm. Hắn liếc một cái nhìn đồng hồ đo, trong lòng thầm tính toán. Lần này xem ra hai người ở trên xe đối phương kia chắc sẽ chịu thiệt hơn rồi, vì xe của mình còn thêm ba cô bé nữ sinh Lăng Linh này nữa.

Nhưng ba người Lăng Linh lại rất vui vẻ thoải mái. Đua xe kích thích mạo hiểm như thế là lần đầu tiên các cô tham gia, ai nấy đều nắm chặt đai an toàn và tay nắm cửa xe, bởi vì khi ngồi chiếc xe này sẽ có cảm giác như bay như phiêu lãng. Đặc biệt là khi vừa rồi Trần Tuấn Long tăng tốc đuổi theo Thương Yên Vũ, Lăng Linh ngồi bên cạnh nhìn chỉ số trên đồng hồ công-tơ-mét, chẳng mấy mà kim đồng hồ chỉ đến số 350km. Cảnh vật ngoài cửa xe không ngừng lao đi vun vút, cô quay đầu sang nhìn Lý Tĩnh Kỳ và Tú Tú ngồi ở ghế sau. Các cô cũng đang hưởng thụ khoái cảm cực nhanh này.

Trần Tuấn Long không hề quay đầu, chỉ chuyên chú lái xe, nhưng hắn mỉm cười lớn tiếng nói chuyện:
- Thế nào? Cảm giác có thích không?
Bình thường những lời nói này không nên hỏi các cô bé như thế, nhưng hắn đang hưởng thụ cảm giác khoái hoạt tốc độ này.

- Quá tuyệt vời!
Lăng Linh ở bên cạnh trả lời.

- Đại ca ca, khi nào thì anh định vượt qua các cô ấy?

- Phải rồi,
Sau đó là giọng Lý Tĩnh Kỳ,
- Làm sao mà chúng ta cứ phải đi theo phía sau các cô ấy mãi thế, vượt qua họ đi không được sao?

- Có thể chứ, nhưng tự chúng ta chạy thì lại không có mục tiêu, thế thì còn ý nghĩa gì nữa. Biết chuyện mèo đuổi chuột không?
Trần Tuấn Long vừa trả lời vừa nhấn ga, tốc độ xe lập tức lại tăng thêm rất nhiều. Lăng Linh và Lý Tĩnh Kỳ ở bên cạnh đều gật đầu đồng ý.

- ....Chúng ta bây giờ chính là mèo. Còn cái Porche phía trước à, ha hả, chính là con chuột. Họ chạy thế nào cũng không thoát được đâu, bây giờ để xem chúng ta trêu chọc họ như thế nào nhé.
Cái lý luận mèo bắt chuột này của Trần Tuấn Long rất được lòng ba cô bé.

Ngay khi còn đang nói chuyện thì Trần Tuấn Long đã sắp vượt qua xe Porche của hai chị em Thương Yên Vũ. Đương nhiên, đó cũng là cực hạn của chiếc Spark này của hắn.

Dù sao Spark sau khi cải tạo so sánh với Porche nguyên bản cũng có sự chênh lệch rất lớn. Sở trường của Trần Tuấn Long chính là lượn lách thành thạo. Nếu như truy đuổi ở trong phố xá sầm uất thì có lẽ không ai là đối thủ của hắn được. Mấy trò lượn lách rượt đuổi này hắn không chỉ rèn luyện qua mà còn đã từng trải qua thực chiến rồi. Lại nhớ lần trước đánh cuộc với Cuồng Bưu, còn có cả cô cảnh sát lái xe đuổi bắt hắn nữa, trong tình huống say rượu mà Trần Tuấn Long còn có thể lái xe được tốt đến như thế, hơn nữa, lại còn tự nhiên chạy đi bay trên đường phố sầm uất thì có thể thấy được kỹ thuật lái xe của hắn tốt đến mức nào.

Nhưng bây giờ thì không giống như thế, đua xe trên đường cao tốc thuần túy chỉ là so sánh tính năng xe mà thôi. Đương nhiên, một người chơi xe đua cũng sẽ có lợi thế nhất định ở phương diện này. Có điều Trần Tuấn Long phát hiện ra kỳ thật ưu thế của hắn cũng không lớn. Sở dĩ Thương Yên Vũ chọn đua trên đường quốc lộ như vậy là cũng có đạo lý cả. Tình thế hiện giờ đối với cô là cực kỳ có lợi, mà Trần Tuấn Long lại không có một lựa chọn nào khác.

Nhưng Trần Tuấn Long dựa vào kinh nghiệm của mình đã nắm bắt được điểm sơ hở của Thương Yên Vũ, hiện giờ chính là muốn làm cho cô không ngừng phạm sai lầm. Khi thấy mình cứ đuổi theo thì Thương Yên Vũ lại cứ điên cuồng nhấn ga, gầm rú phóng đi, Trần Tuấn Long cười đắc ý. Đây chính là kết quả mà hắn muốn thấy.

Tốc độ trung bình là khoảng 200km/ giờ, từ Bắc Kinh đến Thiên Tân thì cũng chẳng mấy thời gian. Còn trên đường từ Thiên Tân trở về, chưa đi được một nửa đường thì Thương Yên Vũ đột nhiên phát hiện, trên đồng hồ đo xăng của Porche có chỉ, xăng sắp hết. Làm sao có thể như thế được cơ chứ... Thương Yên Vũ sốt ruột nghĩ. Đêm nay vốn định đua ở trong hầm ngầm tòa nhà Vân Thiên thôi, nên xăng cũng không đổ thêm. Cô vốn cũng không hề ngờ được rằng là sau đó lại đua với Trần Tuấn Long trên đường quốc lộ. Kỳ thật là trước khi xuất phát, theo như cô dự tính thì xăng xe Porche còn lại hẳn là còn có thể chạy qua chạy lại được một lượt mà vẫn còn dư mới đúng. Làm sao bây giờ lại sắp hết xăng được chứ?

Sau khi nhìn thấy trong gương chiếu hậu, xe Spark của Trần Tuấn Long lại ráo riết truy đuổi, không hề nghĩ ngợi gì thêm nữa, Thương Yên Vũ trực tiếp nhấn chân ga, lại kéo dài khoảng cách với Trần Tuấn Long. Mà lúc này đây, trên đồng hồ đo xăng, lượng xăng hao tổn đi lại không ít.

Đột nhiên lúc đó Thương Yên Vũ mới bừng tình ngộ. Hóa ra là Trần Tuấn Long đã có kế hoạch sẵn. Cô cáu giận đập vào vô lăng. Bên cạnh chị gái cô Thương Yên Vân kỳ quái hỏi:
- Em làm sao thế hả Tiểu Vũ?

- Xe sắp hết xăng, chúng ta bị lừa rồi.
Thương Yên Vũ uể oải nói.
- Cái tên kia, hắn ... hắn thật là giảo hoạt!

Nhìn thấy xe Porche ở phía trước bắt đầu giảm tốc độ, Trần Tuấn Long mỉm cười chạy đi lên, rất nhanh đã chạy song song với hai chị em Thương Yên Vũ. Trần Tuấn Long hạ cửa kính xe xuống, quay đầu nhìn hai cô ở trên xe Porche. Bây giờ vẻ mặt hai cô thật là buồn bực.

Khi nhìn thấy nụ cười tươi như chế nhạo của Trần Tuấn Long, Thương Yên Vũ cảm thấy đầu như nóng lên, không thèm để ý đến bất cứ điều gì khác, lại nhấn mạnh ga, lướt qua bọn Trần Tuấn Long.

"Cho dù là hết sạch xăng cũng phải vượt qua hắn!" Thương Yên Vũ cắn răng oán hận nghĩ.
Qua chẳng được bao lâu, Lăng Linh ở trong xe Spark đột nhiên phát hiện ra, thấy lạ, xe Porche đã chạy trước xa rồi, lúc này lại đang nằm ì ra giữa đường, không động đậy được gì cả, thế là vì sao nhỉ?

Lăng Linh nhìn Trần Tuấn Long, Trần Tuấn Long không hề có biểu tình gì khác, trên mặt vẫn là nụ cười tươi thản nhiên. Mà cô quay đầu lại đằng sau thấy Lý Tĩnh Kỳ và Tú Tú cũng là vẻ mặt mê man, không hiểu gì.

Có lẽ chỉ có Trần Tuấn Long mới biết là vì cái gì. Mới vừa đi lên đường cao tốc, khi hắn phát hiện ra rằng dù cho có dựa vào tốc độ của xe Spark và kỹ xảo của cá nhân hắn thì cũng không thể vượt qua được xe Porche của Thương Yên Vũ, hắn đã bắt đầu cân nhắc xem nên đánh bại cô như thế nào. Ngay ở lần đầu tiên thử đuổi theo Thương Yên Vũ, Thương Yên Vũ liều lĩnh vượt lên đã làm cho hắn phát hiện ra điểm sơ hở của chiếc Porche. Trần Tuấn Long đã thầm tính toán kỹ lưỡng độ hao tổn nhiên liệu, và rất nhanh hắn đã có kết luận, mức độ hao phí nhiên liệu của xe Porche sẽ rất lớn nếu như người lái không chú ý đến, và sẽ rất nhanh hết xăng. Bấy giờ, Trần Tuấn Long mới dùng đến phép khích tướng. Hắn không ngừng lợi dụng trạng thái truy sát để kích thích Thương Yên Vũ, để cho cô ta liên tục nhấn ga bỏ xa mình. Đương nhiên, cách làm này cũng coi như một lần đánh cuộc vận may. Nếu như xe Porche của Thương Yên Vũ có rất nhiều xăng thì Trần Tuấn Long cũng hết cách.

