Thấy Tô Dung lại một lần nữa nôn ra máu, Đoàn Phi bừng giận nói với Dương Sâm:
- Ngươi muốn làm cái gì đây!!!
Dương Sâm đẩy thân thể Tô Dung về phía Đoàn Phi, nói:
- Đây là đệ đang giúp nàng ấy. Tô tỷ tỷ miễn cưỡng dồn nén thương thế
bên trong, dĩ nhiên có thể tạm thời không có việc gì, nhưng dù sao cũng
không tốt cho cơ thể. Một chưởng của đệ đem máu tụ trong người Tô tỷ tỷ
bức ra ngoài, đối với thương thế chỉ có lợi. Ở đây có một viên tiểu hoàn đan của Thiếu Lâm, của gia gia cho đệ phòng khi cần bảo mệnh. Huynh cho Tô tỷ tỷ uống trước, ít nhất còn phải ngủ mười hai canh giờ. Đến khi
tỉnh lại thương thế trong người chắc là không còn gì đáng ngại. Tô tỷ tỷ thật là ngốc, bị thương nặng như vậy mà vẫn luôn túc trực bên huynh,
thật là muốn tự sát mà.
- Đệ nói sao cơ? Rốt cuộc đệ là người ở đâu?
Đoàn Phi ôm lấy Tô Dung, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Dương Sâm, giống như nhìn một người xa lạ vậy.
Dương Sâm trên mặt vẫn cười ngây ngô như bình thường, có điều hiện tại
hắn gây cho Đoàn Phi một cảm giác hoàn toàn khác. Hắn vẫn thoải mái đứng ở đó, thoạt nhìn như có chút lười khác, tuy nhiên qua ánh mắt Đoàn Phi
lúc này đã không còn như trước. Có thể nhìn ra thế đứng của Dương Sâm
như vậy đối với hắn mà nói là đỡ tốn sức và cũng vững vàng nhất. Có khả
năng tùy thời duy trì cân bằng như vậy, rõ ràng Dương Sâm không hề đơn
giản, công phu chí ít cũng vượt trội Đoàn phi.
- Đệ là Dương Sâm a! Có điều ông nội đệ tên có một chữ ""Kiếm". Huynh đã rõ rồi chứ?
Dương Sâm cười ngu ngơ, nhưng thần sắc ẩn hiện một cỗ ngạo khí từ bên trong. Có ông nội như vậy, đáng kiêu ngạo quá đi chứ.
- Dương Kiếm! Gia gia của đệ là thiên hạ đệ nhất cao thủ Quỷ Ảnh Tử Dương Kiếm???
Đoàn Phi khiếp hãi đến mức không khép nổi miệng. Hắn nằm mơ cũng không
nghĩ nổi lão ngỗ tác(chức quan khám nghiệm tử thi) bộ dạng hèn mọn ở
huyện Bảo Ứng lại chính là thiên hạ đệ nhất cao thủ người người kính
ngưỡng, Quỷ Ảnh Tử Dương Kiếm! Khó trách không ai biết lai lịch của ông
ta. Cho dù là người thân quen Dương Kiếm nhất trông thấy bộ dạng lật tới lật lui thi thể của ông ta, e rằng cũng không dám tin vào mắt mình nữa!
Dương Sâm vẫn một điệu cười ngô nghê:
- Không sai. Ông nội đệ chính là Dương Kiếm, bất quá trước giờ ông không hề nhận danh xưng thiên hạ đệ nhất cao thủ. Thiên hạ rộng lớn cao nhân
vô số, nếu tin lời người đời thổi phồng lên thì thật là ngu ngốc. Đệ
muốn về Bảo Ứng là để cầu xin gia gia ra tay cứu hai tên ngốc kia, còn
cả vị sư huynh ngốc của bọn họ nữa. Tô tỷ tỷ lai lịch cũng không đơn
giản. Vừa rồi đệ thăm dò bác mạch của nàng, đích thực là đệ đoán không
sai. Bất quá nàng ấy đã không nói với huynh thì đệ cũng không nói ra
nữa, dù sao chắc huynh cũng đã đoán được vài phần.
Dương Sâm dừng lại một chút, rồi tiếp tục:
- Kẻ đả thương nàng tu luyện một môn ma công vô cùng âm độc, tuyệt không giống hành vi của dạng lưu manh hạng hai như Hoa Hồ Điệp. Với công lực
của Tô tỷ tỷ thì nghỉ ngơi tu dưỡng, bồi bổ thêm chút thuốc tốt thì
khoảng nửa năm là có thể hoàn toàn bình phục. Tô tỷ tỷ ở bên cạnh huynh
chưa từng được nghỉ ngơi cẩn thận; lao tâm lao lực không nói, lại liên
tiếp trúng thương, suýt nữa lưu lạnh bệnh căn. Cũng may năm đó phương
trượng Thiếu Lâm tự có tặng cho ông nội đệ một viên tiểu hoàn đan này.
Đoàn Phi cứ ngỡ như đang mơ. Dương Sâm là người hắn quen từ khi mới tới
thời đại này, hai người nhanh chóng thân thiết, vì thế từ trước tới nay
Đoàn Phi đều không nghi ngờ gì lai lịch của y. Chẳng trách ông cháu nhà
họ nắm rõ về cơ thể người như vậy. Lúc nghiệm thi muốn sao được vậy, khó trách lúc gặp nguy nan ở Hải An trấn thì đàn công của Dương Sâm lúc nào cũng kịp thời tương trợ. Cũng không lạ chuyện thiên hạ đệ nhất cao thủ
đột nhiên xuất hiện đánh cho bọn giặc Oa lùn nhà Vương Đức Toàn một trận tơi bời hoa lá. Còn cả chuyện Tô Dung ngày mười lăm tháng tám không
cách nào phân thân, mới kiếm cớ để Đoàn Phi đưa theo Dương Sâm đi.
Dương Sâm nói:
- Vừa rồi Tô tỷ tỷ nói rất đúng. Ông nội đệ đích thực rất hiếm khi ra tay, bất quá đệ cũng phải thử một phen mới được.
Đoàn Phi cuối cùng cũng tiêu hóa được cái thân phận mới của Dương Sâm. Hắn nói:
- Được, đệ đi đi. Nếu như gia gia đệ thực không chịu ra tay, đệ hãy thay ta hỏi lão nhân gia một câu. Biết rõ hai người bọn họ bị oan uổng, lại
không chịu ra tay cứu giúp, lẽ nào ông ấy không thẹn với lòng mình sao?
- Hảo, lời của Phi ca đệ nhất định chuyển tới. Đệ đi trước đây. Tô tỷ tỷ uống tiểu hoàn đan sớm một chút thì tốt hơn. Ma công trong người Tô tỷ
tỷ âm độc băng hàn, nếu như Phi ca có thể dùng miệng đút, truyền cho
nàng ấy chút dương khí thì sẽ rất có lợi đó. Càng nhiều càng tốt đó a.
Dương Sâm cười xấu xa một cái, đoạn xoay người bước đi.
Tuy rằng Dương Sâm đi chuyến này chưa chắc đã thành công, nhưng chí ít
vẫn có một điểm hy vọng. Áp lực trong lòng Đoàn Phi giảm được một chút.
Nhìn Tô Dung đang hôn mê bất tỉnh trong lòng, Đoàn Phi lại ngần ngừ.
Dương Sâm nói tuy là có ý như đùa vui, bất quá cũng không hẳn đều là nói đùa. Cuối cùng là có nên thử hay không đây?
Đoàn Phi đấu tranh trong long một trận, nhìn miệng nhỏ của Tô Dung trắng bệch, cuối cùng đưa ra quyết định. Hắn một tay đỡ Tô Dung, bước nhanh
qua hành lang, mở cửa phòng Tô Dung, cẩn thận đặt nàng lên giường. Đoàn
Phi cởi bỏ đôi giày của nàng để lộ ra đôi bàn chân nhỏ trắng mịn như
ngọc như ngà. Đoàn Phi nhịn không được nhéo nhéo mấy cái, cảm giác mềm
mại nhu mì vô cùng. Tô Dung đang hôn mê ưm lên một tiếng, dọa cho Đoàn
Phi sợ hãi buông tay. Hắn quay lại nhìn, chỉ thấy Tô Dung vẫn khép chặt
mi, Đoàn Phi mới thở phào. Không dám nghịch ngơm nữa, Đoàn Phi đỡ Tô
Dung nằm xuống xong, bèn lấy chăn mỏng đắp lên người nàng.
Đoàn Phi rót một cốc nước ấm. Nhìn gương mặt yếu đuối nhu mì của Tô Dung đang hôn mê, Đoàn Phi nhè nhẹ ấn lên cằm nàng, bóp vỡ vỏ sáp đựng tiểu
hoàn đan, hắn cầm viên thuốc đen thấy nhỏ như hạt long nhãn có mùi thơm
dịu, bèn đưa vào miệng Tô Dung.
Đoàn Phi phát hiện đôi môi Tô Dung có chút động đậy, trong lòng động một cái. Hắn bèn ngậm một ngụm ngước, thu hết can đảm chậm cãi cúi xuống
miệng nhỏ nhắn của Tô Dung mớm vào.
Tô Dung hai mắt vẫn khép, nhưng ở nơi Đoàn Phi không nhìn thấy, bàn tay
nàng đã thu lại thành nắm đấu, các đốt ngón tay xiết chặt lại đến trắng
bệch.
Cái miệng lớn của Đoàn Phi cuối cùng áp cả lên đôi môi nhỏ xinh băng
lạnh mềm mại của Tô Dung. Hắn hơi mở miệng, đem nước ấm trong miệng mớm
cho Tô Dung, rồi khe khẽ thổi, Tô Dung mới nuốt vào. Đoàn Phi lo lắng
viên hoàn đan quá to mắc trong cổ họng Tô Dung, bèn dùng lưỡi đưa vào
trong miệng Tô Dung ngoáy lấy ngoáy để cho viên thuốc theo nước mà trôi
xuống.
Đoàn Phi yên lòng, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, quan sát Tô Dung từ khoảng
cách cực gần. Nữ hài tử này yếu đuối giống như lần đầu gặp gỡ, khiến
người ta thương tiếc. Miệng nhỏ Tô Dung khe khẽ mở ra theo nhịp hô hấp,
môi tai tái dường như hồng lên đôi chút. Cẩn thận nhìn lên mặt nàng,
Đoàn Phi phát hiện nàng ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, nhưng lại đều có
chút khuyết thiếu, khiến cho cả gương mặt chỉ gợi cảm giác khá bình
thường. Giả như không có những điểm thiếu sót kia, không biết Tô Dung sẽ biến thành bộ dáng ra sao?
Trong đầu đang ảo tưởng hình dạng Tô Dung sau khi bỏ đi dịch dung, Đoàn
Phi lại cúi xuống miệng của Tô Dung, nhẹ nhàng day day. Lưỡi hắn lại lần nữa đi vào trong miệng Tô Dung, trêu đùa lưỡi xinh thơm ngát của nàng.
Khoảnh khắc đầu lưỡi hai người chạm vào nhau, Tô Dung thân kiều bỗng run lên bần bật. Đoàn Phi cười thầm trong lòng: ta xem nha đầu này còn đóng kịch đến khi nào!
Đột nhiên, một cỗ cảm giác cực kỳ âm hàn từ đầu lưỡi Tô Dung truyền tới, giống như cảm giác tê dại khi liếm ống sắt ở ngoài trời tuyết Nam cực
vậy. Cỗ hàn lưu tựa hồ trong khoảnh khắc khiến đầu lưỡi hai người kết
lại một khối. Hàn lưu nhanh chóng lan tỏa, trong phút chốc Đoàn Phi chỉ
thấy được giữa trán mình còn chút hơi ấm, còn cả cái đầu hắn giống như
bị nhồi vào hầm băng, hoàn toàn đông cứng lại rồi.
Cỗ hàn lưu thấu xương kia vẫn tiếp tục tỏa ra khắp người Đoàn Phi. Toàn thân Đoàn Phi cứng ngắc đổ lên mình Tô Dung, thầm nghĩ:
- Đây trừ phi là điều Dương Sâm nói, trong cơ thể Dung nhi còn tàn dư
nội lực âm tà? Quả nhiên lợi hại a. Không biết dương khí của ta có địch
lại được không? Ta sống đến giờ vẫn còn là đồng nam đó a, dương khí chắc là thịnh lắm đó.
Chính lúc hắn đang suy nghĩ lung tung thì huyệt Khí Hải trước ngực đột
nhiên rung lên. Một cỗ khí nóng dồn lên, bảo hộ tim mạch cùng các yếu
huyệt của hắn. Hàn lưu tựa hồ tìm thấy được mục tiêu, liền từ tứ chi
xương cốt Đoàn Phi tụ tập lại, hướng về huyệt Khí Hải của hắn dồn tới.
Cả người Đoàn Phi đang cứng ngắc chợt mềm ra, từ trên mình Tô Dung trượt xuống. Tô Dung bỗng mở to mắt, nhưng chỉ biết trơ ra nhìn hắn lăn xuống dưới giường. Lúc này toàn thân nàng tê dại, căn bản không thể trở mình
được. Tô Dung chỉ nghe thấy Đoàn Phi bị tà công hàn độc hành hạ không
ngừng lăn lộn, miệng phát ra tiếng kêu yếu ớt. Tô Dung lòng như lửa đốt, vô cùng tuyệt vọng, nhưng chỉ đành âm thầm rơi lệ, thay Đoàn Phi cầu
thần bái Phật.
Nội lực âm tà kia tồn tại trong cơ thể Tô Dung đã lâu, đến Tô Dung cũng
không có biện pháp thì Đoàn Phi có thể làm gì? Tô Dung trong lòng không
dám hy vọng điều gì, vừa giận vừa thẹn, hận chính mình không chết đi để
đổi lại an toàn cho Đoàn Phi.