Tuần Thú Đại Minh

Đoàn Phi đi vào phòng khách, thấy trong danh mục quà biếu người kia
dâng lên có viết một hòm kim châu, mở hộp ra, ánh vàng rực rỡ quả nhiên
rất mê người, giá trị có lẽ trên năm ngàn hai trăm lượng. Đoàn Phi đè
lại hơi thở, nói:

- Vô công không hưởng lộc, ngươi là người nào, tại sao lại tặng bản quan đại lễ như vậy?

Người nọ chớp chớp mắt, rơi ra hai giọt nước mắt đục, vẻ mặt sầu thảm, nói:

- Tiểu nhân là Chu Lỗi, quản gia của Chu phủ. Là chủ mẫu phái tiểu nhân tới, tận mắt chủ mẫu nhìn thấy, tận tai nghe được, là tên Chu An không
bằng chó lợn, giết cả ca ca ruột! Xin đại nhân nhất định phải nghiêm
phạt tên ác đồ này, phải xử hắn theo luật, lăng trì xử tử.

Đoàn Phi ồ một tiếng, nói:

- Nếu chứng cớ xác thực, chủ mẫu ngươi tại sao còn phái ngươi đến hối lộ bản quan? Chẳng lẽ bản án này quả là có vấn đề?

- Cái này..!

Người tự xưng là Chu Lỗi sửng sốt, vội vàng nói:

- Đại nhân xin chớ hiểu lầm, đây chỉ là quy củ quan trường, tuy chứng
cớ đã xác thực, nhưng phu nhân vẫn sợ có thêm phiền toái, cho nên..!

- Ta hiểu rồi!

Đoàn Phi nói:

- Đồ này ngươi vẫn là nên mang về đi, bản quan không có thói quen nhận
lễ. Án này bản quan sẽ xét xử công bằng, người đâu, tiễn khách!

Chu Lỗi còn muốn khuyên gì đó, đã bị Thạch Bân và Quách Uy bắt ra
ngoài. Đoàn Phi đợi bọn họ đi xa rồi mới quay ngừi nói với Tô Dung vừa
từ đằng sau bước ra:

- Xem ra vụ án này có muốn không quản cũng không được. Chúng ta chuẩn bị xuất phát đến Tô Châu đi.

Tô Dung tự nhiên cười một cái, nói:


- Đại nhân không cần sốt ruột, tự mình đi tra không những tiêu tốn thời gian mà chưa chắc đã có phát hiện. Trước mắt đã có một người chỉ đường, đại nhân vì sao lại làm như không thấy?

Đoàn Phi khẽ mỉm cười, nói:

- Cái gì cũng không giấu được ngươi. Ta đích thực định nhờ hắn dẫn
đường, trực tiếp tìm ngươi có hứng thú với Chu An kia, ừm, phái ai đi
theo dõi cho tốt đây?

- Đại nhân, để chúng tôi đi đi, từ khi
theo đại nhân đến nay còn chưa lập được công trạng nào, chúng tôi có
hiểu chút ít về thuật bám đuôi!

Hồng Bang và Tưởng Tuấn nói.

- Đại nhân, chúng tôi cũng cùng đi, bốn người ở cùng một chỗ dễ chăm sóc nhau hơn!

Quách Uy và Thạch Bân quay lại, khom người với Đoàn Phi nói.

Chức quan của Đoàn Phi càng ngày càng lớn. Ngoài Thạch Bân nói lý ra
vẫn còn gọi Đoàn Phi là Phi ca, còn ba người còn lại đã quen gọi hắn là
Đại nhân. Đoàn Phi cũng thuận theo tự nhiên, thấy bốn người chờ lệnh,
Đoàn Phi gật gật đầu nói:

- Được thôi, các ngươi cải trang thành dân thường, theo dõi bọn hắn cho ta, một khi có động tĩnh phải lập tức hồi báo.

Bốn người đáp lời rồi đi ra ngoài, Tô Dung quát lớn:

- Khoan đã, đại nhân, ôm cây đợi thỏ không bằng đả thảo kinh xà. Đại
nhân chỉ cần gióng chống khua chiêng đi đến bến đò, đối phương tự nhiên
sẽ có hành động, công lao theo dõi lần này của bốn vị đại ca hay là
nhường lại cho tiểu nữ đi!

Bốn người đều biết Tô Dung vốn là
một hiệp nữ, có võ công, còn hiểu thuật dịch dung. Nàng ấy đi theo dõi
chắc chắn sẽ ổn thỏa hơn bốn người họ. Hồng Bang và Tưởng Tuấn muốn lập
công không khỏi có chút thất vọng, nhưng lại không biết nói gì. Tô Dung
nhướn mày nói với bọn họ:

- Bốn vị đại ca đừng nản lòng, đi theo

đại nhân còn sợ sau này không có cơ hội sao? Khi quay lại ta sẽ dạy các
ngươi một chút nội công. Tuy khó trở thành cao thủ nhưng đối phó với tám người, mười người võ công bình thường không thành vấn đề.

Bốn người lập tức vui trở lại. Tô Dung đi rồi, bọn họ cũng bận rộn lên,
bởi vì Hữu Thiêm Đô Ngự Sử Đoàn đại nhân muốn xuất tuần.

- Keng keng keng!

Hai nha dịch đi phía trước gõ chiêng đẹp đường, hai nha dịch khiêng
biển hiệu người không phận sự, tránh đường, còn có hai nha dịch nữa
khiêng biển Hữu Thiêm Đô Ngự Sử Đoàn. Đoàn Phi cưỡi trên con ngựa cao
to, đằng trước đằng sau có bốn người Thạch Bân, Quách Uy, Hồng Bang,
Tưởng Tuấn bảo hộ, uy phong lẫm liệt, trùng trùng điệp điệp đi về phía
bến tàu. Những nha dịch này đều là nha dịch tùy tùng thân cận của Đoàn
Phi, trưởng quan có lệnh tất nhiên là gọi là đến, rất nghe lời.

Nha dịch gõ chiêng một bên gõ cái thứ mười một, một bên hô:

- Hữu Thiêm Đô Ngự Sử Đoàn đại nhân xuất tuần, người không phận sự tránh đường.

Có một người trong số đó gắt gao nhìn Đoàn Phi, rồi mới chịu quay người rời đi.

Người nọ chạy cực nhanh về phía một khách điếm trong phường Quán Thành ở gần tam ti Hình Bộ, Đại Lý Tự, Đô Sát Viện, tìm thấy Chu Lỗi đang đứng
ngồi không yên trong phòng, bẩm báo:

- Mai quản gia, không hay
rồi! Người họ Đoàn kia đang dẫn người đi về phía bến tàu, nghe nói là
muốn xuất tuần, không biết có phải là đi Tô Châu không? Mai quản gia,
bây giờ phải làm sao?

Chu Lỗi, hoặc người được gọi là Mai quản gia, nghiến răng, dậm chân nói:

- Tên này có chút lai lịch, dầu muối không vào, xem ra là hắn đã quyết
tâm điều tra sâu tiếp, để làm cho công tích của hắn rạng rỡ thêm, không
được, phải phái người nhanh chóng về Tô Châu thông báo cho lão gia một
tiếng!


Mai quản giả gọi chủ khách điếm mang cho hắn giấy bút, viết một bức thư, giao cho người vừa tới báo tin, nói:

- Thuyền của quan không chạy nhanh bằng thuyền nhà chúng ta, ngươi đi
suốt đêm về Tô Châu, lão gia tự sẽ thưởng cho ngươi, mau đi đi, trên
đường phải cẩn thận, không được làm hỏng việc!

Người nọ đáp
một tiếng rồi quay đầu rời đi, Tô Dung ở bên ngoài nghe hết cuộc nói
chuyện của hai người, đang định theo người kia ra ngoài, trong lòng đột
nhiên khẽ động, rút từ trong túi bên thắt lưng ra một cái châm mỏng như
lá, trong nháy mắt bắn về phía Mai quản gia.

Mai quản gia hừm nhẹ một tiếng, vuốt vuốt cổ nói:

- Trời tháng tám, sao lại có con muỗi to như vậy?

Vừa mới dứt lời, hắn chợt thấy trời đất quay cuồng, thất tha thất thểu
bám lấy cái bàn rồi nằm xuống. Chốc lát trong phòng đã vang lên tiếng
ngáy như sấm dậy. Tô Dung nhảy từ cửa sổ vào, mở chiếc túi rơi trên đầu
giường ra xem, lại tìm tìm trong ngực Mai quản gia. Ngoài số ngân phiếu
và kim châu lớn, cũng không tìm thêm được gì chướng mắt. Tô Dung lại cầm chiếc ngân châm lên, nhìn Mai quản gia rồi nói:

- Ngươi dám vẽ đường cho hươu chạy, cũng không phải là thứ tốt lành gì, mấy ngày này thành thật một chút cho ta!

Dứt lời nàng đâm vài cái lên lưng Mai quản gia, sau đó đặt tất cả về vị trí cũ, rút chiếc châm cắm trên cổ Mai quản gia ra, rồi xuyên cửa sổ ra ngoài.

Lại nói, người báo tin nọ đến được bến tàu, cũng
không kịp hỏi xem thuyền của quan đã đi chưa, gã tìm thấy thuyền nhà
mình, vội vàng nói:

- Tháo dây, tháo dây, Mai quản gia lệnh cho tôi phải suốt đêm nhanh chóng về Tô Châu!

Đây là con thuyền tốc độ hạng trung, nếu đi không nghỉ, khoảng ba canh
giờ nữa là có thể về đến Tô Châu. Trên thuyền có treo một chiếc cờ hình
chim ưng đang bay, bên trên có một chữ Vương thật to.

Ở trên một con thuyền khác, Thạch Bân đã thay trang phục bình thường, lo lắng nói:

- Phi ca, thuyền của bọn họ nhanh hơn, chúng ta có thể đuổi kịp không?

Đoàn Phi cười nói:

- Yên tâm đi, Tô cô nương đã ở trên thuyền bọn họ rồi. Chúng ta cũng
khởi hành thôi. Nói không chừng Tô cô nương đã đợi chúng ta ở giữa đường rồi. Đường tiên sinh, đêm nay chỉ sợ chúng ta cũng phải đi suốt đem,
ngươi thật sự muốn cùng chúng ta về Tô Châu?


Giọng nói của Đường Bá Hổ từ trong khoang thuyền vọng ra, hắn yếu ớt nói:

- Quay về, quay về Tô Châu, tại sao không? Ta muốn quay về xem xem, có
thể còn giúp được gì đó. Đó là lá Phi ưng Vương kỳ, Đông gia, ở Tô Châu
dám treo Phi ưng Vương kỳ chỉ có một nhà, ngươi sẽ không nói là không
biết chứ?

- Vương gia Tô Châu? Chẳng lẽ là thái giám trấn thủ Tô Châu Vương Đường?

Đoàn Phi hít một hơi lạnh, nếu quả thật là Vương Đường thì chuyện tình phức tạp hơn nhiều rồi.

Đướng Bá Hổ cười nói:

- Đúng vậy, đúng là nhà họ Vương, chẳng qua không phải là Vương Đường,
mà là cháu ông ta Vương Thế Dũng. Việc buôn bán của Vương Đường quá nửa
là do Vương Thế Dũng chăm nom. Vương Thế Dũng ở Tô Châu được coi là độc
bá một phương, tri phủ đại nhân cũng không dám trêu chọc vào.

- Nhà họ Vương thì nhà họ Vương, có cái gì phải sợ, tri phủ đã là cái
gì, Phi ca của chúng ta giờ đã đường đường là quan tứ phẩm rồi.

Thạch Bân không biết sợ hãi là gì nói.

Đoàn Phi trong lòng cười khổ, gọi người lái thuyền cho thuyền khởi
hành, đây là con thuyền Đoàn Phi thuê trước khi đi. Sau khi biểu lộ ra
thân phận quan, lái thuyền cũng rất nghe lời, lập tức tháo dây thuyền
rời khỏi ngõ nhỏ, sau khi ra đến đường thủy thì giương buồm lên, thuyền
tăng tốc, lướt sóng mà đi.

Đi đường không gặp được con thuyền có treo cờ chữ Vương kia, mãi đến canh ba nửa đêm, qua Thường Châu, khi sắp rẽ qua Phúc Sơn Phổ biên giới của Tô Châu, thì mới thấy có người
đang gảy đàn ca hát trên mặt sông.

- Là tiếu ngạo giang hồ, Phi ca, là Tô cô nương đang hát tiếu ngạo giang hồ!

Thạch Bân xoa xoa hai mắt, đi từ trong khoang thuyền ra, đã thấy Đoàn
Phi đứng ở đầu thuyền từ khi nào. Trăng đầu tháng, gió thổi trên người
hắn, Thạch Bân đột nhiên có cảm giác như Phi ca có gì đó không giống với lúc trước, có cảm giác rất chí công vô tư. Đoàn Phi quay đầu lại, cười
nói:

- Không sai, chính là Tô nha đầu, thuyền gia lái thuyền về phía có tiếng hát đi.

Tiếng ca càng ngày càng gần, dưới ánh trăng thấy một con thuyền tầm
trung dựa vào bên bờ. Trên thuyền tối như mực, không thắp đèn, đầu
thuyền có một nữ tử thân bạch y, tà áo bồng bềnh như tiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận