Tuần Thú Đại Minh

Đoàn phi cười dài nói:

- Ân Lão bản đúng thật là nghĩ cho ta.

- Đương nhiên, đại nhân tiền đồ vô lượng, Bảo Đại Tường ta sau
này còn phải nhờ cậy đại nhân nhiều, đương nhiên phải nghĩ cho
đại nhân.

Ân Đức Tường cười hớn hở nói, tưởng giống như pho tương Di Lặc
vô hại, nhưng Đoàn Phi lại biết kẻ này là một tên giảo hoạt.
Tuy nói hàng giả mạo kém chất lượng đã cướp đi của "Đại Minh bài" sản
phẩm của Bảo Đại Tường không ít thị trường, nhưng chí ít ở Giang Nam
chút ảnh hưởng được tạo nên này cũng không tính là lớn. Bởi vì Giang Nam khá lá giàu có, thích hưởng thụ, bây giờ đã dần dần có ý thức về phẩm
bài (nhãn hiệu của sản phẩm), Bảo Đại Tường đang giành thắng chính bởi
phẩm bài, vậy thì làm sao có thể xảy ra tình trạng về mức tiêu thụ của
"Đại Minh bài" như Ân lão bản nói được?

Đoàn Phi mỉm cười nói:

- Đề nghị của Ân lão bản ta không thể gật bừa được, nhưng thật ra ta có một ý, không ngại tâm sự với ông, có lẽ sẽ càng
giúp cho chúng ta hợp tác tốt đẹp hơn, mọi người cùng phát
tài.

Ân Đức Tường vui vẻ nói:

- Đã sớm nghe nói Đoàn đại nhân đầu óc linh hoạt, suy nghĩ luôn vô cùng tốt, xin đại nhân chỉ giáo.

Đoàn Phi mỉm cười nói:

- Đề nghị của ta là chúng ta thành lập một công ty liên doanh,
ta dùng kỹ thuật làm cổ phần, chiếm năm mươi mốt phần trăm cổ
phần. Ân lão bản phải nhìn xa một chút nha, chỗ ta còn rất
nhiều tư tưởng kỳ diệu cùng rất nhiều đồ hay, cam đoan mỗi thứ đều kiếm tiền như “Đại Minh bài” và kính viễn vọng. Ta còn có cách làm cho chi phí của kính viễn vọng giảm đi một phần
trăm, chỉ riêng “Đại Minh bài” ta cũng có rất nhiều ý tưởng.
Ví như đem bán thành ba loại cấp bậc cao, trung, thấp, thậm chí còn có thể bán một số ít “Đại Minh bài” cấp cao. Ân lão
bản, ông còn cảm thấy sẽ khó thu lại tiền sao?

Đoàn Phi vừa nói xong, vẻ tươi cười của Ân Đức Tường cũng dần

dần trở nên cứng ngắc, toàn bộ suy nghĩ của lão chẳng những
bị Đoàn Phi nói trúng hết, hơn nữa, những thủ pháp kinh doanh
mà Đoàn Phi nói còn hữu hiệu hơn những gì lão đã tính toán
rất nhiều. Lão hiểu rằng Đoàn Phi sớm đã hiểu rõ tiểu xiếc
trong lòng lão, tâm trạng lão vô cùng tức tối.

Đoàn Phi mỉm cười nói:

- Ân lão bản, nói trắng ra là kỳ thật chế tạo mấy thứ này vô cùng dễ dàng, đầu tư một ngàn lượng bạc, ta có thể làm ra
một nhà mấy một năm có thể sản xuất ra một trăm ngàn cổ bài.
Hơn nữa, ta cũng không thiếu tiền, ta hợp tác với Bảo Đại
Tường, một kẻ có danh tiếng từ trước, một kẻ có sáng ý. Còn nữa, kỳ thật sáng ý quan trọng hơn danh tiếng rất nhiều, ta
chỉ là đưa ra đề nghị, hợp tác hay không còn phải xem ý của Ân lão bản. buôn bán không thành thì tình cảm vẫn còn đó mà, cho dù là không hề hợp tác nữa, ta cũng sẽ không quan tâm tới “Đại Minh
bài”, Ân lão bản, ông yên tâm.

Ân Đức Tường khẽ cắn môi, nói:

- Thế hợp tác thì nên làm thế nào? Tài chính và lợi nhuận phân chia ra
sao? Đoàn đại nhân không ngại thì xin hãy nói tỉ mỉ một chút đi.

Đoàn Phi cười nói:

- Điều này rất đơn giản, mới bắt đầu thì tài chính và nhân sự đều do Bảo Đại Tường xuất ra, người phụ trách chính do ta phái người tới đảm
nhiệm, phụ trách quản lý và đưa vào hoạt động. Kỳ thật cái công ty này
chỉ là một cái vỏ rỗng, Bảo Đại Tường vẫn phụ trách sản xuất và tiêu
thụ. Mục đích thành lập công ty liên doanh này cũng chỉ là vì nâng cao
giá trị của ta, đồng thời tiện xử lý công việc hợp tác song phương mà
thôi.

- Thế Đoàn công tử muốn mấy phần lợi nhuận chứ?

Ân Đức Tường cẩn thận hỏi.

- Chín phần!

Đoàn Phi không chút do dự nói.


Cò kè mặc cả một phen mà hai bên vẫn không thể đạt được thống nhất
chung, Ân Đức Tường thất vọng rời đi. Đoàn Phi tiễn lão ra ngoài, lúc
trở lại gọi bốn người Thạch Bân đi vào trong, đưa cho mỗi người một cái
hộp, cười nói:

- Mở ra đi, đây là cho các người.

Bốn người vừa mở ra, chỉ thấy bên trong đều có một cái nỏ bé có cơ quan, Đoàn Phi vung vạt áo quan bào lên, chỉ thấy ngang hông của hắn cũng đeo một cái nỏ. Đoàn Phi cởi xuống nói với họ:

- Đây là chiếc Liên hoàn nỏ mà ta mua về, một lúc có thể bắn ra sáu mũi
tên, cũng có thể bắn ra từng mũi một. Ta không quen buộc nó trên tay,
cho nên mới treo trên hông. Sau này có cần thiết, các ngươi có thể trang bị nó lên cánh tay, trong thời khắc quan trọng có thể làm lợi khí bảo
toàn tính mạng.

- Thật tốt quá, sau này cho dù gặp phải cao thủ cũng không cần sợ nữa.

Thạch Bân vô cùng yêu thích, cầm cái nỏ lên ngắm nghía.

- Nằm mơ, thứ này chỉ có thể bất kỳ xuất ý, dùng nhiều lần thì cũng chẳng đáng giá nữa.

Đoàn Phi dặn dò nói:

- Bình thường lúc luyện tập cũng phải cố gắng tránh đừng để người ngoài
nhìn thấy. Còn nữa, Dung nhi đã đồng ý dạy võ cho các ngươi, từ giờ bắt
đầu đi.

- Thật tốt quá!

Nét mặt bốn người lại một lần nữa lộ rõ vẻ vui mừng, kêu lên, lại thấy
trên khóe miệng Đoàn Phi có một nét cười xấu xa. Tâm trạng vui mừng của
bốn người không khỏi chìm xuống, Đoàn Phi nói:

- Các ngươi vui mừng quá sớm rồi, sau này lại khóc đấy. Dung nhi, giao bọn họ cho ngươi đó, ta ra đằng sau xem sao.

Tô Dung cười nhẹ nói với bốn người kia:


- Đừng nghe công tử, không đáng sợ tới thế đâu, nhiều nhất thì cũng là
lột da hàng ngày mà thôi. Hiện giờ các huynh muốn hối hận vẫn còn kịp.
Bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi, ta cũng đỡ phiền toái. Cho các người
khoảng thời gian uống cạn một chén trà, thu thứ đó lại, đổi một bộ quần
áo gọn gàng, không cần đi giày đi tất, chuẩn bị xong tới bãi tập gặp ta.

Đoàn Phi đi tới hậu trạch, vợ chồng Lưu Đam với Lưu Khanh Vân, Chu thị
giả trang thành bà vú nha hoàn đang ở đó. Thấy Đoàn Phi đi vào, Chu thị
với Lưu Khanh Vân vội vàng bước tới đón, hỏi:

- Đại nhân, tình hình hội thẩm hôm nay thế nào? Chu An sao rồi?

Đoàn Phi lắc đầu nói:

- Không có tiến triển gì, hôm nay không phải thẩm án của anh ta, tối qua các người nghỉ ngơi sao rồi? Sáng nay ta định tới thăm mấy người, nhưng lúc đó mấy người còn đang nghỉ ngơi nên ta cũng không quấy rầy nữa.

Chu thị đáp:

- Đa tạ đại nhân quan tâm, chúng tiểu nhân nghỉ ngơi rất tốt, ba năm rồi chưa ngủ ngon như thế.

Lưu Đam lại lầm bầm nói:

- Ta không chợp mắt được.

Đoàn Phi cười một tiếng, nói:

- Tối qua không ai tới quấy rầy, sau này cũng không có chuyện gì xảy ra. Chu phu nhân, phu nhân chuẩn bị xong chưa, ta có mấy vấn đề muốn hỏi
phu nhân, là về vụ án xảy ra ngày hôm đó.

Chu thị gật gật đầu, nói:

- Đại nhân xin cứ hỏi, muội muội, đi lấy ghế dựa đến cho đại nhân đi.

Đoàn Phi không khách khí, tất cả mọi người vừa ngồi xuống xong hắn liền hỏi Chu thị:

- Chu phu nhân, trước khi xảy ra vụ án, sao phu nhân lại rời nhà đi tới Ngô gia ở cách vách chứ?

- Bởi vì trong nhà không còn tiền, phu quân bảo ta sang hàng xóm mượn
chút bạc. Vốn ta cũng không muốn đi, nhưng phu quân ta cứ bắt ta mới đi, không ngờ…

Nói xong, khóe mắt Chu thị lại trào ra hai hàng nước mắt.


Đoàn Phi thấy thế liền an ủi:

- Chu phu nhân, xin nén bi thương, khoảng mười mấy ngày trước khi vụ án
xảy ra, phu nhân có cảm thấy thần thái Chu Đăng có điều gì không ổn
không? Chuyện lão đánh bạc phu nhân có biết không?

Chu thị gạt nước mắt, đáp:

- Vâng, ta đã khuyên phu quân đừng có đánh bạc từ lâu, nhưng huynh ấy
lại nói đã thua rất nhiều, nhất định phải thắng đòi lại mới được, kết
quả càng đánh lại càng thua nhiều hơn, ngay cả khế đất cũng thua mất. Ta gào khóc với huynh ấy, đó cũng là lần đầu tiên huynh ấy đánh ta, ta nhớ rất rõ, đó là ngày mồng tám tháng sáu vào ba năm trước, đúng là năm
ngày trước khi xảy ra chuyện.

Đoàn Phi hơi giật mình, nói:

- Ồ, từ hôm đó trở đi lão còn có hành động gì đặc biệt không? Bà hãy nói rõ mọi hành động, thái độ của lão thay đổi chi tiết như thế nào?

Thời gian đã lâu, chỉ sợ ngay cả trí nhớ của đương sự cũng không còn
nguyên vẹn. Chu thị càng nhớ rõ ràng càng tốt, còn chuyện an ủi Chu thị
quên những chuyện không vui đi cũng phải đợi phá án xong.

Chu thị vừa nhớ lại vừa đáp:

- Sáng sớm ngày mồng tám hôm đó, phu quân ta thua mất khế đất, lúc trở
về lấy khế đất có cãi vã với ta, kết quả ta bị huynh ấy đánh một chưởng. Ngày mồng chín huynh ấy vẫn còn đánh bạc, ta lại khuyên, nhưng huynh ấy cũng không để ý tới. Chạng vạng mùng mười huynh ấy lại đi, hôm đó ta
mất hết can đảm, chỉ cảm thấy không còn cách nào sống tiếp nữa, thật sự
muốn treo cổ tự sát, nhưng lại không đành lòng bỏ lại A Lang đáng
thương.

Chu thị nước mắt ròng ròng, Lưu Khanh Vân đi tới bên người thị lên tiếng an ủi. Đoàn Phi cũng không lên tiếng thúc giục, Chu thị nghỉ ngơi một
hồi sau lại nói tiếp:

- Cả ngày mùng mười phu quân không có với ta câu nào, buổi tối lại đi ra ngoài đánh bạc. Sáng ngày mười một đó, lúc phu quân trở về cũng đã là
giữa giờ Tỵ rồi ( mười giờ sáng), uống tới mức say khướt. Ta bước lên
đón mà bị phu quân đánh một chưởng ngã xuống, mắng ta là yêu phụ, hồ ly
tinh, nói ta làm phu quân táng gia bại sản. Phu quân còn mắng Lưu muội
muội. Lúc ấy ta cảm thấy rất oan uổng, không biết vì sao hắn lại mắng
ta. Về sau ta mới biết, Vương Thế Dũng phái người xui giục hắn, nói ta
số mệnh không tốt, khắc phu, còn nói ta không tuân quy củ, trêu hoa ghẹo nguyệt gì đó, phu quân ta cũng tin lời. Chạng vạng hôm đó phu quân ăn
cơm xong không đi đánh bạc, ta còn tưởng rằng phu quân có tâm sửa đổi
nên rất mừng. Đêm đó phu quân còn muốn ta, điên cuồng trước nay chưa
từng có.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận