Tuấn Long Bách Mỹ Duyên

Tuấn Long Bách Mỹ Duyên

Quyển 1: Thời Đại học
Chương 7: Nhà ăn thanh nhàn.

Tác giả: Bão Bão Nhi
Nguồn: Sưu tầm

Trần Tuấn Long đi lượn một vòng trong khu phố bán vi tính, hắn đến là để chọn mua laptop, trong một tiệm tương đối lớn, hắn chọn được một laptop IBM, đương nhiên cũng là ThinkPadT43p, cái mà Trần Tuấn Long cần phải có tính năng vượt trội.

Đi ra từ khu phố bán vi tính, nhìn đồng hồ đã trưa rồi, Trần Tuấn Long đến một tiệm ăn nhỏ, ăn đơn giản buổi trưa, rồi đón taxi về khách sạn Trường Thành, hắn tính hai cô gái trong phòng đã đi rồi, quả nhiên, trong phòng đã được thu dọn ngăn nắp, phục vụ khách sạn HOUSEKEEPING đã quét dọn sạch sẽ, đi vào phòng ngủ, đầu tiên Trần Tuấn Long phát hiện ra tin nhắn mà Tiểu Thanh để lại, và nằm nghiêng trên giường, Trần Tuấn Long bất giác có chút mê mẩn chuyện tối qua, đáng tiếc tối qua đã uống say rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì bản thân hắn không tài nào nhớ nổi, nhưng cái cảm giác đó, quả thật rất tuyệt, trên tờ giấy viết số điện thoại của cô gái đó, Trần Tuấn Long nhìn lướt qua một cái là đã nhớ như in rồi. Có thể sau này có cơ hội sẽ hẹn cô ta, Trần Tuấn Long nghĩ như vậy.

Đã 12h50 trưa rồi, Trần Tuấn Long xách cái laptop mới mua bước xuống quầy dưới lầu, chuẩn bị checkout.

- Xin hỏi có thể giúp được gì cho ngài?

Khách ở trước quầy không nhiều, một cô lễ tân cười ngọt ngào hỏi.

- Tôi muốn checkout.

Trần Tuấn Long bảo.

- Xin hỏi phòng của ngài là bao nhiêu?

- 1808.

Trần Tuấn Long đáp.

- Ồ, thì ra là Trần tiên sinh.

Cô lễ tân vẫn với giọng ngọt ngào.

- Sao lại trả phòng sớm thế, chẳng phải ngài muốn ở đến tuần sau sao?

Sau khi gõ bàn phím máy tính lách cách, cô lễ tân ôn tồn hỏi.

Trần Tuấn Long hơi kỳ lạ, bản thân hắn có ở lâu nhất cũng chỉ một đêm, sao lại đăng ký nhiều ngày như vậy, tối qua lúc checkin hắn đã say bí tỉ rồi, trong mơ hồ cảm giác hình như có một cô gái tên ROSE tiếp mình, mình còn cãi nhau với cô ta nữa, nếu đã đăng ký nhiều ngày như vậy, nhất định sẽ có nguyên nhân chứ, dù sao trong khoảng thời gian này Trần Tuấn Long cũng chẳng có đi đâu cả. Ngôi nhà mới cần sửa sang lại hắn muốn để trống vài ngày, khu ở bên Tinh Long hắn cũng vẫn chưa chuẩn bị về ở nhanh như vậy, hai ngày này vừa đúng cuối tuần, ở thêm hai ngày cũng được.

Thế là Trần Tuấn Long thu lại thẻ phòng vừa mới rút ra.

- Ồ, như vậy à, tôi đăng ký mấy đêm?

Trần Tuấn Long hỏi.

- Tổng cộng là bảy đêm.
Cô tiếp tân đáp.

- Vậy được rồi, tôi sẽ ở thêm vài ngày.
Trần Tuấn Long nói.

- Được ạ.
Cô tiếp tân đáp.

- Tôi có việc phải ra ngoài một lát, phiền cô nhờ người mang laptop lên phòng giùm tôi, cảm ơn.

- Dạ được.

Cô tiếp tân đón lấy cái laptop từ tay của Trần Tuấn Long.

Sau khi Trần Tuấn Long bước ra khỏi khách sạn, hắn gọi một chiếc taxi, đến đầu đường Bắc Kinh đi dạo, có điều khách sạn Trường Thành lúc này đã bắt đầu loạn cả lên.

- Cái gì? Phòng tổng thống dành cho Hoàng tử Fahd đến Trung Hoa đã cho thuê rồi, là ai làm đây? Chẳng phải hệ thống đã khóa phòng này rồi sao, ai còn ngốc đi mua phòng này?

Giám đốc bộ phận tiếp tân sốt ruột hỏi.

- Tôi điều tra ra rồi, là ROSE tối qua đã cho bán phòng này, cũng là cô ta đã hủy bỏ booking của hoàng từ Fahd.

Chủ quản cấp dưới đáp.

- Vậy mau tìm ROSE về đây, hỏi rõ đã xảy ra chuyện gì?

Bây giờ hệ thống đã hiển thị, thứ hai tới căn phòng mà hoàng tử nước Saudi Arabia – Fahd đặt đã bị Trần Tuấn Long ở. Mà căn phòng tổng thống của Fahd là do phòng ngoại giao đặt, đến lúc không có phòng cho vị khách quý này thì phải làm sao. Giám đốc bộ phận tiếp tân đã bắt đầu rối tung lên cả rồi.

- ROSE, cô đến giải thích chuyện này rốt cuộc là thế nào?

ROSE vội vàng chạy vào khách sạn với khuôn mặt tái mét, lúc này cô mới nhận thấy tối qua mình đã phạm một sai lầm lớn, đưa căn phòng tổng thống cho Trần Tuấn Long ở đã thành sự thật.

ROSE nghiến răng, cúi đầu không nói được lời nào, cô học trường du lịch đến thực tập, trước mắt có thể sang tháng sau cô sẽ được chuyển qua làm nhân viên chính thức, xem ra sai sót lần này nhất định sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của mình rồi.

Nhìn bộ dạng của cô, giám đốc bộ phận tiếp tân thầm lắc đầu, bảo:

- Theo tôi đến office, tôi cần nói chuyện với cô.

“Đùng” một tiếng, tay của giám đốc bộ phận tiếp tân đập mạnh xuống mặt bàn:

- Cô có biết căn phòng tổng thống của hoàng tử Fahd tháng trước đã đặt rồi không, bây giờ không có phòng cho khách, chúng ta phải ăn nói làm sao đây? Hử ~ ~ ~?

Mắt của ROSE đã đỏ lên.

- Ai cho cô cái quyền lớn như vậy để đi đổi khóa của hệ thống hả, lúc cô checkin cô không mở to mắt ra mà nhìn thử sao?

Giọng giám đốc bộ phận tiếp tân chửi vẫn to. Giống như chứng thực tính nghiêm trọng của việc này, lúc này điện thoại trong phòng làm việc lại reo, giám đốc bộ phận tiếp tân vừa nhìn số hiển thị trên màn hình đã vội vã lại bắt máy.

- Yes, mr. BaLa.

Cuộc điện thoại này là do tổng giám đốc khách sạn gọi đến, cũng là gọi qua để hỏi việc này, sau khi huyên thuyên một hồi giám đốc bộ phận tiếp tân cúp máy, sắt mặc rất khó coi.

- ROSE, tôi không quan tâm cô dùng cách gì, bằng mọi giá cô phải giải quyết cho xong việc này, lúc hoàng tử Saudi Arabia đến, tôi hy vọng phòng của ông ấy đã được chuẩn bị tươm tất!

Ngữ khí của giám đốc bộ phận tiếp tân rất nặng, không hề có một chỗ để xoay xở.

ROSE không biết mình rời khỏi văn phòng như thế nào nữa, trong lòng cô lúc này rất hoang mang lo sợ, chỉ là một cô gái trẻ, chưa có một kinh nghiệm xã hội nào, gặp phải chuyện này rất khó giải quyết.

- ROSE, ROSE.

Những đồng nghiệp bên cạnh nhìn thấy cô với bộ dạng hồn bay phách lạc, đẩy đẩy cô.

- Tôi cũng vừa biết việc này, sao cô có thể phạm phải sai lầm thấp kém như vậy, bây giờ phải làm sao đây?

- Tôi... tôi cũng không biết.

ROSE có vẻ hơi hoang mang.

- Đừng lo lắng, phải có cách thôi.

Một đồng nghiệp của ROSE thực ra là chủ quản của cô, nhóm sinh viên thực tập đều do cô ấy huấn luyện an ủi.

- Vị khách đó lúc nãy tôi có gặp, anh ta còn chuẩn bị checkout, có điều không biết tại sao đột nhiên lại thay đổi chủ ý.

Cô đồng nghiệp đó nhíu mày nói.

- A, Jessica, thật không? Anh ta... Người đó định Checkout?

ROSE vừa nghe đã phấn chấn tinh thần.

- Đúng vậy.

Chủ quản của ROSE, Jessica nói.

- Ừ, anh ta còn để máy tính xách tay lại đây, tôi vẫn chưa bảo nhân viên hành lý mang lên, tôi thấy cô nên tìm người đó nói chuyện trước xem sao, cầu xin anh ta giúp cho, nhìn con người anh ta có vẻ cũng không tồi, ROSE.

- Ừm.

ROSE đáp, xem ra lúc này chỉ có thể như vậy thôi, có điều nhớ lại ánh mắt mê gái của Trần Tuấn Long tối qua, tận đáy lòng ROSE bất giác hơi sợ hãi, bây giờ cô chỉ có duy nhất một cách là chờ đợi.

- Cái gì? Cô bảo tôi phải đổi phòng?

Trần Tuấn Long nhíu mày.

- Là ai cho cô cái quyền này?

Sau khi nghe xong lời giải thích của ROSE, hắn đã hiểu rõ sự việc như thế nào rồi.

ROSE nhìn thấy Trần Tuấn Long có vẻ rất không vui, cô đã khó khăn lắm để đợi hắn, không thể chỉ hai ba câu nói đã bị hắn cự tuyệt. Nghĩ đến việc mình sắp phải nhận sự trừng phạt, vành mắt cô bất giác đỏ lên.

Trần Tuấn Long lạnh lùng nhìn cô.

- Trần tiên sinh, tôi biết tôi làm như vậy là sai, tối qua... tối qua là tôi đã sai. Xin anh bỏ qua!

ROSE thành khẩn xin lỗi.

Trần Tuấn Long nhớ lại chuyện tối qua, hắn cũng rõ được nhất định cô tiếp tân này cố ý kéo dài thời gian mình ở khách sạn, chỉ có điều là gậy ông đập lưng ông mà thôi.

- Tiểu thư ROSE, tôi không phải là không có tiền, trả không nổi tiền thuê phòng ở khách sạn Trường Thành các cô, hãy cho tôi một sự giải thích hợp lý, tại sao tôi phải đổi phòng, căn phòng tổng thống này tôi rất thích, ở thêm mười ngày tám ngày cũng không thành vấn đề.

Tuy ngữ khí của Trần Tuấn Long có phần lạnh lùng, nhưng lại tràn đầy vẻ giễu cợt.

- Trần tiên sinh, cái này... cái này...

ROSE phát hiện con đường trước mặt đã bị Trần Tuấn Long chặn hết cả lối đi, lúc này tiến thoái lưỡng nan.

- Tôi... tôi...

- Được rồi, cô không cần nói nữa.

Trần Tuấn Long khoát khoát tay.

- Tôi sẽ không đi, đây là vấn đề của các người, không phải là vấn đề của tôi, tôi chỉ hy vọng khách sạn các người đem ra một chút thành ý đi, chí ít...

Nói đến đây Trần Tuấn Long ngừng lại một lúc, sau đó nhìn ROSE nói:

- Chí ít cũng không để người như cô đến giải thích. Xin lỗi, tôi hơi mệt rồi, nếu không có việc gì, tiểu thư ROSE, xin cô về cho.

Nói xong đã ra lệnh đuổi khách.

ROSE hết cách quay ra, giống như người mất hồn rời khỏi phòng, ở đằng sau cô, Trần Tuấn Long đang ngồi trên ghế so-fa nở nụ cười xảo quyệt, tiểu cô nương này vẫn còn hơi non nớt.

Quả nhiên, nửa tiếng sau Trần Tuấn Long nhận được điện thoại do đích thân giám đốc bộ phận tiếp tân gọi đến, bất luận vị giám đốc đó nói uyển chuyển thế nào, chiều một cách miễn cưỡng như thế nào, Trần Tuấn Long cũng không thèm quan tâm, đến phút cuối cũng cúp được máy, tin rằng việc đuổi khách đi như vậy sẽ không xuất hiện ở khách sạn Trường Thành, vì thế Trần Tuấn Long không một chút lo lắng, đợi khách sạn đưa ra điều kiện tốt nhất.

ROSE đương nhiên là bị phạt rồi, có điều việc khiến cô đau buồn nhất lúc này gánh vác thật sự xử lý việc ở khách sạn, có những việc trước khi chưa được giải quyết, khách sạn vẫn chưa phạt cô, cái ràng buộc như vậy quả thật cũng khiến cho ROSE buồn lòng.

Lúc Trần Tuấn Long xuất hiện lần nữa ở đại sảnh, ROSE vẫn ngồi đờ đẫn sau quầy, nghe trước quầy có người điểm danh muốn gặp cô, và lúc thấy vị khách Trần Tuấn Long đó, ROSE bất giác đi ra.

- Tiểu thư ROSE, có thể nhận ra hôm nay cô được sống dễ chịu rồi.

Trần Tuấn Long vẫn khẽ cười lạnh lùng.

ROSE mếu máo, có điều cô chưa kịp nói, Trần Tuấn Long lại bảo tiếp:

- Tôi đến để trả phòng.

- Cái gì?

ROSE quả thật không dám tin vào tai mình.

- Bây giờ anh muốn trả phòng sao?

ROSE bán tín bán nghi hỏi.

- Đương nhiên, một đêm phải mất 3888 USD, tôi không có nhiều tiền thế để ở, chẳng phải sao, tiểu thư ROSE?

Tuy Trần Tuấn Long vẫn với nụ cười như vui vẻ, nhưng đằng sau nó có một chút chế giễu, lại khiến cho ROSE đỏ cả mặt. Cô thề, sau này sẽ không trông mặt mà bắt hình dong nữa.

ROSE với đôi tay run run, lốp bốp mở hệ thống, sau đó rút tư liệu của Trần Tuấn Long ra, làm thủ tục trả phòng cho hắn. Tối qua lúc Trần Tuấn Long đến không mang theo gì cả, trên người lúc này lại mang một máy tính xách tay, đương nhiên cũng không có hành lý.

- Trần tiên sinh, tiền phòng của anh tổng cộng 5832 USD, xin hỏi anh có dùng thẻ tín dụng của anh trả không?

ROSE ngước đầu lên hỏi Trần Tuấn Long.

Trần Tuấn Long đặt laptop trên mặt bàn cẩm thạch, cúi người xuống khẽ cười hỏi:

- Chẳng phải tiền phòng một đêm là 3888 USD sao? Sao lại biến thành 5832 USD? Xin cô giải thích một chút, tiểu thư ROSE.

Đây đúng là việc lúc nãy ROSE đau cả đầu, theo quy định của khách sạn, trả phòng trước 12h đều phải thu thêm tiền phòng nữa ngày, nhưng đối với vị khách Trần Tuấn Long lúc này, bất luận thế nào cũng không thể đắc tội được. Trong phút chốc ROSE lúng túng, không biết nên đối phó thế nào cả.

Đúng lúc này giám đốc bộ phận tiếp tân đi đến, ông ta cười cười chào Trần Tuấn Long, sau đó đưa ra một tấm danh thiếp, sau khi nghe ROSE nói nhỏ báo cáo xong, nở nụ cười rạng rỡ nói:

- Khách sạn Trường Thành chúng tôi rất cảm ơn thái độ và sự rộng rãi của Trần tiên sinh, tiền phòng nửa ngày phải trả thêm chúng tôi quyết định miễn thu của Trần tiên sinh, để biểu thị một chút thành ý của chúng tôi.

Nhưng không ngờ Trần Tuấn Long lại không vui, tuy giọng nói lúc nãy của ROSE rất nhỏ, nhưng cũng nghe lọt được vào lỗ tai, Trần Tuấn Long nói có vẻ lạnh lùng:

- Chẳng lẽ số tiền nhỏ mọn này tôi không có sao? Tiền phòng nửa ngày này có cần cho các người miễn không?

Nghe ra Trần Tuấn Long có vẻ không vui, giám đốc bộ phận tiếp tân hỏi với bộ dạng khiếp đảm:

-Ý của Trần tiên sinh là?

Lúc nãy ông ta đã bị tổng giám đốc Khách sạn răn đe cho một trận, tổng giám đốc yêu cầu ông ta bất luận thế nào cũng phải dành ra căn phòng tổng thống đó, vì thế lúc này khó có được tự Trần Tuấn Long đến trả phòng, đề ra điều kiện gì ông ta cũng đồng ý chấp nhận, ông ta thật không muốn lại đắc tội với Trần Tuấn Long.

Chỉ nhìn thấy Trần Tuấn Long thu lại nụ cười lạnh nhạt, liếc mắt nhìn ROSE đang đứng đằng sau hắn, ROSE hơi căng thẳng, nhưng lúc ngước đầu lên nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Trần Tuấn Long, không biết phải làm sao, trong lòng có chút bất an. Chỉ nghe Trần Tuấn Long chậm rãi nói:

- Khách sạn Trường Thành của các người, số tiền cần phải thu các người cứ dựa vào đó mà thu, còn tôi, chỉ có một điều kiện...

Đang nói hắn ngừng lại một lúc, giám đốc bộ phận tiếp tân mặt cười rạng rỡ, đợi những lời tiếp theo. Chỉ nghe Trần Tuấn Long nói tiếp:

- Đó chính là, việc này hoàn toàn là sự hiểu lầm nho nhỏ giữa tôi và tiểu thư ROSE, tôi không muốn vì việc này mà gây nên ảnh hưởng đến bản thân cô ấy, vì thế tôi nghĩ yêu cầu nhỏ nhoi của tôi, giám đốc Vương, ông có thể đáp ứng đúng không?

Vị giám đốc bộ phận tiếp tân thật không ngờ sự việc thay đổi đột ngột như vậy, việc này lại có thể giải quyết được thế này, đương nhiên là gật đầu liên tục bảo phải, ROSE đứng sau hắn cũng đang mở to con mắt, không dám tin nhìn Trần Tuấn Long.

Dưới sự thúc giục của giám đốc, ROSE luống cuống làm thủ tục tính tiền cho Trần Tuấn Long, Trần Tuấn Long mỉm cười đưa thẻ tín dụng ra, tay nhẹ nắm lấy cánh tay cô, nhưng ROSE lúc này đã hoàn toàn đờ đẫn, hoàn toàn không có ý phản kháng mỏng manh nào với Trần Tuấn Long cả, chỉ nghe Trần Tuấn Long khẽ cười bảo:

- Tiểu thư ROSE, hy vọng chúng ta còn có cơ hội gặp lại, tạm biệt.

Nói xong xách máy tính xách tay quay người rời khỏi, vị giám đốc bộ phận tiếp tân vội đi theo, chỉ còn lại ROSE với bàn tay nhỏ bé mềm mại được Trần Tuấn Long nhẹ nhàng nắm lấy, đang một mình suy nghĩ mông lung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui