Tuấn Long Bách Mỹ Duyên
Tác giả: Bão Bão Nhi
Quyển 1: Thời Đại học
Chương 96: Sư tỷ Tố Khanh
Dịch: Nhóm MinhMinh
Nguồn: metruye
Trần Tuấn Long cười ha hả sau đó chậm chậm bỏ tay ra khỏi người Dương Hân. Lúc này Dương Hân đã cảm thấy lo lắng. Cô ôm chặt lấy Trần Tuấn Long và cầu xin nói:
- Anh...anh đừng có rời khỏi, em...em vẫn còn muốn...
- Vậy em có đồng ý hay không?
Trần Tuấn Long lúc này đã tự nhiên chiếm thế thượng phong. Nếu như lần này mà không dạy bảo được Dương Hân thì sau này không mong có thể nói được cô ấy.
Dương Hân có chút do dự. Cô đã bắt đầu cảm thấy Trần Tuấn Long đang dần đần rời khỏi. Cô sống chết không cho Trần Tuấn Long rời khỏi.
- Vậy ...vậy sau này anh còn đối xử tốt với người ta nữa không?
Dương Hân chỉ còn biết oán trách. Tên háo sắc này đúng là đạt đến đỉnh điểm của sự xấu xa rồi.
Trần Tuấn Long gật đầu sau đó dịu dàng nói:
- Ngốc Túy Túy à, anh không đối tốt với em còn đối tốt với ai nữa.
Cách trả lời của hắn cũng xem như là đã đồng ý lời Dương Hân. Hắn cũng đang mong chờ một câu trả lời. Bây giờ thì hắn đã đang trở về với vị trí lúc nãy.
- Vâng.
Dương Hân cuối cùng cũng khóc. Dù có cố gắng như thế nhưng cuối cùng lại phải đầu hàng như thế này.
- Nhanh lên. Đáp ứng em đi. Anh muốn gì em cũng sẽ đồng ý anh.
Trần Tuấn Long cúi đầu, dùng đầu lưỡi liếm nước mắt của Dương Hân, sau đó đặt Dương Hân nằm sấp xuống, kế tiếp, hắn vừa vuốt ve cái thân thể trắng nõn nà của Dương Hân, vừa tiến vào sâu bên trong chỗ kín…
Dương Hân thỏa mãn kêu “Ứ” một tiếng, sau đó mơn trớn vuốt ve Trần Tuấn Long theo nhịp lên xuống của hắn rồi lại lên đến đỉnh. Dương Hân rên lên sung sướng, cuối cùng cô cũng đạt được cái khao khát được yêu của mình.
Sau một hồi mây mưa mãnh liệt, giây phút yên tĩnh hiếm có rốt cuộc cũng đã đến. Trần Tuấn Long ôm Dương Hân, Dương Hân đáp lại ôm lấy Trần Tuấn Long trong lồng ngực, hưởng thụ sự nhẹ nhàng, âu yếm mà Trần Tuấn Long dành cho cô.
Một hồi lâu sau, Trần Tuấn Long mới hỏi:
- Đông túy túy?
Vâng
Còn tức giận chưa?
“…”
Tốt lắm, mọi chuyện đều đã qua rồi. Uyển Thiến còn đang ở phía bên ngoài kia kìa. Đừng giận nữa nào, cười lên một cái đi. Trần Tuấn Long nói.
Hừ, có ai mà không chịu cơ chứ! Dương hân thuộc túyp người khẩu xà tâm Phật, ngoài miệng ăn nói ngương ngạnh nhưng thực ra trong lòng thì mềm yếu. Một lát sau, cô nằm áp lên ngực Trần Tuấn Long, nhẹ nhàng hỏi:
- Không biết A Châu hiện nay như thế nào rồi nhỉ? Em đánh cô ấy…liệu cô ấy có giận em hay không? Cô ấy…
Dương Hân nói tới đây thì đột nhiên vùng ra khỏi lồng ngực của Trần Tuấn Long ngồi dậy, tỏ vẻ quan tâm nói:
- A Châu ở Bắc kinh này không thân không thích, Anh Long…hay…hay chúng ta đi tìm cô ấy đi.
Trần Tuấn Long cười, vươn tay búng một cái rõ mạnh lên mũi Dương Hân rồi nói:
- Bây giờ mới nghĩ đến việc đi tìm cô bạn thân A Châu hay sao? Có khi cô ấy đã bị kẻ xấu bắt cóc rồi cũng nên. Ha ha…
Dương Hân Nghe Trần Tuấn Long nói như vậy xong, tức thời liền hiểu ra. Trần Tuấn Long nhất định là đã tìm thấy Kim Ngọc Châu, bằng không hắn cũng sẽ không rảnh mà ở đây cùng mình như thế này. Nghĩ đến đây, Dương Hân không khỏi đỏ mặt lên, sau đó quay ra trêu chọc Trần Tuấn Long:
- A Châu mà có bị kẻ xấu bắt cóc thì chủ mưu là anh Trần Tuấn Long chứ chả ai khác. Để em thay A Châu xử lý anh…Nói xong, Dương hân liền nhào tới, leo lên người trêu chọc Trần Tuấn Long.
Trần Tuấn Long vừa tránh vừa trả đũa. Hai người đùa giỡn nhau một cách vui vẻ. Lúc này, bỗng dưng có ai đó mở cửa. Hóa ra đó là Quách Uyển Thiến. Em còn tưởng Dương Hân bị anh Long ức hiếp, tính vào đây hỗ trợ, hóa ra lại là hai người đang liếc mắt đưa tình với nhau. Ha ha…
Dương Hân vừa rồi mới cùng Trần Tuấn Long “mây mưa” một trận xong, thân thể vẫn còn trần truồng. Tuy rằng cô biết Quách Uyển Thiến vẫn biết Trần Tuấn long vốn dâm đãng nhưng bị Quách Uyển Thiến nhìn thấy trong bộ dạng này, cô vẫn không khỏi thẹn thùng. Dương Hân liền kéo chăn trùm kín đầu. Trốn trong chăn, cô không khỏi nở một nụ cười.
Trần Tuấn Long thì lại không thèm để ý chút nào, bỏ chăn ra, đứng lên trong tình trạng “trần như nhộng”, để lộ ra cái thân thể cường tráng của mình trước mặt Quách Uyển Thiến, lại còn quay về phía cô nhướn nhướn mày tỏ vẻ khiêu khích. Điệu bộ này của hắn không khỏi khiến Quách Uyển Thiến không chịu nổi, mặt đỏ bừng lui ra khỏi phòng. Tuy rằng Nàng đã cùng với Trần Tuấn Long rất nhiều lần nhưng chưa lần nào Trần Tuấn Long lại trắng trợn khiêu khích cô như vậy…Quách Uyển Thiến bất giác cảm thấy toàn thân nóng ran khó mà tự chủ được.
Quách Uyển Thiến ở ngoài chờ đợi Trần Tuấn Long và Dương Hân mặc quần áo chỉnh tề xong, đi ra hỏi:
- Anh Long, chúng ta có đi gặp chị ngọc Châu hay không? Hai người vừa rồi…Ha ha…Ý là không cần nói cũng biết. Dương Hân đỏ mặt không nói lời nào, Trần Tuấn Long chỉ mỉm cười nói:
- Cũng muốn gặp một chút. Như vậy đi, chúng ta đến tiệm “Hoàng cẩm ký” bên ngoài trường gọi cái gì đó ăn khuya rồi gọi A Châu cùng ra luôn. Dương Hân, lúc đó em nhớ xin lỗi A Châu, biết chưa? Nói đến đây, Trần Tuấn Long tỏ vẻ nghiêm túc nhìn Dương Hân. Nghe Trần Tuấn Long “dạy dỗ” như vậy mà Dương Hân cũng chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng. Điều này đối với người tâm cao khí ngạo như Dương Hân mà nói thì thực tế cô đã tiếp nhận chuyện của Kim Ngọc Châu rồi. Mà có lẽ, trong tương lai, sẽ còn có nhiều Kim Ngọc Châu như vậy nữa. Trần Tuấn Long ngày càng biểu lộ ra những khả năng phi thường. Thực lực của hắn rất mạnh, nhu cầu của hắn vẫn còn rất nhiều. Trong lòng Dương Hân hiểu điều đó nhưng cô tin rằng lựa chọn của mình chắc chắn không sai, có thể có được Trần Tuấn Long bên cạnh cô đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện rồi.
Lập tức Trần Tuấn Long lấy xe đưa hai cô đến khu ăn vặt phía ngoài trường học, quán đồ nướng “Hoàng Cẩm Ký” trước. Đồ nướng ở đây vốn rất hợp khẩu vị của Trần Tuấn Long. Thả hai nàng xuống dưới xong, hắn lại vòng xe đi nhà khách của Đại học Bắc Kinh để đón Kim Ngọc Châu.
Đến chỗ Kim Ngọc Châu, thấy cô vẫn còn có chút ủ rũ không vui, Trần Tuấn Long lại mỉm cười kéo tay cô ngồi xuống giường, hỏi:
- A Châu, lần trước chúng ta đã nói qua chuyện tình cảm rồi, không hiểu em nghĩ như thế nào?
Thấy Trần Tuấn Long hỏi thế, Kim Ngọc Châu chỉ thở dài, nhất thời không biết nên Trả lời Trần Tuấn Long như thế nào. Trần Tuấn Long biết cô đang trong tình trạng khó khăn, có lẽ đã phải suy nghĩ rất nhiều về chuyện này. Để yên tĩnh một lúc, Trần Tuấn Long mới nói:
- A Châu, em nói xem có phải anh rất vô tâm hay không? Kim Ngọc Châu không trả lời. Trần Tuấn Long lại cười tự nói:
- Có lẽ trước đâyanh chỉ biết suy nghĩ cho bản thân mình, không để ý đến cảm nhận của các em. Dương Hân nói đúng, anh quả là một người vô tâm. Nhưng A Châu à, anh không phải là một người không biết đứng ra chịu trách nhiệm. Anh luôn hy vọng có thể mang đến cho em niềm vui và hạnh phúc chứ không hề mong muốn mang lại đau khổ cho em, em hiểu không, A Châu?
Kim Ngọc Châu bĩnh tĩnh lại, nhìn Trần Tuấn Long, hắn cũng dùng ánh mắt chan chứa tình cảm nhìn lại cô. Cuối cùng, Kim Ngọc Châu không kìm chế được nữa, “Ưm” một tiếng rồi sà vào lòng Trần Tuấn Long nức nở. Trần Tuấn Long nhẹ nhàng vuốt tóc cô an ủi:
- Tốt rồi, tốt rồi. A Châu, mọi chuyện đều qua rồi, anh cũng đã nói chuyện với Dương Hân rồi, cô ấy cũng rất hối hận vì đã đánh em. Em yên tâm, anh sẽ không để em phải chịu oan uổng đâu. Hôm nay, chúng ta quả thực đã để nước mắt chảy quá nhiều rồi, anh thực lòng cũng không muốn em phải đau buồn như vậy. Lại đây A Châu, cười một cái lên đi nào. Cuối cùng, Trần Tuấn Long xoay người Kim Ngọc Châu đối diện với mình, làm bộ dạng tức cười khiến Kim Ngọc Châu không khỏi nhịn được mà bật cười, tâm trạng có khá hơn một chút. Cái cảm xúc vừa muốn khóc vừa muốn cười này quả thực khó mà chịu được. Sau đó, Kim Ngọc Châu ngượng ngùng dựa và ngực Trần Tuấn Long. Trần Tuấn Long dùng chiêu này lúc nào cũng hiệu quả, lúc trước vừa dùng để thu phục Dương Hân, bây giờ thì lại là với Kim Ngọc Châu.
A Châu, nghe nói em đang học khoa Tân Văn ở Đại học Chiết Giang có phải không? Sau một hồi im lặng, Trần Tuấn Long hỏi.
Kim Ngọc Châu ngồi thẳng lại, kỳ lạ nhìn Trần Tuấn Long, không hiểu sao hắn lại hỏi như vậy.
Trần Tuấn Long cười, nói:
- Em xem, nếu để em tới Đại học Bắc kinh học cùng anh, không biết em có đồng ý không? Trần Tuấn Long chăm chú nhìn Ngọc Châu.
Kim Ngọc Châu dường như hiểu được ý tứ của Trần Tuấn Long, không ngờ hắn lại muốn…Kim Ngọc Châu cúi đầu suy nghĩ một chút, lúc cô ngẩng lên, vừa kịp đón nhận ánh mắt nồng hậu của Trần Tuấn Long, lại thẹn thùng cúi đầu, ngập ngừng nói:
- Em…có thể chứ? Giây phút này quả thực rất ấm áp, ít ra cô biết được trong lòng Trần Tuấn Long vẫn nghĩ đến cô, chẳng qua là cô đối với năng lực của Trần Tuấn Long cảm thấy khó mà tưởng tượng được, muốn đưa nàng từ Đại Học Chiết Giang lên Đại Học Bắc Kinh thì cần phải có khả năng vô cùng lớn.
Đương nhiên là có thể! Ngữ điệu của Trần Tuấn Long khiến cho cô tuyệt đối tin tưởng. Trên thế giới này, chưa có chuyện gì mà anh không làm được. Cuối cùng, Trần Tuấn Long kiên quyết nói.
“Vâng…” Kim Ngọc Châu cuối cùng gật gật đầu, đồng ý sự an bài của Trần Tuấn Long dành cho cô, nhưng cô vẫn còn một chút lo lắng nói:
- Thế…Dương Hân…chị ấy đâu rồi?
Yên tâm đi, Dương Hân hiện tại ngoan ngoãn lắm rồi, ha ha…Đi, chúng ta đi gặp họ đi. Nói xong, Trần Tuấn Long kéo tay Kim Ngọc Châu, dẫn cô đến quán “Hoàng Cẩm Ký” tìm hai người kia.
“Hoàng Cẩm Ký là quán đồ nướng do Hoàng sư phụ và người yêu của ông cùng mở, tại Bắc Đại, mọi người đều biết đến chỗ này. Hoàng sư phụ nướng món gì cũng thơm mà không cháy, thành ra thật đã nổi danh. Tại Bắc Đại bên này, trời vừa tối là có hơn mười quán nướng lớn nhỏ hoạt động, những học sinh thích ăn khuya đều tới nơi này tụ hội, tiêu khiển, vân vân…dù sao giá thành ở đây cũng không cao, tất cả mọi người đều cảm thấy chấp nhận được.
Trần Tuấn Long và tụi Dương Hiểu Nhân trước kia cũng ghé qua đây một vài lần. Chẳng qua bây giờ vì vướng bận chuyện tình cảm nên mới ít liên lạc với họ. Hiện tại, mọi việc ở tập đoàn Dương Quang Trần Tuấn Long đều giao cho Dương Hiểu Nhân xử lý hết. Vừa rồi nghĩ đến việc muốn đưa Kim Ngọc Châu qua đây học thì chuyện này cứ giao cho Dương Hiểu nhân đi làm là tốt hơn cả. Hiện nay, Dương Hiểu Nhân trong mắt hiệu trưởng Hứa Hoành Trí như là một cái cây hái ra tiền, việc Tập Đoàn Dương Quang tiến vào Đại Học Bắc Kinh đã tạo cho nơi đây một luồng sinh khí mới, vả lại, để thiết lập quan hệ giữa Dương Hiểu Nhân Và Hiệu trưởng Hứa Hoành Trí cũng tiêu tốn không ít tiền, chuyện của Kim Ngọc Châu ắt hẳn cũng không thành vấn đề, cùng lắm thì lại tốn thêm chút tiền nữa thôi, có tiền mua tiên cũng được. Trần Tuấn Long luôn luôn biết rõ cái ma lực của đồng tiền, năm đó, Thất Thất có thể cùng hắn làm xong hết thảy mọi thủ tục để vào Đại Học Bắc kinh cũng là nhờ tiền tài mở đường, vậy đâu còn việc gì mà không thành.
Việc Trần Tuấn Long cùng Kim Ngọc Châu tay trong tay đi vào “Hoàng Cẩm Ký” hai cô cũng đã sớm đón biết. Vừa rồi, Kim Ngọc Châu nhất quyết không để Trần Tuấn Long nắm tay nàng nhưng mà tại vì Trần Tuấn Long cứ nhất quyết muốn vậy nên cô cũng không còn cách nào.
Bây giờ là gặp lại Dương Hân, cả hai cô quả thực đều cảm thấy có chút khó xử, Kim Ngọc châu thì thấy xấu hổ còn Dương Hân thì thấy phải xin lỗi A Châu. Tiếp đó, Trần Tuấn Long mỉm cười, trao Kim Ngọc Châu cho Dương Hân, chuyện này để cho hai người tự mình giải quyết là tốt hơn cả.
Trần Tuấn Long tin tưởng rằng sau bao công “dạy dỗ” Dương Hân và khích lệ Kim Ngọc Châu thì hai người sẽ trở lại hòa hảo như lúc ban đầu. Quả nhiên, Dương Hân đã kéo Kim Ngọc Châu lại, hai cô vừa khóc vừa xin lỗi nhau đến mức Trần Tuấn Long phải lên tiếng:
- Được rồi, đừng khóc nữa, hai người hôm nay khóc chưa đủ à? Cả hai sau này ở cùng một nhà phải thật vui vẻ, làm chị em tốt của nhau biết chưa? Hai cô nghe xong, tâm trạng mới khá hơn một chút, những lời kế sau của Trần Tuấn Long lại vô tình biểu lộ rõ bản tính sắc lang của hắn, khiến hai cô trêu chọc mãi không thôi.
…Ừ thì…các em làm tỷ muội tốt rồi sau này cố gắng hầu hạ tốt cho anh, ha ha…!” Kết quả là bị Dương Hân đánh một cái còn Kim Ngọc châu thì không kìm được “phun” ra ngụm trà đang uống dở…tất cả mọi người đều ha hả cười, lúc này mới đem tất cả mâu thuẩn đổ lên người Trần Tuấn Long.
Sau khi ngồi xuống, Kim Ngọc Châu mới biết hóa ra Quách Uyển Thiến vả Trần Tuấn Long sớm đã có quan hệ không tầm thường, cô cũng không khỏi cảm thấy quả thực Trần Tuấn Long chính là một “Đại sắc lang” không hơn không kém.
Trần Tuấn Long cùng ba cô gái xinh đẹp như hoa ngồi cùng một chỗ vui vẻ ăn khuya, ba cô gái này quả thực không khỏi khiến người khác động lòng, thêm vào đó, Trần Tuấn Long phong lưu, phóng khoáng, tự nhiên khắc hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác.
Lúc này, từ bên ngoài có hai cô gái đi vào, trong đó có một cô vừa đảo mắt qua đã chú ý tới bọn Trần Tuấn Long. Cô này kéo người bạn bên cạnh đến chỗ Trần Tuấn Long, nói:
- A…Tố Khanh, nhìn xem, người kia không phải là Trần Tuấn Long hay sao, hả…Hắn lại còn đang ngồi cùng ba nữ hài tử nữa chứ.
Hóa ra hai người này là sinh viên lớp 05 khoa Kinh tế, Lương Tố Khanh và Diệp Lệ Nhàn, Diệp Lệ Nhàn có điều hơi chút tinh quái cho nên đã kéo Lương Tố Khanh qua đây. Hi…Trần Tuấn Long khỏe không? Hôm nay thế nào mà lại nhàn hạ cùng mấy mỹ nhân ra đây ăn đồ nướng vậy? Trần Tuấn Long, anh quả thực rất có diễm phúc đấy. Ha ha…Diệp Lệ Nhàn thuộc dạng người thích lắm điều, vừa chào hỏi lại vừa châm chích khiến Lương Tố Khanh không biết làm thế nào, chỉ đành chào hỏi theo.
Trần Tuấn Long đang cùng ba thiếu nữ trò chuyện vui vẻ, nghe thấy có người chào hỏi mình, nhìn lên hóa ra là hai người đẹp Lương Tố Khanh và Diệp Lệ Nhàn, vội mỉm cười đứng lên.
Hóa ra là hai vị sư tỷ, chúc buổi tối sức khỏe! Trần Tuấn Long gật đầu chào hỏi lại Diệp lệ Nhàn.
Diệp Lệ Nhàn liền thay đổi khẩu âm, cùng Trần Tuấn Long nói tiếng Quảng Đông:
- Này, cậu, có nhầm không vậy? Ba mỹ nhân đang ở cùng cậu ư?
Trần Tuấn Long mỉm cười, cũng dùng tiếng Quảng Đông trả lời:
- Mấy bạn bè đến chơi ý mà
Oa…Là bạn bèbình thường hay là bạn gái vậy? Diệp Lệ Nhàn lại càng trêu chọc Trần Tuấn Long.
Ha ha…tôi nói lại, họ ở đây đều là những nữ bằng hữu của tôi, cô tin hay không thì tùy. Trần Tuấn Long đáp lại không chút hoang mang.
Diệp Lệ Nhàn chuyển hướng nhìn, cẩn thận đánh giá. Kim Ngọc Châu có vẻ nổi trội hơn hai cô kia nhưng cả ba đều là những giai nhân tuyệt sắc, khó trách Trần Tuấn Long chấm trúng các cô. Chẳng qua cô chỉ muốn hắn thừa nhận cả ba cô đều là bạn gái của Trần Tuấn Long mà thôi. Diệp Lệ Nhàn tỏ vẻ không phục:
- Tôi nhất quyết không tin
Lúc này, Dương Hân ở bên cạnh mở miệng nói:
- Anh Long, hai người đang nói tiếng địa phương nào vậy?Đây là thủ đô Bắc Kinh, xin mời cả hai nói tiếng phổ thông. Thế hai cô này là…?
Các cô trước kia đều chưa gặp qua Lương Tố Khanh và Diệp Lệ Nhàn liền hỏi.
Vâng, để tôi giới thiệu với mọi người, đây là các chị lớp 05 khoa Kinh Tế, tại trường chúng ta được nổi danh là “Tuyệt Đại Song Kiều”, chị này là Diệp Lệ Nhàn còn chị này là Lương Tố Khanh. Lương sư tỷ hiện nay đang giữ chức vụ Phó chủ tich Hội Học Sinh, thực là một chức vụ cao, ha ha…
Đứng sau Diệp Lệ Nhàn, Lương Tố Khanh nở nụ cười:
- Có gì đâu, chỉ là giúp trường làm chút chuyện thôi mà. A Long thế mấy người bạn đây là…?
“À…”Trần Tuấn Long quay lại giới thiệu Dương Hân và Quách Uyển Thiến cho Lương Tố Khanh phân biệt rồi cuối cùng quay sang Kim Ngọc Châu, Trần Tuấn Long chỉ Kim Ngọc Châu, nói:
- Cô này thì không cùng trường với chúng ta, xin giới thiệu, Kim Ngọc Châu, tân sinh viên khoa Văn trương Đại Học Chiết Giang, bạn của tôi
Lương Tố Khanh đưa tay ra, mỉm cười nói:
- Chào bạn.
Kim Ngọc Châu bắt tay đáp lễ cùng cô, chỉ nghe Lương Tố Khanh cười nói:
- Tôi biết, bạn là tân quán quân giải ca vũ, Kim Ngọc Châu tiểu thư, hoan nghênh bạn đến làm khách ở Đaih học Bắc kinh của chúng tôi.
”Vậy…”Trần Tuấn Long bọn họ thấy lạ , chị cũng biết chuyện về giải ca vũ ư? Dương Hân nhanh miệng hỏi.
Ha ha…tôi làm công tác học sinh, sinh viên, lần này, Chu Tư Mai trường chúng ta chỉ được á quân mà Kim tiểu thư đây được quán quân, chuyện lớn như vậy sao tôi lại không biết. Lương Tố Khanh cười trả lời.
Mọi người lúc này mới hiểu ra, đều cảm thấy đúng là có duyên, vì thế, Kim Ngọc Châu cươì nói:
- Chuyện tôi được quán quân cũng chỉ là nhờ may mắn mà thôi.
Cô đừng khách khí, chúng tôi theo dõi cả cuộc thi, đều nhận thấy giọng ca của cô quả thực không tồi Lương Tố Khanh nói.
Cảm ơn, Kim Ngọc Châu nghe những lời khen tặng của Lương Tố Khanh liền cảm thấy rất vui.
Trần Tuấn Long nhìn hai cô nói:
- Lương sư tỷ, nếu em không phiền thì cùng nhau ngồi trò chuyện một chút đi.
Diệp Lệ Nhàn đang định đồng ý thì bị Lương Tố Khanh ngăn lại, không được rồi, chúng tôi đã hẹn bạn trước rồi, không làm phiền mọi người nữa. Sau đó, nhất nhất từ biệt mấy người Trần Tuấn Long rồi cùng Diệp Lệ Nhàn đi ra.
Diệp Lệ Nhàn trước khi đi còn quay lại nói với Trần Tuấn Long:
- A Long, còn nhớ lần trước tôi đã nói tôi cũng là người ở Tân hội, Quảng Đông.
Đã cùng họ nhiều năm rồi, nên liên hệ nhiều với tôi, Trần Tuấn Long cũng dùng tiếng Quảng Đông đáp lại.
“OK” Diệp Lệ Nhàn và Trần Tuấn Long Vẫy tay tạm biệt.
Khi các cô đi rồi, Dương hân ở bên cạnh ghen tỵ nói:
- Hừ…bô bô không biết mấy người nói gì.
Trần Tuấn Long đứng nhìn Luơng Tố Khanh đi xa rồi mới ngồi xuống bàn. Nghe Dương Hân nói như vậy, Trần Tuấn Long chỉ cười cười. Kim Ngọc Châu thấy kỳ lạ liền hỏi:
- Anh Long sao anh lại nói được tiếng Quảng Đông, anh là người Quảng Đông à?”
Trần Tuấn Long chỉ cười mà không đáp, Dương Hân như muốn vạch trần Trần Tuấn Long liền đáp:
- Hắn á, suốt ngày thần thần bí bí, ai biết hắn đang làm gì. Hừ, chỉ là người Quảng Đông thôi, có gì đặc biệt cơ chứ.
Anh nguyên quán ở Tân hội, Quảng Đông, vừa rồi, Diệp Lệ Nhàn Diệp sư tỷ là đồng hương của anh, đến Bắc Kinh lâu rồi mà không thấy có ai nói tiếng Quảng Đông cả. Ha ha…Anh bây giờ nói tiếng Quảng vẫn khá nhưng không bằng lúc ở quê nhà, anh chỉ sợ cứ như thế này mà ở đây thêm một thời gian nữa thì có khi về đến quê nhà Quảng Đông cũng không thể nói chuyện bằng tiếng Quảng Đông được nữa, Trần Tuấn Long giải thích.
“Ồ…” Kim Ngọc Châu bây giờ ngồi ngẫm lại, mặt nàng đột nhiên đỏ lên, xem ra có khi mình và Trần Tuấn Long đã phát triển quá nhanh, thực ra mà nói, chính mình cũng không có hiểu biết gì về hắn, trước kia, quan hệ của hai người giống như là giữa họ có một loại ma lực khác phái hấp dẫn vậy, rất nhiều chuyện nó cứ tự nhiên như vậy mà tiếp diễn.
Trần Tuấn Long đối với quá khứ của mình mà nói thì chỉ có ông trời mới biết là hắn không phải người Tân Hội, Quảng Đông.
Hắn từ nhỏ vốn là cô nhi, đối với cái quá khứ đích thực của mình hắn quả thực mơ hồ không biết rõ. Thân phận này là do Thất Thất tạo ra. Việc nói được tiếng Quảng Đông là do trước kia được học ở trại huấn luyện. Trong khi chấp hành nhiệm vụ, hắn cũng đã từng nhiều lần đi qua Hồng Kông hoặc những khu của Hoa Kiều, quả thật, hắn không chỉ nói được tiếng Quảng Đông mà còn có thể nói tiếng Vân Nam, Liên ngữ, Tiếng Anh và vân vân…hầu như mọi thứ tiếng hắn đều có thể nói lưu loát bởi vì tinh thông ngôn ngữ của các quốc gia sẽ giúp cho các sắt thủ chuẩn bị tri thức để thi hành nhiệm vụ, hơn nữa, ngoại ngữ luôn luôn là môn mà Trần Tuấn Long giỏi nhất.
Mọi người lại tiếp tục ngồi ăn đồ nướng yêu thích và nói chuyện phiếm. Lúc này, Lương Tố khanh và các bạn của cô cũng tới, họ có tới mấy người, cả trai lẫn gái nhưng bên đó không có đủ chỗ ngồi nên chuyển tới cái bàn lớn bên cạnh bọn Trần Tuấn Long. Lương Tố Khanh và bạn bè ngồi vào vị trí rồi vẫn còn gật đầu chào hỏi Trần Tuấn Long. Lương Tố Khanh lúc mới đến thấy Trần Tuấn Long đi cùng ba vị cô nương, mình và Dương Hân các cô ấy lại không hề quen biết cho nên mới không muốn quấy rầy, cô đối với Trần Tuấn Long đúng là có chút quan tâm. Nhớ lúc trước tiếp đãi nhiều tân sinh như vậy nhưng Trần Tuấn Long để lại cho cô ấn tượng sâu sắc nhất. Hầu hết tân sinh viên đều rất mong chờ cuộc sống đại học của mình, họ khi đến báo danh thường để lộ ra sự hưng phấn và mới mẻ. Nhưng Trần Tuấn Long lại khác hẳn, hắn để lại cho Lương Tố Khanh phần nhiều chính là vẻ trầm ổn và lão thành. Lương Tố Khanh nhớ rõ, lúc ấy cái cô đọc được trong ánh mắt Trần Tuấn Long đó là sự mờ mịt và cô tịch, đương nhiên cũng có phần kiên nghị nữa. Những biểu lộ phức tạp ấy trên khuôn mặt Trần Tuấn Long đã khiến Lương Tố Khanh cảm thấy hắn không giống người thường. Hơn nữa, theo Lương Tố Khanh được biết, người thanh niên này rất nhanh đã bộc lộ tài năng của mình, điều đó càng khiến cô cảm thấy mình không nhìn nhầm người.
Chẳng qua là bây giờ Lương Tố Khanh nhìn thấy Trần Tuấn Long đi cùng ba cô gái, mà cả ba đều khá xinh nên lòng của cô không biết sao lại cảm thấy có chút mất mát.
Nhóm người của Lương Tố Khanh ngồi xuống không bao lâu thì bên ngoài lại đi vào một nhóm người nữa, trong đó, người đi đầu là một người mang kính mắt, dáng vẻ công tử bột, tuấn tú, lịch sự nhưng lại rất cao lớn. Hắn liếc mắt nhìn mấy cô gái bên cạnh Trần Tuấn Long vài lần rồi sau đó nhìn thấy Lương Tố Khanh, vì thế hắn mới tươi cười đi đến nói:
- Tố Khanh, hóa ra bạn cũng ở đây à?
Lương Tố Khanh nhìn thấy người đó đi qua đây liền nhíu mày lại nhưng vẫn tỏ ra là không thèm để ý tên công tử bột kia. Tên kia vẫn mặt dày nói tiếp:
- Thật là tốt, mọi người đều tới đây ăn khuya, ha ha, tôi cũng dẫn theo vài người bạn đến đây, Tố Khanh, nếu không phiền thì chúng ta ngồi chung nha.
Không đợi đến khi hắn nói xong, Diệp Lệ Nhàn đã lên tiếng:
- Được rồi, Lưu Kính Đào, chúng tôi ở đây không chào đón cậu, cậu đừng có làm phiền chúng tôi.
Người công tử bột được kêu là Lưu Kính Đào kia nghe Diệp Lệ Nhàn nói như thế, có lẽ hắn cũng biết Diệp Lệ Nhàn tính tình nóng nảy, không tỏ ra tức giận, chỉ cố giằng co với Lương Tố Khanh:
- Tố Khanh, tốt xấu gì thì chúng ta cũng đã từng bên nhau một thời gian, đau cần phải tuyệt tình như vậy. Cậu cũng biết, bình thường đối với công việc của hội học sinh thì tôi cũng giúp đỡ nhiều mà.
Lương Tố Khanh xị mặt không nói gì, Diệp Lệ Nhàn không nhịn được, liền nói:
-Tôi nói với anh, Lưu Kính Đào, anh thì có gì đặc biệt cơ chứ, không phải chỉ là ngươi ỷ vào cha mình làm quan sao, điều cặn bã như vậy mà anh lại lấy ra khoe khoang hay sao? Tôi cho anh biết, chính thực anh mới là kẻ bắt cá hai tay, là kẻ có lỗi với Tố Khanh, bây giờ anh lại tráo trở nói thành ra như vậy, người không biết lại tưởng anh là người tốt nữa chứ, hừ…
Bọn Trần Tuấn Long ngồi bên cạnh đều nghe được rõ ràng từng lời mà Diệp Lệ Nhàn và công tử bột kia nói, đặc biệt khi nghe đến đoạn mắng công tử bột kia bắt cá hai tay, Dương Hân và Kim Ngọc Châu nhìn nhau cười, rồi đều nhìn sang Trần Tuấn Long, tỏ vẻ trêu đùa. Trần Tuấn Long chỉ cười đáp lại.
Tên đeo mắt kính Lưu Kính Đào kia bị Diệp Lệ Nhàn mắng như thế, không nhịn được nữa, nói:
- Diệp Lệ Nhàn, đây là chuyện tình cảm riêng tư giữa tôi và Tố Khanh, không cần người ngoài nhiều chuyện.
Diệp Lệ Nhàn hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa. Lúc này, Lương Tố Khanh trầm mặc nói:
- Lưu Kính Đào, A Nhàn đã thay tôi nói hết cả rồi, quả thức xin lỗi, nơi này không chào đón anh, mong anh rời khỏi cho.
Bình thường Lương Tố Khanh không nói chuyện nhưng khi đã nói thì trong lời nói ấy lại ẩn chứa một vẻ uy nghiêm khiến người khác không thể không nghe theo.
Câu nói đó khiến Lưu Kính Đào kia vô cùng xấu hổ, hắn cười ngượng ngùng rồi quay đầu dẫn lũ bạn của hắn rời khỏi. Hắn và lũ bạn bô bô thêm mấy câu rồi gọi ông chủ kê thêm một cái bàn lớn bên cạnh bọn Lương Tố Khanh và Trần Tuấn Long rồi ngồi xuống.
Dương Hân và các cô nghe thấy mấy người kia nói tiếng Nhật nhưng vẫn không hiểu họ đang nói cái gì, cũng không để ý nữa. Đại Học Bắc Kinh dù sao cũng là một ngôi trường lớn, có rất nhiều lưu học sinh ngoại quốc ở đây, trong đó số học sinh đến từ Nhật Bản cũng không ít.
Hóa ra những người mà Lưu Kính Đào gọi là “bạn bè” kia là người Nhật. Diệp lệ Nhàn Và Lương Tố Khanh thấy Lưu Kính Đào ngồi an vị bên cạnh các nàng cũng tỏ ra mất hứng, nhưng không biết làm thế nào với hắn, đành quay đầu đi chỗ khác, không thèm để ý tới hắn nữa.
Lưu Kính Đào và mấy người “bằng hữu” Nhật Bản kia sau khi ngồi xuống thì cùng nhau nói chuyện bằng tiếng Nhật. Có thể Lưu Kính Đào kia muồn khoe vốn tiếng Nhật của mình nên nói chuyện rất lớn tiếng, ba người Nhật kia thì cứ nhìn đi nhìn lại như đang đánh giá Lương Tố Khanh và Diệp Lệ Nhàn, còn có cả mấy người Kim Ngọc Châu nữa.
Mọi chuyện như vậy có lẽ đã xong, nhưng Trần Tuấn Long lại nghe được họ đang hỏi Lưu Kính Đào về quan hệ của hắn và Lương Tố Khanh rồi họ chậm rãi chuyển sang bình luận Kim Ngọc Châu, Lương Tố Khanh và mấy người các cô. Trần Tuấn Long càng nghe, sắc mặt càng khó coi. Hóa ra ba người Nhật Bản và Lưu Kính Đào kia đang bàn luận về số đo ba vòng của Kim Ngọc Châu. Nếu đây không phải nơi công cộng thì có lẽ Trần Tuấn Long đã phát điên lên rồi.
Nhưng không ngờ ba người Nhật Bản kia càng ngày càng làm càn, ngôn ngữ của họ càng lúc càng hạ lưu và xấu xa, hơn nữa, tên Lưu Kính Đào kia cũng rất đáng giận, không ngờ hắn lại vào hùa cùng bọn họ. Đến khi bọn họ nhắc đến Quách Uyển Thiến, trong đó có một tên Nhật nói về Quách Uyển Thiến bằng những lời nói thiếu tôn trọng khiến cả bọn cười ha hả, rồi lại còn nhìn Quách Uyển Thiến không hề có ý tốt. Dương Hân và mấy cô thấy vậy rất tức giận nhưng không hiểu bọn họ đang nói gì nên cũng không có cách nào.
Khi mấy cô nhìn sang Trần Tuấn Long thì thấy hắn mặt mày biến sắc, mấy cô còn chưa kịp nổi nóng thì đã thấy Trần Tuấn Long đứng lên, thuận tay quơ lấy một chai bia trên bàn, đi tới.
Mấy người…Lưu Kính Đào và người Nhật bản kia đang tán gẫu vui vẻ, thấy Trần Tuấn Long hùng hổ tiến tới đây, liền dừng câu chuyện lại, mấy người kinh ngạc nhìn thần sắc không tốt của Trần Tuấn Long, Lưu Kính Đào hỏi:
- Ấy, tao hỏi mày có chuyện gì không?
Có vấn đề con mẹ…mày ý, tao nói cho tụi mày biết, ăn nói cho nó cẩn thận, tao không phải người dễ trêu chọc đâu. Trần Tuấn Long điềm nhiên nói. Trên người hắn vốn có một loại sát khí, nếu không cố gắng cưỡng chế, bạo phát này phát ra thì có lẽ không ít người gặp tai ương.
Nhưng ba người Nhật bản này thì lại không biết chết sống, bọn họ thấy Trần Tuấn Long chỉ có một người, nghĩ Trần Tuấn Long dễ bắt nạt, đều đứng lên định cùng Trần Tuấn Long giằng co. Lưu Kính Đào không hiểu sao Trần Tuấn Long lại qua đây, hắn cũng không biết là Trần Tuấn long nghe hiểu tiếng Nhật, bọn họ dám động đến mấy bạn gái của Trần Tuấn Long, Trần Tuấn Long nhất định không tha.
Trần Tuấn Long Hừ lạnh một tiếng, tay phải vung lên, chai bia trên tay bị hắn vung mạnh quá rơi xuống đất, mảnh thủy tinh bắn ra bốn phía vỡ tan. Sau đó, Trần Tuấn Long trầm giọng, dùng tiếng Nhật, lặp lại:
- Tao nói cho tụi mày biết, ăn nói cho nó cẩn thận, taokhông phải người dễ trêu chọc đâu. Nói xong liền quay người rời khỏi.
Lúc này, bọn Lưu Kính Đào mới hiểu ra là hóa ra Trần Tuấn Long nghe hiểu được tiếng Nhật, người ta nghe mình nói như vậy còn không tìm đánh hay sao. Nhưng mà có một người Nhật vốn tính kiêu ngạo, hắn nhìn thấy Trần Tuấn Long ra trước mặt bọn họ ném chai bia, khí thế cao đè lại bọn họ, vì thế, hắn mắng to:
“Bát cách nha lộ” sau đó cầm cuộn giấy trên mặt bàn ném Trần Tuấn Long, hắn còn đẩy ghế, nhìn bộ dạng sẽ đi lên đánh người.
Đã muốn bỏ đi rồi nhưng Trần Tuấn Long lại nghe được tiếng gió vun vút phía sau, nhìn lại thì thấy là cuộn giấy đang bay tới, hắn không thèm né tránh chỉ gạt tay một cái. Sau đó, Trần Tuấn Long tuyệt đối có lý do để động thủ, lại gặp tên Nhật Bản cũng xông tới, hắn cười lạnh một tiếng, tay nắm thành nắm đấm sẵn sang nghênh chiến.
Không nên Anh Long Dương Hân và mấy cô che miệng kêu, đặc biệt là Quách Uyển Thiến và Dương Hân, hai cô đã từng chứng kiến sự lợi hại của Trần Tuấn Long nên cả hai đều không hy vọng hắn đánh nhau lần nữa.