Thế mà rồi vận may lại thuộc về Trần Tuấn Long. Thương Yên Vũ lái chiếc Porche khỏi phải nói đương nhiên là xe mới rồi, bằng không cô cũng không mang ra mà khoe khoang với mọi người. Mọi người đều biết, xe mới chạy sẽ đều cần một khoảng thời gian phải chạy rốt-đa thì động cơ mới có thể phát huy được đến tận cùng, thông thường người lái cần phải chú ý những vấn đề đó. Nhưng tất cả những việc cần làm Thương Yên Vũ đã quên sạch rồi bởi sự kích thích từ cuộc đua gắt gao truy đuổi trên đường cao tốc.
Vừa rồi Porche đã chạy hết tốc độ đến cực hạn, hơn nữa lại là liên tục chuyển đổi vận tốc tăng với mức độ cao, thời gian dài cứ duy trì với tốc độ cao như thế không những tốn một lượng nhiên liệu lớn mà lại còn vì thoát khỏi xe Spark của Trần Tuấn Long cứ giằng co mà Thương Yên Vũ cứ giẫm ga liên tục. Thích thì thích thật, nhưng việc làm đó lại càng khiến xe Porche thêm tốn xăng.
Mà trái lại Trần Tuấn Long, hắn không chỉ điều chỉnh chuyển tốc hợp lý mà còn từ từ tăng tốc trong điều kiện duy trì tốc độ ổn định cho nên lượng nhiên liệu tiêu hao thấp hơn nhiều xe Porche của Thương Yên Vũ. Cái gọi là đường xa mới hay sức ngựa, Thương Yên Vũ vì muốn thỏa mãn cơn tức nhất thời mà bây giờ xe Porche bị nằm ì ra ở ngay trên đường lớn.
Hiện giờ cuối cùng cũng đã đến lúc Trần Tuấn Long biểu diễn. Chỉ thấy Trần Tuấn Long giẫm ga, xe Spark đã nhanh chóng đuổi đến nơi. Thương Yên Vũ và Thương Yên Vân trơ mắt nhìn hắn từ phía sau chạy tới, nhưng động tác tiếp theo của Trần Tuấn Long thì tuyệt đối các cô không hề nghĩ tới.
Thấy trên đoạn đường này tạm thời còn không có xe nào lui tới, Trần Tuấn Long cười một tiếng rồi phanh khựng xe lại, tay phải của hắn nhanh chóng đổi số, xe Spark liền trôi đi xung quanh vị trí xe Porche, vừa lúc vây quanh hai cô gái. Thương Yên Vũ và Thương Yên Vân kinh ngạc nhìn màn biểu diễn xe đua xuất sắc của Trần Tuấn Long. Chiêu thức ấy kỳ thực là đại ca của hai cô là Thương Đào đã biểu diễn trong hầm ngầm đỗ xe của tòa nhà Vân Thiên ngày hôm đó. Nhưng có điều màn biểu diễn của Trần Tuấn Long so với đại ca bọn họ ấn tượng hơn mà cũng khốc liệt hơn.
Thương Đào biểu diễn lướt xe cũng chỉ cần một cái sân lớn, và trong một vòng tròn do bốn chiếc xe tạo thành là đã đủ để y lướt đi rồi. Thế mà lúc này đây, Trần Tuấn Long lại chỉ vây quanh vòng tròn của một chiếc Porche mà thôi. Hai cô liếc mắt nhìn nhau đầy kinh hãi. Thật là lợi hại!
Bây giờ các cô thua tâm phục khẩu phục. Nghệ thuật đua xe và lướt xe của người ta thì bản thân mình có thúc ngựa cũng đuổi theo không kịp, Thương Yên Vũ thở dài một tiếng, tựa vào ghế ngồi.
Lúc này, mấy cô bé Lăng Linh ngồi trên xe thì lại cảm giác thật khác thường. Dưới tốc độ chuyển động cực nhanh, Trần Tuấn Long lại lái xe Spark lượn vòng mạnh mẽ như thế, các cô bị lắc đến nỗi tim như nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng không thể phủ nhận được rằng cảm giác này rất là kích thích. Lý Tĩnh Kỳ ngồi ở ghế sau, bộ dạng thật là no nê thỏa mãn, trong khi Tú Tú thì sắc mặt có chút tái nhợt, có vẻ như là say xe muốn phun ra.
Trần Tuấn Long cũng chú ý rằng cô bé không ổn, cho nên sau khi hoàn thành vòng quay cuối cùng, Trần Tuấn Long giẫm phanh khựng lại. Xe Spark rốt cục vững vàng dừng lại, đứng song song với xe Porche của Thương Yên Vũ.
Đầu tiên là hắn quan tâm quay đầu lại hỏi Tú Tú:
- Vừa rồi xoay quá nhanh, em không sao chứ Tú Tú?
Tú Tú nhắm tịt cả hai mắt lại giờ mới dám mở ra. Khi nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Trần Tuấn Long, trong lòng cô không khỏi rung động, vội vàng lắc đầu, cũng không nói một tiếng nào. Thực ra, pha lượn xoay vừa rồi làm cho cô rất là khó chịu, nhưng có được sự quan tâm của Trần Tuấn Long, dường như tất cả những điều đó đều không còn là gì nữa.
Trần Tuấn Long lúc này mới cười cười quay đầu, chuyển ánh mắt về hướng hai chị em Thương Yên Vân trong xe Porche. Hắn hạ cửa kính xuống, theo cửa kính chạy chậm rãi, hai mỹ nữ sinh đôi áo trắng như tuyết, sắc mặt lại khó nhìn dần hiện ra trước mắt Trần Tuấn Long.
- Xe của bọn họ làm sao thế nhỉ?
Ở bên cạnh Lăng Linh thì thầm hỏi.
Trần Tuấn Long không trả lời lại cô mà ngược lại lại ghé vào bên cạnh cửa kính, cười nói với hai chị em Thương Yên Vân ở trong xe Porche:
- Xe hết xăng rồi hả? Ở đây cách Bắc Kinh còn xa, đến đây đi, lên xe tôi, tôi đưa các cô trở về.
Trần Tuấn Long nói ra lời mời một cách chân thành, ngược lại lại làm cho hai chị em Thương Yên Vân vốn ôm thái độ căm thù cảm thấy ngượng ngùng. Hóa ra các cô vẫn đối đãi với Trần Tuấn Long như kẻ địch và đối thủ, thế mà bây giờ người ta ngược lại lại sẵn sàng giơ tay ra cứu viện khi mình gặp khó khăn.
Dường như hai cô thương lượng với nhau rồi rất nhanh, Thương Yên Vân đến gần Trần Tuấn Long, nói:
- Thế.... nếu thế thì cảm ơn nhiều....
Cô nói như thế cũng đồng nghĩa với việc chấp nhận sự trợ giúp của Trần Tuấn Long.
Lập tức, Trần Tuấn Long dừng xe lại bên ven đường, giúp hai cô đẩy xe Porche vào bên lề. Thương Yên Vũ đỗ xe tử tế rồi, khóa kỹ cửa xe rồi nói với Thương Yên Vân:
- Chị, chị gọi điện thoại cho anh cả đi, bảo anh ấy cho người đến thu dọn. Hừ, đúng là cái xe vứt đi, xăng cũng chẳng có mấy.
Kỳ thật chuyện đó thì đâu có liên quan gì đến anh cả của hai cô chứ. Là do cô không đúng thôi, lại tính toán lỗi phải lên đầu anh cả mình. Thật là lợi hại.
Thương Yên Vân cười nhẹ, cũng không để ý cô em, đi tới chỗ xe Spark của Trần Tuấn Long đang đỗ ở phía trước. Trần Tuấn Long cũng vì dừng lại giúp đỡ hai cô mà làm Lăng Linh mất hứng. Nhưng Trần Tuấn Long đã đồng ý giúp hai chị em Thương Yên Vân rồi thì Lăng Linh cũng không còn cách nào nữa cả.
Trần Tuấn Long sắp xếp cho Tú Tú và Lăng Linh cùng ngồi ở phía trước. Dáng người hai cô không cao lớn như Lý Tĩnh Kỳ, cho nên vừa vặn có thể chen chúc nhau ngồi vừa chỗ ngồi ở băng ghế đằng trước. Trần Tuấn Long còn đưa riêng một cái gối ôm để Tú Tú ngồi lên, còn chỗ ngồi dư ra phía sau thì để đó cho Thương Yên Vân và Thương Yên Vũ.
Đây quả thực là một tổ hợp rất kỳ quái. Một nam năm nữ, trong đó lại còn có cả một cặp chị em sinh đôi. Đợi cho đến khi Thương Yên Vân và Thương Yên Vũ lên xe xong xuôi, mấy cô bé Lăng Linh đều có vẻ đánh giá hai chị em.
Vẫn là Thương Yên Vân cởi mở khéo léo hơn. Chỉ thấy cô mỉm cười gật đầu như chào hỏi mọi người, rồi cuối cùng mới hỏi Trần Tuấn Long:
- Xin chào, chúng ta đua với nhau lâu như thế mà còn chưa biết tên của anh nữa?
Trần Tuấn Long cười cười:
- Tôi tên là Trần Tuấn Long.
- Hóa ra là Long ca. Ha ha, hai chị em chúng tôi đây cũng xin tự giới thiệu một chút. Tôi là Thương Yên Vân, em tôi đây tên là Thương Yên Vũ. Vừa rồi chính là em tôi là người lái xe.
