Tuấn Long Bách Mỹ Duyên

Tuấn Long Bách Mỹ Duyên

Quyển 1: Thời Đại học
Chương 9: Bắt đầu hẹn hò..


Tác giả: Bão Bão Nhi
Nguồn: Sưu tầm


Trần Tuấn Long là bạch mã hoàng tử điển hình, điều này đã được toàn thể nữ sinh công nhận. Hắn ngoại hình tuấn tú, có thể nói là ngọc thụ lâm phong, nhất biểu nhân tài. Lúc học quốc phòng đã bộc lộ tài năng xuất chúng, được mọi người thừa nhận. Đã thế hắn còn chạy con Spark mới coong nữa chứ. Mặc dù loại xe kiểu Spark ít người thích nhưng ít nhất nó chứng tỏ được thực lực, tuổi đời còn trẻ măng như Trần Tuấn Long đã có được chiếc xe như thế khiến mọi người phải bàn tán xôn xao, nói Trần Tuấn Long lai lịch bất phàm, ít nhất ba hắn phải là ông chủ giàu có.

Điều này đương nhiên khiến có các nữ sinh phải động lòng rồi, giờ là thời buổi kinh tế thị trường, ai lại có thể không thích người đàn ông trẻ tuổi tài cao lại lắm tiền nhiều của như Trần Tuấn Long chứ. Dựa vào các tin tức vỉa hè thì hiện giờ Trần Tuấn Long đang vô cùng nổi tiếng, xếp thứ 2 trong đại học Bắc Kinh, thậm chí có người còn nói, hắn còn hơn cả người đang đứng đầu hiện nay là chủ tịch hội học sinh Tiêu Nhược Minh nữa. Tuy nhiên đây toàn bộ đều chỉ là lời đồn đại, có điều tất cả những cô gái đã từng gặp Trần Tuấn Long đều bị khuôn mặt anh tuấn của hắn làm cho mê mẩn tâm thần.

Quách Uyển Tây cũng không ngoại lệ, từ sau đêm vũ hội, hình ảnh của Trần Tuấn Long lúc nào cũng luẩn quẩn trong đầu cô, vì thế giờ đây cô đã thu hết dũng khí để đến bên Trần Tuấn Long. Ngắm nụ cười lạnh nhạt trên khuôn mặt Trần Tuấn Long, Quách Uyển Tây cảm thấy thật thanh thản.

Phòng học khi đó rất yên tĩnh, mọi người đều đang tự học, có tiếng thảo luận nho nhỏ, có người đang chơi game trên điện thoại di động. Quách Uyển Tây ngược lại ngồi không yên, nhưng thỉnh thoảng Trần Tuấn Long quay xuống cười với cô 1 cái cũng đủ khiến cô hồi hộp rồi.

Cuối cùng cũng hêt giờ tự học buổi tối, Trần Tuấn Long cất sách vở vào trong túi, quay đầu nhìn Quách Uyển Tây nói:

- Nghe nói đồ nướng ở tiệm Hoàng Cẩm kí gần trường ngon lắm, Uyển Tây, có thời gian không đi với tớ.

Nghe Trần Tuấn Long chủ động mời mình, Quách Uyển Tây gần như không tin vào tai mình nữa, vội vàng gật đầu, ôm 2 cuốn sách trong lòng, đi cùng với Trần Tuấn Long ra khỏi phòng học.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, người đi bộ qua lại tấp nập, kết thúc giờ tự học buổi tối cũng còn lâu mới đến lúc tắt đèn, thế nên có rất nhiều người ra ngoài chơi. Quách Uyển Tây và Trần Tuấn Long thả bộ bên nhau, gió nhẹ nhàng thổi qua khiến lòng người dễ chịu vô cùng. Trên đường đông người, có lúc còn có xe nhỏ chạy qua nữa, khiến cho Trần Tuấn Long vô thức giữ Quách Uyển Tây lại.

Quách Uyển Tây bị 1 tay của Trần Tuấn Long giữ lại thì cơ thể không tự chủ được mà run lên, bờ vai vững chãi của Trần Tuấn Long, lại thêm mùi đàn ông từ trên người hắn toát ra, tất cả tất cả đã khiến cô chìm trong men tình, toàn thân dựa vào lòng Trần Tuấn Long, tất cả thật tự nhiên, như thể 2 người đã là 1 cặp tình nhân tự bao giờ rồi.

Quách Uyển Tây vừa hát vừa đi về kí túc xá, tối nay quả thật là cô vui đến không thể diễn tả bằng lời. Biểu hiện lúc nãy của Trần Tuấn Long có thể nói là quá hoàn mĩ, vừa chu đáo vừa dịu dàng, thẳng thắn mà nói thì chính là người đàn ông tốt tuyệt thế, là mẫu bạn trai lý tưởng, ăn khuya xong, hắn lại cẩn thận tiễn Quách Uyển Tây về tận kí túc xá nữ, vẫy tay tạm biệt cô trong con mắt ganh tị của đám con gái, chỉ còn thiếu mỗi nụ hôn trước khi tạm biệt nữa thôi, nếu không thì có thể nói là hoàn mĩ rồi.

Nhìn khuôn mặt tươi cười hớn hở của Quách Uyển Tây, Dương Hân ngược lại không thoải mái chút nào, tối hôm đó sau khi mời được Trần Tuấn Long nhảy cùng 1 bản xong, đám Quách Uyển Tây đã nhận thua, mời Dương Hân đi ăn Mac Donal. Nhưng giờ xem ra thì Quách Uyển Tây đang 1 mình chiếm tiện nghi rồi, nghe chính miệng cô khoe lúc nãy Trần Tuấn Long tiễn cô về thì Dương Hân liền biến sắc mặt.

Dương Hân học ở khoa Triết, chiều nay thấy Trần Tuấn Long đi học môn của lớp cô, lúc đầu thi vui khỏi nói, từ xa đã chào hỏi Trần Tuấn Long rồi, tiếc là người đông quá, Trần Tuấn Long dường như không nhìn thấy cô, lại còn bị Tô Uyển Nghi gọi lên trả bài nữa, khiến cô lo lắng cho hắn khôn nguôi, nhưng Trần Tuấn Long lại chẳng sao cả, trả lời câu hỏi của Tô Uyển Nghi chu đáo cặn kẽ, không để lộ khe hở nào cả, Dương Hân cũng không khỏi khâm phục. Nhưng điều không thể nào ngờ được là Quách Uyển Tây này từ khi nào đã qua lại với Trần Tuấn Long rồi chứ. Trong lòng Dương Hân vô cùng khó chịu, hừ 1 tiếng, cũng không thèm để ý đến Quách Uyển Tây, lên giường đi ngủ luôn.

Quách Uyển Tây đương nhiên hiểu tại sao, nhưng cô chỉ cười cười mà không nói gì cả. Tắm xong còn đắp mặt nạ nữa, nghe nói làm như thế rất có tác dụng dưỡng da. Con gái không có gì đáng lo, nhưng một số việc dưỡng da hàng ngày thì vẫn phải có.

Trần Tuấn Long dậy rất sớm, có 1 số thói quen không thể thay đổi được. Sau khi vận động cơ thể 1 chút, Trần Tuấn Long mới xuống giường, đáng răng rửa mặt xong thì ra sân vận động tập thể dục. Đầu tiên là chạy dài, sau đó là hít đất, kế đến là xà đơn, tập đến lúc hài lòng mới thôi. Sau khi vận động xong thì trời cũng sáng rồi, Trần Tuấn Long trở về kí túc xá, tắm nước lạnh, rồi cũng như mọi người vội vội vàng vàng đến nhà ăn, ăn sáng xong thì di học.

Cả ngày không sao, sau khi tan học, Trần Tuấn Long lấy xe định ra ngoài chạy 1 vòng, không ngờ ở cổng có người vẫy tay ngăn xe lại. Trần Tuấn Long nhận ra đó là Dương Hân, cô gái hắn quen hôm vũ hội.

Dương Hân gõ gõ vào cửa xe, Trần Tuấn Long cười cười hạ kính xe xuống. Dương Hân thò đầu vào, cười nói:

- Aizz ........ Trần Tuấn Long, cậu ra ngoài hả? Có thể cho tớ quá giang 1 đoạn được không?


- Được chứ.

Trần Tuấn Long không từ chối:

- Cậu đi đâu, tớ chở cậu đi.

Đối với Trần Tuấn Long mà nói, đây chẳng qua là tiện thể mà thôi, thế nên rất thoải mái đáp ứng.

- Thế thì tốt quá.

Dương Hân mở cửa xe, lên ngồi bên cạnh Trần Tuấn Long:

- Tớ muốn đến siêu thị phía trước mua ít đồ, làm phiền cậu chở tớ đi rồi. Cảm ơn!

- Ờ ......

Trần Tuấn Long khởi động xe, hắn biết siêu thị đó, nó nằm trong tiểu khu của họ, siêu thị Hoa Nhuận đó có thể nói là siêu thị lớn nhất gần đây, có rất nhiều sinh viên thích đến đó mua đồ.

Trần Tuấn Long nhắc Dương Hân cài dây an toàn, Dương Hân đương nhiên là nghe lời rồi, 2 người cũng tán gẫu 1 cách rất tự nhiên. Dương Hân nói cuối tuần này bọn họ có 1 buổi hẹn, ý muốn mời Trần Tuấn Long đến tham gia. Trần Tuấn Long hỏi ra thì biết là họp đồng hương của mấy cô gái. Dương Hân là người Giang Tây, nếu là đồng hương thì cùng đến tham gia gặp mặt, quan tâm giúp đỡ lẫn nhau mà thôi. Kiểu họp mặt này dạo gần đây rất thịnh hành, cũng là truyền thống của đại học Bắc Kinh, quan niệm địa vực của người Trung Quốc rất mạnh mẽ, chỉ cần nhận đồng hương thì sau này rất nhiều việc trở nên dễ dàng hơn nhiều rồi. Trần Tuấn Long vừa khéo cuối tuần có việc, hơn nữa họp đồng hương kiểu đó cũng chẳng liên quan gì đến hắn, lần trước có ai đó thông báo hắn đi họp đồng hương Quảng Đông, hắn cũng từ chối không đi. Thế nên tìm lí do từ chối Dương Hân luôn. Không ngờ Dương Hân cũng nói:

- Đúng thế, họp đồng hương kiểu này tham gia cũng chẳng để làm gì, đằng nào cũng không muốn đi, haizz, đúng rồi, Long à, cuối tuần cậu địn đi chơi ở đâu thế? Dẫn tớ đi cùng được không?

Đến cả cách xưng hô với Trần Tuấn Long cô cũng đổi thành Long nhằm kéo gần khoảng cách với hắn, lại thêm cô là người biết lấy lui để tiến, nhất thời Trần Tuấn Long cũng không biết phải trả lời như thế nào. Thật ra cuối tuần này Trần Tuấn Long địn h về khu Tinh Long, bây giờ Dương Hân hỏi như thế, Trần Tuấn Long tự nhiên không thể nói với cô được.

- À, cuối tuần này tớ cũng không có việc gì, chỉ là muốn tranh thủ thời gian sắp xếp lại ghi chép học hành của thời gian vừa rồi thôi, cậu biết đấy, thành tích của tớ không tốt, chim ngốc phải lo bay trước mà.

Trần Tuấn Long chuyển để tài.

Dương Hân cười cười, ngồi dựa vào lưng ghế, lại hỏi:

- Thế cậu gặp khó khăn ở môn nào? Nói không chừng tớ có thế giúp cậu cũng nên.

Trần Tuấn Long tiện miệng đáp:

- Môn triết hơi yếu 1 chút, cậu biết đấy, mấy cái tư tưởng Mac-Lênin gì gì đó, thật sự rất phiền phức.

Lời này của Trần Tuấn Long vừa nói xong, Dương Hân liền cười hihi, có chút đùa giỡn nói:

- Không phải triết học phiền phức mà là cô giáo Tô Uyển Nghi của chúng ta phiền phức thì phải.

Lúc đó Trần Tuấn Long mới nhớ ra Dương Hân học khoa Triết, liền cười phá lên. Tiếp đó Dương Hân lại chủ động nói:

- Thế này vậy, thứ 7 tớ sẽ giúp cậu ôn môn triết, chủ nhật cậu đi chơi với tớ 1 ngày, cậu phải dẫn tớ đi dạo khắp thành phố Bắc Kinh. Thế nào?


Đã nói đến đây rồi thì Bạch Tuấn Long còn nói gì được nữa, đành bất lực mà gật đầu, còn Dương Hân thì không ngừng cười. Thuận lợi hẹn hò được với bạch mã hoàng tử trong mộng đã là thành công 1 nửa rồi, Dương Hân ngay từ lúc này đã bắt đầu tính toán làm sao lợi dụng 2 ngày cuối tuần bên Trần Tuấn Long để cải thiện mối quan hệ rồi.

- Cậu đến rồi.

Trần Tuấn Long dừng xe ở cửa siêu thị:

- Muốn mua gì? Đồ có nhiều không? Lát nữa quay lại tớ có thể đón cậu.

- Thế thì tốt quá.





Dương Hân thấy Trần Tuấn Long chủ động như thế, cầu còn không được nữa là, thế nên vô cùng vui sướng nói:

- Thế thì số điện thoại di động của cậu là gì? Lát nữa tớ sẽ gọi điện cho cậu, không làm phiền cậu chứ?

Dương Hân cũng biết không thể làm phiền Trần Tuấn Long, nếu không tự mình sẽ khiến người ta ghét, điều tối thiểu này cô vẫn có thể làm chủ được.

- Không sao, đằng nào cũng không có chuyện gì quan trọng, số của tớ là 1...................., cậu mua đồ xong thì gọi cho tớ, khi nào cậu gọi thì tớ sẽ đến.

Trần Tuấn Long vẫy vẫy chiếc điện thoại, cười với Dương Hân.

- Ok, thế thì tạm biệt, tớ vào trước đây.

Dương Hân xuống xe, quay đầu vẫy tay với Trần Tuấn Long, Trần Tuấn Long thì lái xe quay lại tiểu khu, lên lầu lấy ít đồ.

Dương Hân mua rất nhiều đồ, đợi cô gọi điện báo cho Trần Tuấn Long xong, hắn liền lái xe đến trước cổng siêu thị, Dương Hân đã đứng đợi ở đó rất lâu với cả 1 xe hàng đầy. Ngoại trừ giấy vệ sinh, khăn tay, kem đáng răng v.v. những vật dụng hàng ngày, nhiều nhất là mì gói và đồ ăn vặt, xem ra Dương Hân là tay ăn uống không tiếc tiền, chuyển được hết đồ lên sau xe cũng khiến Trần Tuấn Long phải đi qua đi lại mấy lượt.

- Cậu đúng là có tâm hồn ăn uống.

Trần Tuấn Long trêu Dương Hân.

- Còn không phải là do có cậu giúp sao.

Dương Hân cười cười.

- Vừa khéo có xe đưa đón, tớ cũng mua nhiều hơn 1 chút, có muốn thưởng thức chocopie đạt lợi không? Là món tớ thích nhất đó.


Trần Tuấn Long lắc đầu.

Xe còn chưa về đến kí túc xá thì Dương Hân đã gọi điện:

- A lô, Linh hả? Mấy người các cậu xuống giúp tớ xách đồ với, giấy vệ sinh gì gì đó cũng đầu mua cả rồi, đầy 1 xe luôn nè.

- ....... hihi, ừ, may mà có 1 anh chàng đẹp trai giúp đỡ, đưa tớ về, được rồi, đừng nói nữa, tớ về đến cổng kí túc xá rồi, các cậu mau xuống đi, tớ cúp máy đây.

Nhìn cái vẻ đắc ý quá mức của cô, Trần Tuấn Long chỉ cười cười, Dương Hân nói chuyện điện thoại rất to, dường như muốn tất cả mọi người trên thế giới đều nghe thấy hay sao đó.

Đến kí túc xá đợi 1 lúc thì 2 người bạn cùng phòng của Dương Hân mới đi xuống, từ xa đã chào hỏi rồi. Trần Tuấn Long nhận ra đã gặp 2 người này ở vũ hội nhưng không nhớ tên họ.

- Haizz, ... chị Hân, nói chị mua giấy vệ sinh với kem đánh răng thôi chị lại đi mua cả đống đồ ăn thế này.

1 trong 2 cô gái thấy đồ nhiều như thế thì than thở.

- Còn không mau đến giúp.

Dương Hân hơi cáu.

- Hóa ra có anh Trần Tuấn Long đẹp trai của chúng ta giúp. Thảo nào, hihihhi....

Cô gái còn lại trêu.

- Cậu đúng là nhiều chuyện, cầm cái này đi, cậu xách chỗ này.

Dương Hận nhận từ tay Trần Tuấn Long 2 lốc giấy vệ sinh đẩy qua, mấy cô gái tay xách nách mang cuối cùng cũng xách được hết đồ.

Trần Tuấn Long cũng đóng cửa xe quay lại chỗ ngồi, Dương Hân cúi người nói với Trần Tuấn Long:

- Long à, cảm ơn cậu, thế cuối tuần gặp lại nhé.

- Ok, tạm biệt

Trần Tuấn Long cài dây an toàn.

- Tạm biệt.

Dương Hân có chút lưu luyến, cứ thế nhìn theo bóng chiếc xe của Trần Tuấn Long đang rời xa dần.

- Người ta đi rồi, còn nhìn gì nữa mà nhìn? Haizz, chị Hân, chị cũng thật lợ hại, còn hẹn được với cả bạch mã hoàng tử số 1 của đại học Bắc Kinh.

- Đương nhiên rồi, chị Hân của các chúng ta dù sao cũng là hoa khôi của trường năm nay đó nhé, Trần Tuấn Long đó nắm chắc trong tay rồi.

2 cô gái nhìn Dương Hân đầy ngưỡng mộ.

Bình thường Dương Hân hiếm khi làm mất lòng người khác, lại thêm hoàn cảnh gia đình cô cũng rất khá, bây giờ nghiễm nhiên là chị cả của phòng, ngoại trừ Quách Uyển Tây ra, 2 cô gái còn lại lúc nào cũng nghe lời cô răm rắp.

- Thôi đi, Linh, Phụng, xem các cậu nói gì thế hả? Nhanh lên, mau giúp tớ đưa đống đồ này lên trên, tớ mua cả sô cô la đấy, ai cũng có phần cả.


Dương Hân cười nói.

Lên đến phòng thì thấy Quách Uyển Tây đang nằm trên giường đọc sách, tai nghe MP3, thấy bọn họ kéo rồng rắn kéo nhau vào, đồ mua về chất đầy trên bàn, sau đó thì chia ra ngồi ăn. Dương Hân còn thảy cho Quách Uyển Tây 1 gói bánh nữa.

Chuyện tốt như thế, Quách Uyển Tây đương nhiên không từ chối, lúc đầu mọi người qua lại với nhau rất thân mật, chỉ là sau đó không biết tại sao Quách Uyển Tây lại cố ý tránh những người còn lại. Dương Hân là người hiếu thắng, chuyện gì cũng muốn mình là số 1, lại có chút tiền nữa, cho nên ở trong phòng chi rất mạnh tay nhằm mua chuộc lòng người.

Quách Uyển Tây đương nhiên hiểu điều đó, chỉ là có chút không thích cách làm của Dương Hân mà thôi, 2 người cũng không có xung đột gì lớn, chỉ là từ sau khi cả 2 người đều được chọn vào danh sách tuyển chọn hoa khôi thì có chút cạnh tranh ẩn giấu bên trong, quan hệ cũng trở nên rất vi diệu.

Mấy cô gái ngồi ăn đồ Dương Hân mua về, nói đi nói lại rồi cũng lại nói về Trần Tuấn Long, khi Quách Uyển Tây nghe chuyện Trần Tuấn Long lái xe đưa Dương Hân về thì sắc mặt có chút không tự nhiên, đã thế Dương Hân lại còn cố ý nhắc đến cuộc hẹn cuối tuần này nữa, nói đến khi đó Trần Tuấn Long sẽ đưa cô đi dọa khắp Bắc Kinh. Quách Uyển Tây lại càng thiếu tự nhiên, trong lòng âm thầm tính toán.

Giờ tự học buổi tối vẫn như mọi ngày, mấy tối nay Quách Uyển Tây đều ngồi cạnh Trần Tuấn Long, hắn dường như cũng đã quen với việc có Quách Uyển Tây ngồi bên cạnh rồi thì phải, 2 người có lúc còn bàn luận nho nhỏ 1 số vấn đề nữa. Nhưng tối nay Quách Uyển Tây có gì đó không ổn, sách vở cũng không chú tâm vào. Bình thường tan học, khi thì Trần Tuấn Long đưa cô về kí túc xá, khi thì 2 người cùng đi ăn khuya, Quách Uyển Tây cũng rất vui trước sự chu đáo của Trần Tuấn Long.

Sau khi tan học, hai người lại cùng trở về kí túc xá. Tối nay Quách Uyển Tây ăn bận đúng chất sinh viên, quần bò với áo T-shirt, hiện rõ nét trẻ trung xinh đẹp. Quách Uyển Tây ôm sách trong lòng, không nói gì cả. Trần Tuấn Long cũng nhìn ra được Quách Uyển Tây có gì đó không bình thường, bèn hỏi:

- Uyển Tây, tối nay cậu sao thế?

Quách Uyển Tây không đáp ngay mà suy nghĩ 1 lát, sau đó lấy hết dũng khí, run run hỏi Trần Tuấn Long:

- Anh Long, anh ...... có phải anh xem em là bạn gái của anh không? Em ..... em.......

Vừa nói xong câu này, gương mặt nhỏ xinh của Quách Uyển Tây cũng liền ửng đỏ, do quá kích động cũng không nói tiếp được nữa.

Trần Tuấn long cũng thần người ra 1 lát, hắn không ngờ Quách Uyển Tây lại đột nhiên hỏi câu này. Hắn nhướn mày trầm giọng nói:

- Điều này thì ......

Hắn cũng đang suy nghĩ. Quách Uyển Tây đột nhiên thấy sợ, cô sợ Trần Tuấn Long sẽ nói không, mặc dù cô hi vọng quan hệ giữa 2 người có 1 đáp án rõ ràng nhưng không có nghĩa là đáp án rõ ràng đó lại chính là điều mà cô hi vọng.

- Đừng ........

Quách Uyển Tây vội ngăn không cho Trần Tuấn Long trả lời, Trần Tuấn Long thấy có chút kì quái nhìn cô, Quách Uyển Tây có chút xấu hổ, cúi đầu nói:

- Thật ra anh rất tốt với em, tự e ...... tự em cũng biết, anh chỉ là tốt với em như với 1 người bạn bình thườn mà thôi, nhưng .... .. nhưng em muốn ........... em muốn.......

Đến khúc cuối, tiếng nói của Quách Uyển Tây nhỏ đến mức dường như không thể nhỏ hơn được nữa, như đang tự nói với chính mình thôi vậy:

- Nhưng em không muốn chúng ta là bạn bè bình thường, em muốn ......... em muốn làm bạn gái của anh.

- Gì cơ?

Trần Tuấn Long còn chưa nắm bắt kịp, Quách Uyển Tây đã ngẩng đầu nhìn hắn với ánh mắt dịu dàng mênh mang. Trái tim Trần Tuấn Long dường như đập lỗi 1 nhịp, ánh mắt của Quách Uyển Tây dịu dàng đến thế, khiến hắn không tự chủ được nghĩ đến hình ảnh của cô trong lòng hắn, thoáng thần người. Quách Uyển Tây vòng tay ra chủ động ôm lấy hắn 1 cách nhẹ nhàng, sau đó là 1 nụ hôn đầy e thẹn.

Nụ hôn bất ngờ này khiến Trần Tuấn Long bất động, mặc dù nụ hôn chỉ thoảng qua như cơn gió nhẹ nhưng cái ôm nhẹ nhàng đó, khuôn ngực đầy đặn cao vút của Quách Uyển Tây đã dán sát vào người hắn, căng tròn, chân thực. Hương thơm còn đọng trên môi, Quách Uyển Tây ưm 1 tiếng đầy e thẹn, khuôn mặt đỏ hồng, quay mình bỏ chạy. Xung quanh đều là sinh viên mới tan học, mọi người đều chú ý đến màn kịch hay vừa rồi, đương nhiên, phim kiểu này thì này nào cũng có, nhưng tài tử giai nhân thì không nhiều nên mọi người ai cũng muốn thuởng thức, mở rộng tầm mắt.

Trần Tuấn Long nhìn theo hình ảnh Quách Uyển Tây đang xa dần, phảng phất chút si mê, đứng lặng ở đó, rất lâu sau mới thở dài 1 tiếng, quay mình rời đi.

Sau khi hắn rời đi không lâu, ở bụi cây ven đường xuất hiện 1 cô gái, nhìn theo hình ảnh Trần Tuấn Long đang khuất dần, lại quay đầu nhìn về kí túc xá nữ, lạnh giọng lẩm bẩm:

- Hừ, Quách Uyển Tây, muốn đấu với tôi à? Tôi sẽ cho cô thua tâm phục khẩu phục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận