Người đó như một con ưng khổng lồ hướng lên không trung sà về phía thuyền của Đoàn
Phi, Tô Dung híp hai mắt lại, đâm thanh kiếm lên, mượn thế kiếm để đỡ
lại lực của người đó đánh tới, khi người đó sắp lướt qua người nàng hạ
xuống trên cột buồm, Tô Dung mới nhảy lên, tiếng loong coong của trường
kiếm trong tay nàng rung lên hóa thành chín đóa hoa mai lơ lửng mọi
hướng bay về phía đối phương.
Người kia ồ một tiếng, vặn người, ngón tay trước ngực phảy như tơ liễu,
chiêu thức hắn dùng giống hệt chiêu Cung Phong Sách đã sử dụng, song kết quả lại hoàn toàn ngược lại. Cung Phong Sách sau khi bị sáu đóa hoa mai công kích đã bị thương mà ngã xuống đất, còn người này ngón tay hóa
thành vô số ngón trên hoa mai, cánh hoa liền từng cánh phân ra mờ đi,
đến khi hoa mai tàn lụi, ngón tay của người đó cũng hoàn toàn biến mất,
hắn chụm tay ấn vào cánh hoa cuối cùng trên mặt
Keng một tiếng, tay của người đó như một đại chùy lớn đập lên trên kiếm, trường kiếm trong tay Tô Dung dường như cong gãy, nội lực của Âm Nhu
Như Châm truyền theo thanh kiếm xâm nhập vào cơ thể của Tô Dung, Tô Dung ngã xuống boong thuyền, rơi xuống lảo đảo, sau đó phun ra một ngụm máu
tươi.
Người đó ở trên cột buồm một lúc rồi quay người đánh tới phía Tô Dung,
gã đã nhận ra Nga Mi kiếm phái mà Tô Dung dùng, biết chính cô là người
đã phế đại đệ của mình, hơn nữa trên thuyền chỉ có một người biết võ
công, như vậy chỉ cần đánh bại Tô Dung những người khác đều dễ như trở
bàn tay, vì vậy không chút nể nang tiếp tục truy kích Tô Dung.
Tô Dung vận công ngăn nội lực Âm nhu đi vào mạch máu, cô ngẩng đầu lên,
một ánh mắt bình thản, trường kiếm lại vung lên, phút chốc một kiếm bổ
vào không trung.
Người ngoài còn chưa cảm nhận được gì, mặt hắn đột nhiên hiện lên vẻ
kinh hãi, chỉ cảm thấy trong đường kiếm của Tô Dung phóng ra một luồng
hào quang, nếu như cố xông vào sẽ tan xương nát thịt, hắn thất kinh song trưởng đánh loạn bốn hướng, hắn vội thu chưởng về. Đoàn Phi còn chưa
kịp trốn vào khoang thuyền đã cảm thấy sau lưng một trận cuồng phong
xoắn tới, đẩy Đoàn Phi ngã lăn về phía trước như hồ lô.
Tô Dung cười nhạt một tiếng, lại tung ra một kiếm, người đó chỉ cảm thấy mình có tránh cũng không tránh nổi, đành hai chưởng hợp lại, cùng Tô
Dung đánh bừa một chiêu, chỉ nghe thấy một âm thanh loong coong vang
lên, kiếm của Tô Dung vỡ vụn từng mảnh, người kia cũng bị chấn động bay
lên, cuối cùng bùm một tiếng ngã xuống nước.
Đoàn Phi không may tai bay vạ gió, đột nhiên sau lưng đau nhói, chỉ nghe bên ngoài khoang thuyền truyền lại một âm thanh yếu ớt:
- Đệ tử Nga Mi võ nghệ cao siêu quả không giống người thường, lão phu đã được lĩnh giáo, nhất định lần sau sẽ tái lĩnh giáo tuyệt chiêu của cô
nương.
Tô Dung cười nhạt đáp một câu:
- Tô Dung đệ tử Nga Mi, lúc nào cũng mong cao nhân Toái Ngọc môn chỉ giáo!
Hai cánh buồm của đối phương bị thế gió mạnh cháy rất to cháy luôn cả
những buồm khác, thậm chí cháy cả cột buồm, hai con thuyền trong nháy
mắt đã trở thành hai con thuyền lửa trên mặt sông. Sau khi mất đi sức
gió bị nước sông đẩy ngược, trôi về phía hạ lưu, còn một con thuyền kia
nếu không trốn nhanh sẽ bị hai con thuyền này đụng phải, hiện chỉ còn
lại một con thuyền cũng bỏ cuộc không đuổi nữa, mà quay đầu đi cứu người của hai thuyền kia.
Thuyền của Đoàn Phi no gió, nhanh chóng bỏ lại đối phương, dần dần đến
cả hai luồng lửa đấy cũng không còn nhìn thấy nữa, Tô Dung vẫn đứng ở
mũi thuyền, trong tay nàng chỉ còn sót lại chuôi kiếm, Đoàn Phi đến bên nàng, đang muốn nói chuyện, đột nhiên cả người Tô Dung run lên, máu từ
miệng phun ra, sau đó toàn thân mền nhũn ngã gục xuống đất, Đoàn Phi sợ
hãi, vội la lên:
- Dung nhi, Dung nhi, ngươi sao vậy?
Tô Dung thở hổn hển, mở mắt ra nói:
- Tiểu nữ tạm thời đánh lui gã, nhưng lại động vào vết thương cũ, bây
giờ tiểu nữ lập tức dưỡng thương, trong vòng nửa ngày không được động
đến tiểu nữ.
Đoàn Phi vội la lên:
- Ta đỡ ngươi vào trong khoang thuyền trước, đã bị thương rồi không thể bị trúng gió nữa.
Tô Dung hừ một tiếng, đứng dậy dưới sự giúp đỡ của Đoàn Phi đi vào trong khoang, vợ chồng Lưu Đam cùng Lưu Khánh Vân, Chu Thị đều lo lắng nhìn
Tô Dung, Tô Dung nhìn bọn họ cười nói:
- Ta không sao, nghỉ nghơi chút là sẽ tốt thôi, công tử, kiếm của tại hạ bị người đó đánh gẫy rồi, có một mảnh kiếm hình như cắm vào lưng đại
nhân, để tại hạ rút ra rồi bôi thuốc cho đại nhân trước nhé.
- Ngươi cứ chăm sóc tốt cho mình đi đã, vết thương nhỏ này không có gì
đáng ngại cả, với lại còn có bọn họ nữa, họ sẽ giúp ta chữa thương,
Đoàn Phi thúc giục nói:
- Mau, mau chữa khỏi vết thương, nếu không lại có người đánh tới ai bảo vệ ta đây?
Tô Dung nhoẻn miệng cười, lúc này mới nhắm mắt khoanh chân ngồi xuống,
vết thương sau lưng của Đoàn Phi cũng được vợ chồng Lưu Đan cùng nhau bó lại cho.
Bác lái đò không dám chậm chễ thêm phút nào nữa, sợ lại có người đuổi
tới, trên đường buồm luôn no gió, môt mạch quay về thành Ứng Thiên.
Nửa canh giờ trước khi vào thành Tô Dung mới thu hồi công lực đứng lên,
nói tạm thời không có gì đáng ngại, Đoàn Phi bèn đưa mọi người về nhà bố trí ổn thỏa, lúc này trời đã tối, Đoàn Phi định ăn chút gì trước rồi
mới đi bái kiến Đô Ngự Sử Ngụy đại nhân, không ngờ vừa mới ngổi nghỉ đã
thấy Thạch Bân đến báo:
- Phi ca, Lâm Hi Nguyên Nam Kinh Đại Lý Tự Bình Sự đến rồi, đang chờ ở
phía trước, hình như là có việc gấp, huynh có gặp ông ta không?
- Lâm Hi Nguyên?
Đoàn Phi có chút không hiểu hỏi:
- Tên không có đầu óc này gặp ta làm gì? Dù sao cũng đến rồi thì ta cứ thử gặp xem sao, gọi hắn đến thư phòng gặp ta.
Không phải Đoàn Phi kênh kiệu, Bản thân đã là quan tứ phẩm, Lâm Hi
Nguyên chỉ là quan bát phẩm, kém xa mình, nếu Đoàn Phi đích thân đi đón
hắn, chỉ e Lâm Hi Nguyên lại được sủng ái mà đâm lo sợ.
Trong chốc lát Lâm Hi Nguyên đã tới, ánh mắt của y hoàn toàn không giống với trước kia, cái tính kiêu ngạo vốn có đã biến mất, chỉ thấy y cúi
đầu thật sâu chào Đoàn Phi, nói:
- Đoàn đại nhân, hạ quan không hiểu chuyện đã hiểu nhầm đại nhân, không ngờ phạm phải đại nhân, hạ quan thật sự hổ thẹn.
Đoàn Phi có chút kinh ngạc đỡ y dậy nói:
- Lâm đại nhân nặng lời rồi, mấy việc nhỏ con này ta không hề để trong
lòng, ta vừa quay về, Lâm đại nhân tới lúc đêm khuya, không biết có
chuyện gì quan trọng bẩm báo không?
Lâm Hi Nguyên mặt đầy oán hận nói;
- Đại nhân, hạ quan đã nhận được thông báo, Đại Lý Tự thẩm tra án của
Chu An ngày mai đã đổi thành Chính Tiết Đại Lý Tự đại nhân rồi, việc này thật vô lý, trừ khi là vụ án này thực sự có vấn đề, nếu không hà cớ
phải thay quan thẩm vấnchứ? Sau đó hạ quan nghe người ta nói, trưa hôm
nay có rất nhiều người không rõ lai lịch đi vào nha môn tam ti, những
người bọn họ đến thăm đều là quan tam phẩm trở lên, lúc đến mang theo đủ thứ đồ, lúc đi ra lại đi tay không, chỉ e lần đi Tô Châu này của đại
nhân lại uổng phí công sức rồi.
Đoàn Phi nhíu mày, người nhà họ Vương phản ứng nhanh đến nỗi mình có
chút trở tay không kịp, chắc bọn họ thúc ngựa theo đường bộ đuổi tới Ứng Thiên, sau đó dùng bạc đi mua chộc quan viên, muốn cướp quyền phá án
của Đoàn Phi ta đây, như vậy cho dù người làm chứng có đông đến mấy cũng vô dụng.
Thạch Bân báo cáo lại:
- Đại nhân, Đô Sát Viên Tả Đô Ngự Sử Ngụy đại nhân đích thân đến tìm
hiểu, còn có Hình Bộ Thượng thư Tiền đại nhân viết một lá thư phái người đưa đến, rốt cục là thế nào ạ?
Đoàn Phi lấy lại bình tĩnh nói:
- Đưa thư của Tiền đại nhân lên đây trước đã.
Đoàn Phi vội vàng mở thư của Tiền Như Kinh viết cho mình, trong thư Tiền Như Kinh có viết, hôm nay có người mang theo một tập ngân phiếu đến hối lộ y, bị y nghiêm giọng từ chối, Tiền Như Kinh cảnh báo Đoàn Phi phải
cẩn thận người nhà họ Vương, tốt nhất là đưa tất cả nhân chứng vật chứng đến bộ hình.
- Tiền đại nhân này là vị quan thế nào?
Đoàn Phi gấp thư của Tiền Như Kinh lại, hỏi Lâm Hi Nguyên.
Lâm Hi Nguyên nói:
- Tiền đại nhân làm quan thanh liêm, làm người chính trực, sao Đoàn đại nhân lại hỏi như vậy ạ?
Đoàn Phi gật gật đầu nói;
- Nếu như thế thì ta yên tâm rồi, xem ra vụ án này chúng ta còn có chút
hi vọng, Lâm đại nhân không nên ở lại lâu, tốt hơn là nên quay về sớm, ý tốt của Lâm đại nhân bản quan xin ghi nhớ, sau này nhất định sẽ báo
đáp.
Lâm Hi Nguyên nói dõng dạc:
- Lâm mỗ tuy rằng ngu dốt, nhưng từ nhỏ đã đọc sách thánh hiền, đạo làm
người, cũng hiểu được chút phải trái đúng sai, nếu Đoàn đại nhân có điều gì sai bảo, Lâm mỗ có muôn chết cũng không từ!
Sau khi tiễn Lâm Hi Nguyên, Đoàn Phi mới đi đến tiền viện, Tả Đô Ngử Sử Ngụy Đạt đã sắp không thể nào đợi thêm được nữa.
Sau khi Đoàn Phi tiến lên tham kiến, Ngụy đại nhân nói:
- Đoàn Phi, vụ án Chu An kéo dài đã lâu, dẫn đến nhiều dị nghị, vì vậy
bản quan quyết định mai chuyển đến bộ hình thẩm án, trong tay ngươi có
chứng cớ, nhân chứng gì? Đều giao hết cho bản quan đi.
Tuy Đoàn Phi sớm đã đoán được mục đích đến của lão, nhưng trong lòng vẫn không khỏi kinh ngạc, nhà họ Vương nhiều thủ đoạn thật, không biết đưa
bao nhiêu bạc cho vị Ngụy đại nhân trước mặt này đây, lão là người đứng
đầu Đô Sát Viện, còn là đại nhân Đại Lý Tự Chính Tiết, đó cũng là người
đứng đầu Đại Lý Tự, tương đương với viện trưởng phân viện của Viện Kiểm
sát Nhân dân Tối cao Nam Kinh- Đại Minh và viện trưởng của Tòa án Nhân
dân tối cao Nam Kinh đều bị nhà họ Vương mua chuộc hết rồi, Tiền đại
nhân của bộ hình dù có đưa thư qua, nhưng ai biết được là thật hay giả?
Đoàn Phi có cảm giác như bị một đàn sói vây xung quanh, nhưng trái tim
đó thật là lạnh.