Thương Yên Vân vừa nói vừa kéo kéo em mình một chút. Thương Yên Vũ từ sau khi lên xe đến giờ vẫn đều chưa nói một câu.
Trần Tuấn Long ngẩng đầu nhìn vào gương chiếu hậu. Từ trong gương có thể nhìn đến được Thương Yên Vũ vẫn còn đang tức tối. Trần Tuấn Long thấy bộ dạng cô như thế thì không khỏi mỉm cười, tủm tỉm nói:
- Xem ra vị tiểu thư này của chúng ta vẫn là có chút không phục với tôi có phải không?
Thương Yên Vũ hừ một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Điều này lại làm Lăng Linh đang ngồi phía trước rất là mất hứng. Lăng Linh xoay đầu lại nói:
- Haizz, tôi nói này bà chị, thua chính là thua. Phải biế rằng chị thua dưới tay đại ca ca của tôi thì chẳng có gì đáng xấu hổ cả. Bởi vì đại ca ca của tôi chính là lợi hại như thế đó. Ha ha, chị hiểu chưa?
Dáng vẻ như dạy dỗ người ta của cô bé làm cho Thương Yên Vũ vốn đang tức giận lại càng thêm khó chịu.
- Ha ha, tôi thì thua rồi, nhưng tôi cảm thấy được là có người giở trò, âm mưu quỷ kế!
Thương Yên Vũ cười lạnh vài tiếng.
Hóa ra sau khi lên xe, cô đã lén liếc qua đồng hồ đo trên xe của Trần Tuấn Long, chỉ số trên đó cho thấy kỳ thực xăng trong xe của Trần Tuấn Long cũng không nhiều. Nhưng với tình hình hiện tại bây giờ hẳn là hắn vẫn còn có thể kiên trì chạy đến trạm xăng dầu kế tiếp được. Có điều bây giờ hối hận cũng chả để làm gì, chỉ là Thương Yên Vũ nuốt không trôi được cục tức này thôi.
- Ha ha...
Lăng Linh nở nụ cười. Bây giờ cô có vẻ rất cậy mạnh:
- Chị bảo đại ca ca của tôi giở trò giở quẻ à? Đây là đua thật sự, chị đi xe Porche cơ mà. Đừng nói với tôi là xe của chị còn kém hơn cả xe Spark của chúng tôi nhé. Người thắng thì làm vua, đại ca ca của tôi thắng chính là thắng đấy.
- Được rồi.
Trần Tuấn Long vẫn đang lái xe lên tiếng.
- Lăng Linh, đừng nói nữa.
Hắn cảm thấy cũng không cần thiết phải tranh cãi phân bua mọi chuyện cho rõ ràng ra, cứ như thế bỏ qua đi là được rồi, cần gì phải so đo với người đẹp làm gì.
Thương Yên Vũ tiếp tục quay đầu đi, cũng không thèm để ý đến mọi người. Nhưng trái lại, Thương Yên Vân sau khi nghe Trần Tuấn Long gọi tên Lăng Linh thì dường như nhớ ra cái gì, có điều cô cảm thấy vẫn là tìm cách làm quen với Lý Tĩnh Kỳ đang ngồi bên cạnh mình thì có vẻ dễ dàng hơn nhiều.
- Xin chào, em là em gái của Đông ca phải không?
- Phải rồi. Chị quen anh cả của em à?
Lý Tĩnh Kỳ có chút kỳ lạ.
- Ha hả, rất thân với anh ấy nữa là đằng khác. Anh ấy thường xuyên đến nhà chị chơi mà.
Thương Yên Vân cười nói.
Cô nói quả là sự thật. Thương Đào và Lý Đông xem như là bạn bè, hai người coi như lão Đại lão Nhị trong đám thái tử đảng, cho nên đương nhiên là qua lại rất thân rồi.
- Chị hình như còn nhớ là sinh nhật ba em hồi trước là chị đã gặp qua em một lần rồi. Khi đó hình như em còn đang học cấp 2 thì phải. Không ngờ là bây giờ đã lớn cao thế này rồi, lại còn xinh đẹp hơn nữa, thiếu chút nữa là chị không nhận ra em được rồi.
Thương Yên Vân cuối cùng nói vậy, ý tứ cố ý lấy lòng Lý Tĩnh Kỳ, khen cô bé xinh đẹp.
- Em chưa thấy chị nhưng chị gặp em rồi.
Thương Yên Vân mỉm cười nói:
- Bởi vì ở nhà chị còn có ảnh chụp em mới gần đây thôi.
- Thế chị là ....?
Lăng Linh nghi hoặc
- Ha ha...
Thương Yên Vân cười lớn,
- Ba chị chính là Thương Bác Siêu đó, hihi.
- À....
Lăng Linh lúc này mới nhớ ra, bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Hóa ra là bác Thương. Chị không nói thì em cũng không nhớ ra được. Ha ha, đúng rồi, em cũng đã lâu rồi chưa gặp bác ấy.
Nếu tất cả mọi người đã là thế giao quan biết cả thì bầu không khí trong xe cũng trở nên tốt hơn rất nhiều. Có thể thấy được thủ đoạn của Thương Yên Vân lợi hại đến mức nào, chỉ nói mấy câu đã dỗ dành được hết nhóm Lăng Linh để mấy cô bé đổi giận làm vui rồi mọi người cùng cười cười nói nói.
Trần Tuấn Long ở bên cạnh im lặng lắng nghe. Nghe nói đến ba của Lăng Linh chính là Tư lệnh Quân khu Bắc Kinh, con người không gợn sóng, không sợ hãi như hắn cũng hơi hơi biến sắc mặt. Thì ra là thế!
Trần Tuấn Long đang tự hỏi và tìm tòi lại trong tư liệu ký ức của mình. Rất đáng tiếc, không có một người nào, không có một sự việc gì có liên quan đến Lăng Việt Vĩ cả. Nhưng rất rõ ràng là tất cả những huấn luyện mà trước kia mình đã từng trải qua đều có quân đội hậu thuẫn. Hơn nữa, mình cũng đã từng chấp hành một số mệnh lệnh của bên quân đội. Lần cuối cùng của năm ngoái chính là đi Baghdad, trực tiếp ngăn giết binh lính tuần tra của quân đội Mỹ. Hơn nữa, bên quân đội còn yêu cầu là phải dùng camera ghi lại toàn bộ quá trình ngăn giết đó nữa.
Trần Tuấn Long đối phó với các mục tiêu thích nhất là dùng súng trường trực tiếp xử lý, không cần phải tiếp xúc gì hơn. Một kích là xong, hệ số an toàn là lớn nhất. Không bao lâu sau khi Trần Tuấn Long hoàn thành nhiệm vụ, hắn đã phát hiện ra trên website của Tổ chức phản Mỹ của Iraq và toàn bộ mạng Inte đều phát hình hắn chặn giết binh lính quân đội Mỹ. Có điều là lúc này các thông tin đưa lên đều là logo và slogan của tổ chức phản Mỹ. Với những tin lá cải đó, Trần Tuấn Long luôn không thèm để ý tới.
Sau khi trở lại Bắc Kinh đã là gần mười giờ đêm, Thương Yên Vân đưa ra ý kiến rủ tất cả mọi người cùng đi ăn khuya. Trần Tuấn Long thấy mấy cô bé Lăng Linh vui vẻ thì cũng không phản đối.
Lập tức mọi người đi theo sự hướng dẫn của Thương Yên Vân, đến phố đồ ăn nhanh Vương Phủ Tỉnh. Choáng, nơi này đúng thực là nơi tụ họp đông người. Trần Tuấn Long cũng là lần đầu tiên đến những nơi như thế này. Hai bên đường toàn là những quán ăn vặt, đủ thứ mùi vị hương thơm hấp dẫn xông vào mũi mọi người. Điểm tâm, đồ ăn cay, cá viên thịt nướng, chao, cái gì cũng có. Mấy cô bé Lăng Linh hình như trước kia đã từng đến qua đây rồi nên có vẻ vô cùng quen thuộc với nơi này. Tất cả mọi người đều ra chọn lựa những thứ đồ ăn uống mà mình thích. Thương Yên Vân vừa định trả tiền thì Trần Tuấn Long vẫn là rất ga lăng, giành thanh toán trước.
Thấy Trần Tuấn Long như vậy, Thương Yên Vân chỉ đành nhoẻn miệng cười, tỏ ý cảm tạ, sau đó kéo tay cô em Thương Yên Vũ, cũng đi lựa chọn món ăn mình thích.
Có điều tâm tư của Thương Yên Vũ cũng không để ở đồ ăn. Cô tóm được cơ hội được ở cùng một chỗ với Trần Tuấn Long riêng hai người, bèn tiến lên hỏi:
- Này... tôi nói này anh.... Xe của anh là xe chế rồi à?
Con người của Thương Yên Vũ có vẻ như khá là thẳng thắn, trực tiếp hỏi thẳng vấn đề này ngay khi chạm mặt Trần Tuấn Long.
Trần Tuấn Long vừa lúc cầm lấy một xiên cá viên nướng, hương vị thật là ngon miệng, nhìn đã muốn ứa nước miếng rồi. Hắn mỉm cười đưa cho Thương Yên Vũ, sau đó mới vỗ vỗ tay, nói:
- Cô nói là cái xe Spark kia của tôi á? Đúng rồi, cái xe đó của tôi là cải tạo qua rồi.
Thương Yên Vũ thấy Trần Tuấn Long đưa xâu cá nướng lại cho mình thì theo bản năng đưa tay ra nhận, sau đó nói:
- Bảo sao, tôi còn nói đó, xe Spark bình thường làm sao có thể lợi hại như vậy được. Ừ, anh đổi động cơ gì thế? Hình như tính năng các thứ cũng không tồi nhỉ.
- À, là Ferrari, cũng bình thường thôi mà.
Trần Tuấn Long mỉm cười nói.
Thương Yên Vũ cắn môi.
- Tôi còn muốn đua với anh một lần nữa!
Cô nói chắc như đinh đóng cột. Thất bại vừa rồi vẫn canh cánh trong lòng cô.
Trần Tuấn Long lại lắc đầu:
- Có cái gì hay đâu mà đua nữa, Yên... Yên Vân tiểu thư.
Trần Tuấn Long dường như hơi do dự một chút, rồi gọi lên tên Thương Yên Vũ. Hắn cố ý gọi sai tên. Hắn biết người bây giờ đang nói chuyện với mình là Thương Yên Vũ. Mặc dù ngoại hình của hai chị em Thương Yên Vân và Thương Yên Vũ rất là giống nhau, nhưng đối với loại người có sức quan sát rất cẩn thận như Trần Tuấn Long mà nói thì giữa hai người vẫn có chút khác biệt. Dáng người Thương Yên Vũ hơi đậm một chút, Thương Yên Vũ thì thon thả hơn một chút. Kỳ thực, những điểm đó nếu không hết sức cẩn thận quan sát thì chắc là không thể nhận được ra.
Quả nhiên sau khi Trần Tuấn Long cố ý gọi sai tên Thương Yên Vũ thì gương mặt cô giãn ra, nở nụ cười tươi rồi nói:
- Ha ha, anh gọi sai tên rồi. Tôi là em, là Yên Vũ. Phía trước kia mới là chị Yên Vân. Ha ha...
Trần Tuấn Long giả bộ như nghi hoặc, nhìn nhìn Thương Yên Vân đang đi cùng nhóm Lăng Linh ở phía trước, rồi lại quay đầu nhìn sang Thương Yên Vũ ở bên cạnh mình, sau đó lắc lắc đầu, lại cười cười nói:
- Hai chị em các cô thật là giống nhau như đúc, lại cùng xinh đẹp như thế. Thật sự làm cho người ta rất là khó nhận ra được. Cô xem, tôi cũng hồ đồ hết rồi. Cô là Yên Vũ à?
Những lời tán tỉnh này của hắn đã làm cho Thương Yên Vũ nghe xong cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Thương Yên Vũ tự nhiên là rất đắc ý, gật đầu nói:
- Đương nhiên rồi. Đừng nói là anh, ngay cả ba mẹ tôi cũng thường xuyên không nhận rõ được. Hihi...
Chỉ một chút xíu nhầm lẫn như thế thôi mà Trần Tuấn Long đã thành công dẫn dắt sự chú ý của cô sang chỗ khác.
Sau đó, Trần Tuấn Long lại lần lượt tiếp thêm đồ ăn cho cô. Thương Yên Vũ vừa lúc cũng hơi đói bụng. Kết quả là cô cũng không lý luận với Trần Tuấn Long nữa mà chỉ lo hưởng thụ đồ ăn ngon với chị gái Thương Yên Vân.
Trần Tuấn Long trước đó đã tìm được chỗ ngồi. Người đến ăn ở đây đông quá, vị trí này cũng phải vất vả lắm mới kiếm được. Sau khi các cô gái ngồi xuống, cả nhóm bọn họ một nam năm nữ trai thanh gái lịch tụ hội đương nhiên là hấp dẫn ánh mắt của không ít người.
Trần Tuấn Long anh tuấn tiêu sái, mấy cô gái lại xinh đẹp động lòng người, nhất là hai chị em sinh đôi họ Thương mặc áo trắng và quần lụa mỏng càng làm cho người đi trên đường liên tiếp phải quay đầu nhìn. Thương Yên Vân và Thương Yên Vũ lại tựa như đã quen với những cảnh đó lắm rồi, thấy cũng bằng không.
Trần Tuấn Long cười:
- Xem ra bình thường hai vị tiểu thư xinh đẹp của chúng ta đây nhất định là được mọi người rất ngưỡng mộ. Tôi thấy các cô đều có khí chất của minh tinh, nói không chừng ngày nào đó sẽ có một đạo diễn vĩ đại mời các cô đi đóng phim đó.
- Cắt!
Cô em Thương Yên Vũ ngắt lời ngay:
- Cái gì chứ? Quay phim á? Có mời tôi cũng chả đi. Bộ dạng hoàn toàn không thèm quan tâm.
Thương Yên Vân thì chỉ cười cười. Cô cảm thấy rất hứng thú với Trần Tuấn Long nhưng lại không thể biết được lai lịch và bối cảnh của hắn thôi. Vừa rồi cô đã lôi kéo Lăng Linh, lén dò hỏi cô bé, nhưng Lăng Linh cũng không nói ra được cái gì rõ ràng cả. Cho nên bây giờ, cô mới khéo léo dò hỏi lại:
- Ha ha, hai chị em chúng tôi bình thường đều thích ra bên ngoài chơi. Những người đó thật đáng ghét, nhưng mà cũng quen rồi. Đúng rồi, Trần đại ca, tiếp xúc với anh lâu như thế chúng tôi còn chưa biết được là anh đang làm gì? Có tiện giới thiệu ra một chút không?
Không ngờ rằng những lời này của cô lại khiến cho Lăng Linh cũng cảm thấy gặp được đồng minh. Cô bé đang ngồi ngay bên cạnh Trần Tuấn Long, vì thế đưa tay giữ chặt cánh tay hắn, lập bập nói:
- Đúng vậy, đại ca ca, bây giờ anh đang làm gì? Cũng chưa thấy anh kể với em bao giờ hết.
Trần Tuấn Long cười ha hả:
- Trước kia chính là em không hỏi, làm sao thế? Giờ mới nhớ tới chuyện này à? Có phải là sợ đại ca ca đây mang em đi bán hử?
Câu nói đùa của hắn làm Lăng Linh ngượng ngùng nở nụ cười, mấy cô gái bên cạnh thì cười phá lên vui vẻ. Trần Tuấn Long nhìn thấy các cô đều đang nhìn mình, biết là tối nay trốn không thoát được rồi, vì thế ra vẻ hào phóng nói:
- Tôi à? Một tên côn đồ thôi, mở một công ty chứng khoán, kiếm miếng cơm ăn thôi.
Hắn cố ý nói nhẹ nhàng bâng quơ như không có gì cả, nhưng Thương Yên Vân vẫn nở nụ cười:
- Hóa ra Trần đại ca là làm về chứng khoán, không biết là công ty chứng khoán gì nhỉ?
Thương Yên Vân tiếp tục đề ra nghi vấn, chẳng còn cách nào khác, Trần Tuấn Long đành phải cười cười nói:
- Một công ty chẳng có tiếng tăm gì cả đâu. Tên là Chứng khoán Dương Quang.
- Chứng khoán Dương Quang ư?
Mấy cô gái đều thầm nhắc lại cái tên. Quả thật là chưa từng nghe qua. Mọi người tôi nhìn cô cô nhìn tôi. Trần Tuấn Long vẫn giỏi dùng một chiêu dẫn dắt sự chú ý. Hắn gọi chủ quán đưa thêm đồ ăn lên, hy vọng như thế có thể chặn mồm đám con gái được.
Nhưng lòng hiếu kỳ có thể giết chết một con mèo, huống chi là mấy cô bé trước mặt đây. Sau khi ăn hết một vòng, Lăng Linh lại hỏi:
- Thế đại ca ca, công ty của anh ở đâu thế?
Trần Tuấn Long không còn cách nào khác, đành phải đáp qua quýt cho xong:
- Ừ, ở ngay tại tòa nhà Hán Vinh!
- Tòa nhà Hán Vinh à?
Lăng Linh thấy lạ. Tòa nhà Hán Vinh đi qua đường Trung Quan một chút là đến. Cô biết tòa nhà này.
- Em biết tòa nhà đó đấy, còn thường xuyên đi qua nữa cơ. Đại ca ca, hôm nào em đến cty anh chơi một chút có được không?
Có thể ư? Có cái gì mà không thể đâu cơ chứ. Trần Tuấn Long trong lòng âm thầm kêu khổ, nhưng trên mặt lại tươi cười, bảo:
- Được mà, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh. Ha ha...
Trần Tuấn Long thuận miệng trả lời cũng nhất thời làm tan biến sự nghi ngờ của mọi người, đề tài cũng theo sự nghi vấn đó mà chuyển qua đến đồ ăn ngon lành trước mắt. Sau đó, đám con gái lại tiếp tục buôn chuyện đến đề tài mỹ phẩm trang sức, mua sắm tiêu pha, toàn những cái làm cho trong lòng Trần Tuấn Long toát cả mồ hôi hột!
Chờ đến khi mọi người ăn uống xong, lại lần lượt đưa từng cô trở về, cũng làm Trần Tuấn Long quay cuồng. Nhà của chị em Thương Yên Vân là ở khu tập thể cao cấp của cán bộ thị ủy, đề phòng sâm nghiêm, xe của Trần Tuấn Long cũng chỉ có thể dừng lại ở cửa, không thể tiến thêm vào được.
Với chị em Thương Yên Vân thì vừa rồi từ bãi đỗ xe ở hầm ngầm tòa nhà Vân Thiên, Trần Tuấn Long đã biết ba của hai cô là Thương Bác Siêu cũng là một nhân vật có tiếng, hình như là Bí thư Thị ủy gì đó. Trần Tuấn Long lắc đầu mỉm cười, làm sao mà mấy cô gái này đều là loại gia thế hiển hách như vậy không biết nữa. Hắn bây giờ còn chưa hiểu rõ bối cảnh của Lý Tĩnh Kỳ và Tú Tú. Thôi cứ để về sau này có dịp thì lại hỏi lại vậy.
Trần Tuấn Long vừa định rời đi, thì Thương Yên Vũ đã đi đến tận cổng rồi lại quay trở lại, gõ gõ vào cửa kính xe. Trần Tuấn Long hạ cửa kính xuống, nghiêng đầu nhìn lại. Chỉ thấy chỗ Thương Yên Vũ ghé vào cửa kính, từ ngay ghế lái nhìn ra vừa lúc có thể nhìn thấy rõ bộ ngực trắng nõn của cô. Thương Yên Vũ đi đến tận nơi, Trần Tuấn Long còn có thể nhìn ngắm được cả áo lót màu vàng nhạt của cô nữa. Bộ ngực Thương Yên Vũ không lớn, cũng không khác của Dương Hân nhiều, có điều thân hình của cô thì cũng không phải là dạng thon thả như bình thường. Trần Tuấn Long không khỏi suy nghĩ lan man.
Thương Yên Vũ nào biết đâu rằng mình đã bị lộ hàng sạch sẽ. Cô chỉ lo nói chuyện với Trần Tuấn Long:
- Trần đại ca! Cuộc đua đêm nay thì tính ra là tôi thua rồi, nhưng lần sau tôi còn muốn tìm cơ hội đua với anh lần nữa. Thế nào? Anh có dám đua không?
Đối với sự khiêu chiến của người đẹp, Trần Tuấn Long không chút hoang mang. Sau khi hắn đã tham lam nghiến ngấu ngắm nghía nơi đầy đặn lộ liễu kia của Thương Yên Vũ thì lúc này mới cười nói:
- Được thôi, tùy cô thôi. Bất quá nhất định là tôi sẽ thắng. Không cần đua cũng biết.
- Hừ... nhất định là sẽ thắng ư? Anh cũng phách lối gớm. Tôi thì thấy chưa chắc thế đâu!
Thương Yên Vũ không phục nói:
- Vậy thì cứ quyết định như thế nhé, Trần đại ca. Đến lúc đó tôi sẽ liên hệ lại với anh. Số di động của anh là bao nhiêu?
Cuối cùng cô hỏi.
- 138010xxxxx. Trần Tuấn Long thuận miệng đọc luôn. Hắn cũng không ngờ là hai cô gái Lý Tĩnh Kỳ và Tú Tú ở phía sau đã âm thầm nhẩm lại, lén ghi nhớ dãy số này.
- Ừ, 138010xxxxx chứ gì? Được rồi, biết rồi. Tạm biệt!
Thương Yên Vũ đứng thẳng người dậy, thong dong phất tay tạm biệt Trần Tuấn Long rồi xoay người rời đi.
Trần Tuấn Long nhìn cô rời khỏi, hơi cảm thấy thất vọng. Bộ ngực lộ hàng kia của Thương Yên Vũ hắn còn đang muốn nhìn thêm vài lần nữa cơ, xem ra đêm nay phải thêm chút công phu với Dương Hân hơn mới được. Trần Tuấn Long cuối cùng gian giảo nghĩ.
Nhà của Lý Tĩnh Kỳ cũng là một biệt thự vườn xa hoa, có diện tích rất lớn. Có thể thấy được nhà cô cũng là một gia đình có tiền có thế. Lúc ở trên xe, Lý Tĩnh Kỳ và Tú Tú đã trao đổi di động cho nhau, trong đó có những hình ảnh mà vừa rồi cô đã quay được. Những hình ảnh động tác phấn khích trong khi đua của Trần Tuấn Long làm Tú Tú thật hâm mộ. Cô rất muốn xin mẹ cho phép cô mua một chiếc điện thoại di động có tính năng camera quay chụp như thế. Ba cô bé thường xuyên bận rộn công tác, rất ít để ý tới cô. Còn mẹ thì lại thường bận việc kinh doanh buôn bán của mình, đâu có lúc nào quan tâm đến cô được. Bản thân ba cô bé lại thường xuyên dặn dò là phải giữ gìn khiêm tốn, bình thường học sinh có đồ vật này nọ thế mà mình lại không có, ngẫm lại bản thân cô thấy mình thật sự rất đáng thương.
Lý Tĩnh Kỳ sau khi chia tay với Trần Tuấn Long rồi thì hớn hở chạy về nhà. Có thể thấy được là đêm nay cô thật sự rất vui vẻ. Có điều Lăng Linh và Tú Tú tạm biệt thì có chút thương cảm. Lăng Linh là vui không đủ, còn Tú Tú thì lại là lưu luyến không rời.
Lăng Linh năn nỉ Trần Tuấn Long về sau đưa cô ra ngoài chơi nhiều hơn nữa, nhất là những hoạt động giống như đêm nay thì cô thích nhất. Trần Tuấn Long không có cách nào khác, đành phải gật đầu đồng ý. Lúc này mới làm cho Lăng Linh nín khóc và vui trở lại, lại còn chủ động hôn lên má Trần Tuấn Long, sau đó đỏ mặt kéo tay Tú Tú chạy về ký túc xá. Khi nhìn theo, Trần Tuấn Long nhìn thấy Tú Tú quay đầu lại mang theo một ánh mắt u oán, trong lòng hắn không khỏi rung động. Tú Tú là một cô gái rất kỳ lạ, không sao thấy được cô biểu đạt ý nguyện của bản thân ra sao nhưng nhìn chung cô luôn có thể mang đến cho mọi người một cảm giác mềm mại. Trần Tuấn Long cũng rất thích cô bé nữ sinh này.
Đưa đĩa CD vào ổ, Trần Tuấn Long bình thản khởi động xe Spark, chạy về Hải Đào Hiên. Hắn cảm thấy có chút lo lắng. "Mình đi ra ngoài lâu như thế, không ngờ cả Quách Uyển Tây và Dương Hân lại không hề gọi một cú điện thoại nào. Có vẻ như là không được hợp tình hợp lý cho lắm nhỉ. Thôi kệ vậy, vẫn là chờ lúc nào trở về thì an ủi các cô ấy sau vậy. Cho dù các cô bé có oán giận hơn đi nữa thì tin chắc rằng dưới sự "hùng mạnh" của mình, hai cô ấy sẽ ngoan ngoãn đầu hàng thôi." Trần Tuấn Long có niềm tin chắc chắn như thế. Hắn vừa nghĩ vừa cười ha hả. Từ chuyện hưởng thụ hai chị em Dương Hân và Quách Uyển Tây song phi, hắn lập tức liên tưởng đến đôi chị em song sinh Thương Yên Vân và Thương Yên Vũ vừa rồi. Đặc biệt vừa rồi Thương Yên Vũ bị lộ hàng đã kích thích hắn rất nhiều. Nếu có thể lại song phi cùng hai chị em sinh đôi ấy nữa thì không biết là cảm giác sẽ thế nào nữa. Trần Tuấn Long hiện giờ cũng tự nhận thấy là tư tưởng của mình càng ngày càng "gian ác". Nhưng mà, hắn thích!
Muốn trở về Hải Đào Hiên, với con đường đang đi thì Trần Tuấn Long phải đi qua một đoạn cổng trường Đại học Bắc Kinh. Hiện giờ cũng đã sắp mười một rưỡi rồi, trên đường ít người qua lại. Trần Tuấn Long đang lái xe, đến góc rẽ hắn thả tốc độ chậm lại, thong thả lượn qua. Nhưng ngay khi hắn vượt lên đi qua thì nhìn thấy phía trước, cách chừng năm mươi mét có một cô gái mặc váy liền áo, đeo một cái túi, đang tha thướt vội vã đi trên đường. Ngay phía sau cô gái có một gã đang nháo nhác chạy theo.
Ngay khi Trần Tuấn Long vừa mới đi qua thì người kia bước nhanh hơn lao từ phía sau lên đi qua cô gái, đưa tay dùng sức kéo cái túi của cô gái. Cô gái trở tay không kịp, bị kéo ngã lăn ra trên đất. Bị ngã nhưng theo bản năng tay cô vẫn giữ chặt cái túi của mình. Vì phản ứng đó của cô mà gã giật đồ sốt ruột, rút luôn một con dao nhọn sắc, ra sức đâm vào cánh tay cô gái đang giữ chặt túi. Cô gái hoảng quá vội vàng thả tay ra.
Lúc này, tên cướp kia đã cắt đứt quai túi mà vừa rồi hai người còn giằng co nhau, ôm cái túi vào trong lòng, nhanh chân bỏ chạy về một hướng.
Đoạn đường ở Đại học Bắc Kinh này vốn dĩ không an toàn, Trần Tuấn Long đã nghe nói qua mấy chuyện cướp giật rồi. Bọn kẻ cắp đều lựa chọn ra tay với các cô gái, vì thế các nữ sinh ở trong trường buổi tối cũng không dám đi ra ngoài một mình, hoặc là ở ký túc xá, hoặc là đi cùng bạn trai. Xem ra đêm nay, cô sinh viên này không gặp may rồi, coi như bị xui xẻo đi.
Trần Tuấn Long khẽ lắc đầu, xem ra mình phải nhắc nhở hai cô gái Dương Hân và Quách Uyển Tây chú ý hơn mới được. Muốn đi từ Hải Đào Hiên đến cổng trường Đại học Bắc Kinh là phải đi qua con đường này. Tên cướp kia cũng rất hung hăng ngang ngược, nhìn động tác thành thạo của gã hẳn là không phải mới lần một lần hai. Trần Tuấn Long cảm thấy đây chủ yếu là do cảnh sát ở đồn công an gần đó không có hành động gì, bọn họ chỉ nắm kẻ có tóc chứ đâu dám nắm kẻ trọc đầu, không ai lại ra sức vì cộng đồng làm chút chuyện có ích lợi thiết thực cả.
Cô gái kia ngã lăn ra đất, liên tục kêu gọi bắt kẻ cướp, nhưng con đường này trừ mấy người đang đi lại rất thưa thớt ở đầu đường và cuối phố ra thì không ngờ là cũng chẳng có ai ra tay giúp đỡ cả. Dù sao bây giờ cũng đã là đêm khuya rồi, mọi người nhìn thấy kẻ cướp giật đồ lại còn có hung khí nữa thì ai dám đứng ra giúp chứ. Mấy chuyện cướp bóc như thế đã quen thuộc lắm rồi, mọi người thấy nhưng cũng chẳng ai lạ cả.
Xe của Trần Tuấn Long vừa lúc rẽ vào đây, có điều hắn cũng tuyệt đối sẽ không tốt bụng đi hỗ trợ như thế. Cướp thì cũng đã bị cướp rồi, phải biết rằng thế giới này vốn chính là cá lớn nuốt cá bé, Trần Tuấn Long cảm thấy những chuyện cướp bóc như thế này là chuyện xảy ra hàng ngày, quá đơn giản. Cũng giống như sói và linh dương ở thảo nguyên châu Phi rộng lớn, một là kẻ săn mồi, một là kẻ bị săn đuổi. Quy tắc tự nhiên chính là khôn thì sống mà ngu thì chết, nếu không biết sống thì đáng bị gặp xui xẻo thôi.
Trần Tuấn Long là một kẻ mạnh, cho nên tới tận bây giờ cũng sẽ không có những chuyện như thế phát sinh trên người hắn. Hắn đương nhiên cũng sẽ không có cảm giác thống khổ giống như cô bé kia, cho nên Trần Tuấn Long lái xe thản nhiên đi qua mà cũng chẳng thèm nhìn.
Cô gái kia ôm chân khóc nức nở. "Khóc đi, thượng đế mới thèm tin nước mắt của cô", Trần Tuấn Long nghĩ với vẻ vui sướng khi người gặp họa, "Khóc thì hữu dụng sao?" Xe Spark của Trần Tuấn Long rất nhanh đã vượt qua tên kẻ trộm đang chạy trốn, kẻ này có một gương mặt khiến hắn nhìn đã thấy ghê tởm. Trần Tuấn Long theo bản năng nghiêng đầu nhìn qua kính chiếu hậu ở cửa xe.
Lúc này, cô gái kia đã xoay người lại, cô đang oán hận nhìn theo tên kẻ cướp đang chạy trốn. Hóa ra vừa rồi cô bị ngã sấp xuống, quỳ rạp trên mặt đất, lại cách khá xa nên Trần Tuấn Long không thể nhìn rõ mặt được. Có điều khi gương mặt khóc như hoa lê trong mưa quay lại, Trần Tuấn Long nhìn từ trong kính chiếu hậu đã thấy rõ ràng.
"Á, làm sao lại là cô ta nhỉ?" Trần Tuấn Long kỳ quái nghĩ, trong lòng chợt động, phanh xe lại rồi nhanh chóng chuyển hướng đỗ lại bên người cô gái.
Đặng Bác San cảm thấy mấy ngày nay mình cũng đủ xui xẻo đi. Đầu tiên là cơ thể không thoải mái, bị cảm rồi phát sốt, phải xin nghỉ ốm ở ký túc xá tận mấy ngày. Thế rồi ở ký túc xá lại đột nhiên bị một tên "đại sắc lang" xông vào đùa giỡn. Rồi đến hôm nay khuya rồi lại bị kẻ trộm cướp giật trên đường. Thật là đen đủi! Mà để cho cô thương tâm khổ sở chính là khi mình bị cướp, trên con đường này không ngờ lại không có một người nào, không có một ai đứng ra giúp đỡ mình cả. Nghĩ đến đây, Đặng Bác San thương tâm khóc lớn.
Tiền trong túi không nhiều lắm, chỉ hơn hai trăm đồng và một chiếc điện thoại di động cũ thôi. Nhưng ở đùi thì bị thương đau thấu tim gan, vừa rồi trong lúc xô đẩy bị ngã xuống chắc chắn là bị thương nặng. Đặng Bác San cố gắng nhịn cơn đau, nghĩ muốn đứng lên, lại phát hiện ra không đứng lên được, đùi phải đau lặng đi, cánh tay phải thì bị trầy da, còn bắt đầu rớm máu ra nữa.
Ngay lúc cô cảm thấy bàng hoàng và bất lực, một chiếc xe màu vàng kim "két" một tiếng dừng lại trước mặt cô. Cửa kính xe hạ xuống, một khuôn mặt làm cô không ngừng ghi hận mấy ngày nay hiện ra trước mắt. "Đây chẳng phải là cái gã "đại sắc lang" mấy hôm trước đã ức hiếp mình sao? Sao hắn lại ở đây? Lúc này hắn cứ như một tên trộm nhìn mình vậy", cô thầm nghĩ.
- Bị cướp đồ à? Có cần hỗ trợ không?
Trên mặt Trần Tuấn Long vẫn là nụ cười tươi nhàn nhạt, nhìn con sơn dương đáng thương trước mặt, một kẻ bị bắt nạt trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này.
Đặng Bác San cắn chặt môi, cúi đầu không nói lời nào. Cô cũng không ngờ rằng người trợ giúp mà mình hằng chờ đợi lại hóa ra là gã Trần Tuấn Long đáng giận này.
Trần Tuấn Long bắt gặp bộ dạng cô như thế thì biết là cô có cần trợ giúp cũng xấu hổ không muốn mở miệng. Hắn cũng không đặt câu hỏi nữa, nhanh chóng xuống xe, đi đến bên cạnh cô, đang định nâng cô dậy thì không ngờ Đặng Bác San lại đưa tay đẩy hắn ra.
- Tôi không cần anh lo. Anh cũng chẳng phải loại tốt lành gì!
Động tác của cô có lẽ hơi mạnh nên tác động đến chỗ bị thương trên đùi, lại là một trận đau đớn khó nhịn nổi. Xem ra đêm nay cô bị thương cũng không nhẹ đâu.
Nhìn bộ dạng đau đớn của Đặng Bác San, Trần Tuấn Long cũng đã đoán được là có lẽ cô ngã rồi bị thương. Tên cướp ghê tởm kia cũng ngoan độc thật, đối với một cô gái xinh đẹp như thế cũng ra tay nặng như vậy được nữa.
Có điều là hảo tâm mà không có báo đáp, thấy mình còn bị Đặng Bác San cự tuyệt, Trần Tuấn Long lập tức quát lớn:
- Cô làm sao thế hả? Bị thương rồi còn không cần người ta giúp đỡ. Đừng có làm ầm lên như thế!
Trần Tuấn Long vừa quát lên như thế, Đặng Bác San lập tức thành thật hơn rất nhiều. Sau đó, Trần Tuấn Long cũng không quan tâm là Đặng Bác San có đồng ý hay không, cúi người ôm lấy cô đang ngồi nâng lên, đưa cô đến trên xe. Hắn muốn mở cửa xe đương nhiên là cần phải dùng một bàn tay, cho nên chỉ còn một tay đỡ Đặng Bác San thôi. Đặng Bác San liền dựa vào trong lòng Trần Tuấn Long, sợ ngã xuống nên đành phải ngoan ngoãn đưa tay vòng qua cổ hắn, ôm chặt lấy.
Trần Tuấn Long cẩn thận đưa cô vào chỗ ngồi rồi, đóng cửa lại, cũng ngồi trở lại chỗ ghế lái của mình. Thấy Đặng Bác San đau đến nhíu cả đôi mi thanh tú lại, hắn quan tâm hỏi:
- Cô ngã thế nào? Có nặng lắm không? Bây giờ tôi đưa cô đi bệnh viện xem thế nào nhé?
Đặng Bác San không trả lời, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm về phía trước. Trần Tuấn Long nhìn theo ánh mắt của cô thì hóa ra là tên cướp vừa giật đồ của cô vừa lúc chạy lại con đường này, đi sang một con phố khác.
Nhìn bóng lưng gã biến mất, Đặng Bác San mới oán hận quay đầu lại, căm thù liếc mắt nhìn Trần Tuấn Long một cái. Trần Tuấn Long cười, "Cũng chẳng phải là tôi cướp đồ của cô, làm gì mà thù hận tôi thế chứ." Con đường vừa rồi tên trộm chạy trốn, hắn cũng nhìn thấy.
Đột nhiên, trong lòng Trần Tuấn Long vừa động, lập tức quay đầu hỏi Đặng Bác San:
- Có muốn lấy lại cái túi của cô vừa bị cướp không? Ha ha...
Hắn mỉm cười, dáng vẻ cứ như là đã tiên đoán trước được vậy.
Đặng Bác San nghi hoặc, khó hiểu nhìn Trần Tuấn Long. Trần Tuấn Long cười cười, cúi đầu xuống giúp Đặng Bác San thắt lại đai an toàn rồi nói với cô:
- Ngồi yên nhé, tôi giúp cô đuổi theo thằng trộm kia. Chúng ta có thể sẽ đoạt lại được cái túi bị cướp đấy.
Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của Đặng Bác San, Trần Tuấn Long nhanh chóng khởi động xe Spark, phóng đi như cơn lốc, đuổi theo hướng tên trộm kia chạy trốn.
Hóa ra, Trần Tuấn Long nhớ ra rằng con đường vừa rồi tên trộm kia chạy trốn là một con đường rất dài, không hề có một ngã rẽ nào cả. Trần Tuấn Long đã lái xe thì cho dù tên trộm đó có muốn chạy trốn nhanh hơn nữa cũng vô ích thôi, hắn tự nhiên là có thể đuổi kịp được ngay.
Quả nhiên, đi qua ngã tư đã nhìn thấy tên kia đang đắc ý thong thả đi bên đường, vừa đi vừa tung tẩy cái túi của Đặng Bác San. Có thể là gã không nhìn thấy người đuổi theo thì buông lỏng cảnh giác, cũng không sốt ruột chạy trốn nữa.
Thật sự là gặp lại kẻ thù thì nóng mắt, Đặng Bác San cắn chặt môi dưới, hung hăng nhìn chằm chằm gã kẻ trộm đang tự nhiên tiêu dao ở phía trước. Gã còn bất chợt quay đầu nhìn lại, coi coi có người đuổi theo hay không, nhưng làm sao mà gã có thể ngờ được là cô gái mới vừa bị gã giật đồ hiện giờ dang ngồi trên xe theo dõi mình chứ.
Mối quan hệ giữa kẻ săn mồi và kẻ bị săn đuổi hiện giờ đã hoàn toàn bị đảo chiều.
Trần Tuấn Long đã thả chậm tốc độ xe xuống, hỏi Đặng Bác San bên cạnh:
- Thế nào? Bây giờ đuổi theo hắn, có muốn đâm hắn hay không?
Hắn gian giảo đề nghị. Đối với Đặng Bác San mà nói, cái tên kẻ trộm cướp túi của cô trước mặt kia chính là kẻ địch lớn nhất. Bây giờ mối thù của cô cần phải được giải tỏa.
Đến suy xét cũng chả thèm, dưới sự hướng dẫn gian giảo của Trần Tuấn Long, Đặng Bác San nóng đầu lên, oán hận thuận miệng đáp:
- Đâm chứ. Đâm vào hắn, đâm chết tên khốn kiếp này đi!
Cô gái cũng chỉ có thể mắng ra được đến thế thôi. Cứ nghĩ đến vừa mới rồi bị cướp đồ, khủng hoảng và bất lực, Đặng Bác San lại thấy điên lên. Cô thầm nghĩ nhất định phải giải tỏa hết tất cả những oán hận này.
- Tốt! Như cô mong muốn!
Trần Tuấn Long thu hồi lại nụ cười tươi, rồi mạnh mẽ nhấn chân ga. Xe Spark phát động đủ lực, gầm rú lao về phía tên cướp kia. Cũng chả biết gã này có phải là bị động mồ động mả tám chín đời rồi hay không mà đêm nay lại gặp phải mối oan gia Đặng Bác San này. Cướp ai chả cướp lại đi cướp đúng phải cô gái có lòng dạ thù hận mãnh liệt như thế.
Nghe thấy phía sau có tiếng động khác lạ, gã kinh ngạc quay đầu lại. Nhưng rất đáng tiếc, đã quá muộn rồi. Gã chỉ thấy một chiếc Spark màu vàng kim lao thẳng lại về phía mình. Cùng với một tiếng "bịch" thật lớn, gã đã bị đâm trúng, bay ra ngoài, ngã lăn quay ra bên ven đường, không rõ chết sống thế nào nữa.
Trần Tuấn Long rất hài lòng với vụ va chạm như vừa rồi. Hắn có một cảm giác rất thích thú. Đâm xe vào một hai người cá biệt nào đó, với hắn mà nói chẳng qua chỉ là một việc rất nhỏ, huống chi lại là một tên kẻ cướp có diện mạo ghê tởm như vậy. Nhưng Đặng Bác San ngồi bên cạnh hắn thì dường như lúc này tỉnh táo lại. Cô nhìn tất cả những gì phát sinh trước mặt bằng ánh mắt không dám tin, hai tay đưa lên che miệng, cả người ngây ngẩn vì kinh hãi.
Chỉ thấy Trần Tuấn Long cởi bỏ đai an toàn, mở cửa xe bước xuống, đi vào bên cạnh gã kẻ trộm, giằng lại cái túi của Đặng Bác San, luôn tiện đá đá gã hai cái, gã không hề có một chút phản ứng gì. Trần Tuấn Long cũng lười đi kiểm tra xem gã có chết rồi hay chưa, cầm cái túi quay trở lại xe.
Hiện giờ cũng quá khuya rồi, người đi trên đường đã ít thì chớ, thấy đâm xe thì ai nấy đều ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh. Nhưng hiện giờ lại là thời đại chẳng ai dám đứng ra, bất chấp là ở đây có xảy ra chuyện gì, chỉ cần là việc không liên quan đến mình thì tất cả mọi người cũng đều hững hờ cho qua. Cho nên Trần Tuấn Long dù bận rộn cũng vẫn ung dung đeo lại đai an toàn rồi mới chậm rãi khởi động ô tô rời đi.
Đặng Bác San cả người vẫn còn mờ mịt, miệng thì thào:
- Hắn .... hắn đã chết rồi hay chưa? Anh... anh làm sao lại có thể đâm vào hắn.... Làm sao bây giờ? Bây giờ nên làm cái gì?
Trần Tuấn Long cười. Lúc này xe đã chạy ra xa rồi, hắn đang định đưa Đặng Bác San đi bệnh viện nên lập tức thuận miệng trả lời:
- Chắc là đã chết rồi. Vừa rồi đá hắn mấy cái mà không hề có tí phản ứng nào cả. Người bây giờ yếu thật, chả được cái tích sự gì.
Đặng Bác San vẫn đang ngơ ngác thì thầm tự hỏi thì đột nhiên cô điên cuồng kéo tay Trần Tuấn Long đang lái xe, khóc như điên, kêu lên:
- Anh làm sao lại đâm chết hắn hả? Chúng ta đâm chết người rồi, huhuhu...
Trần Tuấn Long bị cô tập kích đột ngột như thế, vô lăng không khống chế được, lắc lư qua lại, nhanh chóng bị cách ra quốc lộ. May mà trước sau đều không có xe chạy qua chứ không thì thảm rồi.
Trần Tuấn Long vội vàng giẫm phanh lại. "Két" một tiếng, dừng xe ở bên ven đường, đưa tay đẩy Đặng Bác San ra. Lúc này hắn cũng thật sự là rất bực mình. Làm sao lại thế cơ chứ, cũng chỉ là một cái mạng người thôi, thiếu chút nữa bị cô hại chết. (DG: hình như chỉ số EQ của thằng này có vấn đề, hic).
- Này, cô bị làm sao thế hả? Muốn tìm chết à?
Đây là lần đầu tiên Trần Tuấn Long mở miệng mắng phụ nữ, nhưng Đặng Bác San thì vẫn không thể nào phản ứng lại kịp. Cô tựa vào ghế ngồi, hai mắt mông lung mờ mịt, miệng nỉ non. Trần Tuấn Long đột nhiên hiểu ra, có thể là do Đặng Bác San không chịu nổi sự kích thích từ vụ đâm chết người vừa rồi cho nên mới thành ra như thế này.
Thấy bộ dạng đáng thương của cô, Trần Tuấn Long biết là cần phải thức tỉnh cô ngay.
- Này, nói chuyện đi chứ!
Trần Tuấn Long quát. Lại thấy Đặng Bác San vẫn không có phản ứng gì, hắn vươn tay ra, không chút khách sáo hung hăng quạt cho cô vài cái bạt tai. Đặng Bác San nhất thời ngây ngẩn cả người. Bị Trần Tuấn Long đánh cho vài tát, đột nhiên cô như hiểu được ra, ghé đầu vào bên cửa xe khóc rống lên. Trần Tuấn Long thấy rốt cuộc cô cũng có thể tỉnh lại được thì lúc này mới thoáng yên tâm.
Chỉ thấy Đặng Bác San khóc một lúc lâu rồi mới nức nở ngẩng đầu lên nhìn Trần Tuấn Long:
- Tôi... Chúng ta vừa rồi đã đâm chết người.
Trần Tuấn Long nghiêm mặt nói:
- Là cô chứ không phải là chúng ta đâu. Vừa rồi là cô bảo tôi đâm người kia đấy chứ.
- Tôi... tôi...
Bị Trần Tuấn Long buộc tội như thế, Đặng Bác San cũng ỉu xìu.
- Đấy không phải là điều tôi muốn. Tôi... tôi thuận miệng nói ra thế thôi, ai bảo anh lại vội vã như thế, đâm trúng hắn ngay.
Cô liều lĩnh muốn trốn tránh trách nhiệm, có điều Trần Tuấn Long cũng không để cho cô có cái cơ hội đó.
- Ài, tôi nói này tiểu thư. Cô cũng đừng nên quá vô lý như thế nữa đi. Vừa rồi người kia có thù oán gì với tôi cơ chứ? Chỉ có là cô bị hắn cướp đồ rồi tự cô nghĩ muốn trả thù hắn cho nên mới bảo tôi đâm vào hắn. Cô nói xem có đúng chưa nào?
- Tôi...
Không đợi cho Đặng Bác San nói xong, Trần Tuấn Long liền ngắt lời, nói:
- Bây giờ cái tên bị đâm kia, có chết hay chưa thì tôi không biết nhưng dù sao việc này không liên quan gì đến tôi cả. Cho dù về sau cảnh sát có hỏi thì tôi cũng chỉ đáp lại là cô yêu cầu đâm hắn thôi. Đó là sự thật mà, phải không?
Không ngờ rằng Trần Tuấn Long lại đổ hết trách nhiệm lên đầu mình, Đặng Bác San rất nóng nảy. Nhưng mới rồi đúng là mình nói là phải đâm chết gã kẻ trộm kia. Đặng Bác San cũng không biết bây giờ nên làm gì mới là tốt nữa.
Hai người gay gắt với nhau, bầu không khí trong xe rất căng thẳng. Hơi thở của Đặng Bác San cũng càng lúc càng dồn dập. Ngẫm lại vừa rồi mình đúng thật là như bị quỷ ám, không ngờ lại đi nói ra những lời như vậy. Chính mình không lý trí, nhưng khó nói được là gã Trần Tuấn Long lái xe này cũng không lý trí như thế. Đúng vậy, vì sao hắn phải làm như thế chứ? Đâm chết người đó, người bình thường làm sao dám lớn mật như thế chứ? Cho dù là bắt kẻ trộm hay phòng vệ đi chăng nữa cũng không được làm thế a.
Nghĩ đến đây, Đặng Bác San bắt buộc chính mình phải tỉnh táo lại. Cô ngẩng đầu lên vừa thấy Trần Tuấn Long đặt hai tay trên vô lăng, đang cười gian quay đầu lại nhìn mình. Cô đột nhiên có một cảm giác như bị mắc mưu Trần Tuấn Long.
- Anh... anh gạt người. Người là anh đâm chết cơ mà!
Đặng Bác San vô lực biện bác,
- Tôi muốn báo công an!
- Ha ha, ha ha... ha ha...
Trần Tuấn Long cảm thấy chuyện này thật sự là rất khôi hài, không khỏi cười phá lên ha hả.
Đặng Bác San lại thẹn quá hóa giận:
- Anh... anh cười cái gì chứ?
Trần Tuấn Long thật vất vả mới ngừng được tràng cười, khuyên Đặng Bác San:
- Có phải là vừa rồi cô bị gã kia cướp đồ không?
Đặng Bác San gật đầu.
Trần Tuấn Long lại tiếp tục hỏi:
- Hắn có phải là đã làm cô bị thương rồi không?
Đặng Bác San vẫn gật đầu. Cô không hiểu vì sao Trần Tuấn Long lại hỏi như thế.
- Vậy chẳng phải là cô rất tức giận hay sao? Lại đến lúc có cơ hội đẩy tên cướp kia vào chỗ chết. Nói cho tôi biết, cô nghĩ như thế nào? Ừ, có phải là cô rất muốn rất muốn trả thù hắn không? Để hắn bị đau một chút, đánh cho hắn sứt đầu mẻ trán ra. Ngẫm lại đi, vừa rồi hắn cướp đồ của cô một cách hung bạo như thế, làm cô bị thương nặng như thế, cô trả thù hắn chẳng phải là rất đúng rồi còn gì?
Môn lý luận của Trần Tuấn Long luôn luôn là ưu thế. Hắn hiện giờ đang nuôi dưỡng vun đắp cho tư tưởng gian ác của Đặng Bác San. Đấy là phản ứng bình thường của mọi người. Ăn miếng trả miếng. Đã ăn miếng trả miếng thì mặc xác pháp luật. Trần Tuấn Long luôn là một người không có quy tắc. Hắn chán ghét tất cả những khuôn mẫu, làm việc chỉ dựa vào sở thích cá nhân mình.
Đặng Bác San đã bị Trần Tuấn Long hỏi cho đến mức hồ đồ. Cô chỉ nghe rõ một câu cuối cùng: "Cô trả thù hắn chẳng phải là rất đúng rồi còn gì?" Đúng vậy, tại sao lại không chứ? Cô cũng bắt đầu tự khuyên chính bản thân mình. Trong suy nghĩ của mỗi người, ít nhiều đều có một số ý nghĩ xấu xa. Những ý nghĩ đó bình thường thường là không cho phép, bị ngăn cấm, nhưng hiện giờ Đặng Bác San lại cảm thấy kể cả là mình có tự lái xe đâm chết một tên cặn bã nào đó thì cũng chẳng có gì đáng kể cả. Ai kêu hắn dám cướp giật đồ của bổn tiểu thư chứ? Hắn đáng chết!
Cuối cùng Đặng Bác San gật đầu. Co hoàn toàn tán thành cách nói này của Trần Tuấn Long. Cô đương nhiên không biết rằng, Trần Tuấn Long vốn chính là một người thờ phụng khẩu hiệu "khôn thì sống mà ngu thì chết". Sự sống chết của người khác thì cho tới bây giờ hắn cũng chẳng quan tâm. Hắn chỉ quan tâm đến bản thân mình và người bên cạnh mà thôi.
Thấy Đặng Bác San rốt cuộc như hiểu ra, Trần Tuấn Long cười cười. Hắn khởi động lại xe Spark tiếp tục đi về phía trước.
- Thế là đúng rồi.
Trần Tuấn Long cười nói,
- Có người đáng chết, thế giới này vốn chính là cá lớn nuốt cá bé. Vừa rồi khi gã kia cướp đồ của cô, gã cũng nghĩ như thế. Khách quan mà nói thì cô là kẻ yếu, gã là kẻ mạnh. Gã hẳn là có thể cướp bóc cô, thậm chí là có thể giết chết được cô. Tiểu thư, tôi có thể rất thẳng thắn nói cho cô biết, vừa rồi cô bảo là muốn đâm chết hắn là cực kỳ chính xác. Tôi ủng hộ cô!
Ai ủng hộ ai chứ? Chuyện như thế cũng chẳng phải chuyện đùa. Mặc dù hiện giờ Đặng Bác San đã không có cảm giác mang tội nữa, nhưng theo bản năng cô vẫn quay đầu lại nhìn. Trần Tuấn Long cười:
- Chẳng ai lại đây đâu. Đừng sợ. Không có việc gì đâu. Người là do tôi đâm chết, có chuyện gì thì tôi chịu trách nhiệm là được.
Khuôn mặt Đặng Bác San đỏ lên. Cô ngượng ngùng ngập ngừng nói:
- Thực xin lỗi! Để anh chịu thiệt rồi. Nếu... nếu cảnh sát có hỏi...
Nói đến đây, mặc dù có chút sợ hãi nhưng cô vẫn dũng cảm nói ra:
- Anh... anh cứ nói là tôi nói muốn đâm vào người kia chứ không liên quan gì đến anh cả.
Vừa rồi Đặng Bác San còn đẩy trách nhiệm đi qua lại, giờ thì ngược lại, lại muốn đứng ra chịu trách nhiệm.
Thấy thế, Trần Tuấn Long thầm buồn cười. Để đám cảnh sát thối tha đi gặp quỷ đi, tất cả lão đại của đám cảnh sát ở Bắc Kinh còn phải nghe lời mình chỉ huy, Trần Tuấn Long hắn đây sợ cóc gì ai chứ. Đừng nói là đâm chết một gã trộm vặt. Chỉ cần khiến cho hắn cảm thấy khó chịu thì Trần Tuấn Long muốn xử ai thế nào thì là số khổ của người đó!
Có điều những chuyện như thế đương nhiên là cũng không thể nói với Đặng Bác San được. Hắn cười cười tiếp tục an ủi:
- Không sao đâu. Yên tâm đi. Vừa rồi không ai nhìn thấy đâu.
Đặng Bác San hiện giờ cũng có một cảm giác như vừa gặp may. Sau khi sự căng thẳng qua đi, cô mới cảm thấy ở đùi thật đau đớn và nhức nhối, không khỏi lại muốn cất lời nguyền rủa tên kẻ trộm khốn nạn vừa rồi.
Trần Tuấn Long thấy đôi mi thanh tú của cô nhíu lại thì biết rằng cô rất đau. Sau khi đi đến gần bệnh viện, Trần Tuấn Long phải ôm cô đi vào phòng cấp cứu. Có điều là Đặng Bác San lại thẹn thùng, xấu hổ không chịu. Trần Tuấn Long thầm buồn cười, nhưng thấy bộ dạng thẹn thùng càng làm cho người ta động lòng kia, Trần Tuấn Long cảm thấy tất cả những gì mình đã làm cả đêm nay cũng thật là ý nghĩa.
- Tôi cõng cô đi qua đó vậy.
Trần Tuấn Long cuối cùng mỉm cười nói. Đó cũng là một biện pháp trung hòa khả dĩ nhất. Ít nhất Đặng Bác San cũng cảm thấy không giống như vừa rồi Trần Tuấn Long bá đạo lôi mình vào chỗ ngồi khiến cho mình cảm thấy rất xấu hổ. Vì thế, cô gật đầu đồng ý.
Trần Tuấn Long xoay người cúi xuống, hai tay choàng ra phía sau, nói với Đặng Bác San:
- Lên đây đi, có cái gì mà phải thẹn thùng cơ chứ. Chuyện gấp gáp thì phải thuận theo hoàn cảnh thôi. Yên tâm đi, tôi sẽ không chiếm tiện nghi lợi dụng cô đâu.
Trong lòng Trần Tuấn Long thì câu nói tiếp theo đó có lẽ phải là: "Tôi muốn lợi dụng cô thì cô có muốn chạy cũng chạy không thoát đâu".
Bởi vì bây giờ Trần Tuấn Long mới chú ý tới, Đặng Bác San ấy thế mà lại đẹp không hề thua kém gì hai cô nàng Hân - Tây. Cô cũng có thể được coi như là một mỹ nữ hạng nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui