Ngay khi
Đoàn Phi trêu đùa cho Tô Dung vui, trong thành Bắc Kinh xa xôi còn náo
nhiệt hơn cả Ứng Thiên, đèn lồng trên bầu trời không ngừng bay lên, đua
nhau phát sang cùng trăng tròn, cảnh tượng vô cùng bắt mắt.
Trong phòng Tây Uyển Báo được phòng vệ rất nghiêm ngặt, Hoàng Đế Chính
Đức cùng ái phi ngài sủng ái nhất Lưu nương nương đang ngồi trên Trích
Tinh Lâu xem đèn, hai người mỗi người cầm một chiếc kính viễn vọng, cứ
mỗi lần trông thấy hoa đăng lộng lẫy vọt lên trời cao lập tực vui vẻ ồ
lớn, nói cho nhau nghe, rồi hai người cùng nhau tìm kiếm xem xét.
Lưu nương nương được vua Chính Đức khi đi tuần tra Thái Nguyên đưa về,
trước kia vốn là kỹ nữ Lưu Lương, vợ của nhạc công Dương Đằng, bởi vì
một gã tiểu quan Giáo Phường Ti ham muốn sắc đẹp của Lưu Lương, cho nên
tìm cớ đánh chết Dương Đằng, sau đó chiếm đoạt Lưu Lương. Khi vua Chính
Đức vi hành ở Thái Nguyên quan viên lớn nhỏ bao gồm Vương Đô đều tranh
nhau hiến tặng mỹ nữ, nhưng vua Chính Đức chỉ thích Lưu Lương người có
khuôn mặt xinh đẹp và giọng hát hay giỏi nhảy múa, Giang Bân lúc ấy nhận ra sở thích của vua Chính Đức, liền tìm cơ hội xử tử tiểu quan kia
khiến Lưu Lương cảm kích rơi lệ theo vua Chính Đức, sau khi Giang Bân
sụp đổ vua Chính Đức cho đầy Lưu Lương vào lãnh cung, nhưng ngài luôn
nhớ tới điểm tốt của Lưu Lương, rốt cuộc đành hạ một đạo thánh chỉ cho
nàng trở lại cung làm phi tử tôn quý nhất trong hoàng cung chỉ sau một
mình Hoàng Hậu.
Lưu nương nương nếm trải đủ mùi vị nhân gian, sau khi bay lên thành
Phượng Hoàng đầu cành cũng không thay đổi tính nết dịu dàng và thiện
lương của nàng, nàng không hỏi qua việc chính sự, không cần cầu xin được chiếu cố ban ơn, nàng mỗi ngày chỉ toàn tâm toàn ý hầu hạ Hoàng thượng
thật tốt, vì vậy vua Chính Đức bên cạnh nàng mới có thể thả lỏng tâm
tình, không suy nghĩ tới việc tranh đấu trên triều đình nữa, vì vậy vua
Chính Đức càng thêm yêu quý nàng.
Vua Chính Đức là một thanh kiếm hai lưỡi sắc bén, làm không tốt sẽ gây
tổn thương chính mình và tổn thương người khác, Lưu nương nương lại là
vỏ kiếm rất chất lượng, sau khi cùng Hoàng thượng chơi vui vẻ đến khi
ánh trăng chìm dần về phía tây, nàng nhẹ nhàng thả kính viễn vọng xuống, dịu dàng nói:
-Hoàng thượng, giờ không còn sớm, người nên nghỉ ngơi đi thôi?
Chính Đức đang vui đùa, há lại đáp ứng đi nghỉ ngơi, Lưu nương nương lại khuyên nhủ:
Hoàng thượng lập chí phải trở thành một vị minh quân, sao có thể đêm
khuya không ngủ? Ngày mai còn phải lâm triều, Hoàng thượng Hoàng thượng, nô tì mệt rồi, Hoàng thượng nằm trên giường kể chuyện ru thần thiếp ngủ nha.
Chính Đức cười ha hả nói:
-Nàng thích nghe kể chuyện, ta đọc đầy năm xe sách, cũng đâu có nhiều
chuyện để kể ru nàng ngủ được? Được rồi, ta xem thêm khoảng chừng uống
hết một tách trà sẽ theo nàng đi nghỉ, Trương Nhuệ, Trương Nhuệ.
Một tiểu thái giám đi vào quỳ từ xa bẩm báo:
-Bẩm Hoàng thượng, Trương công công tạm thời có việc đi ra ngoài, sai nô tài ở bên hầu hạ Bệ Hạ.
Vua Chính Đức cười nói:
-Lão thái giám này, kêu hắn quay về nghỉ ngơi hắn không đi, đinh để hắn
làm chút chuyện hắn lại mất tăm, đi chuẩn bị cho Trẫm một chút đồ ăn
khuya, Trẫm phải ăn khuya cùng Lưu phi, đêm nay Trẫm nghỉ ngơi trên
Trích Tinh Lâu này.
Tiểu thái giám lĩnh mệnh mà đi, vua Chính Đức lại đeo kính viễn vọng nhìn về phương xa.
Trong kính viễn vọng bỗng nhiên hiện lên một bóng hình, làm vua Chính
Đức A lớn một tiếng, sau đó chăm chú quan sát, chỉ thấy trước Báo phòng
có một thái giám mặc Mãng bào đang vội vàng đi thẳng về phía trước, quả
nhiên đó là Ti Lễ Giám đại thái giám kiêm thống lĩnh Đông Xưởng, Trương
Nhuệ.
-Trương Nhuệ đêm hôm vắng người vội vàng như vậy làm chi? Chẳng lẽ có đại sự gì xảy ra?
Vua Chính Đức buồn bực trong lòng suy nghĩ, chỉ thấy Trương Nhuệ bước
nhanh đi vào khu nhà gần kề tiền viện, trong phòng ánh sáng đèn dầu mờ
nhạt, nhìn không rõ tình hình bên trong.
Vua Chính Đức kiên trì chờ đợi, chỉ thấy Trương Nhuệ và thái giám kia kẻ trước người sau rời khỏi gian phòng nhỏ, hai người dường như nói chuyện rất khoái trá, trong tay Trương Nhuệ cầm theo một cái bao khá nặng, đi
theo phía sau hắn chính là gã thái giám thân hình cao lớn, hai ngươi
chia tay ngay trước phòng, khi tên thái giám cao lớn kia xoay người rời
đi, vừa vặn vua Chính Đức nhìn rõ khuôn mặt.
Nhìn thấy gương mặt đó, trong lòng vua Chính Đức khẽ động, thầm nhủ:
-Ai vậy a, nhìn khá quen mặt, người có thể khiến Trương Nhuệ đích thân
gặp mặt hẳn là không đơn giản, chỉ là hắn vì sao mặc y phục Hoàng môn?
A?
Vua Chính Đức dùng kính viễn vọng nhìn theo Trương Nhuệ, chỉ thấy hắn
bước nhanh chạy về phía Trích Tinh Lâu, túi đồ trên tay cũng không còn,
nhưng lại cầm một cái sổ nhỏ.
Vua Chính Đức hừ một tiếng, bỏ kính viễn vọng xuống, yên lặng chờ Trương Nhuệ tới gặp.
Quả nhiên không lâu sau Trương Nhuệ liền đi tới lầu, hắn thi lễ với vua Chính Đức:
-Nô tài Trương Nhuệ bái kiến Hoàng thượng, nghe nói Hoàng thượng chuẩn bị nghỉ ngơi rồi ạ?
Vua Chính Đức thở dài nói:
-Uhm, Cả đêm xem đèn trẫm có chút mệt mỏi, đang muốn cùng Lưu phi nghỉ
ngơi ở Trích Tinh Lâu này, ngươi đứng lên đi, vừa rồi không gọi được
ngươi, có thể ngươi có chuyện đi ra ngoài?
Trương Nhuệ bò dậy, đáp:
-Hoàng thượng thánh minh, nô tài vừa mới nghe truyền báo nói Vương Đường trấn thủ Tô Châu phái người tới cấp báo, bởi vậy liền đi gặp mặt người
kia.
-Vương Đường trấn thủ Tô Châu?
Vua Chính Đức đột nhiên nhớ lại người vữa nãy là ai, hắn chẳng phải
Vương Đường trấn thủ Tô Châu sao? Hắn không trấn thủ tại Tô Châu, tại
sao lén lút chạy về kinh thành, hơn nữa còn mặc y phục tiểu thái giám
lén lén lút lút, định làm gì hả?
-Đúng ạ.
Trương Nhuệ không biết tình huống hối lộ vừa nãy lọt vào mắt Hoàng Đế, vì vậy thản nhiên nói:
-Vương Đường viết một bản tấu chương nhờ tiểu nhân dâng lên Hoàng
thượng, nói có chuyện vô cùng đau buồn muốn khiếu nại lên Hoàng thượng,
mong Hoàng thượng ân điển thay hắn chủ trì công đạo, có lẽ là chuyện cực kỳ quan trọng, Hoàng thượng có thể xem trước một chút rồi hãy đi nghỉ
được không ạ?
Vua Chính Đức uhm một tiếng, nói với Lưu nương nương:
-Ái phi xuống lầu nghỉ ngơi trước, ta lát nữa sẽ tới ăn khuya cùng nàng.
Lưu nương nương lo lắng nói:
-Hoàng thượng ngàn vạn lần chớ để mệt mỏi.
Nói xong nàng liếc mắt nhìn Trương Nhuệ một cái, thở dài, rồi khom người cáo lui.
Vua Chính Đức khẽ vươn tay, Trương Nhuệ trình cuốn sổ nhỏ lên, Vua Chính Đứng mở ra nhìn qua một lượt, đột nhiên cười rộ lên, nói:
-Lại là Đoàn Phi, tên tiểu tử này thực sự có thể gây áp lực ah.
Trương Nhuệ luôn luôn nhìn lén nét mặt vua Chính Đức, dò xét xem vua
Chính Đức vui mừng hay u sầu, thấy Hoàng thượng mỉm cười, trong lòng
Trương Nhuệ mừng thầm, gần đây hễ Hoàng thượng vui vẻ mọi việc đều có
kết cục tốt, Hoàng thượng tuy rằng vui giận thất thường, nhưng sau khi
diệt hết bọn Bát Hổ và Giang Bân, Tiền Ninh, trên đời này còn có ai hiểu rõ Hoàng thượng hơn Trương Nhuệ?
Trương Nhuệ vội vàng nói tiếp:
-Đoàn Phi, chẳng phải là kẻ mấy ngày gần đây khiến Hoàng thượng không
ngon giấc sao? Hắn làm gì? Hắn chẳng phải làm quan tại Ứng Thiên sao? Vì cớ gì mà khiến thái giám trấn thủ Tô Châu phải khiếu nại lên Hoàng
thượng?
Vua Chính Đức liếc mắt nhìn hắn, ném chiếc sổ nhỏ cho Trương Nhuệ, cười nói:
-Tự ngươi xem đi.
Trương Nhuệ giả vờ đưa mắt nhìn, sau đó kinh sợ nói:
-Đoàn Phi này thật lớn mật, bẩm Hoàng thượng, không ngờ hắn dám tự ý
chạy tới Tô Châu, xông vào nhà dân ngang nhiên cướp tiểu thiếp của ngươi khác. Quả thực coi trời bằng vung!
Vua Chính Đức hừ một tiếng, nói:
-Đoàn Phi không phải tên ngốc, cũng không cuồng ngạo tới mức đang làm
quan ở Ứng Thiên lại chạy tới Tô Châu gây phiền toái cho thái giám trấn
thủ Tô Châu, vụ án này chắc chắn có điểm kỳ quái, trong sổ nhỏ này của
Vương Đường dâng tấu có trăm nghìn chỗ sơ hở, căn bản là nói bậy nói bạ, ngươi thân là thống lĩnh Đông Xương, chẳng lẽ ngay cả điểm này cũng
không nhìn ra sao?
Trương Nhuệ nào biết rằng vừa nãy vua Chính Đức dùng kính viễn vọng đã
nhìn thấy Vương Đường hối lộ hắn, trong lòng sớm nhận ra Vương Đường có
quỷ kế, cho nên mới nói chắc chắn như vậy, Trương Nhuệ còn tưởng rằng
vua Chính Đức nhìn thấu việc Vương Đường nói dối, nghe vua Chính Đức
chất vấn, hắn toát mồ hôi lạnh, vội vàng bái phục trên mặt đất, nói:
-Hoàng thượng thánh minh, lão nô nhất thời hồ đồ, không ngờ trong bản
tấu này có điểm không ổn, Hoàng thượng, Vương Đường hắn trấn thủ Tô Châu mấy năm nay luôn luôn trung thành và tận tâm cũng không gây chuyện,
chuyện này e là tất cả không phải là lỗi của hắn.
Vua Chính Đức thản nhiên cười, nói:
-Giờ không còn sớm, bản tấu này ngày mai mang lên triều thương nghị, nếu như thương nghị vài ngày không hiểu được chân tướng, xem ra cần phải
phái khâm sai.
Trương Nhuệ nịnh nọt nói:
-Hoàng thượng thánh minh, phái khâm sai cần người thích hợp, không biết trong lòng Hoàng thượng chọn ai?
Vua Chính Đức ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Dương Thận con trai của Dương Đại Học Sĩ tài trí hơn người, vả lại
không có giao tình với Đoàn Phi, hiện tại đang nhậm chức Đô Sát Viện,
ngươi cảm thấy người này thế nào?
Trương Nhuệ hoảng sợ, tiểu tử Dương Thận kia chính là mối tai họa, trước kia thu thập bằng chứng chấn chỉnhTiền Ninh chính là do hắn đứng đầu
náo động, hắn mời hơn hai trăm tiến sĩ Hàn Lâm Viện tập trung tại cầu
Kim Thủy hô lớn:
Quốc gia nuôi quân 150 năm, trượng nghĩa giết đạo tặc, chính là ngày hôm nay!
Khiến Tiền Ninh sợ tới mức phải kinh động triều đình, khóc thảm thiết
bái lễ trước Hoàng thượng, vậy mà hiện giờ vẫn chưa bị chặt đầu.
Cha của Dương Thận Thủ Phụ Đại Học Sĩ Dương Đình Hòa tuy chán ghét Đoàn
Phi, nhưng hắn càng chán ghét thế lực hoạn quan, nếu như để đứa con hay
gây sự của y trở thành khâm sai đi đến Giang Nam, không khiến Giang Nam
náo loạn tận trời mới là lạ!